Biên tập: Mèo

Hai viên kẹo

Buổi hoàng hôn rét đậm, trời vừa chập tối, đèn đường ngoài phố vẫn chưa sáng lên.

Cố Ảnh đứng dưới tán cây long não xoè lớn ở ven đường, đủ loại cảm xúc phức tạp ban nãy đều tan biến khi nghe Giang Tuân nói câu “Tôi đến đón cô”.

Khoảng mười lăm phút sau, trời dần ngừng mưa, một chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc đỗ lại ven đường. Cố Ảnh bước đến mở cửa ghế phụ lái ra ngồi vào xe.

“Chẳng phải đã dặn anh cố gắng đừng lái xe nữa sao?” Cố Ảnh vờ bận tay vuốt gọn lại mái tóc nhằm giấu đi vẻ bối rối của mình, “Hai ngày qua anh có thay thuốc chưa?”

“Chưa thay.” Giang Tuân vươn tay rút ra tờ khăn giấy đưa sang cho cô, “Tóc cô bị ướt.”

Cô vốn nghĩ lời ngày đó của Giang Tuân chỉ là nói đùa mà thôi, không ngờ rằng anh lại tuỳ hứng thật.

Cố Ảnh nhận lấy khăn giấy lau qua loa mấy cái, khoảng cách từ tiểu khu đi bộ ra lề đường lớn rất gần, mưa nhỏ hạt nên trên tóc chỉ dính vài giọt nước như lớp sương mù đọng lại.

“Thuốc đâu?” Cố Ảnh lau tóc xong mới bảo anh đưa tay phải sang, “Để tôi bôi thuốc giúp anh trước.”

Giang Tuân ngồi im lìm không nhúc nhích.

Phút chốc, sự im lặng của anh đã đập tan dáng vẻ giả vờ mạnh mẽ cố giữ bình tĩnh của Cố Ảnh, cũng khiến bầu không khí nhìn như khá thoải mái bỗng trở nên áp lực.

Cô hít sâu một hơi, mắt nhìn thẳng về cửa kính chắn gió trước mặt mình, “Giang Tuân.”

“Hử?”

“Tôi xin lỗi. Tôi gửi tin nhắn WeChat xin lỗi anh, không thấy anh trả lời, gọi điện thoại anh cũng không bắt máy.” Cố Ảnh khẽ mím môi, giọng nói chất chứa tủi hờn, “Lúc nãy anh nói đến đón tôi, còn nói đưa tay cho tôi xem, tôi nghĩ là anh đã tha thứ cho tôi.”

Tầm mắt Giang Tuân thoáng dừng trên hàng mi dày cong dài của cô, nơi đó vẫn còn ánh nước ẩm ướt lờ mờ chưa kịp khô.

Ngay sau đó anh đánh mắt nhìn đi chỗ khác, lấy thuốc ra từ ngăn để đồ ở giữa hai ghế ngồi, chìa tay phải đến trước mặt cô, “Xem đi.”

Cố Ảnh ngây ra, rồi lập tức cúi đầu tháo băng gạc, thấy miệng vết thương hồi phục rất tốt, cơ hồ đã kết vảy.

“Hôm trước tôi đi thăm một vị trưởng bối, bà ấy đột ngột ngã bệnh phải vào viện, cho nên tôi đành lỡ cho anh leo cây.” Cố Ảnh lấy thuốc và băng gạc ra để sang một bên, lẩm bẩm làu bà làu bàu trong miệng: “Nói đúng ra, xét về tình thì coi như có thể tha thứ được, anh không thấy là anh......”

Cố Ảnh nói đến đó thì ngừng.

Bắt chuyện cùng Giang Tuân xong, tâm trạng cô bình tĩnh trở lại rồi sau đó ngẫm kĩ về chuyện này. Đứng dưới góc độ của Giang Tuân chuyện này quả đúng thật là mình làm sai, nhưng mà nó xảy ra là có nguyên do.

