Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 135: Tôi sẽ chết sao, thưa thầy?

Hôm sau, Auston nhận được một cái hộp tinh xảo. Chính là chiếc đồng hồ đeo tay mà hôm qua đã nhắc đến. Nó được đóng gói bằng hộp nhung phong cách cổ điển. Auston mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay đen bóng, cùng nhãn hiệu với chiếc y đang đeo.

Chỉ có điều như Adonis từng nói, đây là phiên bản mới nhất.

Khiêu khích.

Tại buổi tiệc đêm qua, Auston vờ như vô tình nhấc đến chuyện dịch bệnh. Y vẫn còn nhớ nét mặt Adonis khi nhìn y, cực kì thú vị.

- Tôi nhớ trò từng nói sẽ cố thử tìm vắcxin phòng bệnh, không biết... khi nào vắcxin phòng bệnh sẽ được sản xuất đây? Nghe nói Adonis có một nhóm nghiên cứu khoa học rất giỏi... - Câu hỏi đầy thâm ý, thế mà trông như chỉ thuận miệng nói ra - Không biết hiện tại vắc xin đã được nghiên cứu ra chưa ấy nhỉ?

Adonis nhìn y, chợt nhếch môi:

- Thầy thật biết nói đùa. Phòng thí nghiệm của ta chỉ có hơn mười người làm việc, bình thường nghiên cứu hoa cỏ thôi đã là hết cỡ. Sao có thể nghiên cứu chế tạo vắcxin phòng bệnh gì chứ.

- Thế à? Ồ... Tôi nhớ ra rồi, nhị hoàng tử rất thích hoa tươi.

Adonis gật đầu mỉm cười, không nói nữa. Auston buông nĩa, khẽ thở dài:

- Tôi nghe nói dịch bệnh này rất ác liệt: Sau khi phát bệnh, bệnh nhân sẽ biến thành quái vật. Trứng trùng nở ra nhanh chóng rồi chui khỏi cơ thể, thậm chí chúng còn chui ra từ mắt...

- Ọe!

Có nghị sĩ không chịu nổi lời miêu tả ngay trên bàn ăn của Auston, ói ra tại chỗ. Người máy phụ trách quét dọn nhanh chóng thu dọn hiện trường. Nhưng Auston dường như không thấy hành động của đối phương, ra vẻ u sầu:

- Nếu sớm tìm ra phương pháp điều trị thì xem như lập công lớn.

Adonis nghe thế liếc nhìn y, nhẹ nhàng đáp lời:

- Thầy nói rất đúng. Phải huy động sức mạnh của mọi người trong mọi tầng lớp xã hội, đồng thời nghiên cứu chế tạo vắcxin phòng bệnh. Phòng thí nghiệm của ta tuy không giúp đỡ được gì, nhưng ta có quen được vài người bạn, ta nghĩ có thể liên hệ với họ nhờ giúp đỡ.

Auston gật gù cười:

- Thế thì còn gì tốt bằng.

...

Auston cầm hộp đi đến trước máy nghiền, ném cả hộp lẫn đồng hồ Adonis tặng vào. Máy nghiền hình trụ tròn có một cái túi đầy bánh răng thép, bất cứ thứ đồ nào bị nuốt vào đều bị nghiền nát vụn.

Máy nghiền đẩy mảnh vụn đồng hồ ra. Trong đống xác vụn ấy có một đốm sáng màu đỏ nhấp nháy. Auston nhép mép, khom lưng nhặt lên. Đột nhiên, nó nhúc nhích, duỗi ba cái chân ra bò qua bò lại trong lòng bàn tay Aus.

Robot mini.

Sự khiêu khích của Adonis đã không còn đơn giản là trò nghịch ngợm của một đứa trẻ hờn dỗi nữa. Hắn ta muốn tuyên chiến trực diện với người thầy này.

- Thượng Tá, lại đây.

Con chó mực từ trong góc nhảy bổ ra, nhiệt tình sấn ngay đến bên cạnh Auston, thè lưỡi toan liếm mặt y. Auston đẩy đầu Thượng Tá ra, dùng băng dán bọc con robot mini lại, sau đó treo trên vòng cổ nó.

