Đây chẳng khác gì đang nói thẳng xin cậu nhanh chóng từ bỏ đi.

Đêm đó Đường Lạc gần như không chợp mắt. Cậu lăn qua lăn lại trên giường, vô số lần nhấn sáng điện thoại, nhấn vào giao diện Khoảnh khắc của Hạ Kính Sinh lại thoát ra, sau đó nhắm mắt lại vùi đầu trong chăn. Trong lúc đó rất nhiều lần đụng vào khiến vết thương trên trán đau đớn.

Khoảnh khắc của Hạ Kính Sinh không nhiều, Khoảnh khắc đăng trong mấy tháng nay Đường Lạc đều thả tim và bình luận. Cậu cảm thấy lần này mình cũng nên nói gì đó, để Hạ Kính Sinh biết mình đã thấy, hiểu ý anh, biết khó mà lui.

Nhưng xoắn xuýt cả nửa đêm, Đường Lạc vẫn không để lại bất kỳ lời gì dưới tấm ảnh kia.

Trước đó Tô Manh an ủi cậu rất nhiều trong điện thoại, là “bạn xấu”[1] của cậu, từ khi hai người quen biết đến nay đây là lần đầu tiên cô nói nhiều lời hay như thế với cậu, lại khiến trong lòng Đường Lạc cảm thấy thê lương.

[1]

Ngày hôm sau thức dậy trên mặt quả nhiên mang theo quầng thâm mắt nặng nề. Cậu kiên trì lên lớp, một nửa thời gian ngủ gật một nửa thời gian thả hồn lên mây, giống như một du hồn. Đến buổi chiều chạy đến thư viện cũ theo thói quen, đi được nửa đường cậu mới hoàn hồn lại.

Cậu không nên cố tình xuất hiện trước mặt Hạ Kính Sinh để tạo ra cái gọi là ngẫu nhiên gặp nữa, đây là gây thêm phiền phức cho người cậu thích.

Sau khi quay về phòng ngủ, cậu vùi đầu hoàn thành bài tập, liên tục sáng tạo ra ba bản thảo hỏng cuối cùng cũng đã đến giờ cơm tối. Giữa trưa không ăn nhiều, buổi tối vẫn không thấy ngon miệng. Đường Lạc ăn chực một túi bánh quy ở chỗ anh đại Lâm, lúc ăn không cẩn thận bị nghẹn phải uống một ngụm nước to.

Bánh quy ngấm một lượng lớn nước trong dạ dày sau đó bắt đầu dần dần căng lên, no đến mức khiến người ta khó chịu.

Đường Lạc nằm trên giường, vỗ cái bụng nhìn nóc phòng ngẩn người, sau một lúc lâu đột nhiên mở miệng nói: “Anh đại Lâm cái bánh quy rởm của mày, tao ăn xong khó chịu quá!”

“Đệt!” Anh đại Lâm tổn thất một túi bánh quy còn bị đánh lại, tức hộc máu, “Không hài lòng thì mày nôn ra cho tao!”

Đường Lạc không lên tiếng.

Anh đại Lâm liếc qua giường của cậu: “Sao, khó chịu thật à? Bị ốm?”

“No quá,” Đường Lạc nói, “No tới nỗi tao đau đầu.”

Anh đại Lâm do dự một lát rồi đi tới, sờ lên phần không quấn băng gạc trên trán cậu, tiếp đó lườm một cái, lại đi.

Đường Lạc đột nhiên ngồi bật dậy từ trên giường.

Cậu lấy điện thoại ra, mở wechat, tìm đến Khoảnh khắc kia của Hạ Kính Sinh, sau đó thả tim.

Sau khi thả xong, cậu mở bình luận nhanh chóng gõ: Cực kỳ xứng đôi!

Cuối cùng còn thêm biểu cảm cười nhe răng.

Đến ngày đã hẹn lại một lần nữa đi vào Masked girls, Đường Lạc vẫn uể oải suy sụp.

Trạng thái tinh thần không tốt, giấc ngủ lại không đủ nên thoạt nhìn người xấu hơn hẳn bình thường. Mộc Tử nhìn thấy cậu sau đó nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không kìm được thử hỏi: “Chương trình học ở trường căng thẳng lắm phải không? Có thời gian làm không?”

