Biên tập: Mèo

Bổn cũ soạn lại

Cuộc gọi từ Lý Tư Di cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Ảnh, “Dậy chưa hả?”

“Dậy rồi, nhưng mà chưa tỉnh.” Cố Ảnh day day bên thái dương, nằm ngược xuống giường.

“Nghe Tiểu Kiệt nói đêm qua là Giang Tuân đưa bọn mình về hả?” Lý Tư Di hỏi.

Cố Ảnh đáp ừ, ánh mắt dừng ngay ly nước đặt trên tủ đầu giường rồi chợt thoáng đờ đẫn.

“Vậy......” Có vẻ Lý Tư Di thấy hơi chột dạ, “Chắc mình không có nói bậy bạ gì đâu chứ hả?”

“Nếu mà bồ không tính mấy chuyện đại loại như bồ cho là Giang Tuân lân la đến để bắt chuyện, rồi còn hỏi có phải người ta thích bồ hay không gì gì đó, thì hẳn là không có đâu.” Cố Ảnh nói.

“......” Say rượu rồi ăn bậy nói bừa không đáng sợ, mà điều đáng sợ là ngày hôm sau có người hảo tâm nhắc lại cho mình nhớ. Lý Tư Di chỉ muốn tự tát mặt mình một cái, “Mình say quá, xin lỗi bồ nhiều.”

“Bồ nói xin lỗi với mình làm gì chứ.” Cố Ảnh bật cười, “Mình nói đùa đấy, không sao hết mà, anh ấy không so đo đâu.”

Nói rồi, cô hỏi thêm: “Ổn hơn chút nào chưa?”

Hiển nhiên Lý Tư Di biết cô đang hỏi chuyện gì, chỉ biết cười tự giễu, “Mới chỉ có một ngày trôi qua thôi đó, cô nương à, dù sao thì mình với hắn ta cũng yêu đương hơn một năm trời, cũng từng thương mến nhau chân tình thật dạ, muốn quên đi hết tất cả chỉ sau một đêm hình như hơi khó đó. Nói thật tình là chẳng còn yêu thích gì nữa hết, mà chỉ cảm thấy tiếc vì đã uổng phí tâm sức cả một năm qua thôi.”

“Thôi cứ coi như đây là bài học đi.” Cố Ảnh nói, “Sau này không được ngốc nghếch như vậy nữa, phải lo nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn đấy.”

“Ừ. Mình biết rồi.” Lý Tư Di hỏi: “Hôm qua Giang Tuân bế bồ về nhà à?’

Cố Ảnh làm lơ câu nói đùa của cô bạn, nhìn ly nước kia một cách chăm chú, “Hôm qua mình nói với anh ấy chuyện mình mồ côi, rốt cuộc là người ta biết từ lâu lắm rồi.”

“Điều đó chứng minh rằng anh ta chẳng hề quan tâm đến cái chuyện chênh lệch gia thế kia, mình vừa phát hiện ra một chuyện.” Lý Tư Di nói, “Mình nghĩ là hoàn cảnh gia đình của một người có thể biểu hiện qua tính cách của người đó, giống như Giang Tuân vậy, bồ nhìn cái vẻ tự tin luôn luôn toát lên trên người anh ta thì biết, chắc chắn anh ta trưởng thành trong một môi trường chan hoà lành mạnh và đầy đủ yêu thương, người như thế ắt hẳn không có những định kiến đấy đâu.”

“Bồ nói chuyện này với mình làm gì chứ.” Cố Ảnh trả lời lúng túng.

“Chẳng phải bồ đã nhìn nhận rõ ràng tình cảm của bồ rồi sao?” Lý Tư Di cười hồ hởi, “Mình nghĩ hẳn Giang Tuân vẫn còn thích bồ, bồ có thể thử một lần xem sao.”

“Thật không?” Cố Ảnh khá mơ hồ.

Nói thế nào đây nhỉ?

Cô không nghĩ rằng mình có thể khiến một người nhớ thương lâu đến vậy, đó là chưa nói đến việc cô từng “phụ bạc” người ta. Mà thậm chí, cho dù Giang Tuân vẫn còn một chút xíu cảm tình dành cho cô, không quan tâm đến vấn đề chênh lệch gia thế giữa hai người, thì vẫn luôn có người để tâm đến chuyện đó, thí dụ như người nhà anh.

Nếu vậy thì tại sao cô phải làm một việc mà bản thân biết chắc rằng sẽ không thu được kết quả tốt đẹp gì cả chứ?

