Sau khi quay về phòng ký túc, Đường Lạc lập tức gửi wechat báo bình an cho Hạ Kính Sinh và nhanh chóng nhận được trả lời.

“Chỗ tôi cũng sắp chỉnh sửa xong rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

Mặc dù trên mặt vẫn bầm tím, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng bay lên mây của Đường Lạc. Cậu ôm điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, cảm thấy hôm nay mình chịu một đấm rất có giá trị, mắt thấy sắp không kìm được hát vang một khúc, điện thoại lại vang lên âm thanh nhận được tin nhắn.

Bấm mở ra xem, là Tô Manh.

“Tin tức lớn! Liên quan đến Hạ Kính Sinh, có muốn nghe không?”

Nếu như đoán không lầm, tám chín phần mười là có liên quan đến trò hề xảy ra trước đó.

Đường Lạc trả lời: “Có lẽ tôi biết rồi.”

Sau mười mấy giây gửi đi, Tô Manh trực tiếp gọi một cuộc điện thoại với.

“Ông cũng biết?” Nghe giọng điệu cô rất kích động, “Tôi thật sự không nhìn ra hai người họ còn có một chân? May mà ông đã bị từ chối lâu rồi, người này đúng là không phải thứ tốt.”

“Khoan đã khoan đã, bà đang nói gì vậy?” Đường Lạc vội vàng ngắt lời, “Ý bà là chuyện của chị Chu Tĩnh hả?”

Chu Tĩnh chính là người sắm vai nhân vật nữ chính khóc thút thít vừa rồi.

“Đúng rồi.”

“Không phải là hiểu lầm ư?” Đường Lạc hấp tấp giải thích thay người trong lòng, “Chị ấy cãi nhau mâu thuẫn với bạn trai, thật ra không liên quan gì đến đàn anh.”

“Sao lại không liên quan,” Tô Manh nói lời giật gân, “Vì Hạ Kính Sinh họ mới có mâu thuẫn, hắn làm to bụng người ta rồi, có thể không mâu thuẫn chắc?”

“… Bà nói gì cơ?” Đường Lạc sợ ngây người.

“Ông không biết?” Tốc độ nói của Tô Manh rất nhanh, “Bạn trai của Chu Tĩnh vừa đăng cái topic lên diễn đàn của trường, nói mình bị cắm sừng rồi, Chu Tĩnh mang thai con của Hạ Kính Sinh.”

“Mang, mang gì?”

Tô Manh chậc một tiếng: “Té ra ông không biết? Tôi gửi địa chỉ cho ông, ông mau đi đọc đi!”

Đường Lạc trợn mắt há mồm đọc hết cái topic kia.

Topic kia rất dài, hơn mười nghìn chữ còn có hình ảnh. Tác giả than thở khóc lóc miêu tả lúc trước mình theo đuổi nữ thần vất vả như thế nào, cuối cùng sau khi làm rung động trái tim người ấy thì vui mừng khôn nguôi biết bao, lại nâng cô ấy trong lòng yêu thương thế nào, bởi vì quá quý trọng cho nên tôn trọng nguyện vọng của đối phương chưa từng xảy ra tiếp xúc thân mật quá mức nào. Khoảng thời gian trước bạn gái hắn có vẻ tâm trạng không tốt, nhưng mặc cho hắn quan tâm hỏi thăm thế nào cũng không chịu nói rõ nguyên nhân, thậm chí còn cáu kỉnh mấy lần với hắn. Sau lần đó hắn hết sức lo sợ, lấy lòng gấp bội, không biết sao hiệu quả rất nhỏ. Rơi vào đường cùng cuối cùng hắn sinh ra nghi ngờ, muốn xem trộm điện thoại của bạn gái, ai ngờ phát hiện một thứ ghê gớm trong túi đồ của cô ấy – một loạt biên lai của bệnh viện. Ngoài ra, cũng phát hiện mờ ám trong điện thoại. Gần đây có người hỏi han ân cần bạn gái của hắn, còn chuyển cho cô ấy bốn nghìn tệ vào wechat.

Bằng chứng là hắn đã đăng tải rất nhiều hình ảnh. Có đơn xác nhận mang thai của bệnh viện, đơn hẹn trước, đương nhiên còn có cả ảnh chụp màn hình wechat.

Phần liên quan đến wechat thật ra không nhiều. Trong mấy tấm ảnh chụp màn hình đầu tiên là nhà gái gửi tin nhắn, hỏi xem bây giờ có rảnh không, có thể nói chuyện một lát không, sau đó là trò chuyện tin nhắn thoại dài đến hơn một tiếng. Sau khi kết thúc trò chuyện, đối phương chuyển cho cô một khoản tiền, rồi dặn đi dặn lại cô nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ quá nhiều, có gì cần cứ lên tiếng bất cứ lúc nào.

