CHƯƠNG 25

Ta đoán không ra là kế tiếp Hoàng Thượng có tính toán gì không, cho nên đành phải ngoan ngoãn vào thiên lao, yên lặng coi biến.

Sau hai ba canh giờ, mắt thấy sắc trời dần tối, đúng là vẫn có chút đợi không nổi.

Bản thân ta thì không có gì để nói, chỉ có điều, tính cách của Khúc Lâm Uyên xưa nay dễ xúc động, hôm nay bị người giam lỏng, cũng không biết sẽ làm ầm ĩ thế nào.

Trong lòng ngập thân ảnh của người kia, chỉ hận không thể lập tức đến bên cạnh y, thay y chắn mọi nguy hiểm.

Ta nhắm mắt lại, thở dài một hơi, từ từ đứng dậy.

Quả nhiên, chỉ có việc đi tới bên cạnh người ấy, mình mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Về phần có thể bởi thế mà chọc giận Hoàng Thượng hay không, lúc này ta đã hoàn toàn không rảnh bận tâm nữa rồi. Ngay cả việc trở thành địch của mười vạn cấm quân, ta cũng phải rời khỏi thiên lao này mới được.

Ngón tay ta xoa lên cửa lao bằng gỗ, hơi dùng lực, sau một lát, bột phấn nhỏ bé bay ra, phiến cửa gỗ đảo mắt đã rơi vụn đầy đất.

Ta cất bước muốn chạy, lại chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Giương mắt nhìn lại, chỉ thấy dưới ngọn đèn yếu ớt, một công tử thân bạch y nhẹ nhàng chậm rãi đi tới.

“Cố thí chủ?” Kinh ngạc hô ra cái tên kia, thực sự không ngờ được lại gặp y ở nơi này.

“Đại sư, đã lâu không gặp.” Y chắp tay với ta, cười đến chi là ôn hòa hữu lễ.

Ta nhíu mày, có chút nghi hoặc, hỏi: “Ngươi… vì sao lại đến nơi này?”

“Đại sư không cần kinh nghi, hôm nay tại hạ được người nhờ vả, cho nên mới đến nơi này.”

Ta ngẩn người, lập tức bật thốt lên lời: “Khúc Hầu gia?”

“Chính xác. Lúc Hầu gia vừa bị giam lỏng, đã biết Hoàng thượng sẽ làm hại đại sư, cho nên, cố ý sai ta đem cái này chuyển cho đại sư.” Cố Kinh Hàn nói rồi móc một chiếc quạt từ trong tay áo ra, đưa tới tay ta.

Chiếc quạt bằng bạch ngọc ấy, chính là đồ vật tùy thân thường ngày Khúc Lâm Uyên hay mang, trên mặt quạt có vẽ một bụi trúc biếc, hôm nay nhìn lại, có thêm một dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp: không bỏ không rời.

Lòng ta căng thẳng, chỉ cảm thấy hô hấp nghẹn lại, nhất thời có chút đầu váng mắt hoa.

Đây chính là lời ngày ấy ta đã nói, thì ra, y quả thật nhớ rõ nó.

Cách hồi lâu, bản thân mới hồi phục tinh thần lại, vội hỏi nói: “Hầu gia, y… có từng nói cái gì không?”

“Chẳng qua là hai chữ.” Cố Kinh Hàn khẽ cười một chút, đáp, “Chờ ta.”

Tim đập mạnh mẽ, ta chưa bao giờ nhớ y như lúc này.

Ta lẳng lặng đứng hồi lâu, rồi mới một lần nữa trở lại phòng giam, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.

“Đã như vậy, chờ thêm ít thời gian cũng không sao cả.” Ta vừa thưởng thức cây quạt trong tay, vừa nói lời cảm ơn, “Lần này, thật là làm phiền Cố thí chủ rồi.”

“Đâu có.” Y liếc mắt nhìn ta, muốn nói lại thôi, “Đại sư…”

“Sao vậy? Thí chủ còn có việc?”

Cố Kinh Hàn gật đầu, có phần hơi ngượng, hỏi: “Nghĩa đệ của ta, hắn… giờ đây khỏe chứ?”

Cách lâu như thế, lòng y vẫn còn yêu vật ấy sao?

Ta lắc đầu, thở dài, đáp: “Tình huống của ma giới, bần tăng không được biết. Nhưng dù thí chủ có ngộ tính cực cao, nếu chịu chăm chỉ tu hành, nói không chừng mấy trăm năm sau sẽ có thể tu thành chính quả.”

“Vậy là tốt rồi.”Y giống như thở dài một hơi, nói, “Lần trước lúc hắn bị thương, đa tạ đại sư ra tay cứu giúp.”

Ta liếc nhìn y một cái, nhướn mày cười.

“Thí chủ sẽ không trách ta nói ra loại điều kiện vô lý chứ?” Nếu muốn ta cứu yêu vật ấy, tự nhiên cũng được, có điều sau này phải đuổi hắn quay về ma giới, miễn tiếp tục làm hại nhân gian. Đây là nguyên tắc của Trường Ly, đương nhiên không thể ngoại lệ cho hắn.

Nghe vậy, trong con ngươi đen của người trước mặt nhiễm lên khổ sở nhàn nhạt, nhưng vẫn mỉm cười như cũ. “Ngày ấy đại sư nói hay lắm, nhân yêu khác biệt, ta và hắn định trước đã vô duyên, lại làm sao có thể cưỡng cầu?”