Đường Lạc lau mặt thật mạnh: “Không sao, mấy ngày trước khá bận, sau này sẽ ổn.”

Lúc gặp mặt lần trước Mộc Tử nói rằng mọi thứ do chuyên gia làm cho cậu.

Bây giờ đến phòng chuẩn bị, Đường Lạc nhận ra anh chủ này nói chuyện vẫn có nhiều khoa trương. Cái gọi là chuyên gia, cùng lắm là một nhân viên phục vụ khác trong quán.

“Thợ may đo kích thước cho cậu tối nay mới đến được, cậu chọn cái mình thích trong những cái có sẵn rồi thay trước đi, sau đó…” Mộc Tử chỉ người bên cạnh, “Đây là Lão Vương, đồng nghiệp tương lai của cậu, cậu ta sẽ trang điểm cho cậu.”

“Chào anh,” Đường Lạc chẳng biết tại sao đột nhiên cảm thấy hơn câu nệ.

Lão Vương nhìn cậu một cái, không nói gì.

Hắn vẫn ăn mặc giống như hai ngày trước, tóc thẳng dài màu đen, đeo khẩu trang che khuất nửa gương mặt, nhưng đồng phục váy ngắn đã đổi thành váy dài. Chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài, không nhìn ra được bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào.

Đường Lạc dạo một vòng trong phòng thay quần áo, hoa cả mắt.

Người cũ nghỉ việc kia để lại mười mấy bộ trang phục có phong cách khác nhau, điểm giống nhau duy nhất đó là tất cả đều là kiểu dáng không nhìn thấy ở ngoài đường. Đường Lạc tìm trong đó cả buổi, muốn cố gắng tìm một bộ tương đối đơn giản, nhưng không tìm được.

Do dự lâu quá, ngoài phòng thay quần áo có người mất kiên nhẫn, bắt đầu gõ cửa.

“Vẫn chưa xong hả?’

Giọng rất trầm, dọa Đường Lạc giật nảy mình, một lúc sau mới nhận ra chắc là Lão Vương.

“Xong ngay đây!”

Đường Lạc nói xong cũng ngại lãng phí thời gian nữa, tiện tay cầm một chiếc váy ngắn xòe viền ren ca-rô đen đỏ mặc vào.

Váy vừa người đến bất ngờ, dáng người của người cũ nghỉ việc kia quả thực xêm xêm cậu. Kiểu này xem ra không cần đặc biệt làm lại trang phục theo yêu cầu nữa. Bộ này có vẻ không hề rẻ, chắc cậu làm không lâu, còn để Mộc Tử tốn tiền tốn sức thì ngại quá.

Mặc dù kích cỡ không có vấn đề, thực tế mặc vào khó hơn tưởng tượng nhiều. Nhìn như thế, khung máy hết lớp này đến lớp khác sau một hồi xử lý vẫn rối, mà khóa kéo thân trên sau lưng Đường Lạc đã sắp bị rút gân cũng không thể kéo lên được.

Ngoài cửa lại vang lên giọng nam trầm: “Cần giúp một tay không?”

Mặt Đường Lạc đỏ lên: “… Cần, cảm ơn.”

Lão Vương đi vào sau đó rất lưu loát kéo khóa lên giúp cậu, vừa định cúi người chỉnh lại váy cho cậu thì động tác đột nhiên dừng lại.

Hắn duỗi tay chỉ chân Đường Lạc: “Cởi quần ra.”

Đường Lạc tức thì nuốt ngụm nước bọt.

Ngoại hình của gái xinh nói giọng nam trầm lên tiếng bảo cậu cởi quần, cảm giác kỳ dị không phải bình thường.

Cậu cố gắng giãy giụa: “Chỉ thử trang phục thôi, mặc quần jean không ảnh hưởng đâu…”

“Rất ảnh hưởng,” Trông Lão Vương có vẻ không có kiên nhẫn, lông mày cũng nhíu lại, “Cởi.”

