Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 41: "Cậu trước đây làm gì?" "Bán thịt."

"Bán thịt."

————————————

Lộc Minh Trạch cả đêm không trở về phòng trọ, hắn chuẩn bị đi dạo trên những con đường xem có việc gì có thể làm không.

Đế đô chủ tinh giống thành phố lớn Lộc Minh Trạch từng sống trước đây, rất nhiều nơi đã khuya vẫn đèn đuốc sáng trưng, đêm lại như ngày. Thế nhưng cũng không phải cửa hàng nào Lộc Minh Trạch cũng dám đi vào dạo, lỡ như muốn điều tra thẻ thân phận, vô cùng phiền phức. Thẻ pha lê thân phận và thẻ pha lê quân đội không giống nhau, thẻ thân phận nhất định phải ghi đầy đủ bộ gen và võng mạc của mỗi công dân, ngoại trừ bản thân không ai có thể sử dụng.

Người sao Snow không thể tìm việc làm ngoại trừ vì bị kì thị, một phần nguyên nhân rất lớn cũng là do thẻ thân phận. Mà công việc không cần thẻ thân phận đều là việc phi pháp, thu nhập không bảo đảm không nói, ngay cả an toàn tính mạng cũng không thể bảo đảm, nói đánh là đánh nói mắng liền mắng... Cho nên đi những người từng rời khỏi Snow trải nghiệm cuối cùng đều trở về.

Cho nên đối với bọn họ mà nói, muốn tạm thời kiếm chút tiền lời, tốt nhất là đến mấy nơi hỗn loạn tìm vận may. Môi trường càng loạn càng dễ trà trộn vào, độ nguy hiểm càng lớn càng dễ tìm vận may.

Đế đô là thủ đô của chủ tinh, rất ít người dám phạm tội trái pháp luật, mà trong một thành phố, trừ ra những nơi phạm pháp, thì chỗ nào loạn nhất?

Quán Internet, quán bar, sòng bạc, hộp đêm...

Thế nhưng ngoại trừ sòng bạc, ba loại khác đều là chỗ tiêu tiền, tuy rằng nghiêm túc mà nói sòng bạc cũng là chỗ tiêu tiền, nhưng tốt xấu cũng có khả năng thắng cược.

...Nhưng đi làm tay chân có khi nào tốt hơn không? Muốn trong khoảng thời gian ngắn kiếm thật nhiều tiền lời, hình như chỉ có vũ lực mới có thể lấy ra bán, ừm... Vẫn là sát thủ thích hợp hơn một chút, thời gian ngắn như vậy nào có người cần tay chân.

Lộc Minh Trạch đứng ở ngã tư đường tiến thoái lưỡng nan, ngay lúc đang mê man, đột nhiên cảm giác có người sau lưng, hắn theo bản năng xoay người, nhìn thấy một người đàn ông, đối phương đang giơ tay, có vẻ như muốn vỗ vai hắn.

Lộc Minh Trạch nhíu nhíu mày: "Ngài có chuyện gì sao?"

Người đàn ông kia cũng lấy làm kinh hãi, gã không ngờ Lộc Minh Trạch cảnh giác như thế, đối phương thu tay về tự ôm cánh tay, mỉm cười: "Tôi thấy cậu đứng trước cửa tiệm của tôi đã lâu, không tiến vào cũng không rời đi, tò mò đi ra hỏi một chút."

Lộc Minh Trạch "Ô" một tiếng, nhìn về phía sòng bạc trước mặt: "Đây là cửa tiệm của ngài sao, thất kính thất kính."

Lộc Minh Trạch qua loa quan sát người trước mặt vài lần, gã khá đẹp trai, nhưng lại ăn mặc kỳ kỳ quái quái, khoác trên người một chiếc jacket nạm đầy mảnh kim cương sáng lấp lánh, chả giống người làm ăn.

Đối phương nghe vậy cười nói: "Cái đó dĩ nhiên không phải tôi mở, đây mới là tiệm của tôi."

Gã chỉ vào một cửa tiệm phía sau Lộc Minh Trạch cho hắn xem.

Hộp đêm?

