Chúng ta hãy tua ngược thời gian trở về mười mấy phút trước.

Trong đại bản doanh của trường quân đội nam sinh số 2, khi Lăng Lan đang khẩu chiến ác liệt với Gia Cát Cảnh Minh, ngay khi biết chiến đội của đại bản doanh mình sắp không cầm cự được nữa, Lăng Lan theo lời của Gia Cát Cảnh Minh, quyết đoán bấm xuống nút đang lóe sáng trên thiết bị nhận.

Lăng Lan lạnh lùng nhìn lời nhắc nhở hiển thị trên màn hình nhỏ bé của thiết bị nhận, khi lời nhắc nhở đã đạt tới 100%, quả nhiên, y như cô đã suy đoán trước đó, một dòng chữ hiện ra trên màn hình.

“Bạn có muốn thiết lập nơi này thành đại bản doanh mới không?”

Khóe miệng Lăng Lan để lộ nét cười vui vẻ, hàng lông mày luôn cau chặt lại cuối cùng cũng được giãn ra.

Cô… thắng cược rồi!

Quả nhiên đại bản doanh không phải là không thể thay đổi được, ngay từ lúc bắt đầu hỗn chiến phạm vi lớn đã tuyên truyền rộng rãi rằng, đây là chiến trường chân thực, nếu đã là chiến trường chân thực, quân doanh sao có thể bị cố định ở một nơi nào đó chứ? Điều này quá mâu thuẫn…

Hơn nữa cô phát hiện, sau khi cô sử dụng thiết bị ngắm bắn thắp sáng bản đồ, bên trong thiết bị nhận có thiết bị ngắm hay không đều không quan trọng nữa, điều này nói lên rằng thiết bị ngắm bắn là thứ có thể mang theo được… Vì thế cô bèn nghĩ, nếu dùng thiết bị ngắm bắn này tiếp tục thắp sáng bản đồ mới, liệu sẽ xảy ra tình huống gì, có cho phép cô chọn lại đại bản doanh hay không?

Để chứng minh cho suy nghĩ này của mình, Lăng Lan quyết định đánh cược một phen.

Cô rất rõ ràng, nếu thua, cô sẽ trở thành kẻ có tội của trường quân đội nam sinh số 1! Thậm chí có thể vì thế mà bị đuổi học. Nhưng, đối với Lăng Lan mà nói, cái giá này không quá đắt, bởi vì cô là nữ sinh, nếu đánh cược thua, bị đuổi học, vừa hay cô có thể lợi dụng điều này để thoát khỏi ánh nhìn của mọi người, cuối cùng giải quyết triệt để vấn đề nửa nam nửa nữ này.

Nếu, chuyện này thành công… cô tin rằng, những học viên tham gia giải đấu lần này đều sẽ có vinh quang không thể xóa nhòa, mở ra cho họ một tương lai phát triển không thể giới hạn.

Cho dù thua hay thắng, xét mình xét người đều không tính là chuyện xấu, đương nhiên Lăng Lan không hề do dự quyết định đánh cược. Còn giờ, mọi chuyện đã ngã ngũ!

Lăng Lan hít sâu một hơi, quyết đoán ấn nút xác nhận.

Lúc này, tất cả mọi học viên của trường quân đội nam sinh số 2 đều nhận được một tin tức: “Đại bản doanh của các bạn đã bị thế lực không rõ công phá thành công, mọi thành viên đều bị phán loại trừ!”

Tất cả mọi người trong trường quân đội nam sinh số 2 đều rú lên thảm thiết, nhưng họ có rú lên thảm thiết thì cũng đã muộn, chỉ thấy trong nháy mắt cơ giáp của họ đã bị quang não tự động khóa chặt, ai ở trên mặt đất thì còn may, đám cơ giáp vẫn đang bay trên trời kia thì thảm rồi, rơi thẳng từ trên trời xuống. Cũng may tuy là quang não đã khóa chặt thao tác của cơ giáp, nhưng sức phòng ngự của bản thân cơ giáp sư vẫn còn, không khiến họ ngã bị thương.

Còn tất cả những người vừa hay đã rời khỏi cơ giáp để nghỉ ngơi, họ cũng nhận được thông tin này trên thiết bị liên lạc, họ được thông báo hãy đứng đợi tại chỗ, nếu dám có hành động khác thường, một thiết bi thu phát liên lạc được thiết lập riêng cho giải đấu lần này sẽ không hề do dự bắn châm gây tê làm người đó hôn mê.

Bởi vậy, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, điều này cũng đảm bảo rằng người thua cuộc sẽ không thể đục nước béo cò, ra tay nhiễu loạn toàn bộ trật tự trong hỗn chiến phạm vi lớn.

Đám người Viên Túc, Kiều Đình đang chiến đấu với liên minh chiến đội trường quân đội nam sinh số 2 bỗng phát hiện, chỉ cần là cơ giáp của trường quân đội nam sinh số 2 đều sẽ rơi thẳng từ trên trời xuống, nhìn thấy cảnh này, đám người thông minh như họ còn gì không hiểu nữa. Chắc chắn là đại bản doanh của trường quân đội nam sinh số 2 đã bị công phá.

Viên Túc không kìm được cười như điên:

- Ha ha ha, Tưởng Thiếu Vũ ơi là Tưởng Thiếu Vũ, mày lại dám mơ tưởng đánh bại đại bản doanh bọn tao à, cuối cùng lại là đại bản doanh của mày bị người ta đánh sụp trước, lần này tao xem mày còn dám đắc ý trước mặt tao nữa không?

