Tạ Nghi im lặng đi đến bên người Tề Long, hai hai một trái một phải kẹp người nọ lại, sau đó đi tới lều của đoàn trưởng, vừa đi Tề Long vừa thấp giọng nói:

- Chuyện là như vậy nè...

Sau đó giọng của cậu càng lúc càng thấp dần, từ xa xa chỉ nghe phong phanh mấy chữ tham ô hối lộ gì gì đó, mấy chữ này làm cho mấy người trong lều ngứa ngáy quá trời, hận không thể đuổi theo tám cho hết chuyện. Nhưng mà họ nhớ đến bên trong lều của đoàn trưởng còn có một quân sư thần cơ diệu toán Gia Cát thì chẳng còn tâm tư bà tám ông tám gì nữa hết. Bọn họ chỉ cần nhớ tới người có khuôn mặt cười tủm tỉm thận thiện dễ gần kia luôn có thể tính kế làm cho ngươi táng gia bại sản bất kì lúc nào kia thì...

Lăng Lan phát hiện bên trong chỉ có ba người cho nên không thèm nghĩ nhiều mà trực tiếp nhấc màn che lên đi vào.

Người đứng gần của nhất chắc là một hộ vệ. Lăng Lan nhanh chóng liếc nhìn đánh giá đối phương, là một khí kình sơ kỳ.

Đối phương thấy có người không thèm thông báo tiếng nào đã xông vào liền đi tới giận dữ nói:

- Ai? Không biết quy cũ gì hết hả?

Lăng Lan vô cùng bình tĩnh vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Có tình huống khẩn cấp cần thông báo.

Câu nói này làm cho lửa giận của người kia giảm xuống một chút, anh ta quay đầu nhìn về phía bên trong:

Bên trong có hai người đang ngồi nghiên cứu bản đồ, một người trong đó nghe được động tĩnh thì thân mình đột nhiên cứng đờ, mà người còn lại ngẩng đầu lên không chút để ý cười nói:

- Tiểu Cao, không việc gì, để bọn họ lại đây đi.

Sắc mặt Tiểu Cao mới dịu lại, anh ta chỉ vào Lăng Lan nói:

- Cậu, đi lại đó báo cáo!

Lại chỉ mấy người Tề Long:

- Mấy người các ngươi đứng im ở chỗ này hết cho tôi, không được lộn xộn.

Tay phải Lăng Lan rủ xuống đánh vài cái thủ thế với những đội viên ở phía sau, người đang mỉm cười nãy giờ vẫn quan sát hành động của Lăng Lan đương nhiên không thể bỏ qua được hành động này của cô rồi, ánh mắt đột nhiên co rụt lại.

Lúc này thì người thân mình cứng đờ lúc nãy cũng há miệng muốn hét to:

- ĐỊCH TẬP...

Chỉ tiếc là tiếng còn chưa kịp ra khỏi miệng thì hai mắt đã trắng dã, người đổ một cái rầm xuống đất. Người ở bên cạnh nhìn qua thì thấy trên cổ của bạn mình còn đang cắm một cái ống tiêm. Ánh mắt người nọ càng trở nên lạnh lẽo

Thì ra ngay lúc đối phương muốn kêu cứu thì đã bị Lăng Lan phóng một kim gây gây tê mini vào cổ rồi.

Tiểu Cao nhìn thấy một màn màn này thì cũng choáng váng, vừa mới kịp hiểu ra là mình bị địch tập thì Tề Long và Lạc Lãng đã đồng thời ra tay, một trái một phải cắm hai kim gây mê vào cổ anh ta.

Người nãy giờ vẫn luôn mỉm cười nhìn đám Lăng Lan, đến bây giờ nụ cười cũng không chút biến đổi gì, cậu than nhẹ một tiếng nói từ từ:

- Tôi vẫn luôn tính kế người khác nhưng mà lại không tính tới việc đại bản doanh của mình cũng bị người khác tính kế lại. Các cậu là người của học viện nào? Ừm... khoan nói đã, để tôi thử đoán xem.