Lộc Minh Trạch một lần nữa nhìn kỹ người đàn ông trước mặt này, hắn không nhận ra đối phương rốt cuộc là giới tính gì, gã thoạt nhìn cao to, nhưng vóc người có chút thon gầy. Lộc Minh Trạch trong lòng đoán đây cũng là bởi lí do công tác đi, gầy thì đẹp, phải tiếp khách, đương nhiên phải gầy một chút.

"Có muốn tới cửa hàng của tôi ngồi một chút không?"

Lộc Minh Trạch lấy lại tinh thần, nhanh chóng lắc đầu một cái: "Cảm tạ hảo ý, tôi có lẽ không uống nổi rượu bên trong đâu."

Đối phương phì cười: "Rất thành thực. Tôi có thể nhìn ra cậu không phải khách hàng của tiệm chúng tôi, cậu ra ngoài tìm việc làm?" Gã vừa nói vừa đưa tầm mắt lướt trên đôi chân của Lộc Minh Trạch.

Lộc Minh Trạch trên người đã thay bộ quần áo Gabriel mua, nhưng trên chân vẫn mang đôi giày của mình, có chỗ da đã rơi mất, vừa nhìn liền biết không còn mới. Ông chủ này con mắt rất tinh tế, vừa liếc mắt đã nhìn ra Lộc Minh Trạch thiếu cái gì.

Lộc Minh Trạch vừa nghe ý trong lời nói của gã liền vội vã xua tay: "Không được không được, này càng không được, tôi không làm được nghề này của các ngài."

Ông chủ kia trên mặt cũng có chút lúng túng: "Người trẻ tuổi ngạo mạn... Cậu xem thường tiếp viên sao? Tình cảnh bây giờ của cậu chẳng lẽ không phải rất quẫn bách sao?"

Lộc Minh Trạch giải thích: "Ngài hiểu lầm rồi, tôi ấy mà, căn bản không làm được nghề phục vụ này, tính cách tôi thô bạo, không thể tươi cười chào đón, ngài nếu không sợ phá sản cứ việc mời tôi."

Lúc Lộc Minh Trạch nói, ông chủ hộp đêm kia đã lẳng lặng quan sát hắn một phen. Ban đầu gã đứng từ xa dưới ánh đèn neon phát hiện Lộc Minh Trạch, đối phương tuy rằng mặt mũi không phải kiểu khiến người ta liếc mắt một cái liền kinh diễm khó quên, nhưng vóc người lại rất đẹp.

Ông chủ làm nghề này đã gần mười năm, tự nhận ánh mắt nhìn người không kém, gã cảm thấy người trẻ tuổi này tư chất không kém, dạy dỗ đàng hoàng tuyệt đối có thể đạt thành tựu.

Ông chủ cũng bất lực, hiện tại có lẽ vì cuộc sống quá tốt, đế đô lại rất ít phát sinh chiến tranh, rất nhiều A trở nên nhàn rỗi. Thân là Alpha lại không hề ý chí chiến đấu, nội tâm mẫn cảm yếu đuối, sự an nhàn đã làm tiêu tan nhuệ khí của bọn họ, dẫn đến mấy năm gần đây số lượng gay ở đế đô càng ngày càng tăng, càng nhiều Alpha không muốn làm việc cho tốt, lại muốn rúc vào lồng ngực Alpha khác làm nũng chơi xấu...

Đương nhiên, nơi này cũng có Omega phụ trách tiếp đón, chỉ có điều số lượng cực nhỏ, bởi vì Omega vốn chính là tài nguyên hiếm có, để họ tiếp khách, thực đáng tiếc, hơn nữa căn cứ theo pháp luật Liên bang, thân thể Omega thuộc về tài nguyên quốc gia, không thể tùy ý sử dụng, ở tình huống bình thường, bất kỳ đơn vị công tác nào cũng không thể thuê Omega.

Tuy rằng trong cửa hàng đủ loại quan hệ xã hội không thiếu gì cả, hôm nay lại đột nhiên có một vị khách hàng, sống chết nhìn không lọt tiếp viên trong quán, chê dáng người bọn họ quá gầy, mùi son phấn quá nặng, nhìn đã thấy chán.

Là hộp đêm quy mô lớn nhất toàn bộ đế đô, ông chủ sao có thể cho phép phát sinh tình huống không cách nào thỏa mãn khách hàng? Liền đi nhận người tạm thời.