Mặc dù cô nhắn tin WeChat không giải thích cụ thể nguyên do, nhưng ngữ khí đầy đủ thành khẩn, cũng nói mình có việc gấp.

Bị cho leo cây sẽ có ít nhiều phần khó chịu, điều này là dĩ nhiên, nhưng đâu đến nỗi giận dỗi lờ luôn người ta như vậy?

Như vậy có phải quá nhỏ nhen hay không?

“Không thấy là tôi làm sao?” Giang Tuân nghiêng người tựa vào lưng ghế, khóe môi hơi nhếch.

Cố Ảnh lúc này đây như để anh được thấy lại thật sinh động bóng dáng của cô thời trung học.

Năm đó cô nàng cũng được đằng chân lân đằng đầu thế này.

Mỗi lần mà anh tỏ vẻ thái độ một chút thôi, cô nàng sẽ bắt đầu ấm ức đáng thương nhận lỗi. Nhưng mà một khi mình thoả hiệp hay mềm mỏng đi là cô nàng kia sẽ trả đũa lại mình ngay.

“Không làm sao hết, chắc anh chưa ăn cơm đâu phải không? Hôm trước tôi nói đổi sang ngày khác,” Từ đầu đến giờ Cố Ảnh không dám nhìn thẳng vào Giang Tuân, lòng thì thầm nghĩ mình không làm gì sai, nhưng bộ dạng biểu hiện ra bên ngoài thì hết sức chột dạ, “Hay giờ tôi mời anh ăn cơm nhé?”

Trên bàn tay có cảm giác mát lạnh, Giang Tuân cụp mắt nhìn chăm chú gương mặt cô.

Trong thùng xe chỉ có mỗi tia sáng yếu ớt phản chiếu từ màn hình điều khiển trên xe, dường như cô sợ mình đau nên tay làm cực kỳ cẩn thận.

Vẻ mặt nhìn như rất là nghiêm túc, nhưng hàng mi run run liên tục đã biểu lộ sự mất tự nhiên của cô.

Giang Tuân giơ tay trái lên bật đèn vòm xe ô tô, sau đó mới chậm rãi ừ thành tiếng.

“Vậy anh muốn ăn gì?” Lòng Cố Ảnh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, có cảm giác mình vừa nối lại được sợi dây vô hình kia giữa hai người.

“Tùy cô.”

“Ăn thịt nướng được không?”

“Được.”

“Nếu không thì đi Minh Nguyệt Các cũng được, hay anh có nơi nào khác muốn đi không?”

“Cứ đi ăn thịt nướng đi.”

Khoé môi Cố Ảnh cong lên khẽ khàng, “Tôi có biết một quán này, lát nữa dẫn anh đến đó.”

Mùa đông là mùa thích hợp nhất để nhồm nhoàm[1] món thịt nướng, mấy hôm trước Khổng Oánh có đề cử cho cô một quán thịt nướng, bảo là mùi vị siêu ngon, cô vẫn chưa có thời gian đến ăn thử.

Giang Tuân tựa người vào lưng ghế, lẳng lặng nhìn cô, “Được.”

Hôm nay Cố Ảnh ăn mặc khá thoải mái với áo hoodie dày liền mũ, bên ngoài khoác một chiếc gile lông. Vì chưa gội đầu nên cô vấn tóc lên thành búi củ tỏi lỏng lẻo, để lộ cần cổ cao tròn trắng xinh.

Tầm mắt Giang Tuân chầm chậm đảo quanh rồi chợt dừng lại ở nơi nào đó, bên dưới vành tai cô có vết thương rướm máu bị tóc loà xoà che phủ, nếu không nhìn kĩ gần như không thể thấy được.

Cố Ảnh băng bó kĩ càng giúp anh xong, vừa định ngồi thẳng người lên thì không ngờ lại bị anh trở tay nắm chặt lấy tay cô, anh dùng lực kéo nhẹ người cô nhoài về phía trước một chút.

