CHƯƠNG 23

Nhịn không được khẽ lắc đầu cười khổ.

Gần đây, dường như thường xuyên nhớ lại một ít chuyện cũ. Quả thật là do tuổi tác sao? Dù sao số tuổi của mình cũng đã không còn nhỏ.

Ta khép hai mắt lại, nhanh chóng thu lại tình tự trong đáy mắt, khom người hành lễ, cười nói: “Hóa ra là Trì tiên sinh a. Nghe nói thời điểm tiên sinh ở Hàn Châu, dùng lời mà lui địch, chỉ dựa vào mấy câu nói, đã có thể chặn mười vạn đại quân Tây Lương ở quan ngoại. Hôm nay được gặp, quả thực danh bất hư truyền.”

“Đại sư là người xuất gia, đối với việc thế tục này cũng để bụng ư.” Trì Phong Kì nhíu máy, trong mắt hơn vài phần hứng thú, “Hay là… Tất cả đều là do Hầu gia nói với ngươi?”

Nghe hắn đề cập đến người nọ, ta không khỏi biến sắc.

Nam tử trước mặt này rốt cuộc là một người như thế nào, ta hiển nhiên cực kỳ rõ ràng, hắn vì trợ người nào đó đi lên ngôi vị hoàng đế, vô luận thủ đoạn gì cũng đều có thể dùng.

Tần đại nhân vì hắn mà gặp họa diệt môn, Mạc Tây thiếu chút nữa bị hắn hủy cuộc đời, mà ta…

Hít sâu một hơi, cảm giác sau lưng trở nên lạnh buốt.

Trì Phong Kì nếu như chỉ nhằm vào ta, thật ra cũng không có gì phải sợ, nhưng nếu người hắn muốn hại lúc này  là Khúc Lâm Uyên, thì ta phải làm thế nào mới tốt?

Bàn tay nắm chặt thành đấm, trầm giọng hỏi: “Không biết Trì tiên sinh tìm ta tới đây, là vì chuyện gì?”

“Trì mỗ nghe nói, đại sư cùng Hầu gia gần đây qua lại thân mật, cho nên có hơi tò mò, muốn thử kết giao với đại sư xem sao. Lại nói, Hầu gia đã nhiều ngày bận rộn tiếp đãi sứ thần Tây Lương, sợ là không có thời gian để ý tới đại sư, cho nên muốn mời đại sư ở tạm quý phủ vài ngày.” Miệng hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không để trên người ta, chỉ vươn tay ra đón được một mảnh hoa rơi.

Muốn một hòa thượng ở tạm trong vương phủ?

Suy nghĩ thay đổi thật nhanh, nháy mắt liền sáng tỏ ý tứ trong lời nói của hắn.

“Ý của Trì tiên sinh là, muốn bắt bần tăng để kiềm chế Hầu gia, làm cho y trong chuyện hòa đàm với Tây Lương, nghe theo phân phó của ngươi?” Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may quá, hắn cũng không có ý định trực tiếp đối phó với người nọ.

“Nếu đại sư là một người hiểu biết, vậy Trì mỗ cũng sẽ không tiếp tục quanh co nữa.” Hắn tiến lên vài bước, thản nhiên cười nhẹ nói, “Quan hệ của đại sư và Hầu gia, chỉ cần người có mắt thì đều nhìn ra được. Việc trái với luân thường đạo đức này… Chỉ sợ không lâu sau sẽ truyền tới tai hoàng thương, một khi mặt rồng giận dữ, vô luận đại sư hoặc là Hầu gia cũng không khỏi bị ảnh hưởng. Nhưng nếu như đại sư chịu giúp ta chuyện này, ngày nào đó Trì mỗ nhất định sẽ dàn xếp ổn thỏa việc này. Thế nào? Đại sư có đồng ý suy nghĩ một chút không?”

Đoạn nói này, nghe qua thì từng câu từng chữ đều có lý, nhưng đợi đến khi đại sự thành công, hắn chắc chắn sẽ lập tức một cước đá văng ta đi.