Mà rốt cuộc cô chẳng biết mình đang rối rắm điều gì nữa.

“Chứ trong mắt bồ Giang Tuân là kiểu người thích xen vào chuyện người khác lắm hả?” Lý Tư Di lại nói tiếp: “Mình đây mới gặp anh ta có hai lần đã biết anh ta không phải kiểu người đó rồi, vậy bồ nói xem tại sao đêm qua anh ta lại muốn đưa bọn mình về nhà?”

“Dù sao thì bọn mình cũng là bạn học.” Không biết Cố Ảnh nói để an ủi mình hay là thuyết phục cô bạn.

“Không biết thì phải hỏi, thích thì phải theo đuổi.” Lý Tư Di tự lảm nhảm: “Dũng cảm lên nào, tiểu bá vương.”

“......”

“Nói tóm lại là đừng để bản thân phải hối hận được rồi.” Tiếng đập cửa vang lên bên ngoài, Lý Tư Di nói xong thì đứng lên: “Người ta giao đồ ăn đến cho mình rồi, thôi nhé, không nói chuyện với bồ nữa.”

Đầu óc Cố Ảnh vốn đang là mớ hỗn độn, nhờ nghe được câu nói bảo cô dũng cảm lên của Lý Tư Di mà thông suốt hơn đôi chút. Tảng đá to lớn đè nặng trên ngực như bị người ta đá văng ra rồi nát vụn. Hoá ra, tất cả những âu lo và rối rắm trong khoảng thời gian này của cô đều là do chính bản thân cô nhút nhát và tự ti?

Hình như chính xác là thế đấy.

Nhưng mà dũng khí của cả cuộc đời cô gần như đã dùng hết vào cái năm lớp 11 đó rồi.

Vả lại Lý Tư Di đâu biết rằng, mối băn khoăn của cô không chỉ có bấy nhiêu đó.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Cố Ảnh thấy điện thoại thông báo có một tin nhắn chưa đọc, cô nhấn vào.

J:【 Dậy rồi thì xuống lầu đi. 】

Cố Ảnh nhớ đến đủ thứ chuyện xảy ra đêm qua, hơi ngại phải đối diện với anh, nhưng vẫn nhắn trả lời là “Được”. Mười lăm phút sau, cô có mặt tại phòng khách nhà Giang Tuân. Ngay khi cô biết được đối phương gọi mình đến để dùng bữa, quả thật lòng thấy vừa mừng mà lại vừa lo.

“Ngây ra đó làm gì?” Giang Tuân đang bước về hướng phòng ăn, ngoảnh đầu lại, ý bảo cô đi theo mình: “Đến đây ăn này.”

“Ờ.” Cố Ảnh bước đến ngồi xuống bàn ăn, mới thấy rõ bát ô tô thức ăn nóng hổi trước mặt mình là...... món mì sợi thịt nấm?

“Là anh nấu à?” Cô hỏi mà đầu không ngẩng lên.

“Ừ.” Hình như Giang Tuân cười, tiếng cười rất khẽ, cơ hồ không nghe ra được, “Ông chủ bảo là vừa mới hái sáng nay, không có độc đâu.”

“......” Cố Ảnh bắt đầu vùi đầu vào ăn mì, chẳng buồn ngước mắt.

“Cô nói xem sao ông chủ lại biết được cây nấm này có độc hay không nhỉ?”

“......”

“Tôi đoán là cây nấm tự nói.” Giang Tuân hỏi: “Cô nghĩ sao?”

“Giang Tuân.” Cố Ảnh đột ngột ngẩng đầu, “Anh đang quấy rầy tôi ăn mì đấy.”

“......”

“Anh không thấy là hôm nay anh nói nhiều quá sao?” Cố Ảnh thừa thắng xông lên, “Im lặng chút đi.”

“Coi ra tỉnh rượu rồi.” Giang Tuân dựa lưng vào ghế, nhìn cô vừa nói xong đã vội cắm mặt ăn mì tiếp, không bực mà cười ngược, “Cây nấm mọc gai rồi.”

“......” Phải nói món mì nấm Giang Tuân nấu khá ngon, Cố Ảnh chân thành khen ngợi, “Mì ngon lắm.”

“Chủ yếu do nấm tươi thôi.” Giang Tuân trả lời.

“......” Cố Ảnh nhẫn nhịn, nói tiếp: “Chuyện đêm qua, cảm ơn anh.”

“Khách sáo rồi.” Giang Tuân ăn xong trước cô nhưng không rời đi, mà lấy điện thoại ra ngồi nhàm chán lướt bản tin bạn bè.