Đường Lạc hết cách, ấm ức quay lưng lại lề mề cởi quần jean ra. Sau khi để quần sang bên cạnh, nhìn lại Lão Vương vẫn nhíu mày như cũ.

“Trở về cậu nhớ cạo lông chân.” Hắn chỉ vào chân Đường Lạc nói.

Đường Lạc nhất thời nghẹn lời.

Lông chân của cậu không tính là rậm trong đám con trai, ngày thường còn thường xuyên bị bạn cùng phòng giễu cợt không đủ nam tính. Nếu thật sự cạo sạch, e rằng sau này cậu chỉ có thể mặc quần dài trong ký túc xá.

Sau một hồi im lặng, cậu dè dặt hỏi: “Cũng không rõ lắm mà, không cạo được không?”

“Không tiện?” Lão Vương hỏi.

Đường Lạc gật mạnh đầu.

“Vậy sao cậu tới đây làm thêm?” Lão Vương lại hỏi.

Đường Lạc nói không nên lời.

Không biết có phải ảo giác hay không, hình như người này không ưa cậu. Nhưng đây là lần thứ hai họ gặp nhau, Đường Lạc hoàn toàn không nghĩ ra mình làm mích lòng hắn ta ở đâu. Theo lý thuyết bây giờ trong quán thiếu người như thế, có người mới đến làm nhân viên phải vui mới đúng, chí ít nom Tiểu Tranh vui mừng khôn xiết.

Trời sinh Đường Lạc không phải người khó tính, lại thêm hoặc nhiều hoặc ít bản thân cũng xem như đuối lý, thế là nhẫn nhịn cả buổi cuối cùng chỉ có thể bĩu môi chịu hèn: “Được thôi, vậy trở về tôi cạo là được chứ gì.”

Nhưng sau khi cậu nói xong nhìn chiếc váy dài của Lão Vương, đột nhiên lại có phần không phục: “Vậy anh có cạo không?”

Lão Vương nghe vậy, đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang đột nhiên hơi híp lại, hơi giống đang cười. Đường Lạc sững sờ nhìn hắn híp mắt hơi nghiêng người về phía trước, đồng thời một tay túm thân váy xách lên, lộ ra mắt cá chân hoàn chỉnh. Cuối cùng hắn cũng không kề sát quá, nhưng nhiều hơn khoảng cách có thể được gọi là lịch sự, lại ít hơi khoảng cách có thể được gọi là mập mờ.

“Cậu muốn kiểm tra không?” Hắn hỏi.

Mặt Đường Lạc lập tức đỏ như gấc.

Chắc Lão Vương đã trang điểm, hình như vẽ eyeliner, có lẽ còn dán lông mi giả và đeo kính áp tròng có màu. Đường Lạc ù ù cạc cạc về mấy cái này, chỉ cảm thấy vô cùng đẹp, nhìn nhiều mấy giây thậm chí cảm thấy hơi xấu hổ.

Sau đó cậu nghe được tiếng cười khẽ nhỏ đến mức gần như không thể nghe được.

Lão Vương quan sát cậu từ trên xuống dưới một hồi, lúc quay người ra ngoài còn ngoắc tay với cậu: “Được rồi ra ngoài thôi.”

Đường Lạc chợt nhận ra một chuyện. Cậu thực sự chưa từng làm mích lòng người này, đối phương cũng chưa hề không thích cậu. Cái tên này, chắc cũng chỉ là tính cách xấu xa thôi.

Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi chẳng mấy lại lo lắng. Với tư cách là đồng nghiệp trong tương lai, đây có vẻ như không phải tin tốt.

Đường Lạc cảm thấy dưới háng mình có gió.

Vừa rồi đứng cảm giác vẫn chưa rõ ràng đến vậy, một khi bắt đầu đi lại, hai cái đùi trần truồng cọ vào nhau, xung quanh còn có không khí trườn qua, khiến cậu sinh ra ảo giác mình đang ở truồng bên dưới.

Một bước đi cậu đều cố gắng giữ lấy váy, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ cảm giác an toàn nào.

Trước đó thật sự quá ngây thơ, mới có thể cho rằng công việc này không có bất kỳ độ khó kỹ thuật nào. Bây giờ mới thay váy, cậu đã gần như mất đi năng lực hành động bình thường.