Lộc Minh Trạch cân nhắc có nên về làm nghề cũ hay không, tuy rằng làm việc kia có chút nguy hiểm, nhưng xác thực kiếm tiền nhanh, hơn nữa trước đây hắn từng làm qua, coi như có kinh nghiệm, độ khó sẽ không quá lớn.

Khi hắn đang thất thần, ông chủ kia lại nói: "Ấy, cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải cho cậu đến làm tiếp viên, mà muốn mời cậu làm bảo vệ. Làm bảo vệ không cần nhân viên phục vụ, chỉ cần bảo vệ an toàn trong quán là được."

Công việc này ngược lại hợp ý hắn, Lộc Minh Trạch lập tức cười gật đầu: "Hóa ra ngài muốn mướn bảo vệ? Vậy thì thật cầu cũng không được, nhưng tôi làm không lâu dài, dài nhất nửa tháng, phải rời đi."

Ông chủ hộp đêm cười nói: "Cậu muốn làm lâu như vậy chúng tôi còn nhận không được đây, chỗ chúng tôi tạm thời có một vị khách đến, nhân thủ không đủ, cậu giúp chúng tôi khoảng ba, năm ngày là có thể rời đi. Đến, cùng tôi đến đây đi."

Lộc Minh Trạch liền đi theo chủ quán, hắn vừa đi vừa hỏi: "Vậy, ông chủ, chúng ta không phải trước tiên nên thảo luận về giá tiền sao?"

"Cậu hầu hạ tốt khách hàng, giá tiền dễ bàn. Như vậy đi, bởi vì cậu là thuê tạm thời, tôi tính cho cậu dựa theo tiền lương bình quân trong quán, một giờ hai ngàn năm, thế nào?"

Lộc Minh Trạch suýt chút nữa há mồm kinh ngạc, mức lương của bọn họ cao như vậy?! Đây là mức lương của bảo vệ sao? Không phải là cho hắn đi làm vệ sĩ cho lãnh đạo quốc gia đấy chứ, chỉ là câu hầu hạ tốt khách hàng này nghe có chút sai sai.

Nhưng hắn hiện tại đang cần tiền, đừng nói làm bảo vệ, làm sát thủ cũng làm, chỉ cần trả tiền, hắn cũng không quan tâm gã là ai. Mức lương hai ngàn năm đối Lộc Minh Trạch mà nói là một cám dỗ rất lớn, hắn bắt đầu tính toán mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền đến khi rời đi. Nếu như thời gian làm việc nơi này giống công chức bình thường, mỗi ngày tám giờ... Vậy hắn ba ngày có thể kiếm lời 40 ngàn cân lương thực rồi!

Lộc Minh Trạch cảm nhận được kim tệ tỏa sáng trước mắt mình, bây giờ nhìn ông chủ này đều cảm thấy toàn thân gã vàng chói lọi.

Lộc Minh Trạch hơi líu lưỡi: "Ông chủ, chỗ các ngài một ngày thời gian àm việc bao lâu? Tám... Tám giờ?"

Chủ quán quay đầu lại cười với hắn: "Nào có dài như vậy, một ngày cũng chỉ ba, bốn giờ, thời gian dài thân thể không chịu được. Đúng rồi, trong cửa hàng gọi tôi Shera là được, đừng gọi ông chủ, cậu tên là gì?"

Lộc Minh Trạch không hiểu một ngày tám giờ chỗ nào không chịu được, khi còn giết lợn ở sao Snow, từ sáng đến tối, không hề rảnh rỗi. Nhưng người thành phố có lẽ yếu ớt hơn, dưới cái nhìn của bọn họ ba, bốn tiếng là rất giỏi rồi. Tuy vậy Lộc Minh Trạch không muốn xen mồm vào chuyện mình không biết, hiện ra hắn vô tri lại không tố chất, liền gãi đầu một cái không tiếp tục hỏi.

"Được, ông chủ, ngài gọi tôi là Lộc là được rồi."

Shera thâm ý nhìn Lộc Minh Trạch một cái, nhíu mày nói: "Cậu ngược lại rất hiểu quy củ."

Lộc Minh Trạch trên mặt còn mang theo nụ cười, nhất thời có chút sững sờ: "A?"

Shera liền giải thích cho hắn: "Vào quán chúng tôi phải dùng nghệ danh, đây không phải là cậu tự đặt nghệ danh cho mình sao?"

