Đường Lạc cảm thấy vấn đề này thực sự thử thách con người. Cậu nhìn trên dưới trái phải, dè dặt nói: “Hình tượng phong phú?”

“Đây gọi là lộn xộn,” Hạ Kính Sinh cười nói xong, trực tiếp dùng dao cạo trong tay xúc một mảng màu ở trong góc xuống, “Những nơi không cần thiết thì vẽ tỉ mỉ quá, chính và phụ đều mất hết.”

Đường Lạc lưỡng lự ba giây đồng hồ, đột nhiên thở dài một hơi.

“Đây vốn không phải anh vẽ,” Cậu nói, “Anh cố tình trêu em!”

“Đây là mấy đàn em của anh cùng vẽ, dùng để làm tranh vẽ cho khoa anh trong buổi triển lãm mấy ngày tới. Giáo sư của bọn anh chê xấu nên bảo anh sửa lại giúp.” Hạ Kính Sinh nói xong duỗi một tay ra dùng hai ngón tay nâng cằm Đường Lạc lên, cười nói, “Anh đang kiểm tra trình độ yêu quý của fan dành cho anh mà.”

Đường Lạc nhăn mặt nhìn anh, không nói lời nào.

“Giận thế à?” Hạ Kính Sinh cong lưng xuống, “Thật sự không vui?”

“Anh làm em sợ muốn chết.” Đường Lạc nói.

“Phát hiện anh đột nhiên trở nên cùi bắp, muốn chia tay?” Hạ Kính Sinh hỏi.

Đường Lạc lắc đầu: “Em sẽ không đâu, nhưng vừa rồi em thực sự rất buồn.”

Hạ Kính Sinh nhìn cậu chăm chú một lúc, sau đó khẽ thở dài, hôn một cái lên trán cậu: “Là anh không đúng, sau này không trêu em nữa.”

“Ê!” Đường Lạc vô cùng căng thẳng che kín trán, sau đó nhìn xung quanh.

“Đều là bảng vẽ, không có ai nhìn thấy.” Hạ Kính Sinh nói.

“Lỡ như thì sao!”

“Vậy thì nhìn thôi,” Hạ Kính Sinh nói xong nhún vai, một lần nữa quay về trước bảng vẽ, “Lại không mất miếng thịt nào.”

Lần đầu tiên Đường Lạc quang minh chính đại ngồi bên cạnh xem Hạ Kính Sinh vẽ tranh.

Cậu từng có nhiều kinh nghiệm nhìn lén, trong một năm cùng trường với Hạ Kính Sinh hồi cấp ba. Trong lúc đó cậu thậm chí còn leo cửa sổ đi vào phòng học của Hạ Kính Sinh sau khi tan học để xem cận cảnh bán thành phẩm đã vẽ được một nửa.

Giá vẽ của Hạ Kính Sinh thường xuyên chuyển vị trí, nhưng mỗi lần Đường Lạc nhìn sang từ xa, đều có thể liếc mắt là phân biệt được.

Trong từng bức tranh kia, chỉ có của anh là khác hẳn. Hấp dẫn ánh nhìn nhất, bởi vì nó phát sáng. Chẳng những tác phẩm, mà khi anh cầm bút vẽ, người cũng lập lòe tỏa sáng.

Hạ Kính Sinh mới vừa nói, muốn nhìn cậu, trò chuyện với cậu.

Nhưng trên thực tế, chỉ có lúc đầu hai người còn trò chuyện câu được câu chăng. Sau khi Hạ Kính Sinh tiến vào trạng thái, Đường Lạc cảm thấy mình đã bị lãng quên.

Nhưng Đường Lạc không ngại.

Cậu lén lút di chuyển ghế của mình ra xa một chút và yên lặng thưởng thức.

Sửa chữa tác phẩm của người khác hình như phiền toán hơn vẽ tranh của mình. Trên mặt đất trước giá vẽ vương vãi rất nhiều thuốc màu bị Hạ Kính Sinh xúc xuống, lại bị bước chân qua lại của anh mang đi khắp nơi.

Nhưng anh không hề hay biết, cầm dụng cụ di chuyển gần gần xa xa vô số lần, lúc nhìn vải toan biểu cảm luôn thay đổi, thậm chí phong phú hơn ngày thường rất nhiều.

(vải toan: vải dùng để vẽ tranh sơn dầu, tranh acr)

Nhìn anh lùi mấy bước xa xa quan sát kỹ càng sau đó lại lập tức đi về, gần đến mức mặt sắp dán lên vải vẽ, trong lòng Đường Lạc lén nghĩ, bảo sao người này bị cận thị.

