"Không thể tưởng được lĩnh vực của cậu đã hoàn thiện như vậy." Xem ra đối phương thăng cấp lĩnh vực đã một khoảng thời gian, bằng không sẽ chẳng thể đưa lĩnh vực từ hình thức ban đầu phát triển thành thục như vậy. Ngay cả ông, người mất mười mấy năm tích lũy phát triển phong chi kết giới, cũng chỉ có thể chiếm thế thượng phong. Thậm chí, trong một khoảnh khắc hai người đối hám, ông còn cho rằng người thua sẽ là mình..

Lăng Lan thao tác Cơ Giáp tuy đã làm ông thập phần kinh diễm, nhưng Mễ đại tá cho rằng, thiên phú thể thuật của cậu ta còn cao hơn cả thiên phú thao tác Cơ Giáp, cường giả lĩnh vực trẻ tuổi nhất của Liên Bang đích xác ra đời.

"Đại tá, còn muốn đánh sao?" Lăng Lan vận chuyển "Dưỡng thân khí quyết" một chút, nội thương bắt đầu khôi phục với tốc độ nhanh, đau đớn cùng buồn bực trong lồng ngực giảm bớt rất nhiều.

"Không cần, nếu đã biết thực lực của cậu, dù có đánh tiếp cũng không còn ý nghĩa." Mễ đại tá trực tiếp cự tuyệt nói, ông không thể tưởng được lĩnh vực của Lăng Lan lại mạnh như vậy, vượt xa cả dự liệu của ông. Nếu khăng khăng muốn phân thắng bại, kết quả tất nhiên sẽ là lưỡng bại câu thương. Mà ông cùng Lăng Lan lại không phải tử địch, đương nhiên không cần đi đến bước này.

"Vậy có nghĩa là, ta thông qua?" Mãi đến bây giờ, khóe miệng Lăng Lan mới hơi hơi nâng lên. Biến hóa nho nhỏ này khiến cho cả người cô từ giá lạnh chuyển thành đầu xuân, Mễ đại tá sâu sắc cảm nhận được, gen nhà này quá mức cường hãn, Lăng Lan thật là con trai của Lăng Tiêu đại tướng.

"Đúng vậy, chúc mừng cậu Lăng Lan, cậu chính thức trở thành đội trưởng chiến đội Cơ Giáp Quân đoàn 23. Chỉ là không biết bên trên sẽ phân cậu vào Cơ Giáp đoàn nào." Mễ đại tá cười nói.

"Cảm ơn!" Lăng Lan cảm kích nói, nếu không có Mễ đại tá nhắc nhở cùng an bài, có khả năng cô sẽ không qua được cửa thứ hai, Lăng Lan không có tự đại đến mức cho rằng chính mình có thể một đánh sáu.

Đúng lúc này, hai người nghe được nơi xa một thanh âm yếu ớt: ".. Đại đội trưởng. Có gì xong việc rồi nói, tới cứu chúng ta một chút đi."

Chỉ thấy Bá Đao đầy mặt ai oán tựa hồ muốn nói: Các người mà cứ tiếp tục tán gẫu, bọn tôi có thể sẽ phải thật sự gặp Diêm La.

Đại đội trưởng nhìn đến thảm trạng (1) của năm người Bá Đao, trong lòng buồn bực không thôi, không thể nghi ngờ ông vẫn đánh giá cao năng lực thừa nhận của bọn họ.

Mễ đại tá lúc này không nghĩ tới, một kích dốc toàn lực của hai người tạo thành năng lượng dao động cực lớn, lớn tới mức một cường giả lĩnh vực cũng không có khả năng đạt tới. Không phải Mễ đại tá đánh giá cao năng lực thừa nhận của đám người Bá Đao mà là ông xem nhẹ uy lực tạo thành từ trận chiến giữa ông cùng Lăng Lan.

Mễ đại tá cảm thấy mất hết mặt mũi, tức giận gọi người đem bọn họ đưa tới trị liệu thất của đại đội. Sau đó ông lại an bài xe huyền phù đưa Lăng Lan ra khỏi căn cứ.

Tại trại huấn luyện tân binh.