“Cũng chuyện đó, bạn tôi nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến anh, còn nữa ——” Cố Ảnh tạm ngừng, rồi thấp giọng chậm rãi nói: “Xin lỗi anh.”

Giang Tuân thờ ơ nhướng mắt, “Xin lỗi chuyện gì?”

“Cô ấy nói đêm qua cô ấy nói sai rồi.” Cố Ảnh đáp.

“Câu nào?” Giang Tuân đặt úp điện thoại xuống, ôn hoà hỏi.

“Chắc là cái câu nói hiểu lầm anh đến bắt chuyện.” Cố Ảnh trả lời.

Giang Tuân nói nhấn giọng, “Chỉ sai có câu này thôi sao?”

Cố Ảnh hỏi lại, “Chứ còn nữa sao?”

Giang Tuân nhìn chằm chằm vào mắt cô trong giây lát, khẽ nhướng mày: “Cô nói xem?”

“Tôi không biết.” Cố Ảnh tiếp tục cắm mặt ăn mì.

Hình như cô hiểu được câu nói ngầm ẩn này của anh.

Nhưng cô không biết phải trả lời lại thế nào.

Mà cô đâu ngờ được rằng còn có câu hỏi khó trả lời hơn đang chờ cô ở đằng sau.

Ăn mì xong, hai người trở lại phòng khách, Giang Tuân lấy cho cô ly nước, “Đêm qua cô bị ai bắt nạt sao?”

“Đâu có.” Cố Ảnh nghe anh lại nhắc đến chuyện ngày hôm qua, nghĩ thầm trong lòng nếu sớm biết thế này thì mình lên lầu luôn cho rồi.

“Thế sao đêm qua lại khóc?”

“Thì uống rượu xong, bị đau đầu.”

Ánh mắt Giang Tuân dừng trên hai mắt vẫn còn hơi sưng đỏ của cô, hời hợt nói: “Tôi còn tưởng là cô luyến tiếc cái anh tiền bối kia của cô, vừa về đến đã đi uống rượu ngay, còn khóc lóc nữa chứ.”

“Sao mà có chuyện đó được.” Cố Ảnh nói: “Chẳng phải anh cũng nói rồi đó thôi, tôi không thích anh ấy.”

“Vậy cô thích ai?” Giang Tuân lấy điều khiển từ xa bật TV lên, không nhìn cô, giống như vừa thuận miệng hỏi. Cố Ảnh giả vờ không nghe thấy câu hỏi của anh, tiếp tục giải thích: “Tối hôm qua tôi uống rượu là vì muốn an ủi Lý Tư Di, đó là người bạn thân nhất của tôi, cô ấy bị tên cặn bã kia đá rồi, tôi khóc là vì...... Là vì ngày hôm qua tôi nghe tên cặn bã kia mắng cô ấy, nói nghe rất khó chịu.”

“Hắn nói cô ấy mồ côi?” Giang Tuân cười giễu, “Nếu mà là người đầu óc bình thường thì chẳng ai lấy chuyện đó ra để mắng chửi người khác.”

“......” Cố Ảnh cúi đầu.

“Đừng bảo là hắn ta còn nói bạn thân của cô không xứng với hắn đấy nhé?” Giang Tuân chậm rãi nói: “Đang sống ở thời Nhà Thanh chắc?”

“......” Cố Ảnh cảm giác mình vừa bị người ta nói trúng tim đen.

“Cô nói hắn ta cặn bã, vậy còn để tâm lời hắn ta làm gì?” Giang Tuân nói: “Cái từ mồ côi đó chẳng qua là dùng để nói về xuất thân của cô thôi, cũng giống như tôi, nhiều người gặp tôi cũng hay bảo “kìa kìa nó là con trai nhà đó đó”, đại ý là như thế.”

Giang Tuân nghiêng đầu: “Hiểu chưa?”

“Giang Tuân.” Cố Ảnh nâng mắt, “Hôm nay anh nói nhiều thật đó.”

Giang Tuân vươn tay xoa mạnh vào đầu cô, bực bội bật cười: “Vậy thì cô nhẫn nại chút đi.”

Cố Ảnh đưa tay vuốt thẳng lại mái tóc bị anh làm rối bù, nhỏ giọng trả lời: “Biết rồi.”

Mặc dù anh gặng hỏi mình vì sao lại khóc, nhưng Cố Ảnh cứ có cảm giác dường như anh đã biết được gì đó, hơn nữa còn mượn việc mắng chửi tên cặn bã kia để gián tiếp an ủi mình.