Ngay cả khi uống nước, ánh mắt của Hạ Kính Sinh cũng không hề rời khỏi bức tranh kia. Trong lúc đó Đường Lạc chú ý đến màn hình điện thoại anh đặt ở bên cạnh sáng lên hai lần. Vừa không rung, vừa không có âm thanh. Chẳng trách mẹ anh phàn nàn luôn không tìm được anh.

Nhưng Đường Lạc lại cảm thấy có thể hiểu được, cậu cũng không hy vọng bây giờ Hạ Kính Sinh bị quấy rầy.

Cho đến khi người trong phòng vẽ tranh lục tục rời đi, bức tranh trước mắt cũng dần dần có ánh sáng trong mắt Đường Lạc.

Khi cuối cùng trong phòng vẽ tranh chỉ còn lại hai người họ, cũng gần đến giờ ăn cơm tối rồi. Mắt thấy Hạ Kính Sinh vẫn không có ý định rời đi, Đường Lạc bèn gọi hai phần cơm hộp, sau đó lén lút ôm gói hàng chuyển phát nhanh kia vào phòng thay quần áo.

Sau khi thay quần áo xong cậu soi sương sửa sang lại kiểu tóc. Mặc dù không trang điểm nên nhìn không giống con gái cho lắm, nhưng cậu cảm thấy Hạ Kính Sinh sẽ không để ý.

Sau khi yên lặng quay lại chỗ ngồi trước đó, Hạ Kính Sinh vẫn hết sức tập trung, trong mắt chỉ có tranh.

Đường Lạc cảm thấy hơi muốn cười.

Dáng vẻ tập trung của anh cực kỳ đẹp trai, còn có phần đáng yêu. Khiến người ta cảm thấy thích, cũng cảm thấy tự hào.

Đường Lạc phát hiện trước đó mình sinh ra dao động và lo lắng vì mấy câu nói trong đêm đó của Hạ Kính Sinh hoàn toàn là dư thừa. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã thấy rất nhiều người bị cha mẹ ép học vẽ. Những người kia chí không ở đây, trong lòng mang theo chống lại, đương nhiên học nghệ thông tinh. Cũng có rất ít người có tài năng, có chút thành tích, nhưng biểu cảm của họ khi đối mặt với bản vẽ không phải như vậy.

Thật lòng thích sẽ không lừa được người. Hạ Kính Sinh không thể không thích vẽ tranh.

Trên thực tế từ trong những tác phẩm trước kia của anh đã hiểu được, phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và cố gắng, mới có thể thổi hồn cho bức tranh.

Nếu không phải yêu, sao có thể nỗ lực đến vậy.

Đường Lạc luôn nhẹ chân nhẹ tay, nhưng cuối cùng vẫn không cẩn thận làm phiền đến Hạ Kính Sinh.

Có lẽ quần áo mới thực sự nên giặt trước khi mặc. Sau khi thay không lâu lắm, mũi cậu đột nhiên ngứa không chịu được, tiếp đó một hơi hắt xì ba cái liên tục.

Sau cùng Hạ Kính Sinh quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ cậu đang mặc bộ con thỏ màu hồng kia che miệng và mũi đỏ ửng.

“Xin lỗi…” Đường Lạc hít mũi một cái, “Em làm ồn đến anh à?”

Hạ Kính Sinh nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, sau đó nhìn đi chỗ khác, “Em ảnh hưởng đến anh vô cùng nghiêm trọng.”

“…”

Không ngờ anh sẽ có phản ứng thế này, Đường Lạc lập tức vô cùng căng thẳng.

Cậu ngồi trên ghế lo lắng không yên, nhìn Hạ Kính Sinh đi sang bên cạnh cởi tạp dề ra lại vứt tất cả những thứ trong tay xuống bàn. Ngay sau đó, anh sải bước đi đến trước mặt Đường Lạc, nhìn cậu từ trên cao: “Em đứng lên.”

Biểu cảm kia thực sự nghiêm túc. Đường Lạc vội vàng đứng lên, toan mở miệng nói chuyện thì thấy Hạ Kính Sinh tiến lên một bước ngồi xuống cái ghế vừa rồi của cậu.

Không rõ ràng cho lắm, Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, dè dặt nhìn anh.

Hạ Kính Sinh vỗ vỗ chân mình: “Em ngồi ở đây.”