Lộc Minh Trạch bỗng nhiên tỉnh ngộ, người làm nghề phục vụ trong truyền thuyết này đều phải lấy nghệ danh, hơn nữa phải lấy cái tên thật lòe loẹt, hận không thể ôm hết tất cả cái tên êm tai nhất vào người mình, như vậy đến khi tiếp đón khách hàng, chỉ riêng cái tên thôi đã có thể tán gẫu đến mấy trăm đồng tiền. Thế nhưng một tên bảo vệ như hắn mắc gì phải lấy nghệ danh chứ? Bảo vệ không phải sẽ đeo kính râm mặc âu phục, không có chuyện gì đứng ở một bên làm người gỗ, có chuyện thì xông lên đầu tiên đánh nhau là được rồi? Mặt cũng không dùng tới, còn lấy nghệ danh gì?

Nhưng hắn cũng lười giải thích, chẳng lẽ phải nói thẳng tên thật của mình nghe như nghệ danh? Thế là đi theo cười khan mấy tiếng, không tiếp tục thảo luận với Shera. Hắn phải làm nhiều nói ít, như vậy mới có thể ít phạm sai lầm lấy thêm tiền.

"Đúng rồi, trước đây cậu làm cái gì?"

Lộc Minh Trạch khiêm tốn mỉm cười nói: "Bán thịt." (=bán râm, show hàng)

Shera vừa nghe liền sáng mắt, hóa ra là đồng nghiệp nha, vậy thuyết phục cũng không tính là khó nhỉ, chỉ cần gã từ đó hành động, nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, trở lại nghề cũ chỉ là chuyện trong vài phút.

"Rất tốt rất tốt, ha ha."

Lộc Minh Trạch có chút khó hiểu, cũng không biết bán thịt lợn tốt chỗ nào, lẽ nào nghe có vẻ khỏe mạnh hơn? Không thể làm gì khác hơn là cùng cười ha ha.

Shera mang Lộc Minh Trạch tới một gian phòng, bảo người thay cho hắn trang phục màu đen bó sát người, đôi ủng cũng đổi mới. Lộc Minh Trạch cảm thấy có chút kỳ quái, làm bảo vệ ăn mặc mỏng như vậy kỳ thực không quá an toàn, mặc loại vải dày chắc mới có thể có tác dụng giảm xóc với công kích chứ.

Lộc Minh Trạch kéo kéo mảnh vải ôm sát vào người, do dự hỏi: "Mặc như vậy không thích hợp lắm thì phải?"

Shera nhìn chằm chằm cơ bắp trên người Lộc Minh Trạch bị đẩy lên do trang phục bó sát, hai mắt tỏa ánh sáng: "Đúng là không quá thích hợp, Vivi, đổi món kia cho cậu ấy."

Vivi là nhân viên phụ trách trang phục đạo cụ của hộp đêm này, dung mạo rất xinh đẹp, ăn mặc rất quyến rũ, vừa nghe Shera nói lập tức hưng phấn đi đến cái tủ. Shera không ngờ Lộc Minh Trạch dưới lớp quần áo là dáng vẻ này, rõ ràng mang áo sơ mi trông không có gì, cái này chẳng lẽ chính là mặc quần áo thì trông gầy cởi quần áo thì có thịt trong truyền thuyết?

Dáng người Lộc Minh Trạch so với huấn luyện viên thể hình thậm chí còn căng đầy hơn, không phải kiểu cố ý luyện ra cơ bắp dài rộng, mà là thật...gầy gò.

Shera âm thầm quyết định, mặc kệ thế nào, đều phải thử giữ người này lại.

Lộc Minh Trạch mặc trang phục bọn họ mới đem ra, nhìn chằm chằm cái người trong gương kia một đầu hắc tuyến, hình như càng không thích hợp đi, bộ trước tốt xấu vẫn có ống tay áo, cái này lộ nhiều quá đấy! Còn không bằng áo lót của hắn nữa! Lưng hở lớn như vậy là vì nóng hả?! Có vui không?!

Lộc Minh Trạch hiện tại đã cảm thấy hơi sai rồi, nụ cười trên mặt hắn hơi gian nan: "Ông chủ Shera, ngài nhớ không lầm chớ, tôi là tới làm bảo vêh, không phải bán thân."

Shera kỳ quái nói: "Trước đây không phải cậu làm nghề này sao? Sao còn không quen?"