Sau buổi nói chuyện với Giang Tuân, tâm trạng đang ảm đạm của cô dần trở nên sáng sủa trở lại, giống như bầu trời ngoài kia vậy.

Tâm trạng tốt đẹp đấy vẫn được duy trì cho đến ca trực ngày hôm sau.

Giờ nghỉ trưa, ba cô nàng Cố Ảnh, Khổng Oánh và Đặng Giai Giai ăn cơm cùng nhau tại căn tin. Nửa chừng thì Đặng Giai Giai đi ra ngoài có việc, lúc quay lại trong tay còn cầm theo một hộp bánh pizza, “Nào, ăn pizza thôi.”

“Ơ hơ, chuyện này là sao đây.” Khổng Oánh quay sang ranh mãnh nói với cô bạn: “Sáng nay mình vừa thấy bồ đăng status nói muốn ăn bánh pizza sầu riêng, giờ thì có người mang đến đây luôn. Bạn trai hở?”

Đặng Giai Giai thẳng thắn thừa nhận, “Bingo.”

“Chắc không phải là nam thần mà bồ thường hay nhắc đến đó chứ?” Khổng Oánh hào hứng hỏi.

“Là anh ấy.” Đặng Giai Giai mở hộp bánh pizza, đẩy ra giữa bàn, “Ăn nào!”

“Ái chà, bồ theo đuổi được người ta thật sao.” Khổng Oánh nhoài người đến, chớp chớp mắt, “Nhanh lên, truyền đạt cho mình vài bí quyết đi!”

“Bồ có người bồ thích từ lúc nào vậy?” Đặng Giai Giai híp mắt, “Sao mình không biết?”

“Chính mình đây còn không biết nữa là.” Khổng Oánh mất tự nhiên nói, “Mới gặp người ta có một lần thôi.”

“Vừa gặp đã yêu chứ gì, mình hiểu rồi.” Đặng Giai Giai tủm tỉm cười, nói: “Chuyện này mình đây đầy kinh nghiệm.”

“Vậy bồ dạy mình nhanh đi.” Khổng Oánh thúc giục.

Cố Ảnh vẫn ngồi bên cạnh nghe hai cô nàng trò chuyện từ nãy đến giờ, lúc này không khỏi nhoài người ra trước bàn.

“Để em nói cho hai người,” Đặng Giai Giai thần thần bí bí đẩy cặp mắt kính trên sống mũi, người sắp nằm cả ra bàn, “Điều quan trọng nhất chính là ——”

“Là gì vậy.” Cố Ảnh vẫn cầm đôi đũa trong tay, ánh mắt chăm chú dán chặt vào Đặng Giai Giai. Đặng Giai Giai quay sang nhìn cô, nói dằn từng tiếng một: “Lạt, mềm, buột, chặt.”

Khổng Oánh liếm môi, “Sao hả, bồ nói cụ thể hơn chút nữa được không.”

“Thì là lúc đầu bồ phải là người chủ động, bất luận là nhắn tin WeChat hay tần suất xuất hiện trước mặt anh ấy đều phải thường xuyên hơn. Sau đó đột nhiên một ngày bồ dừng lại hết, không liên lạc gì với anh ta, chờ anh ấy chủ động tìm bồ.” Đặng Giai Giai giải thích một cách sinh động.

“Liệu có khi nào đột nhiên mình ngừng liên lạc, anh ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến hay không?” Cố Ảnh hỏi.

“Vậy thì chứng minh anh ấy không thích mình rồi!” Đặng Giai Giai nói, “Mục đích chúng ta làm như vậy là để xác định cho rõ ràng anh ấy có thích mình hay không, kẻo gặp phải mấy tay chơi thả thính chuyên nghiệp không muốn chủ động cũng chẳng chịu từ chối.”

“Ừm.” Nét mặt Cố Ảnh trầm ngâm, gật gật đầu.

“Mà, chị Tiểu Ảnh.” Đột nhiên Đặng Giai Giai ngoảnh đầu nhìn lại Cố Ảnh, với vẻ săm soi: “Sao tự nhiên chị lại thấy hứng thú với đề tài này vậy?”

“Đúng rồi.” Khổng Oánh cũng nhận ra điều đấy, “Chị cũng có người chị thích rồi hở?”

Cố Ảnh nhanh chóng ngồi thẳng người lên, hắng hắng giọng, trả lời, “Sao vậy, không được sao?”

“Thật sao ạ.” Khổng Oánh che miệng mình, rồi lại bỏ tay ra, “Ai vậy chị? Là người trong bệnh viện chúng ta sao?”