Cậu ta nghiêm túc suy nghĩ vài giây sau đó nói vô cùng chắc chắn:

- Các cậu thuộc Học viện quân sự nam sinh số 1, mà cậu chính là chỉ huy của học viện này, Lăng đoàn trưởng, đúng không?

Trí nhớ của người này rất tốt, ngay lập tức liền nhớ ra thân phận của Lăng Lan.

Lăng Lan đạm nhiên mà liếc nhìn đối phương:

- Không sai, không biết phải xưng hô với học trưởng thế nào đây?

Người nọ cười khổ:

- Gia Cát Cảnh Minh!

- Thần Cơ Gia Cát!

Lăng Lan nhàn nhạt nói:

- Kính ngưỡng, kính ngưỡng!

- Trong giọng nói của cậu tôi không nghe ra chút ý tứ ngướng mộ nào hết đó.

Gia Cát Cảnh Minh lắc đầu cười khổ, cậu đây là đang tự vả mặt đúng không?

- Tôi không nghĩ các cậu lại to gan như vậy, đi vào đại bản doanh chúng tôi mà dám bỏ lại cơ giáp một thân một mình đi vào, chẳng lẽ các cậu không sợ chết sao?

Gia Cát Cảnh Minh không thể hiểu nổi hành động điên cuồng của mấy người trước mắt, trong mắt cậu thì hành động như mấy tên này chẳng khác gì tự đi tìm chết cả.

- Bởi vì không ai nghĩ đến sẽ có người đi tìm chết như tụi tôi nên chúng tôi mới có thể thành công đứng ở chỗ này đây. Lăng Lan bình tĩnh nói.

Gia Cát Cảnh Minh nghe vậy thần sắc liền động, cậu lại thở dài lần nữa:

- Đúng vậy, ở trên chiến trường thì chỉ cần thắng lợi có thể không màng bất cứ việc gì, sinh mệnh cũng không phải là thứ quan trọng nữa. Lần này tôi thật sự sai rồi, tôi không coi Đại hỗn chiến trở thành chiến trường chân chính, nhưng cậu lại cho rằng như vậy, cho nên, cậu thắng.

Lăng Lan không nói thêm gì, chỉ quét mắt nhìn lều trại một lần, lập tức nhìn thấy thiết bị phát xạ, cô vừa mới nhấc chân len liền nghe Gia Cát Cảnh Minh nói:

- Đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 2 đã nằm trong lòng bàn tay của các cậu rồi. Đại hỗn chiến còn mười mấy tiếng nữa mới kết thúc cho nên chắc là Lăng đoàn trưởng cũng sẽ không nóng vội nhất thời đâu nhỉ. Tôi có một ít nghi vấn muốn hỏi Lăng đoàn trưởng, không biết cậu có thể giải đáp giúp tôi không?

Lăng Lan lạnh lùng liếc Gia Cát Cảnh Minh, vạch trần thẳng dụng ý của đối phương:

- Tôi biết anh đang cố kéo dài thời gian.

Gia Cát Cảnh Minh nghe vậy lập tức thu liễm lại tâm thần dao động khi bị ánh mắt sắc lạnh kia liếc qua, cậu lại lộ ra nụ cười khổ, biểu tình vô cùng vô tội:

- Gia Cát gia chúng tôi chỉ chú trọng khai thác não vực, trên phương diện thể thuật chỉ cần thân thể khỏe mạnh liền được, mấy người các cậu đều là cường giả cho nên chắc chắn biết rõ cấp bậc thể thuật của tôi, một người chỉ mới ở cấp bậc cụ hiện như tôi hoàn toàn không phải đối thủ của các cậu, cho dù tôi của muốn lật bàn thắng thì cũng không có đủ năng lực để làm mà.

Vẻ mặt và giọng nói của Gia Cát Cảnh Minh vô cùng thành thật, điều này khiến cho người khác không tự chủ được mà tin tưởng những lời cậu nói.

Lúc này Lăng Lan đã đi tới bên cạnh thiết bị phát xạ, cô cầm cái thiết bị phát xạ của đoàn trưởng Học viện quân sự nam sinh số 2, nghiêm túc nhìn một hồi lúc này mới hỏi:

- Cái này là thiết bị phát xạ của Tưởng Thiếu Vũ sao?