Tác giả nói, không sợ mọi người chê cười, người đàn ông chuyển tiền này là cây gai trong lòng hắn. Bởi vì trước đó hắn vất vả theo đuổi bạn gái, đối phương đã từng thẳng thắn rằng trong lòng đã có người, chính là người này. Nhưng hắn vốn nghĩ sau khi ở bên mình cô ấy đã quên tình từ lâu, lại không ngờ sau một khoảng thời gian, cái tên lúc trước chẳng quan tâm bạn gái hắn lại ra làm một phát như vậy.

Cuối topic, chủ topic khổ sở này đã công bố tên tuổi người đàn ông, đồng thời liên tục nhấn mạnh dưới sự truy hỏi của hắn nữ chính đã thẳng thắn hết thảy, cho nên tuyệt đối sẽ không thể trách oan người tốt.

Mười phút sau Tô Manh lại gọi điện tới, não Đường Lạc vẫn đau kêu ù ù.

“Xem hết chưa? Có cảm nghĩ gì?”

“Đây có lẽ… có hiểu lầm gì đó đúng không?” Lúc nói ra khỏi miệng Đường Lạc cũng hơi chột dạ, “Đàn anh không phải loại người như vậy.”

“Đây chắc là biết người biết mặt không biết lòng,” Tô Manh nói, “Áo mũ chỉnh tề, thật ra là tên khốn nạn.”

“Tôi thật sự nghĩ anh ấy không phải loại người này,” Đường Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định, “Anh ấy chỉ là khá dịu dàng, khá dễ nói chuyện…”

“Sao đó thì dịu dàng làm to bụng người ta à?” Giọng điệu Tô Manh rất là khinh thường, “Ông xem ảnh chụp màn hình chưa, lúc anh ta cho người ta tiền muốn người ta đi nạo thai giọng điệu cũng rất dịu dàng đấy.”

“…” Đường Lạc rất bực bội, “Sao tôi thấy bà có ý kiến với anh ấy nhỉ, trước kia bà không nói như vậy.”

“Hầy… Có thể là vì hắn đá ông, cho nên nhìn hắn ngứa mắt,” Giọng điệu Tô Manh cũng có phần bất đắc dĩ, “Có điều bây giờ ngẫm lại, đây hoàn toàn là chuyện tốt, đúng không?”

Thú thật Đường Lạc vẫn muốn nói hai câu giúp Hạ Kính Sinh, nhưng sợ Tô Manh càng nghe càng ghét anh, cho nên cuối cùng vẫn cưỡng ép dừng lại.

Cậu và Tô Manh cũng là bạn cấp ba, cùng khóa không cùng lớp, biết nhau trước khi vào đại học nhưng chưa thân, nói một cách nghiêm túc họ trở thành bạn bè sau khi tham gia nhóm bạn cùng trường kia.

Gặp được người quen trong nhóm, Đường Lạc vội vàng thêm bạn, một tới hai lui thì trò chuyện quen. Tô Manh là con gái tâm tư cẩn thận, sau một khoảng thời gian len lét quan sát đột nhiên có một ngày đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu, ông có ý với Hạ Kính Sinh phải không, tôi thấy thái độ ông đối xử với anh ta thực sự không bình thường.

Sau này Tô Manh nói, mới đầu mình chỉ định nói đùa, không ngờ Đường Lạc lập tức mặt đỏ tới mang tai nói năng lộn xộn, không đánh đã khai.

Sau khi biết được bí mật này, Tô Manh nghiễm nhiên xem cậu là chị em tốt, đồng thời rất nghĩa khí, vừa có chút biến động nhỏ của Hạ Kính Sinh đều sẽ nhanh chóng nói cho cậu biết, thỉnh thoảng còn cố gắng làm trợ công. Tuy rằng hiệu quả quá nhỏ, nhưng phải thừa nhận rằng đây là đồng đội kiên định nhất trên con đường theo đuổi tình yêu của cậu.

Hình hình thức bày tỏ tình bạn của con gái cũng rất đặc biệt.  Lúc trước mê trai với cậu rõ ràng còn từng khen được được được ngầu ngầu ngầu trâu trâu trâu, sau đó biết cậu bị đá thì lập tức đơn phương cảm thấy đối phương phụ lòng, đàn ông không biết trân trọng chị em tốt của cô đều bị đui.

Từ góc nhìn của Tô Manh, “phúc boy” Hạ Kính Sinh làm ra chuyện này, đương nhiên phải đánh kẻ sa cơ.

Nhưng bản thân Đường Lạc thật ra hoàn toàn không có lời oán giận Hạ Kính Sinh.

Trước giờ cậu không cảm thấy Hạ Kính Sinh không chấp nhận cậu có gì sai, đồng thời một trái tim đến bây giờ cũng treo trên người người ta chưa từng rơi xuống. Cho nên nghe được tin tức này, chẳng những không cảm thấy dễ chịu, mà con buồn bực kinh khủng.

Cậu sợ Tô Manh nghe được sẽ nộ kỳ bất tranh[1] ngày càng không vui, vậy nên nói đơn giản vài câu rồi kiếm cớ cúp máy.