Giải đấu lần này, Tưởng Thiếu Vũ tự nhận là thủ lĩnh, lần nào gặp mặt vạn năm No.4 Viên Túc cũng cười lạnh chế giễu, làm Viên Túc thầm hận không thôi. Giờ nhìn thấy trường quân đội nam sinh số 2 bị loại, đương nhiên là phải cười to ba tiếng, giải tỏa thật sạch sẽ nỗi bức xúc này.

Kiều Đình và Viên Túc đều là chỉ huy ưu tú, họ thừa dịp quân liên minh còn đang rối loạn đội hình, lập tức quyết đoán phái chiến đội ra phản kích, sự thất bại bất ngờ của trường quân đội nam sinh số 2 khiến lòng quân liên minh chiến đội không yên, bọn họ đều không có ý nghĩ liều chết chống đỡ, chỉ trong nháy mắt đã tan tác.

Nguyên nhân khiến họ không còn lòng ham chiến là vì họ rất lo lắng cho đại bản doanh của mình, ngay cả đại bản doanh của trường quân đội nam sinh số 2 còn bị công phá, đại bản doanh của họ có thể an toàn được không?

Lúc này họ đã không còn suy nghĩ muốn giành lấy tích phân cao lúc đầu nữa, chỉ muốn chạy về thật nhanh để bảo vệ đại bản doanh của mình. Giờ họ chỉ cầu mong đừng bị loại là được, thế là họ chán nản rút về khu QM, trở về tử thủ tại đại bản doanh của mình, cho đến khi hỗn chiến phạm vi lớn kết thúc.

Bên phía Lâm Tiêu khu G17, Tưởng Thiếu Vũ đang chiến đấu ác liệt với Lâm Tiêu, đột nhiên toàn bộ cơ giáp mất khống chế, quang não tuyên bố một cách vô tình: “Đại bản doanh của các bạn đã bị thế lực không rõ công phá thành công, tất cả các thành viên bị phán loại trừ!”

- Không thể nào!

Tưởng Thiếu Vũ tức giận thét lên. Rõ ràng chiến thắng đã ở ngay trước mắt, tại sao gã còn chưa đánh bại đại bản doanh trường quân đội nam sinh số 2, ngược lại lại là đại bản doanh của trường quân đội nam sinh số 2 bọn gã bị người khác đánh bại chứ?

Đáng tiếc, Tưởng Thiếu Vũ có không phục cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, cơ giáp rơi thẳng từ trời xuống, đập xuống mặt đất khu G17.

Lâm Tiêu vừa vung một kiếm ra, lại chỉ thấy kiếm chém vào khoảng không, anh ta kinh ngạc nhìn cơ giáp của Tưởng Thiếu Vũ bị mất khống chế rơi xuống đất, cùng lúc đó một cơ giáp thuộc trường quân đội nam sinh số 2 cũng bị y như vậy. Lâm Tiêu không hiểu, theo báo cáo của đội viên, cơ giáp của Tưởng Thiếu Vũ hoàn toàn không còn động lực nào, khi chiếc cơ giáp này bị khóa chết hoàn toàn, Lâm Tiêu mới hiểu ra chuyện gì đã xảy ra với Tưởng Thiếu Vũ…

“Đại bản doanh của trường quân đội nam sinh số 2 bị người ta công phá rồi ư? Rốt cuộc là ai có khả năng thâm nhập vào khu Q?” Lâm Tiêu nghĩ, không biết vì sao, trong đầu anh ta hiện ra gương mặt lạnh lùng của Lăng Lan…

Ngay khi giành được đại bản doanh của trường quân đội nam sinh số 2, cùng lúc đó thiết bị liên lạc trên tay Gia Cát Cảnh Minh cũng nhận được tin nhắn thông báo kia. Anh ta thở dài trong lòng: “Bọn họ vẫn chậm một bước.”

Anh ta không kiềm chế được ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Lan đang điềm tĩnh ngồi trên ghế, tựa như đang suy nghĩ một vấn đề nào đó, lòng anh ta bỗng nhiên rất tức giận, tuy trường quân đội nam sinh số 2 bọn họ đã thua, nhưng khả năng phòng thủ của đại bản doanh trường quân đội nam sinh số 2 thật sự kiên cố như vậy sao? Lúc này anh ta rất hy vọng quân liên minh do anh ta phái ra có thể đánh hạ thành công đại bản doanh của đối phương, anh ta muốn nhìn xem, khi đối phương biết mình đã bị loại trừ, có còn giữ được vẻ điềm tĩnh kia hay không.

Đáng tiếc, thời gian cứ trôi đi, nét mặt của Lăng Lan vẫn không hề thay đổi, có thể thấy quân liên minh của anh ta cũng không thể đem lại nguy hiểm gì cho trường quân đội nam sinh số 1.

Gia Cát Cảnh Minh giờ còn chưa biết, trên thực tế đội quân liên minh do anh ta phái đi đã đánh hạ G17 thành công, chỉ tiếc rằng, G17 đã không còn là đại bản doanh của trường quân đội nam sinh số 1, họ giành được khu 17 chỉ như giành được một khu không người, chỉ nhận được một chút tích phân mà không thể khiến trường quân đội nam sinh số 1 bị loại.

Nhờ có sự tồn tại của Tiểu Tứ, Lăng Lan đã tận mắt nhìn thấy những gì xảy ra lại khu G17.

“Tiểu Tứ, lần này tôi thiếu chút nữa đã thất bại ở khu G2, nếu không phải tôi thắng cược, hiện giờ, chúng ta cũng đã bị loại.” Lăng Lan trầm mặt lại kiểm điểm.