“Không phải.” Nhìn ánh mắt hai cô nhóc kia nhìn mình đầy chờ mong, Cố Ảnh chợt nghĩ mình cũng có thể tâm sự đôi chút với hai cô nàng này, “Là cậu bạn học mà chị đã thích rất nhiều năm.”

“Hở?” Đặng Giai Giai đưa miếng pizza lên miệng cắn một miếng, giọng hơi ngọng nghịu: “Vậy chị vẫn chưa theo đuổi được người ta sao?”

“Không phải đó chứ.” Khổng Oánh nói: “Anh ấy không thích chị sao?”

Cố Ảnh lời ít mà ý nhiều: “Do dạo trước chị phải xuất ngoại đó thôi, nên đành bỏ lỡ.”

“Xa cách rồi gặp lại à, kiểu này là dễ dàng châm ngòi tình cảm nhất đấy chị.” Đặng Giai Giai cảm thán, tiếp theo đó vội chuyển đề tài: “Chị Tiểu Ảnh à, để em dạy chị một chiêu nhé.”

Cố Ảnh cười, “Được.”

“Đó là trong lúc hai người ở gần nhau thì vô tình hoặc cố ý có những cử chỉ tiếp xúc cơ thể, nếu mà chị giữ thế chủ động về khoảng cách thì cứ vờ chạm mà như không chạm là tốt nhất.” Đặng Giai Giai hất mặt lên, như muốn nói là “Tin em đi, không sai đâu”.

Cố Ảnh bật cười, nghĩ thầm cách này không ăn thua với Giang Tuân. Nhớ lại lần trước lúc ở quán bar có cô gái muốn tiếp cận anh, mặt anh chẳng hề biến sắc né người tránh qua một bên, động tác nhanh gọn dứt khoát.

Rõ ràng không muốn để cho bất kì ai có cơ hội đến gần.

Nhưng mà bây giờ bảo cô biểu lộ một cách trắng trợn giống như thời cấp ba, chắc hẳn là cô không làm được.

Hồi trước cô không sợ chuyện bị từ chối, nghĩ rằng bây giờ cậu không thích tớ không sao hết, tớ vẫn cứ theo đuổi cậu, chỉ cần tớ không bỏ cuộc, đến một ngày nào đó chắc chắn cậu cũng sẽ thích tớ.

Kiên cường và dũng cảm.

Nhưng mà hiện giờ, cô sợ, sợ bị từ chối.

Mọi thứ chỉ có thể tiến hành theo tuần tự từng bước.

“Bồ nói xem thời buổi bây giờ sao đàn ông con trai sướng vậy chứ, toàn là con gái chủ động thôi.” Khổng Oánh ăn xong, dừng lại lau miệng, rồi nói tiếp: “Anh mình cũng vậy, mấy hôm trước có cô gái con nhà hàng xóm vừa từ nước ngoài về, ngày đầu tiên về đến đã tuyên bố sẽ theo đuổi anh mình.”

“Anh em?” Tim Cố Ảnh hơi thắt lại.

“Dạ, là bạn học của chị đó.” Khổng Oánh vẫn chuyên tâm nói tiếp, “Với cái tính tình đó của anh ấy, phỏng chừng rất khó theo đuổi.”

Tiếp theo đó hai cô nàng kia vẫn còn đang nói, nhưng Cố Ảnh không thể nghe vào được nữa, toàn bộ tâm trí đều bị tin tức “Hiện giờ đang có người theo đuổi Giang Tuân” chiếm trọn.

Chuyện này giống như một cuộc thi điền kinh, trong lúc mình đang lưỡng lự chẳng biết có nên tham gia hay không thì phía bên kia người ta đã bắt đầu chạy rồi. Điều đó đã kích thích mạnh đến Cố Ảnh, nếu giải thưởng của cuộc thi là được hẹn hò với Giang Tuân, dẫu có thế nào cô cũng muốn giành lấy cho bằng được.

Lần này không phải là sự bạo dạn của tuổi trẻ nữa, mà là lòng dũng cảm của người trưởng thành.

Lúc trước khi Cố Ảnh theo đuổi Giang Tuân, cô chưa từng nghiên cứu đến cách thức và kĩ năng. Vẫn nhớ rõ cách mà mình thường dùng là đến tìm anh mượn đồ vật linh tinh. Hôm nay mượn bút, ngày mai mượn vở ghi bài, cứ một lần trả một lần mượn như thế, lại có thêm hai cơ hội tiếp xúc với anh.