Các tân binh đứng xếp hàng trong sân thể dục, sau khi huấn luyện viên Đại đội trưởng nói xong câu cuối cùng thì trực tiếp tuyên bố giải tán.

Nhưng lúc này tân binh ai cũng không biết mình sẽ gia nhập chiến đội nào, binh đoàn nào. Bọn họ đi tới trước đại sảnh, tiến hành đăng ký, sau đó bên trên sẽ dựa theo biểu hiện của bọn họ ở trại huấn luyện cùng với năng lực nắm giữ trước mắt tiến hành phân phối.

Đương nhiên, ở cái đại sảnh kia, trước khi đăng ký sẽ có đội trưởng chiến đội Cơ Giáp của những binh đoàn khác nhau tiến hành mời chào. Hai bên đưa ra lựa chọn, bất luận tân binh ban đầu có chiến đội hay không, đều có thể gia nhập. Bởi vì những chiến đội đó chỉ thu nạp đội viên lâm thời, sau khi hợp tác vài năm, nếu song phương đều hài lòng thì mới có thể từ đội viên lâm thời trở thành đội viên chính thức.

Chẳng qua, không phải tất cả đội viên lâm thời đều sẽ ở lại. Có không ít đội viên lâm thời bởi vì không đạt yêu cầu, bị đội trưởng từ bỏ mà rời đi. Cũng có không ít đội viên lâm thời chủ động rời đi, bởi vì sau mấy năm, đội trưởng chiến đội cũ thành công kích hoạt chiến đội, bọn họ lựa chọn trở về nguyên chiến đội. Có trở về đương nhiên cũng có ở lại. Người có thể ở chung hòa hợp với chiến đội mới sẽ lựa chọn tiếp tục lưu lại trở thành đội viên chính thức, mà số lượng này cũng không thiếu.

Có thể nói, đây là một lần xáo bài, cũng là lúc tình nghĩa chiến hữu và tình nghĩa đồng môn (2) sinh ra va chạm. Điều này không liên quan đến đúng sai, chỉ là khi mỗi người bước tới một giai đoạn nào đó, lựa chọn sẽ có chút bất đồng.

Tất cả tân binh rộn ràng nhốn nháo hướng đến đại sảnh đăng ký, nhưng so sánh với mấy tân binh đang vội vã kia, đám người Tề Long lại vô cùng thảnh thơi, rất nhanh đã tụt xuống sau cùng

Lạc Lãng để tay sau ót, nhìn mặt trời rực rỡ trên không, lười biếng hỏi người bên cạnh: "Tề Long, cậu nói xem, lão đại có thể là đang ở đại sảnh đăng ký chờ chúng ta hay không?" Nghĩ đến việc mấy người bọn họ khả năng sẽ bị chia năm xẻ bảy rồi tiến vào những chiến đội bất đồng, Lạc Lãng lập tức không còn một chút hứng thú đối với kiếp sống dài hai, ba năm trong quân đoàn.

Anh anh anh, cậu thật nhớ lão đại, nếu là lão đại ở, vậy có thể làm lão đại tìm Lăng Tiêu đại tướng, cho dù bọn họ không thể ở cùng một chiến đội nhưng phân phối ở cùng một binh đoàn cũng tốt a. Lạc Lãng trong lòng tiếc nuối, đồng thời cũng thập phần tưởng niệm lão đại. Còn có, cậu cảm thấy ba tháng huấn luyện tân binh quả thật lãng phí thời gian. Chút khó khăn ấy còn không bằng bài huấn luyện lúc trước của lão đại..

Nếu để huấn luyện viên nghe được tiếng lòng của bọn họ, nhất định sẽ rơi lệ đầy mặt. Bầy yêu nghiệt này, anh đã buộc bọn họ thực hiện cường độ huấn luyện lớn nhất trong trại tân binh suốt bao năm qua, nếu muốn khó hơn nữa thì còn là huấn luyện tân binh sao? Đi vào đặc chiến đại đội làm đội viên đặc chiến đi là vừa. Lật bàn!

"Có lẽ vậy." Tề Long có chút không xác định trả lời.