Nam nhân này quả thật có bản lĩnh, nói ra những câu nói dối như vậy, nhưng đến mắt cũng không chớp một cái. Năm đó hắn chính là bằng bộ dáng cười nhạt thản nhiên này, lừa tín nhiệm của tiên hoàng, vu hãm trung thần lương tướng, sau đó lại dẫn đến Tây Lương cùng hoàng triều chiến hỏa không ngừng.

“Không cần suy nghĩ.” Môi mỏng khẽ mở, mặt không chút thay đổi thốt ra mấy chữ, “Ta cự tuyệt.”

Nghe vậy, Trì Phong Kì nhíu nhíu mày, vẻ mặt hiện ra chút tiếc hân.

“Ta còn nghĩ rằng đại sư là một người thông minh cơ, không nghĩ tới…” Hắn khe khẽ thở dài, vỗ tay một cái.

Bóng cây khẽ lay, giây tiếp theo, bốn phía đã có thêm mấy hắc y nhân giả dạng kiếm khách.

“Trì mỗ cũng không thích đả thương người, nhưng nếu như đại sư nhất định không chịu, vậy thì đành phải chịu chút uất ức vậy.” Trì Phong Kì liếc mắt nhìn ta một cái, biểu tình vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như cũ, cười nói: “Yên tâm, những người này nhiều nhất chỉ chém tay chân của ngươi thôi, sẽ không làm hại tính mệnh của ngươi.”

Hắn quả nhiên đã sớm có chuẩn bị. Chẳng qua, chỉ mai phục bảy tám sát thủ võ công thường thường, thật sự là rất xem thường người khác.

Ta khẽ nhếch môi, hai mắt lần lượt đảo qua mấy người trước mặt, cười rất chi là ôn hòa lại vô tội.

“Đáng tiếc, bần tăng cũng cực chán ghét đánh người thấy máu, cho nên… Chỉ sợ phải làm Trì tiên sinh thất vọng rồi.”

Dứt lời, vẻ mặt đanh lại, ống tay áo không gió tự động.

Một lát sau, tất cả hắc y nhân đều lặng yên ngã xuống không một tiếng động.

“Ngươi…” Trì Phong Kì cuối cùng sắc mặt khẽ biến, trừng lớn mắt nhìn ta.

Ta khẽ đảo tròng mắt, tiếp tục mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Sao vậy? Trì tiên sinh cũng muốn nằm trên mặt đất sao?”

Hắn nhìn nhìn đám người trên mặt đất, nhưng lại không hề lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, chỉ rút sạch ý cười nơi đáy mắt, lạnh lùng nói: “Đại sư nên rõ một điều, nếu cùng ta là địch, tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp gì.”

Điểm này… Từ hơn mười năm trước ta đã được biết rồi.

“Như vậy cũng tốt.” Ta xoay người sang chỗ khác, ung dung cười nói, “Nếu Trì tiên sinh muốn đối phó ta, bần tăng nhất định phụng bồi bất cứ lúc nào.”

Chỉ cần không làm tổn thương đến người trong lòng kia của ta, cùng hắn chơi cái gì cũng không sao cả.

Sau khi trở lại xe ngựa lại đợi hồi lâu, cho đến khi bóng đêm dần bao phủ, Khúc Lâm Uyên mới nghiêng ngả lảo đảo bước lên xe.

Lòng ta cả kinh, vội vàng vươn tay dìu y, ai ngờ lại ngửi thấy mùi rượu rất nồng.

“Ngươi uống rượu?” Khó trách lúc đi trên đường lại lung lay lắc lư, có chút không ổn.

“Chỉ là một chút mà thôi.” Y vươn một ngón tay ra lắc lắc, đôi mắt hơi hơi nheo lại, cười… cực kỳ đáng yêu.

Không khỏi âm thầm thở dài, bộ dáng này rõ ràng là say bét nhè rồi, hay là… Y căn bản không uống được rượu?

