Editor: Quân Mộ Thanh
Các đội trưởng chiến đội bàng quan nhìn đám tân binh từng người một kích hoạt đồ đằng chiến đội ở giữa sân. Trên cơ bản, đám người biểu hiện tốt nhất đều đã bị Lăng Thiên thu vào dưới trướng, trong lòng bọn họ trăm vị mọc thành cụm.
Bởi vì Lăng Thiên là chiến đội mới kích hoạt, cho nên chỉ cần nhân số không vượt qua số lượng cực hạn của chiến đội tinh cấp thì vẫn có thể thu rất nhiều chỉ trong một lần.. Nhân viên công tác phụ trách đăng ký bị số lượng lớn Vương bài sư sĩ của Lăng Thiên hấp dẫn, mà xem nhẹ việc Chiến đội Lăng Thiên có thể thu được nhiều nhất 50 người, khiến cho hắn bỏ lỡ mất chân tướng về cấp bậc của Lăng Thiên.
Lăng Lan kiểm tra lại một lần nữa, cảm thấy chính mình hẳn là không bỏ sót ai, lúc này cô mới yên tâm. Như thế này thì dù đầu não có phân phối bọn họ đến binh đoàn nào, các đội viên của chiến đội Lăng Thiên vẫn có thể ở bên nhau.
Lăng Lan làm tốt hết thảy, quay đầu quét về phía các đội trưởng Chiến đội quân hàm cao thấp không đồng nhất, giương này nói: "Chư vị đặc biệt tiến đến, chẳng lẽ chỉ là vì thăm lại chốn xưa, hồi ức chuyện cũ?"
Thanh âm lạnh băng đem tạp niệm trong lòng mọi người trở thành hư không, các đội trưởng lúc này mới sực nhớ ra, bọn họ đến đây là để bổ sung đội viên mới, sao có thể bị sự việc ngoài ý muốn của Lăng Thiên quấy rầy ý tưởng của mình?
Các đội trưởng chiến đội tỉnh ngộ lại, sôi nổi tìm đến mục tiêu của chính mình. Những thiên chi kiêu tử giống như Tề Long bọn họ tuy không lấy được, nhưng danh sách lựa chọn của bọn họ cũng không phải chỉ có chỉ có mấy tên nhóc ấy.
Toàn bộ đại sảnh đăng ký tức khắc trở nên náo nhiệt, một bộ phận tân binh cho rằng chính mình không biết sẽ bị đầu não phân phối đến nơi nào, khi nhận được lời mời của đội trưởng Chiến đội nhìn trúng bọn họ, tức khắc kích động vạn phần, vì thế ăn nhịp với nhau mà gia nhập chiến đội..
Thẩm Như Phi biết chính mình đã hoàn toàn thất bại, người mà gã nhìn trúng không có khả năng tiến vào đoàn Cơ Giáp của gã, không chỉ vậy, mặt gã còn bị đánh đến đặc biệt vang dội. Trong lòng dâng lên cảm xúc cuồng nộ oán độc, biết mình có ở lại nơi đây cũng không thay đổi được gì, gã liền thừa lúc mọi người không chú ý chuẩn bị lặng yên rời đi..
Lăng Lan vốn dĩ lạnh lùng bàng quan, khi nhìn thấy động tác của Thẩm Như Phi, trong mắt lãnh quang chợt lóe. Lý Lan Phong vẫn luôn chú ý tới Lăng Lan, trong lòng vừa động, anh tiến lên phía trước ngăn cản Thẩm Như Phi: "Thẩm Đại tá, từ từ hẵng đi."
"Lý Thiếu tá, cậu muốn làm gì?" Thẩm Như Phi vẻ mặt nghiêm khắc nói.
Lý Lan Phong phất phất nửa cái chân ghế trong tay (anh ta vậy mà không ném), cười nói: "Chẳng lẽ Thẩm Đại tá quên mất câu nói của mình lúc đầu?"
Thẩm Như Phi biến sắc, gã nhớ tới đề nghị đưa ra giới đấu của Triệu Tuấn. Lúc ấy, gã lấy lý do bọn họ không phải đội viên của Lăng Thiên mà cự tuyệt, hiện tại Lý Lan Phong tìm tới tận cửa, mười phần là vì sự việc kia.
Động tác của Lý Lan Phong khiến cho đội viên của Lăng Thiên chú ý, bọn họ cũng phát hiện tính toán muốn rời đi của Thẩm Như Phi, sôi nổi tụ tập lại.
Thẩm Như Phi tuy rằng dựa vào bối cảnh gia đình cường đại, ngồi lên chiếc ghế Chỉ huy đoàn Cơ Giáp mà gã vốn dĩ không có tư cách đạt được, nhưng gã có thể ngồi ổn đến giờ chứng minh gã cũng là người thông minh. Gã nhận ra trong trường hợp này, bản thân không có khả năng né tránh giới đấu, vì thế nhanh chóng quyết định, nói: "Lý Lan Phong, tôi tiếp thu khiêu chiến của cậu."
Thẩm Như Phi lần này tới một mình, bởi vậy có thể lựa chọn chiến đấu một chọi một. So sánh với Triệu Tuấn và Tề Long cấp bậc thể thuật khí kình hậu kỳ, thì Lý Lan Phong ở trong mắt Thẩm Như Phi, rõ ràng dễ dàng đối phó hơn nhiều.
Thẩm Như Phi biết thể chất Lý Lan Phong có vấn đề, cứ việc lúc mới tiến vào quân đoàn anh ta đã là Vương bài sư sĩ, nhưng anh ta lại chỉ có thể bùng nổ trong mười phút, khiến cái danh Vương bài sư sĩ này biến thành râu ria.