Mắt thấy Đường Lạc vẫn không biết làm thế nào, cuối cùng Hạ Kính Sinh nở nụ cười.

“Ngồi xuống đi,” Anh nói, “Cho anh hôn.”

Đường Lạc mơ hồ cảm thấy mình lại bị trêu hơi do dự một lát, đã bị Hạ Kính Sinh cười duỗi tay ôm lấy eo, kéo lên đùi mình.

Váy hơi ngắn, mở chân ra ngồi xuống khiến người ta vô cùng lo lắng.

Có điều chút khoảng cách bây giờ của họ, hẳn là cũng không đủ để Hạ Kính Sinh cúi đầu quan tâm những thứ này.

Đường Lạc giơ hai bàn tay chắn trước người trước khi Hạ Kính Sinh muốn hôn cậu.

“Lại không có ai,” Hạ Kính Sinh nói xong dứt khoát hôn vào lòng bàn tay cậu, “Sẽ không bị nhìn thấy.”

Đường Lạc lắc đầu, sau đó duỗi tay gỡ kính của anh xuống.

“Em sợ nó đè vào em,” Cậu nói xong bỏ kính của Hạ Kính Sinh vào trong túi áo, rồi nhắm mắt lại, “Được rồi, hôn đi anh!”

Chắc chắn Hạ Kính Sinh lại cười.

Có hơi thở ấm áp lướt qua chóp mũi và bờ môi của Đường Lạc, sau cùng hòa tan với răng môi của cậu.

Cậu cảm thấy mình ít nhiều cũng có chút tiến bộ, chí ít đã học được cách đáp lại, không giống như mấy lần trước chỉ có thể mù mịt mặc cho anh điều khiển.

Nhưng muốn điều chỉnh nhịp thở vẫn quá khó.

Một khi bắt đầu cảm thấy thiếu oxy, chẳng mấy chốc lại mất đi tất cả quyền chủ động, chỉ có thể mềm oặt ngã lên người của đối phương.

Cũng may Hạ Kính Sinh cuối cùng cam lòng tha cho cậu nghỉ ngơi một lát.

Đường Lạc hé miệng thở hổn hển, muốn dựa vào bả vai anh, nhưng Hạ Kính Sinh lại không phối hợp, cố tình ngửa người ra sau.

“Để anh nhìn kỹ nào,” Anh cười và quan sát Đường Lạc vẫn đang mở chân ngồi trên người anh từ trên xuống dưới từ dưới lên trên mấy lần, sau đó gật đầu, tự khẳng định, “Ánh mắt của anh thực sự không tệ.”

Đường Lạc không nói gì.

Cậu chỉ ngơ ngẩn nhìn vào mắt Hạ Kính Sinh, cảm thấy một góc trong não đang cố gắng nhắc nhở cậu chuyện gì đó.

Là gì nhỉ.

Cảm giác hôn mới với anh quá tuyệt vời, cả người cũng trở nên nhẹ nhàng, ngay cả trong đầu cũng giống như tràn đầy bọt biển.

Đường Lạc suy nghĩ khó khăn.

Cậu cảm thấy có lẽ mình bị những thứ kia chui lên não rồi. So với tất cả chuyện khác, cậu muốn nhanh chóng hôn thêm lần nữa hơn.

Vậy nên cậu vươn tay ôm đầu Hạ Kính Sinh, chủ động tới gần.

Điện thoại trong túi vang lên vào lúc này rất không đúng lúc.

Đường Lạc rút một tay mò mẫm nhấn yên lặng. Không có chuyện gì quan trọng hơn việc hôn người trước mắt này, đừng ai mơ tưởng làm phiền cậu.

Cậu nghĩ như vậy sau đó khẽ cắn lấy bờ môi Hạ Kính Sinh, cánh cửa phòng vẽ tranh cách đó không xa đột nhiên bị người khác đẩy mạnh ra. Phối hợp còn có một tiếng hô to tràn đầy năng lượng: “Cơm hộp của anh!”

Đường Lạc hoảng hốt, ngay sau đó Hạ Kính Sinh hét thảm một tiếng.

Anh giao hàng nở nụ cười mập mờ, tỏ ý hy vọng có thể cho anh ấy đánh giá năm sao.

Đường Lạc mặt đỏ tới mang tai lúng túng gật đầu, đến khi xách theo túi nhựa đi về, Hạ Kính Sinh vẫn đang bịt miệng.