“Cổ cô bị sao vậy?” Giang Tuân cúi đầu, giọng nói trầm thấp cùng hơi thở nhẹ nhàng tiến đến gần.

“Hử?” Cố Ảnh mù mờ giương mắt, “Đâu có bị sao đâu?”

Giang Tuân đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương của cô một cái, “Đây này.”

Cố Ảnh co rụt người lại.

Không đau, chỉ hơi ngứa.

Vùng da vừa bị anh chạm vào nóng rực lên, cảm giác tê dại cũng theo đó mà đến.

“Không sao đâu, tôi sơ ý bị xước da xíu thôi.” Ánh mắt Cố Ảnh chợt lảng đi, trả lời bâng quơ.

“Phải không đó?” Giang Tuân thoáng đưa mắt liếc qua cô.

“Tôi lừa anh làm gì?” Cố Ảnh rủ rỉ hỏi.

“Ai biết đâu được?” Giang Tuân cúi đầu mở ngăn để đồ ra, không biết đang lần tìm cái gì.

“Sao anh cứ nói tôi lừa anh vậy?” Cố Ảnh thấy khó hiểu.

“Chứ cô không có sao?” Giang Tuân hỏi lại.

“Thôi được.” Nghĩ rằng việc anh nói chính là chuyện cho anh leo cây, cô nàng Cố Ảnh xấu tính bật lại, “Anh nghĩ như thế thì tôi cũng đành chịu thôi.”

“......” Giang Tuân nhướng mi lên, đôi mắt đen láy sâu hút nhìn thẳng vào cô, chừng hai giây sau, anh đột ngột rướn người về trước kề sát cô, “Đã có ai nói với cô là cô vấn......”

Hơi thở mát lành phả vào mặt, theo bản năng Cố Ảnh cụp mắt, mép môi cô giật giật đang định lên tiếng.

Giây tiếp theo đó, vết thương trên cổ bị người ta nhẹ tay ấn vào một cái, đồng thời giọng nói Giang Tuân lại vang lên: “Búi tóc thế này trông rất xinh chưa?”

“......” Cố Ảnh có cảm giác mình vừa bị người ta tát một cái, đang sắp sửa nổi cáu thì đối phương lại đưa cho cô một viên kẹo. Đáng giận hơn nữa, cô lại say đắm viên kẹo ngọt ngào mà mất hẳn chủ kiến quên luôn cả nổi cáu.

Cảm giác được có vật lạ dính trên vết thương, cô đưa tay lên sờ thử thì chạm đến miếng băng cá nhân che kín miệng vết thương.

“Cảm ơn anh.” Cố Ảnh lúng túng nói.

Hoá ra Giang Tuân cho cô tận hai viên kẹo.

Cố Ảnh định rụt tay lại thì mới biết là anh vẫn đang nắm chặt tay mình. Trong khoảng không gian nhỏ hẹp kín đáo này, khoảng cách hai người lại rất gần, cảm giác ám muội khó nén được lan ra khắp xung quanh.

Mà người khởi xướng hồn nhiên chẳng bận tâm đến.

May mà đúng lúc này di động Giang Tuân reo lên, anh lấy di động ra nhận cuộc gọi.

Cố Ảnh lập tức ngồi thẳng người lên, đôi gò má bắt đầu mất hết kiểm soát nóng hừng hực.

Cô nhẹ liếc nhìn qua Giang Tuân đang dùng bả vai áp điện thoại bên tai, tay móc ví tiền từ trong túi áo khoác ra, cầm lấy một tấm danh thiếp rồi đọc số điện thoại in trên đó cho người đầu dây bên kia nghe.

Bỗng chốc tầm mắt Cố Ảnh bị một vật màu đỏ trong ví anh thu hút lấy, cô mãi nhìn nó hồi lâu, thế nên ngay cả khi Giang Tuân đã cúp điện thoại rồi cô vẫn không hay biết.