Đang nghĩ vậy, Khúc Lâm uyên đã nhìn sang bên cạnh, hơi nghi hoặc hỏi: “Minh Tâm đâu? Sao không thấy bóng dáng hắn đâu?”

“Hắn không thể ló đầu ra ngoài vào ban đêm, cho nên trời còn chưa tối đã trở về rồi.” Thể chất Minh Tâm đặc thù, rất dễ dàng bị yêu ma bám vào, cho nên không bao giờ ra ngoài vào buổi tối.

“Hắc hắc, như vậy rất tốt.” Y bật cười ha ha, đột nhiên sử dụng cả tay lẫn chân quấn lấy thân thể của ta, ngẩng đầu liền hôn lên môi ta.

Gắn bó giao triền, dịu dàng lưu luyến.

Ta căn bản không thể giãy giụa, cũng không muốn giãy giụa, chỉ tùy ý cho y hôn lên khắp mặt mình.

Một lát sau, Khúc Lâm Uyên ghé đầu tựa lên đùi của ta, cảm thấy mỹ mãn mà cười thật tươi, thì thầm: “Khi tỉnh nắm quyền thiên hạ, khi say gối chân mỹ nhân…”

Nghe vậy, ta chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Cái gọi là mỹ nhân, phải là chỉ chính y mới đúng đi? Diện mạo như ta đây… Sao có thể được xưng như vậy?

Mắt thấy người trong lòng hô hấp nhè nhẹ, biểu hiện trên mặt đáng yêu đến cực điểm, có lẽ bộ dạng y như vừa rồi là do uống rượu say, rồi mới đi thẳng đến đây, không khỏi sinh ra chút buồn bực.

Dường như là… Ghen tị.

“Trường Ly…” Y khép hờ đôi mắt, thấp giọng gọi một câu.

“Sao vậy?”

Khúc Lâm Uyên túm lấy cánh tay của ta, mơ mơ hồ hồ nói: “Ngươi đoán… Ta bắt đầu thích ngươi từ lúc nào?”

Ngẩn người, trên mặt dần dần nóng lên.

Ta ho nhẹ hai tiếng, có chút không tự nhiên đáp: “Hẳn là từ cái lần ta cứu ngươi ở trong núi kia đi.”

“Ha ha, sai rồi!” Y khẽ động khóe miệng, cười đến là thoải mái, rồi mới vươn tay ôm lấy eo ta, dịu dàng nói khẽ: “Nhất kiến chung tình…Trường Ly, ta đối với ngươi là nhất kiến chung tình. Từ lúc ngươi ngăn xe ngựa, lại nghiêm trang thuyết giáo ta, trong lòng ta liền đã có ngươi rồi. Biết không? Thiên hạ to lớn, cũng chỉ có một mình Trường Ly dám đối nghịch với ta như vậy.”

Ta dùng tay khẽ vén lọn tóc trên trán y, hoang mang nói: “Vừa thấy lần đầu đã thích, chẳng phải là do bề ngoài của người nào đó ư? Trường Ly tự nhận không có loại dung mạo này.” Hay là nói, kỳ thật yêu thích của y có vẻ đặc thù?

Y gật gật đầu, bật cười ra tiếng.

“Bởi vì ngươi là một yêu tăng a! Vô luận dung mạo có bình thường đến mức nào, cũng không giấu được vẻ… Tuyệt đại tao nhã kia…”

Đỏ mặt, người này quả nhiên đã say đến hồ đồ rồi.

Biết rõ lời y nói chẳng qua là lời ngon tiếng ngọt, hô hấp lại vẫn càng ngày càng dồn dập, xương cốt toàn thân giống như muốn nhũn ra, động tình không thôi.

Đến khi nhìn lại, Khúc Lâm Uyên lại sớm nhắm mắt say ngủ rồi.

Khẽ bật cười, cúi người xuống hôn lên cái trán trơn bóng của y, rồi mới phân phó xa phu đánh xe hồi phủ.