Cứ chưa quen như vậy đi rửa mặt dưới chỉ thị của Lão Vương, sau khi lại bôi lên mặt mấy lớp mỹ phẩm dưỡng da khác nhau và trở nên thơm ngào ngạt, cậu ngoan ngoãn ngồi vào chỗ Lão Vương chỉ định, lo lắng không yên chờ biến hóa.

Cái váy này ngắn quá, vẫn chưa tới đầu gối, để phòng ngừa xuất hiện hình ảnh khiếm nhã cậu đành phải cố gắng khép chân, lại dùng tay liều mạng kéo viền váy xòe xuống thấp.

Lão Vương đứng trước mặt cậu nhìn một lát, cuối cùng nở một nụ cười hết sức rõ ràng.

“Quen rồi sẽ ổn,” Hắn nói xong ném cho Đường Lạc một cái băng đô màu đen, “Đeo lên, vuốt tóc mái ra sau.”

Đường Lạc trung thực làm theo rồi ngay lập tức lại vội vàng giữ váy.

Lão Vương cũng không nói thêm gì nữa, mở hộp trang điểm để bên cạnh ra, lấy một món đồ dài nhỏ, rút nắp bảo vệ bên trên ra.

Đường Lạc nhìn kỹ, cực kỳ sợ hãi: “Anh lấy dao làm gì!”

“Cậu đoán xem.” Lão Vương nói xong giơ con dao nhỏ kia lên nhích lại gần cậu.

“Đừng đừng đừng đừng đừng, có chuyện gì từ từ nói!” Đường Lạc cuối cùng không giữ váy nữa, vừa rụt cổ lại vừa cố sức đẩy tay Lão Vương, “Nói là trang điểm cho tôi cơ mà rốt cuộc anh muốn làm gì!?”

Lão Vương duỗi tay kia ra, búng nhẹ một cái lên lông mày của cậu, “Tỉa lông mày cho cậu.”

“Hả?” Đường Lạc đần thối.

“Cậu có dáng lông mày đẹp, nhưng làm con gái thì hơi thô, sửa một ít cho cậu,” Lão Vương nói xong vỗ tay cậu xuống, đè cả người cậu lên ghế, “Ngồi im.”

Lưỡi dao dán chặt vào làn da ở đầu lông mày cậu di chuyển qua lại, lông mày rơi xuống theo âm thanh vô cùng nhỏ bé, cảm giác hết sức kỳ dị.

“Liệu có tỉa rách không…” Đường Lạc lo lắng không yên.

Lão Vương nhỏ giọng đáp: “Có khả năng đấy.”

Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt. Cậu không dám cử động, nhưng khi căng thẳng sẽ không kìm lòng được muốn nói chuyện: “Cái này có thể dùng để cạo lông chân không.”

“Cậu có thể thử xem,” Lão Vương dừng một lát, lại nói, “Tôi nghĩ không thể.”

“…” Đường Lạc im lặng xong lại đổi đề tài, “Anh nói xem lỡ như có người phát hiện tôi tỉa lông mày thì có cảm thấy tôi biến thái không?”

“Không sao,” Lão Vương ngồi thẳng người, nhấc một góc khẩu trang lên thổi lông ở lưỡi dao, “Đến lúc đó cậu cứ nói với người ta “Tỉa lông mày có là gì, ông đây còn mặc váy cơ.”

Đường Lạc nhân cơ hội lén lút ngước mắt nhìn, tiếc rằng ngay cả cái cằm nhọn cũng không thấy rõ.

“Tại sao anh đeo khẩu trang suốt vậy?” Cậu hỏi.

Lão Vương đổi sang cây chổi rất mềm mại quét nhẹ mấy cái trên lông mày của cậu: “Bởi vì tôi có khuôn mặt chữ điền, cằm hình vuông,” Nói xong hắn buông cái chổi xuống, dùng ngón tay làm góc vuông ở đường quai hàm của mình “Vuông thế này.”

Đường Lạc nhìn nửa gương mặt trên tinh xảo đẹp đẽ của hắn, cảm thấy hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được.