Số 9 cảm thấy trong lòng nghẹn đắng, anh ta đẩy mạnh cửa khoang đăng nhập ra, mới ngồi xuống đã thấy đại đội trưởng và rất nhiều người khác đang chờ ở sảnh lớn, bọn họ chỉ chờ thấy có người ra, liền nhao nhao chạy sang, một người trong đó nhướn mày, hỏi ra: "Vĩ Cửu, chiến xong rồi à?"

Vĩ Cửu không trả lời, gương mặt đành hanh của anh khiến đối phương hiểu rõ: "Cậu thua rồi!"

Vĩ Cửu không trả lời được, chỉ có thể cúi đầu: "Vâng, đội trưởng." Thì ra người này là đội trưởng của anh ta, Chiến đội Long Vĩ- Vĩ Nhất.

"Lúc nảy Trảo Thập Ngũ thua rồi, bây giờ cậu cũng thua, vậy đối phương chết mấy người?" Vĩ Nhất lạnh lùng đứng bên cạnh hỏi.

Vĩ Cửu lắc đầu.

"Cậu không biết, hay là đối thủ chưa chết một mạng nào?" Người nọ thấy thế mặt liền biến sắc, tiếp tục hỏi.

Vĩ Cửu nhìn thoáng sang Vĩ Nhất, Vĩ Nhất ra hiệu anh ta trả lời, Vĩ Cửu mới nói: "Lúc tôi thoát khỏi, đối thủ vẫn còn đủ 6 người." Thật ra lòng tin của anh có thể thắng đối phương rất cao, nhưng mà chiêu cuối kia khiến anh mất lòng tin, bây giờ anh vẫn chưa biết được đối thủ của mình có bị thương hay không.

Vĩ Cửu trả lời khiến một số đội viên trong Long Tường hít sâu một hơi, đánh bại được hai người bên họ, đối thủ thì chưa mất người nào. Đội đó rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Khiến cho chiến đội Long Tường vốn chỉ khiến người khác cảm thấy yêu nghiệt, bây giờ biết được mùi vị có người yêu nghiệt hơn cả mình.

"Trảo Nhất, anh còn nhớ lời đại đội trưởng từng nói không?" Vĩ Nhất nghe vậy liền quay đầu nhìn lại người nọ, thì ra là đội trưởng của Trảo Nhất, đội viên mình kì vọng bại trận, chẳng trách sao đội trưởng lại nghiêm trọng như vậy.

"Không biết đội viên của chúng ta sao rồi?" Những người này đều là đội trưởng chiến đội khác, khi này trên gương mặt của họ rất lo lắng, vốn là nghĩ đi đánh vui giết thời gian thôi, ai ngờ đâu bây giờ sợ rằng họ sẽ lật thuyền trong mương mất, nếu chuyện này truyền đi, Long Tường còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ.

Vĩ Cửu mang theo chút phức tạp nhìn thoáng qua đội trưởng, đội trưởng của Long Tường là hạng người gì, làm sao không nhận thấy được cảm xúc của anh ta, vì vậy đội trưởng liếc mắt nhìn sang, lạnh lùng nói: "Vĩ Cửu, cậu có gì muốn nói với tôi phải không?"

Vĩ Cửu không hề trả lời, anh ta nhìn quanh một chút rồi lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Đội trưởng, không lẽ Trảo Thập Ngũ không nói gì với anh sao?"

Trảo Nhất nghe thấy vậy liền nói: "Sau khi Trảo Thập Ngũ bại trận, cậu ta bị đả kích rất lớn nên đến bệnh viện trị liệu rồi." Anh cũng che giấu những chuyện mâu thuẫn nhỏ giữa hai đội.

Vĩ Cửu liền hiểu: "Thì ra là vậy." Anh ta thở dài một hơi, nói với đội trưởng: "Trên thực tế, Trảo Thập Ngũ và Tu Thập Nhất phối hợp với nhau rồi, nhưng vẫn không phải là đối thủ của đối phương. Trảo Thập Ngũ bị đối phương bắn một súng đã chết, bây giờ chỉ có mình Tu Thập Nhất đấu một mình.." Anh ta lắc đầu tiếc nuối, thể hiện Tu Thập Nhất cũng không qua nổi.

