CHƯƠNG 17

Sắc trời dần tối, trời sắp mưa rồi.

Ta im lặng thở dài, ôm chặt lấy người trong lòng.

Sau đó chậm rãi đứng dậy, nhìn lướt qua cái cây bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Lam Yên, ngươi có thể xuống rồi.”

Cành cây một đợt lay động.

Sau một lát, một bóng đen tung người nhảy xuống.

Lam Yên cầm kiếm đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn ta một hồi, hỏi: “Hầu gia, y… thế nào rồi?”

“Dược tính đã giải rồi.” Ta cúi đầu nhìn Khúc Lâm Uyên đang say ngủ, cười khẽ, một mặt căn dặn, nói, “Nhưng mà, sau khi ngươi đưa y về phủ rồi, tốt nhất là tìm vài người chăm sóc y. Y phục trên người phải đổi hết, lại uống nhiều nước trà thêm, nếu có gì khó chịu, lập tức sai người tìm ta.”

“Đã biết.” Lam Yên mặt không tình cảm đáp lại một câu, tiến lên vài bước, đưa tay nhận người.

Mắt thấy đôi tay ấy vươn tới, ta lại bỗng nhiên không buông được người trong lòng ra.

“Đại sư?” Hắn hoang mang nhìn ta.

Ta cau mày, xoay người, trong miệng niệm nhẹ: “Thôi, để ta tự đưa y về.”

Dứt lời, cũng không đợi người phía sau đáp lại, cất bước đi luôn.

“Đại sư xin dừng bước!”

Gió thoảng, một bóng đen chợt lóe, giây tiếp theo, Lam Yên đã đứng vững vàng trước mặt ta.

“Còn có việc?”

“Đại sư chắc là biết…” Hắn dừng một chút, trên khuôn mặt lạnh lùng rốt cục có thêm chút biểu cảm, “Tình ý của Hầu gia đối với ngài chứ?”

Thân thể hơi cứng, gật đầu có chút không được tự nhiên.

Nam nhân ấy rốt cục nghĩ cái gì? Vì sao nói với người ta là y thích ta?

“Lam Yên nhìn ra được, Hầu gia rất nghiêm túc với đại sư. Chỉ mong đại sư không bởi một thời đùa ác của Hầu gia, mà tùy ý đùa bỡn cảm tình ngài ấy.” Hắn nắm kiếm trong tay, trong mắt tất cả đều là hàn ý, “Như vậy, rất không công bằng với Hầu gia.”

Trong lòng khẽ động, theo trực giác nhìn về phía người trong lòng.

Thì ra là thế… .

Ta nhắm mắt lại, nhếch môi cười nhàn nhạt.

“Đa tạ thí chủ đã nhắc nhở, về việc này, bần tăng tự có định đoạt.”

Dứt lời, đi vòng qua người hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi đi được vài bước, ta quay đầu lại, cười như không cười, nói: “Không biết ta đã đề cập qua hay chưa, cái tên Lam Yên này… tầm thường quá mức.”

Hắn nghẹn lời, trừng to hai mắt, một đôi con ngươi đen hung hăng trợn mắt nhìn ta.

Cách một hồi lâu, hắn mới nghiến răng nghiến lợi, đáp: “Cái tên này, là do chủ nhân của ta lấy.”

“Ủa, chẳng lẽ y cố ý?” Ta cau mày, nét cười điềm đạm vô hại, “Tính cách của người kia nhất định khá là tồi tệ.”

“So sánh với đại sư, y kém hơn nhiều lắm.” Hắn trừng thẳng vào ta, tay cầm kiếm trắng bệch cả ra, nói từng chữ từng chữ một.

Vẻ mặt thật thú vị.

Hoàn toàn không để ý tới sát ý trong đáy mắt ai kia, ta chỉ xoay người sang chỗ khác, dọc đường cứ mỉm cười nhẹ nhàng rời khỏi phủ Thượng thư.

Lúc đi tới phủ Hầu gia thì đã đến đêm rồi.

Ta tránh khỏi tai mắt của mọi người, lặng yên ẩn vào phòng ngủ của Khúc Lâm Uyên.

Sau khi thu xếp giường chiếu xong, lại ra ngoài mang bồn nước lại.

Mắt vừa chuyển, vừa vặn nhìn thấy bóng mình trong nước.

Kể ra thì, mặt mũi ta cũng không khó coi cho lắm, chỉ là rất bình thường mà thôi.

Không kể đến sắc mặt vàng như nến, ngũ quan không có gì đặc sắc, cùng với một đôi mắt ảm đạm vô thần, một khuôn mặt như vậy, nếu gặp thoáng qua trên đường, tuyệt sẽ không để trong lòng.

Ngón tay ta chậm rãi xoa hai gò má, trong lòng có phần hoài nghi.

Khúc Lâm Uyên vì sao lại thích ta?

Ta ngây người một hồi, rồi bật cười lắc đầu.

Thứ tình cảm như tình yêu, vốn đã không có đạo lý gì đáng nói, một khi đã thích ai đó thì không thể ngừng được, đâu còn nói gì tới nguyên nhân đây?

Ngay sau đó ta vắt khăn mặt trong tay, thay Khúc Lâm Uyên lau người một lần, tiếp đó lại nhẹ tay nhẹ chân thay một chiếc áo đơn cho y.

Lúc thắt vạt áo, tay đột nhiên bị người nắm lấy.