Hàn Kế Quân bên kia, khóe miệng tươi cười lộ ra một tia hiểu rõ: "Lão đại thì không rõ ràng lắm, nhưng tớ khẳng định, Lý Lan Phong, Lý Thì Du, Triệu Tuấn ba người nhất định sẽ ở."

Hàn Kế Quân nói làm một đám người đều quay lại nhìn, chờ đợi cậu giải thích.

"Lão đại cậu ấy không có khả năng để chúng ta phân tán gia nhập chiến đội lâm thời. Đám người Lý Lan Phong năm đó là do bất đắc dĩ.."

Lời nói của Hàn Kế Quân khiến một đám người hai mắt phát sáng, Lạc Lãng kinh hỉ nói: "Kế Quân, cậu nói lão đại đang kích hoạt chiến đội?"

"Không phải nghe nói tân binh kích hoạt chiến đội chưa bao giờ thành công hay sao?" Thường Tân Nguyên lo lắng hỏi.

Phân lo lắng này của cậu lại đổi lấy sự xem thường của mọi người, lão đại là tân binh bình thường sao? Cậu ấy là người trực tiếp đánh bại đội trưởng đội đặc chiến thay thế bổ sung, chỉ cần cậu ấy muốn, thì không có khả năng không thành công.

Bị mọi người xem thường làm Thường Tân Nguyên cảm giác được chính mình quá ngốc. Từ khi gia khi nhập chiến đội tới nay, Lăng Lan lão đại làm những chuyện kia, có lần nào không phải là tiên phong đâu? Vì thế cậu ngây ngô cười mà xoa đầu, suy nghĩ xem nên làm thế nào để sửa lại câu nói buột miệng của mình.

Cùng lúc đó, một giọng nói sáng ngời tức khắc giải cứu Thường Tân Nguyên.

"Tề Long, Tề Long, ở đây! Ở đây!" Cách đó không xa, Hàn Tục Nhã lớn giọng hướng bọn họ tiếp đón. Tề Long buồn rầu nhìn Hàn Kế Quân, ánh mắt đáng thương giống như con chó lớn bị khi dễ, Hàn Kế Quân trong lòng thở dài một hơi. Cậu chỉ có thể thành người đầu tiên đi qua, làm tấm mộc cho bạn bè tốt nhà mình.

"Tục Nhã, có việc?" Hàn Kế Quân hỏi.

Hàn Tục Nhã cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì. Tớ tìm Tề Long có việc." Cô chỉ vào Tề Long.

Hàn Kế Quân đối với Tề Long nhún vai, tỏ vẻ cậu thật sự không giúp được.

Tề Long khuôn mặt sụp đổ, đám người Lạc Lãng thì hiểu ý cười trộm. Ba tháng này, những hành động nhiệt tình của Hàn Tục Nhã làm cho bọn họ minh bạch tâm tư của cô gái nhỏ.

Nhìn đến Tề Long đến gần, Hàn Tục Nhã đột nhiên nhảy đến, hai tay chống nạnh, vẻ mặt nữ vương hỏi: "Tề Long. Ba tháng này cậu hẳn là rõ ràng tâm tư của tớ rồi, chung quy cũng phải cho tớ một đáp án đi."

Tề Long buồn rầu mà gãi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.

Hàn Tục Nhã thấy thế, phỉ nhổ nói: "Một đại nam nhân mà so với tớ còn không dứt khoát là thế nào? Không phải chỉ là một câu nói thôi sao?"

Tề Long nghe vậy, hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc mà trả lời: "Tục Nhã, tớ giống Kế Quân, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn coi cậu là em gái, thật không có ý gì khác."

Hàn Tục Nhã nghe xong Tề Long trả lời, đột nhiên vỗ vai cậu nói: "Này còn không phải xong rồi sao. Không được thì không được, làm gì mà cứ ấp a ấp úng? Xem tớ như em gái thì cứ coi như vậy đi. Đã có đáp án. Tớ cũng không rối rắm nữa, chờ đến lúc tìm thấy đối tượng khác, tớ còn có thể lớn mật xuống tay." Dáng vẻ Hàn Tục Nhã giống như được giải thoát, làm Lạc Triều lo lắng mà liếc mắt nhìn cô ấy một lát.