Vì vậy Tu Nhất và Trảo Nhất gương mặt tái nhợt hẳn đi, không thể tưởng nổi, đội viên của họ lại cùng nhau kháng địch. Thực lực của họ hai người họ hiểu rõ nhất, nếu muốn đánh bại họ thì đối thủ phải tốn công sức một phen, chẳng lẽ đối thủ của họ là.. cấp đội trưởng sao? Liên Bang sao lại xuất hiện chiến đội mạnh nhường này?

"Là người mới cả à?" Tu Nhất nặng nề hỏi.

Vĩ Cửu suy ngẫm một lát, rồi kiên định lắc đầu: "Không phải."

"Nghĩa là sao?" Trảo Nhất quýnh lên dò hỏi.

"Bọn họ có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, đấu pháp sắc bén, thậm chí đội trưởng Lân Ngũ cũng nói rồi, bọn họ là những cường giả đã thành danh lâu năm, trong đó chắc chỉ có một người mới mà thôi." Vĩ Cửu nói ra những gì Lân Ngũ và bản thân anh ta tự rút ra được với mọi người.

Dứt lời, mấy vị đội trưởng thả lỏng hơn một chút, dù sao bại trận dưới tay cao thủ vẫn đẹp mặt hơn người mới nhiều. Dù sao người mới trong đội của họ có quá ít kinh nghiệm chiến đấu, thua cũng chẳng oan. Nhưng nếu bị bại trận dưới tay người mới, thì mới là không ngóc đầu lên nổi.

"Tích tích tích!" Thêm một khoang thuyền biến thành màu đỏ, người ở trong đẩy cửa khoang ra, gương mặt tái nhợt, khiến mọi người hiểu rõ anh ta bị đả kích rồi, người này là Tu Thập Nhất.

Tu Nhất thở dài một hơi, sau khi nghe lời Vĩ Cửu kể lại, anh biết Tu Thập Nhất gặp nạn rồi, nên anh không hề hỏi anh ta chiến đấu ra sao nữa, mà dẫn anh ta đến thẳng bệnh viện, giống như Trảo Thập Ngũ, nói chuyện với bác sĩ tâm lí. Anh ta sợ rằng trận chiến này đả kích lòng tự tin của Tu Thập Nhất, sau này trở thành phế nhân.

"Không hiểu nổi đại đội trưởng sao lại nhận nhiệm vụ này, những người kia rốt cuộc là ai vậy." Đội trưởng của một đội khác nhìn thấy lại thêm một người bại trận, nên hoang mang mà nói vậy.

Lời lẽ của anh cũng là điều mà tất cả đội viên trong đội Long Tường lo lắng, chỉ là trận chiến chưa kết thúc, họ sẽ không biết được kết quả. Bây giờ, những vị đội trưởng vốn chẳng để tâm vào trận chiến này, ai nấy đều lo lắng hẳn lên. Bọn họ không rời khỏi sảnh trong thế giới ảo, kiên trì chờ đợi kết quả cuối cùng.

Băng Phách liều mạng, đánh thắng được Vĩ Cửu, nhìn thấy đối phương mất thêm một người, cô mới mỉm cười ngã xuống. Một giây sau cô cũng bị giết, thế nhưng cô vẫn không rời khỏi thế giới ảo, đứng ở sảnh chờ của sàn đấu.

"Bại trận rồi?" Đại tá Mễ nhìn thấy cô rời khỏi, nhướn mày hỏi.

Băng Phách mỉm cười nói: "Đồng vu quy tận."

Đại tá Mễ liền cười ha hả: "Làm tốt lắm, Băng Phách." Bởi vì họ đang chiến với Long Tường, nên Long Tường cấm người khác xem, bởi vậy đại tá Mễ mới đứng ngoài chứ không vào xem.