Cô cảm thấy có thể tiếp tục áp dụng cách này.

Tuy bổn cũ soạn lại nhưng vẫn còn dùng được.

Dạo này Cố Ảnh ngủ không ngon, nên cô lên mạng tìm mua nến thơm có tác dụng an thần giúp ngủ say giấc hơn. Tối đến, lúc cô lấy nến thơm ra định sử dụng thì mới biết nhà mình không có bật lửa. Trước đó đang mãi nghĩ phải lấy cớ thế nào để tiếp cận Giang Tuân, giờ chẳng phải, cớ đã tự tìm đến rồi hay sao.

Trong phòng khách, Khổng Oánh đang ngồi trên xô pha chơi điện thoại. Lúc Cố Ảnh đi lướt qua cô nàng, thuận miệng nói: “Chị mua nến thơm nhưng nhà mình không có bật lửa, giờ chị đi xuống lầu tìm anh của em mượn nhé.”

“Chị đi đi.” Tâm tư Khổng Oánh vốn chẳng đặt vào cô, giọng nói ngọt ngào vang lên chứng tỏ hiện giờ tâm trạng cô nàng rất tốt, hai mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, không biết đang trò chuyện cùng ai. Cố Ảnh mỉm cười, e là cô nàng này chẳng thể nào ngờ được cậu bạn mà cô thích lại chính là anh họ của cô nàng. Vừa khéo bây giờ cô cũng không mong muốn Khổng Oánh biết chuyện này, để tránh thêm phiền phức.

Cố Ảnh mặc chiếc áo len rộng rinh cùng quần mặc ở nhà, lại đứng trước cửa nhà Giang Tuân lần nữa. Không bao lâu sau khi nhấn chuông cửa, Giang Tuân xuất hiện trước mặt cô. Chắc là đã nhìn thấy cô qua camera giám sát, anh đứng nghiêng người tựa vào khung cửa, vẻ mặt chẳng hề ngạc nhiên, “Tìm tôi à?”

Trước đó cả quãng đường đi xuống lầu tâm trạng coi như vẫn giữ bình tĩnh, tại khoảnh khắc nhìn thấy anh bỗng nhiên Cố Ảnh lại bắt đầu căng thẳng. Cô vô thức nắm chặt vạt áo, cố gắng trấn tĩnh nói: “Anh có thể cho tôi mượn bật lửa dùng một chút không.”

Tầm mắt Giang Tuân lướt nhẹ qua từng đốt tay trắng nõn của cô, đuôi mắt anh nhếch lên, “Được, cô vào trước đi.”

Nói xong thì anh nghiêng người để Cố Ảnh đi vào, anh đóng cửa lại rồi bước vào trong trước, “Bật lửa trong phòng sách, để tôi đi lấy.”

Cố Ảnh vào phòng khách rồi không đến xô pha ngồi trước, mà chỉ đứng chờ anh ở lối ra vào. Chốc lát sau, Giang Tuân đi trở ra đồng thời cầm theo cái bật lửa đưa cho cô, “Cô mượn bật lửa làm gì?”

“Để đốt nến thơm.” Cố Ảnh nhận lấy, vẫn là cái bật lửa màu bạc ở nhà cô lần trước.

Giang Tuân gật đầu chậm rãi, hỏi tiếp: “Có muốn uống nước không?”

“Được.” Cố Ảnh trả lời theo.

“Ngồi tự nhiên đi.” Giang Tuân nói xong thì đi xuống phòng ăn, lúc quay lại trên tay cầm thêm một ly nước. Cố Ảnh nhận lấy nhấp một ngụm, là nước ấm.

Hai người ngồi trên xô pha, nhất thời đều rơi vào im lặng.

Giang Tuân cầm điều khiển từ xa bật TV. Tiếng TV vừa vang lên, trong nháy mắt làm dịu bớt bầu không khí căng thẳng vô hình trung giữa hai người, bên trên đó đang phát bản tin thi đấu thể thao. Cố Ảnh xem được hai phút, bắt đầu vụng về bắt chuyện, “Ban nãy anh đang làm việc sao?”

“Không có, chơi game thôi.” So với tư thế ngồi câu nệ của Cố Ảnh, Giang Tuân lại ngồi khá ung dung thảnh thơi, dáng điệu hoàn toàn tự nhiên.

“À, anh rất thích chơi game nhỉ?” Cố Ảnh lại nhấp thêm ngụm nước, cố tận lực để cuộc trò chuyện tự nhiên hơn một chút.