Lời nói bưu hãn của Hàn Tục Nhã làm một chúng nam sinh xung quanh trên trán rơi xuống mấy đường hắc tuyến, đây vẫn còn là con gái sao? Quả thực so với đám đàn ông bọn họ còn đàn ông hơn, gì mà nhìn thấy ai vừa lòng sẽ trực tiếp hạ thủ.. Không biết vì cái gì, mọi người bắt đầu thương hại nam nhân xấu số tương lai bị Hàn Tục Nhã nhìn trúng, hy vọng không cần bị biểu hiện bưu hãn của cô ấy dọa chạy mất.

Hàn Tục Nhã nói làm Tề Long tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu thật sự sợ bản thân cự tuyệt Hàn Tục Nhã sẽ làm cô ấy thương tâm, cuối cùng gián tiếp ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu và Hàn Kế Quân, đây là điều mà cậu không muốn thấy nhất.

Tâm tình của Hàn Tục Nhã tựa hồ vẫn chưa chịu ảnh hưởng, tùy tiện cùng mọi người giao lưu cười đùa, không bởi vì Tề Long cự tuyệt mà làm không khí trở nên xấu hổ.

Đại gia nói nói cười cười đi tới đăng ký đại sảnh, bất tri bất giác Hàn Tục Nhã cùng Lạc Triều đã tụt xuống sau cùng.

Nhìn thấy mọi người chưa ai chú ý đến các cô, Lạc Triều nhẹ nhàng kéo Hàn Tục Nhã, thấp giọng hỏi nói: "Tục Nhã, cậu, thật sự từ bỏ sao?"

Hàn Tục Nhã vốn luôn tươi cười ấm áp như ánh mặt trời, nghe đến câu nói này của Lạc Triều, tức khắc tan rã. Cô đột nhiên cúi đầu, nước mắt vẫn cố nén nãy giờ từng giọt, từng giọt rơi xuống: "Từ nhỏ tớ đã thích Tề Long, thích cũng gần 20 năm. Phần yêu thích này đã ăn sâu vào cốt tủy, sao có thể nói buông là buông dễ dàng như vậy?" Nói tới đây, Hàn Tục Nhã ngẩng đầu lên, giơ tay lau nước mắt, cười nói, "Nhưng mà, tớ không thể bởi vì.. phần yêu thích này mà làm cậu ấy khó xử. Tính ra, chúng tớ những lúc ở chung với nhau, cậu ấy sẽ không áp lực." Thương tâm thống khổ, thôi thì hãy để chính mình thừa nhận đi.

Kỳ huấn luyện tân binh ba tháng, Tề Long tránh né gượng gạo cùng ẩn ẩn có ý cự tuyệt, cô xem rành mạch. Hôm nay cô đánh bạo hỏi, kỳ thật là cho bản thân một lý do để từ bỏ. Cô không muốn cứ luôn lừa mình dối người rằng, chỉ cần nỗ lực, chung quy sẽ có cơ hội.

Lạc Triều thất thần mà nhìn Hàn Tục Nhã, rồi lại nghĩ đến cô cùng Lăng Lan lão đại. Tình cảm của cô có phải cũng khiến cho lão đại hoang mang không? Cô có nên học theo Tục Nhã, cho bản thân cũng như lão đại một cái kết thúc?

Trong đầu bỗng hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Lan, Lạc Triều nhanh chóng lắc lắc đầu, xúc động cùng dũng khí cũng trực tiếp bay đi hết. Lão đại chỉ cần nhìn cô, cô không có tìm một cái lỗ chui vào đã xem như biểu hiện ưu tú. Bày tỏ? Có lẽ còn chưa kịp nói thì đã ngất đi rồi, khả năng này còn cao hơn. (chưa xong còn tiếp)

- ------------------Chú thích---------------------

(1) thảm trạng: Tình trạng thê thảm.

(2) tình nghĩa đồng môn: Ở đây hiểu là tình nghĩa giữa những tân binh học chung trường