[1] nộ kỳ bất tranh: tức giận vì người nào đó không biết tranh giành, cố gắng.

Lần thứ hai bấm mở topic kia, bình luận đã dài mười mấy trang, còn có người nhiều chuyện đã đăng tải ảnh chụp hiện trường xung đột lúc trưa.

Cứ cho là sinh viên bình thường, loại tranh chấp tình cảm này là đề tài nói chuyện của mọi người giờ rỗi rãi, tất nhiên cũng sẽ thu hút sự chú ý trong thời gian ngắn, chưa kể một trong những người trong cuộc còn là người nổi tiếng của học viện mỹ thuật họ.

Đường Lạc một mực vững tin Hạ Kính Sinh có rất nhiều người sùng bái, mình cùng lắm là một trong số đó. Chẳng những ở đại học C, mà trong trường cấp ba trước kia, thậm chí là sớm hơn, vẫn luôn là như thế.

Hồi tiểu học nghịch ngợm quá, ngày đầu tiên bị nhét vào lớp huấn luyện mỹ thuật hè vì cha mẹ đau đầu không thôi, cậu và rất nhiều bạn nhỏ lần lượt vây quanh bên cạnh bục giảng, nghiêm túc nhìn anh trai được giáo viên gọi từ lớp nâng cao đến làm mẫu cho họ như thế nào. Những đứa trẻ đang ở cái tuổi thích ầm ĩ nhất xem vô cùng nghiêm túc, cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Cuối cùng giáo viên hỏi, mọi người có muốn giỏi như anh không? Chỉ cần nghiêm túc lên lớp cố gắng luyện tập, ai cũng có thể đấy.

Lúc ấy Đường Lạc không dài giọng trả lời giáo viên như những người bạn khác. Cậu chỉ ngây ngốc nhìn anh trai cầm bút vẽ giống như đang làm ảo thuật kia thu dọn dụng cụ, trong lòng suy nghĩ làm thế nào mới có thể thuận lợi bắt chuyện với người ta.

Anh trai chú ý đến ánh mắt của cậu, sau đó cười với Đường Lạc, là kiểu nheo mắt nhếch môi thoạt nhìn rất vui vẻ.

Sau đó anh trai rời đi.

Kể từ đó Đường Lạc luôn rất cố gắng.

Nhưng mãi đến khi cậu thuyết phục thành công bố mẹ cho thi vào trường cấp ba mỹ thuật, mới hậu tri hậu giác nhận ra, trên đời này có rất nhiều chuyện chỉ dựa vào cố gắng là không đủ, mấu chốt vẫn phải dựa vào tài năng.

Nhưng cậu không hề hối hận.

Ngày đầu tiên nhập học cậu đã cảm thấy mình đến đúng chỗ. Khi đó tất cả tân sinh đều xếp hàng ngay ngắn đứng trên bãi tập, lắng nghe bài phát biểu chào mừng từ học sinh đại diện.

Cách đó không xa có mấy cô gái xì xào bàn tán, nói rằng đàn anh đọc bài phát biểu chào mừng đẹp trai quá. Khi đó Đường Lạc rất muốn tham gia vào. Cậu muốn nói cho những người kia, đàn anh này chẳng những đẹp trai, mà anh ấy còn rất giỏi. Từ tiểu học đã giành được rất nhiều giải thưởng, những tòa nhà dạy học anh ấy từng học đều treo tác phẩm của anh ấy. Anh ấy vẽ tranh quá là giỏi, người bình thường cho dù cố gắng thế nào cũng không thể đuổi kịp.

Nhưng thật ra không cần cậu tuyên truyền, chẳng mấy chốc mọi người đều biết rồi.

Tây Mỹ là ngôi trường mỹ thuật tốt nhất chỗ họ, Hạ Kính Sinh là thiên tài được công nhận trong đó. Mà bây giờ vào học viện mỹ thuật của đại học C, vô số thiên tài chẳng khác người thường, mà anh vẫn là người nổi bật.

Có quá nhiều người đơn phương biết anh, ngoại trừ ngưỡng mộ, hâm mộ và mến mộ, cũng luôn có một vài người không có ý tốt.

Từng ý kiến riêng trong topic khiến Đường Lạc giận đến mụ đầu. Cậu vừa định lên phản bác vài câu, đột nhiên lại nhảy ra nhắc nhở wechat.

“Sắp xếp xong hết rồi, tôi chuồn đây, cậu nhớ nói một tiếng với giáo viên.”

Đường Lạc ngây người thật lâu, mới phản ứng được “sắp xếp” mà Hạ Kính Sinh nói nghĩa là gì. Trong lúc cảm xúc lên voi xuống chó, cậu thế mà hoàn toàn quên béng chuyện này.

Topic trên diễn đàn trường đã hơn chục trang, đủ loại tin đồn được lan truyền mạnh mẽ,  nhân vật trung tâm bão này lại vẫn ngồi trong văn phòng sắp xếp bài tập của sinh viên giúp cậu.