Y vỗ đầu con chó, mỉm cười:

- Ra ngoài chơi đi.

Auston một mình ngồi tại bàn, vuốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay. Lộc Minh Trạch cả đêm không tin tức, y cũng mất ngủ trọn một đêm. Y bỗng thấy hơi hối hận, thậm chí bắt đầu hoài nghi quyết định của bản thân. Để Lộc Minh Trạch đi làm chuyện này thật sự thích hợp chăng?

Tuy bọn tay chân của Adonis đang ở văn phòng chính phủ, nhưng nơi nghiên cứu vắc xin chắc hẳn phòng thủ tầng tầng lớp lớp. Lộc Minh Trạch mạnh là thế, song chỉ có một thân một mình, sao đánh cho lại nhiều người đến vậy.

Hắn không phải vô địch, số lần bị đánh ngất đâu phải không có.

Auston tiến đến bên cửa sổ, cau mày nhìn khung cảnh yên bình bên ngoài. Đêm tối đã qua, song mặt trời vẫn chưa ló dạng. Y không thể tiếp tục dung túng cho kẻ ngăn cản ánh bình minh ấy sống tiếp. Thời điểm như thế này, những gì y có thể làm là tin tưởng Lộc Minh Trạch.

"Tích!"

Đồng hồ đeo tay kêu lên, Auston liền giơ tay nhìn như một phản xạ có điều kiện. Trên đó viết vài chữ: "Đã đến nơi".

Auston hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bước nhanh đến bàn làm việc, gọi cho thư ký:

- Lập tức mở cuộc họp khẩn cấp, thông báo cho tất cả thành viên nghị viện đặc thù đến phòng hội nghị đợi lệnh.

*

Chỉ việc tìm trụ sở bí mật của Adonis mà Lộc Minh Trạch phải mất biết bao nhiêu thời gian. Địa chỉ Auston cho chẳng khác nào trò đùa, chỉ đưa ra một phạm vi mơ hồ, còn cụ thể ở đâu hắn phải tự thân lần mò. Lộc Minh Trạch cứ chạy qua chạy lại mấy con phố, tìm hoài tìm mãi, tìm đến mức hoài nghi cuộc đời.

Thật ra chuyện này rất bình thường. Tuy chính phủ liên bang cho phép xây dựng phòng thí nghiệm tư nhân, song muốn chống đỡ nó lại cần nguồn tài lực và vật lực lớn. Adonis bề ngoài không có thu nhập thương nghiệp, cũng không có thực lực kinh tế hùng hậu như nhà ngoại. Một hoàng tử như vậy lại nắm trong tay khu thí nghiệm quy mô lớn, chả nhẽ không quái lạ ư? Thế nên, có một số việc hắn ta không thể không tiến hành trong âm thầm.

Diện tích khu thí nghiệm của Adonis còn lớn hơn cả viện nghiên cứu của chính phủ. Ở đó đầy những tòa nhà cao tầng. Lộc Minh Trạch lòng vòng nửa ngày trời mà vẫn không tìm ra đúng nơi. Không biết là để ngụy trang hay vì lý do nào khác, vừa bước vào khu thí nghiệm, hắn đã trông thấy rất nhiều tòa nhà bày biện đủ loại hoa hoét trước cửa ra vào, trên đó viết "căn cứ nghiên cứu xxxx ". Lộc Minh Trạch chỉ nhận ra mấy toà, đều là tên các loài thực vật, chắc chắn những thứ bên trong mấy tòa nhà đó cũng na ná vậy.

Tìm mãi không thấy, hắn tức muốn la làng. Tên khốn kiếp Adonis này kiếm đâu ra lắm tiền thế không biết, biến cả cái viện nghiên cứu thành công viên giải trí. Có cần phải khoa trương đến vậy không?

Thế nhưng hắn không phải kẻ ngốc. Tòa nhà thí nghiệm thật sự cất giấu bí mật khổng lồ không thể là một nơi lộ liễu dễ ra vào như cái chợ được. Lộc Minh Trạch bỏ qua những tòa nhà nuôi hoa trồng cỏ kia, tiến thẳng đến nơi có binh lính canh gác.