Gia Cát Cảnh Minh biết không thể lừa được Lăng Lan cho nên thành thật gật đầu:

- Đương nhiên, Lăng đoàn trưởng không phải biết rất rõ sao, đại bản doanh cần có thiết bị của đoàn trưởng mới có thể thắp sáng được.

Lăng Lan nghe vậy thì nhếch khóe miệng lên, ngón tay cô dùng một chút lực thì cái thiết bị phát xạ kia đã bị Lăng Lan niết thành mảnh nhỏ, cuối cùng cô còn búng búng ngón tay rũ sạch mấy mảnh vỡ còn dính trên đó xuống đất, những mảnh rơi xuống đất liền biến mất không còn dấu vết.

Mà một cảnh này cũng làm cho mí mắt Gia Cát Cảnh Minh giật giật, không biết tại sao đối phương lại làm như vậy, không lẽ là muốn hù cậu sao?

Bây giờ thì Lăng Lan mới quay đầu lại nhìn Gia Cát Cảnh Minh, cười như không cười nói:

- Còn có chút thời gian, vậy tôi liền nghe thử mấy vấn đề của anh đi.

Trong lòng Gia Cát Cảnh Minh vui vẻ, sở dĩ cậu nói muốn hỏi vài câu cũng chỉ vì muốn kéo dài chút thời gian mà thôi. Đội ngũ của Tưởng Thiếu Vũ đã đi được hơn mười hai tiếng, nếu như mọi chuyện diễn ra thuận lợi thì có khi bây giờ bọn họ đã tấn công vào đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 rồi, mà mấy người đang đứng ở đây chỉ sợ là vẫn chưa biết được chuyện này, cho nên bọn họ vẫn còn cơ hội lật ngược bàn thắng.

Gia Cát Cảnh Minh bình tĩnh lại, chậm rãi nói:

- Tôi chỉ muốn hỏi làm sao các cậu lại lẻn vào khu Q được, đừng nói với tôi ngay từ đầu các ngươi đã bỏ cơ giáp đi người không vào đây, không có cơ giáp thì cho dù các cậu có hành quân nhanh cỡ nào thì cũng không có khả năng mới giờ này đã đuổi tới đây.

Tuy rằng mục đích chính là vì muốn kéo dài thời gian nhưng mà Gia Cát Cảnh Minh cũng thật sự muốn biết vấn đề này, cho nên iền hỏi ra.

- Trên đời này có một thứ gọi là ngụy trang. Giống như chúng tôi bây giờ vậy nè.

Biểu tình Lăng Lan đạm nhiên trả lời.

- Nhưng mà chúng tôi có phương pháp nhận diện riêng, cho dù các cậu có thể qua được một cửa cũng không có khả năng qua được nhiều của như vậy.

Gia Cát Cảnh Minh hoàn toàn không tin tưởng những gì Lăng Lan nói.

- Trên đời này còn có một thứ gọi là tình báo nữa đó!

Lăng Lan liếc mắt nhìn Gia Cát Cảnh Minh, ánh mắt lạnh lẽo đó làm cho Gia Cát Cảnh Minh hoảng sợ, không hiểu sao cậu luôn cảm thấy tâm tư của mình đã bị đối phương nhìn thấu... Nhưng mà làm sao có thể được chứ! Chỉ cần vượt qua một khoảng cách nhất định thì cho dù dùng cơ giáp cũng không cách nào lấy được tin tức,

Tuy rằng Gia Cát Cảnh Minh tự nhủ rằng không được tự loạn trận tuyến nhưng mà ánh mắt của Lăng Lan quá sắc bén làm cho cậu không tự chủ được rũ rũ mi mắt xuống, ngăn cản tầm mắt có thể nhìn thấu lòng người kia lại.