Rất nhiều chiến đội cũng vì thế mà sau khi tính toán quá được mất, đã lựa chọn từ bỏ.. Lý Lan Phong tuy là Vương bài sư sĩ, nhưng lại là Vương bài sư sĩ đầu tiên bị đầu não phân phối. Cũng may, vận khí của Lý Lan Phong còn tính không tồi, anh ta bị phân tới một chiến đội trong đoàn Cơ giáp đã lựa chọn Triệu Tuấn. Tuy rằng hai người phân thuộc các chiến đội bất đồng, nhưng có thể ở một chỗ cùng nhau chiến đấu sinh hoạt, hai người vẫn rất cao hứng.
Sau lại bởi vì Triệu Tuấn trên phương diện chiến đấu Cơ Giáp biểu hiện xuất sắc, Lý Lan Phong lấy mưu lược tạo dựng thanh danh, mới khiến cho Chiến đội Vô Danh chú ý, trở thành đội viên lâm thời của chiến đội Vô Danh..
Mặc kệ từ lúc ban đầu thờ ơ hay là khi đối phương đã thành danh, đều chứng minh thân thể Lý Lan Phong có vấn đề, có lẽ thể thuật của anh ta cũng không tốt được đến đâu. Nếu nhất định phải cùng một người giới đấu, Lý Lan Phong không thể nghi ngờ là lựa chọn tối ưu nhất, bàn tính nhỏ trong lòng Thẩm Như Phi lạch tạch kêu vang.
Đám người của Lăng Thiên tụ tập lại, nghe được lời nói của Thẩm Như Phi, trong lòng tức hận không thôi, thầm mắng Thẩm Như Phi quá bỉ ổi. Mọi người đều rõ ràng, thể thuật của Lý Lan Phong không được mạnh cho lắm (so với bọn họ), thân thể ốm yếu xác thật đã liện lụy anh ta rất nhiều.
Lạc Lãng bước một bước lớn, nói: "Trận giới đấu lần này căn bản không cần học trưởng ra mặt, tôi cùng anh đánh một trận, anh dám không?" Nếu đổi thành người khác, đối phương khẳng định không chịu, Lạc Lãng rất rõ ràng khuôn mặt của mình có tính lừa gạt nhất định, vì thế chủ động xuất kích, ý đồ muốn đem trận giới đấu này bắt lấy.
Thẩm Như Phi cười lạnh: "Vừa rồi Lý Thiếu tá chủ động ra mặt ước đấu, hiện tại lại biến thành rùa đen rút đầu, còn muốn để người khác ra mặt chiến đấu, thật là đủ vô sỉ." Thẩm Như Phi liếc mắt nhìn Lạc Lãng, trong đầu hiện lên tư liệu của cậu, thể thuật khí kình trung hậu kỳ, cùng thực lực của gã tương đương, đầu gã có vấn đề mới đi đồng ý.
Nhìn Triệu Tuấn đang muốn thế anh nói chuyện, Lý Lan Phong giơ tay trái ngăn cản, cười nói: "Nếu Thẩm Đại tá muốn cùng tôi đánh một trận đến như vậy, Lý Lan Phong tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt."
"Lan Phong!" Triệu Tuấn nhăn mày lại, trên mặt tràn đầy không tán đồng, Lý Lan Phong mới đến tỉ mỉ đỉnh, sao có thể là đối thủ của Thẩm Như Phi..
Lý Lan Phong mỉm cười trấn an Triệu Tuấn, theo bản năng nhìn về phía Lăng Lan. Chỉ thấy Lăng Lan đối với anh hơi hơi gật gật đầu, cho dù đôi mắt bình đạm không gợn sóng, nhưng Lý Lan Phong vẫn cảm giác được phân tín nhiệm ẩn chứa trong đó..
Lăng Lan tin tưởng anh!
Nhận thức được điều này, Lý Lan Phong kích động nắm chặt tay, cảm xúc thấp thỏm trong lòng mạc danh biến mất. Từng dòng nước ấm lặng yên chảy xuôi trong cơ thể, dư thừa đến làm cho cả người anh đều tràn đầy lực lượng. Có được bằng hữu như thế, còn cầu gì hơn?
Lý Lan Phong dứt khoát quay đầu nhìn về phía Thẩm Như Phi, kiên định mà bước ra một bước. Bước chân kiên quyết này mang theo một cổ áp lực vô hình, khiến cho Thẩm Như Phi theo bản năng lui ra sau một bước.
Thẩm Như Phi sau khi phản ứng lại, cảm thấy bản thân thật mất mặt, gã hô lớn: "Còn tính cậu có dũng khí, chẳng qua, tôi sẽ không thủ hạ lưu tình."
Đám người Tề Long lòng nóng như lửa đốt, này còn không phải là tự mình đưa tới cửa sao? Vừa định tiến lên ngăn cản, lại phát hiện chính mình vậy mà không thể động đậy.
"Để anh ta đánh!" Thanh âm quạnh quẽ của Lăng Lan vang lên ở bên tai mọi người, ai nấy hai mặt nhìn nhau, lại phát hiện thanh âm này trừ bỏ Lý Lan Phong cùng Thẩm Như Phi không nghe được, thì những người khác đều nghe thấy.
Bọn họ lập tức nhìn về phía lão đại nhà mình để xác nhận, chỉ thấy Lăng Lan đối với bọn họ gật đầu, giọng nói thanh lãnh lại lần nữa vang lên: "Trong phạm vi cách đấu 30 mét, thanh tràng!"
"Vâng!"
Thành viên của Lăng Thiên nhìn thấy lão đại đồng ý, liền buông xuống lo lắng. Bọn họ rất nhanh phân tán, đem người trong phạm vi 30 mét đưa ra ngoài, giúp Lý Lan Phong cùng Thẩm Như Phi dọn dẹp được một khoảng lớn đất trống.