Ta cúi đầu, thuận thế nhìn xuống dưới, đối diện với đôi con ngươi đen ám quang lưu chuyển.

“Tỉnh rồi à?” Ta gạt những sợi tóc tán loạn trên trán y, dịu dàng hỏi.

Khúc Lâm Uyên há to miệng, thanh âm có hơi khàn khàn: “Hòa thượng thối! Rốt cục chịu gặp ta rồi?”

Ta cúi đầu hơi mỉm cười, nghiêng người về trước, nhìn vào trong con mắt y, nói: “… Xin lỗi.”

“Hừ!” Y hung hăng trừng ta một cái, xoay phắt đầu qua một bên, thở phì phò nhìn rèm giường.

“Giận à?”

Y không đáp lời.

Ta khẽ thở dài, cũng không nói theo.

Cách một hồi, y lại mở miệng trước.

“Ta trước đây cũng từng nghĩ tới, tương lai mình sẽ thích một người như thế nào. Đầu tiên, tự nhiên là mặt mũi rồi, dù không thể khuynh quốc, ít nhất cũng khuynh thành mới được, bình thường thì ta chả thèm nhìn ấy chứ. Mặt khác, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, mọi thứ uyển chuyển tinh thông cả. Người có thể khiến ta thích, vô luận nhân phẩm hình dạng, đều phải có chỗ hơn người. Ta nếu muốn kết hôn, thì chỉ cưới người con gái thiên hạ đệ nhất.”

Ta giúp y vén chăn lên, cười nhàn nhạt, nói: “Ngươi vốn là thiên chi kiêu tử, tự nhiên phải phối với nữ nhân thiên hạ vô song.”

“Thế nhưng,” Khúc Lâm Uyên trở người, hai mắt chằm chặp nhìn ta, nói “Ta tìm tới tìm lui, cuối cùng lại cứ thích phải cái tên yêu tăng nhà ngươi! Ngươi nói xem… có phải đáng cười hay không?”

“Ừ,” Ta nhẹ nhàng cầm tay y, vẫn mỉm cười như cũ, “Ngươi là người kiêu ngạo như thế, phải thừa nhận rằng thích ta, nhất định là không dễ dàng.”

Khúc Lâm Uyên mặt đỏ lên, bĩu môi, hàm hồ nói: “Chuyện ngu xuẩn ấy không cần nhắc lại, dù sao ngươi cũng sẽ không để ở trong lòng.”

Y ngừng lời, vẻ mặt hơi ảm đạm, rồi nói tiếp: “Ta hiểu rõ, nếu chỉ có cảm tình, tuyệt đối không cưỡng cầu được. Nhưng mà, ngươi không thích ta cũng thế mà thôi, chí ít… không nên cố ý lẩn trốn ta. Lẽ nào, vẫn sợ ta lấy kiếm bức ngươi ư?”

Ngực ta có chút nhói đau.

“Ta…”

Mở miệng muốn nói, đã thấy y ngồi chồm dậy, quàng tay ôm chặt lấy thắt lưng ta, cúi đầu nói: “Cứ như trước đây vậy, có được hay không? Ngươi nếu không muốn nghe thấy ta nói thích ngươi, vậy ta sẽ không đề cập tới nữa, chỉ coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, vĩnh viễn chỉ làm… bằng hữu. Vô duyên thì vô duyên vậy, dù sao gặp phải yêu tăng ngươi, ta cũng đã quen rồi. Đẩy ùm ta vào trong hồ, hoặc là lại để ta đứng không hai canh giờ, tùy ngươi thích bắt nạt ta thế nào cũng được, nhưng mà… đừng lơ ta mà!”

“Ta… ngươi…, buông tay trước đã…” Ta chân tay luống cuống.

Y chỉ có chiếc áo đơn mềm mại, người thì đang dựa vào ***g ngực ta, mái tóc đen dài buông xõa tung.

“Chỉ cần ngươi đồng ý với ta, ta lập tức liền buông ra.” Lúc này nghe thấy, ngay cả giọng nói cũng là mềm mại như bông.

Là bởi vì chưa giải trừ được hết dược tính sao? Hay là, người thật sự trúng dược, kỳ thực chính là ta?

Hô hấp càng ngày càng gấp.

Y không hiểu được, dù Trường Ly có lợi hại thế nào, một khi đã động tình, cũng chỉ là một nam tử phàm tục mà thôi.

Ta hít sâu một hơi, nói giọng khàn khàn: “Có thật không… tùy cho ta bắt nạt thế nào cũng được?”

Cơ thể Khúc Lâm Uyên cứng đờ, nhưng vẫn gật đầu như cũ.

Thế là ta cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên bờ môi y.

“Mặt mũi này của ta, muốn làm khuynh quốc khuynh thành, sợ rằng có hơi khó, nhưng nếu ngươi thích thật sự, cũng không phải hoàn toàn không được. Cầm kỳ thư họa đã từng học qua chút ít, luyện lại lần nữa cũng sẽ không kém hơn người khác mấy. Cho nên, ta có thể trở thành người thiên hạ vô song trong lòng ngươi không?”

“Trường Ly…” Y kinh ngạc trừng to mắt.

“Đừng nhíu.” Ta duỗi tay, nhẹ nhàng ấn mi tâm y, nhẹ giọng nói: “Ta nếu một khi đã thích ai, sẽ tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nào trong thiên hạ thương tổn y. Người khiến y đau lòng, cho dù là Trường Ly ta cũng không được!”