Khóe miệng Lăng Lan nhếch lên lộ ra nụ cười trào phúng nhe có như không, cô lấy một vật nhỏ từ trong túi tiền ra, đồng thời nói:

- Hơn nữa còn có một thứ gọi là lỗ hỏng. Thứ này không phải sau khi an bài nhiều mưu mà chước quỷ xong thì sẽ tự động biến mất.

Nói xong ngón tay cô khẽ búng, bang một tiếng vật đó đó đặt vào bên trong thiết bị thu khí.

Động tác của Lăng Lan làm cho sắc mặt Gia Cát Cảnh Minh khẽ biến, trong lòng liền trầm xuống

- Không cần sốt ruột, tôi vẫn còn chưa bật nút thắp sáng, anh vẫn còn thời gian mà.

Lăng Lan nhàn nhạt liếc nhìn Gia Cát Cảnh Minh, trong ánh mắt không có chút cảm xúc gì, giống như cô hoàn toàn không coi cậu vào trong mắt.

Cảm giác bị làm lơ này làm cho Gia Cát Cảnh Minh cảm thấy nhục nhã vô cùng, từ lúc cậu sinh ra cho tới bây giờ cậu luôn là thiên chi kiêu tử, là người kế thừa đời tiếp theo của Thần Cơ Tử. Một đường trưởng thành đều xuôi gió xuôi nước, được gia tốc và bạn bè coi trọng, ngay cả người kiêu ngạo như Tưởng Thiếu Vũ gặp cậu cũng không thể không cúi đầu... Chuyện này làm cho Gia Cát Cảnh Minh bắt đầu tự phụ lên, cậu cho rằng trong thế giới này sẽ không ai dám coi thường mình cả.

Nhưng mà tất cả những chuyện này đều bị Lăng Lan lật đổ. Lăng Lan không phải chỉ coi thường mà là hoàn toàn làm lơ cậu luôn. Thần Cơ Gia Cát ở trong mắt người này không khác gì một người qua đường. Cho dù là cảm giác vinh dự của gia tộc hay là tự tôn cá nhân của cậu đề bị ánh mắt này làm cho tổn thương sâu sắc.

Gia Cát Cảnh Minh nhịn không được bắt đầu hận thiếu niên cả người khí lạnh trước mặt này, dựa vào cái gì mà người này dám làm lơ cậu chứ... Dựa vào cái gì dám làm lơ cậu... Dựa vào cái gì...

- Dựa vào việc bây giờ anh là tù nhân của tôi, mà tôi là người chiến thắng, hơn nữa sắp sửa trở thành chủ nhân nơi này.

Thanh âm lạnh băng của Lăng Lan đâm vào nội tâm của Gia Cát Cảnh Minh, làm ánh mắt hỗn loạn của cậu đột nhiên trở nên thanh tĩnh lại. Cả người cậu đều đổ đầy mồ hôi lạnh, không ngờ bất tri bất giác cậu đã bị lâm vào tâm ma rồi,

Ánh mắt Gia Cát Cảnh Minh phức tạp mà nhìn Lăng Lan, bây giờ cậu không biết nên hận đối phương vì khiến cậu rơi vào tâm ma hay là nên cảm kích đối phương vì đã kéo mình kéo ra khỏi tâm ma nữa.

- Hỏi đi, anh còn một cơ hội cuối cùng nữa.

Lăng Lan không thèm nhìn Gia Cát Cảnh Minh, cô chỉ nhìn chằm chằm vào thiết bị tiếp thu khí, ngón tay nhấn hờ trên không nút phát sáng, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt đến không thể nhạt hơn, chớp mắt một cái đã không còn thấy đâu nữa.

- Đừng lãng phí, nghĩ cho kĩ vào, anh muốn biết cái gì nhất.

Gia Cát Cảnh Minh hít sâu một hơi bình ổn lại những cảm xúc hỗn loạn, lúc này cậu đã trở lại là quân sư Gia Cát luôn bày mưu lập kế cho người kia, cậu lạnh nhạt hỏi:

- Tôi chỉ muốn biết tại sao cậu lại không phái Kiều Đình ra? Cậu chắc chắn biết rõ nếu như không có Vương bài sư sĩ tọa trấn thì đại bản doanh của cậu sẽ không ổn định được, có khả năng bị chiếm đóng rất cao.