“Đau lắm à anh…” Đường Lạc cực kỳ chột dạ, “Có nặng lắm không?”

“Em đói mụ đầu rồi phải không,” Hạ Kính Sinh tỏ vẻ bất lực nhìn cậu, “Muốn ăn người đấy à?”

“…”

Đường Lạc cẩn thận đi tới, kéo tay anh ra nhìn thoáng qua, tiếp đó trở nên chột dạ hơn.

Môi dưới của Hạ Kính Sinh bị cậu cắn ra một cái lỗ, hơi sưng lên đồng thời còn rớm máu ra ngoài. Đường Lạc vô thức liếm môi một cái, mơ hồ cảm thấy trong miệng mình vẫn còn lưu lại mùi máu tanh.

“Em xin lỗi,” Cậu nhỏ giọng ngồi bên cạnh Hạ Kính Sinh, “Tại em hết, em bất cẩn quá.”

“Em tội nghiệp thế này, ai không biết còn tưởng anh ăn hiếp em đấy,” Trong khi nói chuyện hình như Hạ Kính Sinh lại muốn cười, nhưng lập tức hít một hơi vì ăn đau, còn nhíu mày lại.

Đường Lạc áy náy hơn.

Bị thương ở chỗ này rất lúng túng, không dễ bôi thuốc cũng không thể dính băng dán cá nhân. Thế nên cách xử lý vết thương trong khái niệm của cậu chỉ còn lại một cách.

“Em liếm giúp anh là khỏi thôi.” Đường Lạc cười ngượng ngùng tới gần.

“Xin ngài đừng,” Toàn bộ cơ thể của Hạ Kính Sinh ngửa ra sau, “Anh sợ.”

“…”

Không biết có phải ảo giác không, từ sau khi ở bên nhau, thái độ của Hạ Kính Sinh đối với cậu ngày càng xấu đi. Thỉnh thoảng bị mỉa mai, không để ý thì bị ăn hiếp. Nhưng mỗi khi cậu sắp bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, Hạ Kính Sinh sẽ luôn đối xử dịu dàng với cậu một lần nữa.

“Được rồi, không sao đâu. Một lúc nữa chắc sẽ đỡ.” Hạ Kính Sinh nói xong chỉ chỉ cái túi Đường Lạc vừa để bên cạnh, “Em có đói không? Nhanh ăn cơm đi.”

Một lúc lâu sau miệng vết thương cũng không đỡ hơn bao nhiêu.

Lúc ăn cơm động tác của Hạ Kính Sinh cực kỳ tao nhã, cầm đũa cẩn thận đưa từng miếng nhỏ vào trong miệng của mình, nhai kỹ nuốt chậm, sợ không cẩn thận đụng vào vết thương.

Đến khi ăn xong bữa cơm, miệng vết thương cũng ngừng rớm máu, nhưng tệ hơn vừa nãy một chút.

Hạ Kính Sinh đến phòng thay đồ soi gương, lúc đi ra biểu cảm có vẻ hơi lo âu.

“Nếu anh bị người ta hỏi…”

“Thì nói bị ngã?”

“Giống không?” Hạ Kính Sinh hỏi cậu.

Không giống. Chưa từng thấy ai toàn thân lành lặn không hề tổn hại ngay cả quần áo cũng sạch tinh chỉ ngã ra cái lỗ trên môi.

Đường Lạc vô cùng hổ thẹn, không dám lên tiếng.

“Cho nên, nếu anh bị người khác hỏi… sau này mọi người sẽ biết anh có cô bạn gái cực kỳ đói khát.” Hạ Kính Sinh nói.

“…”

Mặt Đường Lạc đỏ như gấc.

Cậu biết Hạ Kính Sinh cố tình trêu cậu. Nhưng điều khiến cậu cảm thấy rất khó xử đó là khi cậu vô thức muốn cãi lại, chợt cảm thấy từ ngữ kia đặt lên đầu mình cũng không khoa trương.

Sau rốt cậu chỉ có thể đưa ra kháng nghị từ một hướng, “Không phải bạn gái.”

“À,” Hạ Kính Sinh nói xong gật đầu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, “Cũng đúng.”

Đường Lạc vẫn đang mặc váy hồng nhỏ giọng hừ một cái: “Mặc cái gì cũng là con trai.”

Cậu quay đầu đi trong khi nói chuyện, bỗng phát hiện màn hình điện thoại Hạ Kính Sinh để ở bên cạnh đang sáng lên.