Hai người nói chuyện xong, không hẹn mà cùng nhìn về phía quang não đang sáng phía trước, bọn họ suy nghĩ chẳng biết những người khác ra sao, nhưng cho dù lo lắng thế nào đi nữa, vẫn chờ người tiếp theo đăng xuất.

Rất nhanh, trước mặt họ xuất hiện một người..

Chiến trưởng trong thế giới ảo vẫn đang chiến đấu kịch liệt như cũ, trong lúc Băng Phách và Vĩ Cửu đồng vu quy tận, những người khác cũng đã phân thắng bại.

Sau đó, Lăng Lan vs số 11, Thần Đao là số 10, số 11 và số 10 dùng vũ khí giống nhau, nhưng kết quả trận chiến lại khác nhau.

Số 10 và 11 đều là súng laser năng lượng lớn, nó mạnh hơn súng bình thường năm lần. Nói cách khác, Cơ Giáp mà Lăng Lan và Thần Đao điều khiển, quang thuẫn không thể chịu được sức mạnh của nó. Nếu như đánh trúng rồi, vậy họ chỉ còn kết cục là bại trận.

Lăng Lan có một máy gian lận cao cấp là Tiểu Tứ, nên tính toán được số liệu chính xác năng lực của súng kia, nhưng cho dù không có sự tính toán của Tiểu Tứ, nhìn đối phương như vậy Lăng Lan vẫn sẽ không để cho đối thủ dùng chiêu thức này, vì vậy trước khi súng bắn ra, cô đã điều khiển Cơ Giáp lao về đối thủ.

Cô rất am hiểu công kích xa, nên biết rằng vũ khí tầm xa thì với mục tiêu áp sát gần, thì sẽ không thể nào tập trung vào một điểm, sức mạnh sẽ giảm xuống. Khoàng cách càng gần, sức mạnh của đối phương càng nhỏ. Bất kì vũ khí dù có mạnh đến đâu, cũng không thể biến đổi được luật cơ bản này. Nên ưu nhược điểm trong công kích tầm xa chính là khoảng cách.

Có lẽ kĩ thuật điều khiển của số 11 và Lăng Lan không giống nhau lắm, về gan dạ càng không giống nhau, bởi vì thực tế, Lăng Lan chạy lại gần như vậy còn nguy hiểm hơn là đứng xa nữa, nếu số 11 bình tĩnh thì sẽ có cơ hội bắn cô.

Chỉ là số 11 vừa thấy Lăng Lan nhào đến thì đã luống cuống cả lên, trong giây phút hốt hoảng như thế nên làm mất cơ hội tấn công rồi. Lúc Lăng Lan tiến lại gần, anh ta không còn cách nào dùng đến chiêu cuối nữa, đã bị Lăng Lan đánh rơi vũ khí, bại trận.

Còn số 10 đang đánh với Thần Đao thì hoàn toàn ngược lại, số 10 bắt được cơ hội, trong lúc Thần Đao chần chờ đã dùng được Chiêu cuối, bởi vì có khoảng cách xa, nên súng bắn rất tốt, Thần Đao không có cơ hội né tránh, nên bị đối phương bắn trúng, rồi rời khỏi sân đấu.

Thật ra, Thần Đao không phải là không còn cơ hội nào. Bởi vì trước khi số 10 bắn, anh ta nghe thấy chỉ đạo của Lăng Lan. Lăng Lan thấy được nhược điểm của súng này, nên không quên nhắc nhở đồng đội, đầu tiên là nói cho Thần Đao, chỉ là Thần Đao hơi do dự khi nghe thấy nó, một phút chần chờ thôi, đã là vạn kiếp bất phục.

Số 11 và Thần Đao gần như chết cùng lúc, Lăng Lan và số 10 liền đánh nhau, tất nhiên Lăng Lan báo thù cho Thần Đao, nên số 10 là người thứ tư bại trận.