Lăng Lan nghe thấy vấn đề này thì hứng thú nhìn Gia Cát Cảnh Minh một cái, chậm rãi nói:

- Nếu như tôi để Kiều Đình trấn giữ thì Tưởng Thiếu Vũ làm sao dám tự mình mang đội đến tấn công đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 chúng tôi chứ?

Những lời này làm cho Gia Cát Cảnh Minh khiếp sợ vô cùng, cậu đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt đại biến:

- Cậu biết Tưởng đoàn trưởng sẽ tấn công đại bản doanh của Học viện quân sự nam sinh số 1 sao?

- Tôi còn biết mục đích anh kéo dài thời gian là để cho Tưởng Thiếu Vũ thành công đánh hạ đại bản doanh của chúng tôi, khiến cho những tên xâm nhập vào đây như chúng tôi bị loại trừ, như vậy không chỉ có thể giải quyết được chúng tôi mà còn có thể cứu được đại bản doanh của các người nữa.

Lăng Lan nói hết toàn bộ tính toán trong lòng của Gia Cát Cảnh Minh ra.

Lúc này Gia Cát Cảnh Minh đã không giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa,cậu phát hiện bản thân mình giống như là bị lột sạch hết quần áo, toàn thân trần trụi đứng trước mặt đối phương, tất cả mọi ý nghĩ hoàn toàn không có chút che đậy nào bị nhìn thấu tất cả.

- Nếu như cậu đã biết thì vì sao còn phối hợp với tôi như vậy?

Nếu như đã biết sao còn đứng nói nhiều với cậu như vậy nữa? Chẳng lẽ đối phương tin chắc Tưởng Thiếu Vũ sẽ không có cách nào đánh hạ đại bản doanh của mình được sao? Không lẽ đối phương còn có át chủ bài nào nữa cho nên mới bình tĩnh như vậy?

Gia Cát Cảnh Minh đau khổ suy nghĩ, đột nhiên linh quang chợt lóe, thất thanh ho lên:

- Lâm Tiêu, là Lâm Tiêu!

Đúng vậy, bọn họ có thể phái quân liên minh tấn công đối phương thì đương nhiên người ta cũng có thể yêu cầu viện trợ từ quân liên minh bên người ta mà, không thể tin được cậu lại có thể xem nhẹ một Vương bài sư sĩ như Lâm Tiều.

Gia Cát Cảnh Minh ảo não vô cùng, nhưng mà cậu rất nhanh liền nhớ tới sắp xếp lúc trước của mình, động tác này đến cả Tưởng Thiếu Vũ còn không hề hay biết, đây chỉ là cậu muốn bảo hiểm hơn mà thôi, có lẽ nhờ vậy mà có thể xoay chuyển được cục diện cũng nên, chỉ cần Tưởng Thiếu Vũ cầm chân Lâm Tiêu thì bọn họ không phải là không có cơ hội. Sự tự tin của Gia Cát Cảnh Minh khôi phục lại một chút.

- Anh nghĩ đến đám người khu G2 phải không?

Câu hỏi này làm cho tâm trạng mới vừa miễn cưỡng trấn định lại của Gia Cát Cảnh Minh lại chấn động lại lần nữa. Cậu ngạc nhiên nhìn về phía Lăng Lan, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, vì sao, vì sao đến cả chuẩn bị bí mật của cậu cũng bị phát hiện ra? Rõ ràng khu G2 đã che giấu rất tốt mà.

- Đó là một kế hoạch rất tốt.

Lăng Lan thấp giọng khen.

Gia Cát Cảnh Minh đúng là một người rất giỏi mưu lược, một ván này, cả hai bên đều không tính ra sát chiêu cuối cùng của đối phương, coi như là ngang tay. Lăng Lan thầm nghĩ, có lẽ sau này nên cho tên Gia Cát Cảnh Minh này tra tấn hai người Lý Lan Phong và Hàn Kế Quân một phen. Tin rằng có được một đối thủ mạnh mẽ như vậy thì hai người sẽ càng tiến bộ hơn.