“Sao vậy?” Giang Tuân rề rà hỏi lại, “Cho rằng tôi không có công ăn việc làm đàng hoàng?”

“Đâu có.” Suýt chút nữa Cố Ảnh bị sặc nước, cô ngoảnh đầu nhìn vào Giang Tuân, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, “Tôi đâu có nghĩ như vậy, anh làm thiết kế game mà? Chuyện đó bình thường thôi, vả lại tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chơi game không phải công việc đàng hoàng.”

“Cô có chơi game không?” Cánh tay Giang Tuân đặt trên thành ghế xô pha, chống đầu, nhàn nhã hỏi.

“Tôi không chơi,” Cố Ảnh mỉm môi cười, “Tôi không biết chơi.”

Dứt lời cô làm như đang đùa nói tiếp một câu: “Thế hay là lần sau anh dạy tôi chơi đi?”

Tầm mắt Giang Tuân dừng trên gương mặt Cố Ảnh vài giây, ngay lúc cô sắp không giữ được bình tĩnh, anh đột nhiên lên tiếng: “Được thôi.”

Khoé môi Cố Ảnh khẽ nhích, cô đặt ly nước xuống bàn trà, bắt đầu xem TV. Một lúc lâu sau, có tiếng chuông điện thoại vang lên bên cạnh mình, là bài nhạc chuông thông báo cuộc gọi video đến quen thuộc của WeChat. Cố Ảnh quay sang, thấy Giang Tuân cầm điện thoại lên thẳng tay ấn từ chối cuộc gọi video của đối phương mà chẳng buồn ngước mắt nhìn.

“Ừm, tôi lên trên trước, cái bật lửa này ngày mai ——” Cố Ảnh sợ mình ở đây sẽ phiền đến anh và người khác nói chuyện điện thoại, định đứng lên, nào biết mới nói được nửa lời, chuông điện thoại Giang Tuân lại vang lên, lần này là cuộc gọi thoại, anh không từ chối, mà nhấn trả lời cuộc gọi thoại của đối phương. Có điều là anh tuỳ tay ném điện thoại xuống ghế xô pha, chứ không thèm cầm lên nói chuyện.

“Giang Tuân.” Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói thánh thót của một cô gái, “Sao anh không nhận cuộc gọi video của em?”

Cố Ảnh nghe giọng nói này, cô nhớ ngay đến lời của Khổng Oánh, chắc đây là cô gái đang theo đuổi anh?

Ngay giây sau đó cô dẹp luôn suy nghĩ đi về nhà, quyết định ngồi lại thêm lát nữa.

“Có việc gì thì nói đi.” Giọng Giang Tuân rất lạnh, lạnh kiểu hờ hững và xa cách, ngữ khí đấy giống hệt lần anh nói chuyện với cô lúc mới gặp lại nhau.

“Không có việc gì thì không được gọi cho anh sao?” Cô gái nói xong nhưng có vẻ không mấy tự tin, giống như sợ Giang Tuân cúp máy, vội vàng đổi lời: “Tất nhiên là có việc rồi, thứ bảy này là sinh nhật em, em muốn mời anh đến dự sinh nhật em.”

“Không rảnh.” Giang Tuân nói.

“Em vừa hỏi Đường Khoa xong, anh ấy nói hôm đó anh rảnh mà.” Cô gái trả lời với giọng bất mãn.

Hai mắt Cố Ảnh vẫn luôn nhìn thẳng vào màn hình TV trước mặt, nghe câu đó, cô ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Giang Tuân. Tầm mắt cô lướt qua người anh dừng trên điều khiển TV nằm kế bên tay phải anh, đột ngột cô nghiêng người sang, nửa người trên rướn qua người Giang Tuân tìm tòi. Giang Tuân đang định cúp máy thì chợt có bóng người choàng đến, cùng với hương hoa hồng thơm ngát dễ chịu phả vào mặt.

Vài lọn tóc xẹt qua xương đòn của anh.

Người anh cứng đờ.

Trước mắt là một bên má trắng nõn của cô nàng, ngọn đèn rọi rõ lông tơ mịn màng trên mặt, vành tai xinh xắn ửng lên màu hồng phớt lóng lánh trong suốt như pha lê. Giang Tuân tựa lưng vào xô pha, yết hầu lên xuống mấy lần, “Cô làm gì vậy?”

Giọng cô gái trong điện thoại trở nên buồn bực, “Ý anh là sao?”

Giang Tuân không trả lời, tầm mắt vẫn dừng bên má Cố Ảnh.