Lộc Minh Trạch gãi đầu một cái: "Tôi trước đây làm bảo vệ, đều mặc âu phục, không có mặc hở hang như thế."

Shera vung vung tay: "Tôi không phải nói bảo vệ, nói nghề cũ của cậu ấy, không phải cậu bán thịt sao?"

Lộc Minh Trạch nghe xong khóe miệng mạnh mẽ co rút, không nhịn được gào lên: "Tôi là bán thịt lợn! Không phải bán thịt người!! Không làm!"

Hắn kéo dây xích hoa lệ phiền phức trên eo, đoạt lấy quần áo của mình xoay người rời đi: "Đậu má ai bán thịt chứ, ai thích bán là bán à!"

Không trách lương cao như vậy, tình cảm hắn chờ ở đây. Người đế đô quá xấu dạ, im hơi lặng tiếng túm hắn lên thuyền giặc, nếu không phải hắn phát giác sớm, nói không chừng tiếp theo chính là ký giấy bán thân.

Lộc Minh Trạch kỳ thực trong máu vẫn có chút chủ nghĩa đàn ông, hắn cũng không biết sao hôm nay mình lại đến mức này, rõ ràng là gay, tam quan lại như trai thẳng. Nói chuyên yêu đương với người khác hắn có thể không ngại vấn đề trên dưới, trinh tiết rơi hoài thành thói quen, nhưng dựa vào việc bán thân kiếm tiền, hắn có chết cũng không thể tiếp thu được.

Huống chi, việc này để ông nội cha đẻ hắn biết được, không đánh gãy chân hắn mới lạ.

Lộc Minh Trạch từ nhỏ được giáo dục nghiêng về tư tưởng nho giáo bảo thủ nghiêm khắc, tuy nhiên sau đó hắn đến kì phản nghịch độc lập ra khỏi nhà, nhưng có chút tư tưởng thâm căn cố đế trong đầu hắn không thể nhổ tận gốc, tư tưởng này có thể sẽ ảnh hưởng cả cuộc đời hắn, quy phạm ranh giới cuối cùng của hắn.

Bao gồm cả việc bán mình này! Vô dụng lắm mới chịu đi bán mình thôi! A a a a tha thứ hắn chính là cái hủ chua dễ bị người ta đánh chết, bán mình là không được!

Shera bị hành động thô bạo liên tiếp của Lộc Minh Trạch dọa sợ ngây người, gã hiện tại mới hiểu được câu nói tính tình không tốt không thích hợp làm nghề phục vụ của Lộc Minh Trạch là có ý gì, tính tình không tốt chỗ nào, quả thực như pháo nổ! Trước đó thấy hắn cười híp mắt còn tưởng rằng là con mèo nhỏ...

"Ôi! Chờ một chút! Ngăn cản hắn!"

Shera vừa gọi, mấy tên đồ đen bên trong lập tức lao ra đánh về phía Lộc Minh Trạch, người kia vừa nhìn trong lònh liền cười lạnh: vừa hay, bụng hắn còn kìm nén lửa giận không chỗ phát tiết đây, đánh nhau hắn chưa từng biết sợ ai.

Chất lượng bảo vệ ở Đế đô khá tốt, thế nhưng so với mấy kẻ liều mạng ở sao Snow, chỉ như quả dưa chuột, không hữu dụng cũng không rắn chắc, không mấy chiêu liền bị Lộc Minh Trạch quật ngã cả đám.

"Lộc?"

Lộc Minh Trạch xắn ống tay áo lên đang định đánh nhau, phía sau đột nhiên có người nói chuyện, động tác đánh người của Lộc Minh Trạch dừng lại, hắn chần chờ một chút, chậm rãi xoay người, nhìn chỗ cánh cửa phòng riêng cuối hành lang có một người đang đứng, mặt của đối phương không thay đổi, âm thanh không thay đổi, ngay cả biểu tình cũng là dáng vẻ trong trí nhớ.

Hắn lặng lẽ nhìn gã, lòng dĩ nhiên không hề gợn sóng, trong đầu cũng chỉ có một ý nghĩ: hóa ra có một vài chuyện, sau thời gian dài, thật sự bị buông xuôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Người thứ ba giả gay~

Bạn trai cũ nhất của Lộc xuất hiện.