- Không lẽ cậu cũng đã an bài người đối phó với khu G2?

Gia Cát Cảnh Minh chưa từ bỏ hỏi. Nếu như thật sự như vậy thì cậu đúng là thua tới không thể thua thêm được nữa.

- Cái này thì đúng là không có.

Lăng Lan thành thật nói, sơ suất chính là sơ suất, Lăng Lan cũng sẽ không đi giảo biện dấu diếm sai lầm này của mình.

Gia Cát Cảnh Minh sửng sốt, cậu bắt đầu suy nghĩ thử xem đối phương rốt cục đã làm gì để đối phó với ám chiêu này của cậu.

- Đừng mắc công suy nghĩ chi cho mệt, tôi không làm cái gì hết, chiến đội cơ giáp anh sắp xếp ở khu G2 thật sự quậy cho đại bản doanh của tôi nát bét rồi, người của tôi chắc là đang lâm vào khổ chiến, đại bản doanh chắc cũng đã bị xâm chiếm hơn phân nửa rồi.

Lăng Lan nói cho Gia Cát Cảnh Minh nghe tình huống đại bản doanh của bọn họ, loại ngữ khí nói chuyện này giống như là hai người quen nhau ngồi uống trà tám nhảm, hơn nữa còn nói những chuyện đâu đâu không liên quan đến mình. Nói đến bình tĩnh vô cùng.

Loại thái độ này của Lăng Lan làm cho Gia Cát Cảnh Minh hoang mang vô cùng, nếu đã nát tới vậy rồi tại sao người này vẫn còn bình tĩnh như vậy chứ.

- Hiện tại những đoàn viên lưu lại ở đại bản doanh đang trong thời khắc tử chiến, chỉ có những lúc bị vận mệnh áp bức như thế này thì bọn họ mới có khả năng đột phá... Mặc kệ là người bị loại trừ hay người ở lại thì đều sẽ có khả năng trở nên mạnh mẽ hơn.

Lăng Lan nhàn nhạt nói ra lí do vì sao cô lại phối hợp nói nhảm với đối phương nãy giờ.

- Cậu vậy mà dám lợi dụng Học viện quân sự nam sinh số 2 chúng tôi làm đá mài dao cho các cậu.

Gia Cát Cảnh Minh bừng tĩnh đại ngộ. Đây rốt cục là thể loại đoàn trưởng gì vậy trời, điên quá rồi đó, lại không tiếc lấy an nguy của đại bản doanh ra làm tiền đặt cược, chẳng lẽ danh hiệu đệ nhất của giải đấu cơ giáp này không hề có chút hấp dẫn nào sao?

- Tôi đương nhiên muốn vị trí đứng đầu rồi, nhưng mà cái này cũng không phải thứ tôi muốn nhất, tôi hi vọng tất cả mọi người đi theo tôi đều có thể mạnh mẽ hơn, bọn họ cho tôi sự tin tưởng, cho nên đây chính là đáp lại của bản thân tôi, mà thật ra tôi cũng chỉ có thể cho họ những điều này mà thôi.

Biểu tình của Lăng Lan vô cùng nghiêm nghị, khi càng nhiều người đặt niềm tin vào cô thì cô cũng dốc hết toàn lực để đáp trả lại những sự tin tưởng ấy. Lăng Lan cô không làm được việc chỉ lấy mà không trả.

- Vậy nếu như thua, bị bọn họ oán trách thì cô cũng muốn cho bọn họ đủ thời gian để trở nên mạnh mẽ hơn sao?

Ánh mắt Gia Cát Cảnh Minh nhìn về phía Lăng Lan giống như đang nhìn một tên điên, chỉ có tên điên mới lấy danh vọng và vinh dự của mình làm tiền cược để cho người khác có cơ hội mạnh hơn.

- Một mình đứng trên đỉnh núi thì sẽ rất cô đơn!