“Hỏi cô đó.” Anh đưa tay búng nhẹ một cái vào vành tai ngay trước mắt mình.

Theo bản năng Cố Ảnh năng nghiêng đầu nhìn lại, rồi chạm phải đôi mắt đen sâu hút sáng ngời. Bởi vì khoảng cách hai người quá gần, vừa rồi lúc Giang Tuân nói chuyện hơi thở nhẹ nhàng của anh phà vào tai cô, da thịt nơi đó dần dà ngứa ngáy tê dại. Mi mắt Cố Ảnh run run, nhìn nhau mấy giây, cô lảng tầm mắt rồi đứng lên, cầm điều khiển trong tay quơ qua lại trước mặt anh: “Tôi lấy cái này.”

“Ai đó?” Tiếng nói trong điện thoạt bỗng nghe đầy kinh hãi, “Có phụ nữ trong nhà anh sao Giang Tuân? Anh có bạn gái rồi hả?”

“Không liên quan đến cô.” Giang Tuân nói xong thì cúp máy.

Anh vẫn chưa rời mắt khỏi Cố Ảnh.

Cảm nhận được sự bức bách từ ánh nhìn của anh, Cố Ảnh nặn ra nụ cười gượng gạo, tiếp tục giải thích thêm câu nữa: “Tôi muốn chuyển kênh khác.”

“Vậy sao?” Giang Tuân nhướng mày nhìn cô, với vẻ nghiền ngẫm hơn hẳn ánh nhìn thờ ơ thường ngày. Lập tức Cố Ảnh ngồi thẳng người lên, vuốt vuốt lại mái tóc, tay cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, “Đúng vậy, tôi không thích xem kênh thể thao.”

Giang Tuân để ý thấy vành tai của cô lại đỏ thêm chút nữa, sau đó chuyển thành màu đỏ thẫm, rồi nó dần dần lan ra nơi khác, cuối cùng đến cả xương quai xanh cũng nhuộm màu đỏ ửng.

Anh cụp mắt che đi ánh cười lấp ló bên trong đó.

Cố Ảnh chọn bừa một kênh, vờ như lơ đễnh hỏi: “Người vừa gọi đến là bạn của anh sao?”

“Ừ.”

“Hai người có vẻ thân ha?”

“Tàm tạm.”

“Khuya vậy rồi còn gọi điện thoại cho anh, có phải người ta thích anh không?”

“Tôi không biết.”

“Anh ——” Cố Ảnh đột ngột quay sang, bắt gặp đôi mắt chan chứa ý cười. Đôi mắt cô lấp lánh, ngượng nghịu hỏi: “Cười gì đó?”

“Cười cô ấu trĩ.” Giang Tuân nhìn cô với vẻ thích thú.

“Tôi ấu trĩ làm sao.” Trái tim Cố Ảnh sắp vọt tới cuống họng, nghĩ rằng chút mánh khoé nhỏ của mình đã bị nhìn thấu.

“Không ấu trĩ mà vẫn thích xem phim hoạt hình?” Tầm mắt Giang Tuân dời chuyển từ trên mặt cô sang màn hình TV. Cố Ảnh nhìn theo anh, lúc này mới nhận ra trên đó đang phát phim hoạt hình《 Cừu vui vẻ và Sói xám 》.

Mà cô hoàn toàn không hay biết.

“.........”

Gần như là Cố Ảnh trốn chạy về nhà từ chỗ Giang Tuân, có điều cô vẫn để lại cho đối phương cái bóng lưng xem như vẫn ung dung điềm tĩnh lắm. Đấy là sau khi cô giải thích linh tinh nào là mình có tính trẻ con, thêm nữa là gần đây phim hoạt hình này rất nổi tiếng trên mạng, nghe mới miễn cưỡng tạm chấp nhận được. Người ta là trước lạ sau quen, đến phiên cô thì hoàn toàn ngược lại. Mà giờ đây cô làm những chuyện này rõ chẳng thể nào được thuận buồm xuôi gió như hồi cấp ba.

Cố Ảnh nằm xuống giường, tay vân vê vành tai mà khi nãy Giang Tuân chạm vào, vẫn cảm nhận cảm giác nóng rực tại nơi đó. Nhớ lại phản ứng của Giang Tuân đêm nay, dù tạm thời chưa nắm bắt rõ ràng thái độ của anh, nhưng có một điều Cố Ảnh vẫn xác định được đó là, hình như anh không ghét việc mình tiếp cận anh.

Kết luận lại, cô thấy khá hài lòng với biểu hiện của mình đêm nay.

Hết chương 28