Ta nghe Cố Kinh Hàn nói một phen xong, không biết vì sao, càng nổi lên chút hàn ý mơ hồ.

Chỉ là không hiểu được, ta và Khúc Lâm Uyên, rốt cuộc là có duyên hay vô duyên, có khả năng hay không có khả năng…. Từ đó nắm tay suốt đời?

Sau khi Cố Kinh Hàn rời đi không lâu, trong thiên lao lại có thêm một người nữa ─── đây chính là người cả đời này ta không muốn gặp nhất.

Phía sau người nọ có hai hắc y nam tử đi cùng, dung mạo bình thường, trang phục bình thường, nhưng vừa nhìn đã biết là võ lâm cao thủ. Nghĩ tới ngày ấy hắn bị giáo huấn, hôm nay mới cố ý chuẩn bị đầy đủ.

Trì Phong Kỳ đứng nghiêm trước cửa lao đã bị hủy, cười rất thanh nhã lịch sử, vung tay lên, lại sai người bưng lên rượu độc.

“Thánh chỉ?” Ta chậm rãi đứng dậy, thuận thế nhìn qua, cười khẽ.

Hắn nhíu mày, cười yếu ớt, nói: “Đến tột cùng là chuyện ra sao, ta và đại sư tự biết rõ với nhau, cần chi phải vạch trần?”

“Thì ra là thế, Trì tiên sinh lúc này đây dự định bức tử ta, nhân cơ hội gây xích mích giữa quan hệ của Hoàng Thượng và Hầu gia.” Thiếu chút thì quên, nam nhân trước mắt am hiểu nhất là điều này.

“Người không thể để ta dùng, tự nhiên đành phải bỏ đi.” Nét cười trên tuấn nhan chẳng biến, chỉ là trong con ngươi đen có thêm vài phần sát ý. “Ta và đại sư không cừu không oán, nhưng vì đại nghiệp thiên hạ, đành phải để đại sư chịu khổ rồi.”

Ta thở dài, xem ra, hôm nay hắn không bức ta chết thì không được.

Ta ngước mắt nhìn không gian ngoài cửa sổ, vẫn là màn đêm như cũ.

Khúc Lâm Uyên nói muốn ta chờ y, vì sao lại chậm chạp không đến.

Hơn mười năm trước, ta đã từng tận mắt thấy mẫu thân uống rượu độc ngự ban, không nghĩ tới, hôm nay đã tới phiên ta.

Trì Phong Kỳ thấy ta vẫn trừng chén rượu ấy, thế là cười nói: “Trong chén này là trà độc, đại sư không cần lo lắng bởi thế mà phá giới, vẫn là mau uống đi.”

Ta hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liếc qua hắn, cũng cười rộ theo.

“Trì tiên sinh quả là lo liệu chu đáo.”

“Đại sư quá khen.”

Ta và hắn lẳng lặng đối diện, giằng co chẳng xong.

Hai người hắn mang đến bước vài bước về phía trước, một trái một phải đứng bên cạnh ta, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.

Hai người ấy đều là cao thủ đứng đầu, hơn nữa đã sớm có phòng bị với ta, chỉ sợ khó đối phó.

Ta chậm rãi buông rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Hơn mười năm trước, Trì tiên sinh đã từng nói một câu trước mặt Tiên Hoàng. Bởi câu nói kia, Tây Lương công chúa đã bị ban thưởng rượu độc, tiền triều thái tử biến mất lạ lùng, Tần đại nhân một nhà chịu khổ diệt môn, Tây Lương và triều ta từ nay về sau chiến hỏa không ngừng. Trì tiên sinh còn nhớ chăng? Lúc ấy ngươi dựa vào cái gì nói ra lời ấy?”

“A…” Hắn ngẩn ngơ, cách hồi lâu mới nhớ lại chuyện cũ, cười nhạt, đáp, “Là chỉ chuyện ta nói xấu thái tử là yêu sao? Trì mỗ lại có bản lĩnh thông linh gì đâu, lời nói ấy… tự nhiên chỉ là thuận miệng bịa chuyện mà thôi.”

Trong lòng ta hơi chấn động, không khỏi cười khổ.

Quả nhiên là giả. Nhưng năm đó, lại có người tin nó là thật, còn bởi thế mà liên lụy tới tính mệnh của rất nhiều con người vô tội.

“Trì tiên sinh vì ham muốn cá nhân, làm hết việc thiên thương hại lý, lẽ nào không sợ báo ứng sao?”

Nghe vậy, Trì Phong Kỳ biến sắc, cười lạnh, nói: “Cho dù báo ứng ta cũng được. Chỉ cần là vì người kia, dù là báo ứng thế nào, ta cũng sẽ không quan tâm.”

“Phải không? Đáng tiếc, việc tương lai này, Trì tiên sinh nhìn không thấy, bần tăng lại không thấy.” Ta nhếch môi, cười rất nhẹ nhàng, trong miệng lại nói những câu chữ tàn nhẫn, “Người trong lòng Trì tiên sinh, vĩnh viễn đều sẽ không thích ngươi, … đời đời kiếp kiếp.”

Dứt lời, ta không hề để ý tới sắc mặt chợt trở nên kém đi của hắn, chỉ từ từ bưng chén rượu ấy lên.

Ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.