Ánh mắt Lăng Lan bắt đầu hư ảo. Cô không muốn tương lai một mình mình đứng ở trên đỉnh cao rồi cô đơn nhìn xuống phía dưới. Đó không phải thứ nàng muốn, cho nên cô mới không chọn vương đạo hay thánh đạo, mà lại lựa chọn đạo do chính mình đặt tên – bá đạo, thực ra đó chính là con đường mà cô muốn đi nhất.

Thân là một người làm mưu lược thì không cần phải nói quá rõ ràng thì Gia Cát Cảnh Minh cũng đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lăng Lan, ánh mắt của cậu phức tạp vô cùng, cuối cùng lại thở dài nói:

- Tôi bội phục cậu! Nhưng mà cậu không lo lắng cậu nói nhiều với tôi mấy câu như vậy thì sẽ đột nhiên thu được tin tức chiến đội của mình bị loại trừ sao?

Lăng Lan nửa cười nửa không liếc mắt nhìn Gia Cát Cảnh Minh:

- Vì sao phải sợ chứ?

Nói dứt câu thì cô đột nhiên nhấn vào nút phát sáng:

- Thật ra, đúng là có chút sợ đó...

Nếu như không phải có tiểu Tứ có thể theo dõi toàn bộ tình hình thì cô đúng là không có can đảm nói nhảm với Gia Cát Cảnh Minh như vậy đâu, cô biết rõ, mỗi khi vai ác bị vai chính lật ngược bàn thắng đều là do nói quá nhiều quá kiêu ngạo... Mà hành động nãy giờ của cô thật giống y như một vai ác, Lăng Lan buồn bực nghĩ.

Nhìn thấy hành động của Lăng Lan, Gia Cát Cảnh Minh cho rằng bản thân sẽ ảo não,sẽ đau khổ lắm chứ. Nhưng mà không ngờ sau khi thấy Lăng Lan bấm vào nút thắp sáng thì lòng cậu lại đột nhiên nhẹ nhõm hẳn ra, giống như là một tử tù đang ngồi chờ đại thanh đao trên cổ chém xuống vậy, chờ đợi vô cùng giày vò thống khổ, nhưng mà đến khi cây đao kia chém xuống thì lại thấy nhẹ nhõm vì được giải thoát.

Đúng vậy, cứ ngồi nói chuyện với loại người không gì không biết như Lăng Lan, cậu tin chắc không bao lâu nữa mình sẽ bị đả kích tới chết luôn, bây giờ thừa dịp vẫn chưa hoàn toàn bị đánh bại thoát khỏi ma chướng của người này, đúng là rất may mắn!

...

Khu vực G13:

Đám Lý Anh Kiệt bay nhanh một đường lại đây giúp đỡ thấy đám người Hàn Dục, Mục Thiếu Vũ, Võ Quỳnh đang lâm vào khổ chiến.

Lúc này thì người của hai bên đều bị loại trừ một phần, nhưng mà nhìn chung thì số người bị loại trừ bên đối phương nhiều hơn một chút, dù sao thì đoàn đội lần này Lăng Lan mang theo trừ đội vận chuyển hậu cần và chiến đội không chính quy của đám Võ Quỳnh, Lý Anh Kiệt ra, thì những chiến đội cơ giáp khác đều là chiến đội đứng đầu toàn đặc cấp sư sĩ, thực lực của họ mạnh hơn những chiến đội hỗn tạp giữa đặc cấp sư sĩ và cao cấp cơ giáp sĩ của những học viện khác nhiều, cho dù là 1 đánh 2 thì học cũng có thể kiên trì một thời gian.

Nhưng mà theo thời gian từ từ trôi qua thì tình hình của Học viện quân sự nam sinh số 1 càng lúc càng vào thế bất lợi. Tuy rằng thực lực của cơ giáp sư Học viện quân sự nam sinh số 1 có mạnh hơn nữa nhưng mà số lượng cơ giáp bên phía đối phương thật sự quá đông, phần số lượng này đã đủ bù đắp được vấn đề thực lực rồi. Cho nên rất nhanh sau đó, tình thế lại xoay chuyển lần nữa, cơ giáp của Học viện quân sự nam sinh số 1 bị đánh bại rơi xuống càng lúc càng nhiều.