“Hôm nay cô mời mà.” Giang Tuân lặng lẽ cất ví tiền lại rồi buông một câu không rõ đầu đuôi.

“Gì hở?” Cố Ảnh ngồi thẳng lưng nhìn vào anh, hoang mang không hiểu được ý anh.

“Chứ cô cứ nhìn chằm chằm vào ví của tôi làm gì?” Giang Tuân ung dung hỏi.

“......” Nhất thời Cố Ảnh chỉ biết câm nín.

Vừa nãy cô nhìn thấy một cái gì đó rất quen mắt, vì nó bị kẹp ở giữa ví nên Cố Ảnh không thể nhìn rõ được, cô trông nó hao hao giống bùa bình an năm đó mình đưa cho anh. Nhưng mà rất nhanh thôi lòng Cố Ảnh đã thầm bác bỏ suy đoán này, nhiều năm trôi qua vậy rồi, sao anh còn giữ nó được chứ!

“Đi đâu đây?” Hai tay Giang Tuân gác lên vô lăng, hỏi lại cô.

“Chờ một chút, tôi tìm địa chỉ đã.”

Cố Ảnh lấy di động mở ứng dụng bản đồ, tìm tòi rồi phát hiện quán thịt nướng nằm cách đấy không xa.

Nhưng mà ngay giờ cao điểm tan tầm đường xe kẹt cứng ngắc, phải mất gần nửa tiếng đồng hồ sau mới đến được nơi.

Quán thịt nướng này có mặt tiền khá nhỏ, ở mỗi bàn đều được lắp đặt hệ thống ống hút khói treo trên cao.

Do chỗ ngồi được bố trí san sát nhau nên trong không gian kín này nồng nặc mùi dầu khói, có điều vấn đề cỏn con đấy chẳng hề ảnh hưởng gì đến sự đắt khách của quán ăn.

Lúc này đây, quán đã kín hết chỗ ngồi.

Cố Ảnh đeo khăn che ngực dùng một lần nhân viên phục vụ đưa đến rồi bắt đầu ăn ngon lành, đâu vào đấy rồi mới phát hiện Giang Tuân hầu như chưa động đũa.

“Sao anh không ăn đi?”

Tay Giang Tuân cầm cây kẹp gấp thong thả trở miếng thịt ba chỉ trên tấm vỉ nướng, khói lửa xung quanh chẳng ảnh hưởng gì đến phong thái tao nhã điềm tĩnh đấy của anh, “Thì ăn này.”

“Có phải anh không thích ăn không?” Cố Ảnh thấy anh vẫn chưa ăn, không biết là chê thịt quá ngấy hay do nguyên nhân nào khác. Cô lấy đũa dùng chung gắp một miếng thịt bò đặt vào giữa lá xà lách rồi cuộn lại đưa cho anh, “Phải làm như vậy nè, lấy rau cuộn thịt lại ăn mới không bị ngấy, anh thử xem.”

Giang Tuân nhìn chằm chằm cuốn thịt cô đưa cho mình, giây phút chần chừ thoáng qua trong ánh mắt.

Cố Ảnh thấy thái độ đó của anh, cô đưa mắt liếc nhìn về phần nước xốt thịt trên đĩa đồ ăn, chợt nhớ đến một chuyện —— hình như Giang Tuân không thích ăn hành tây.

Chuyện này Cố Ảnh vô tình biết được vào trận thi đấu bóng rổ nọ năm lớp 11.

Trong căn tin Trường Trung học Phổ thông Vân Thành 1 có một món ăn trứ danh —— gà xào hành tây, được tất cả học sinh của trường không ngớt lời khen ngợi. Trận thi đấu bóng rổ hôm đó, các bạn trong lớp sẽ chịu trách nhiệm hậu cần lo thức ăn cho thành viên trong đội, Cố Ảnh có lòng đặt món đấy cho tất cả mọi người.

Sau trận thi đấu các bạn học khác đều ăn hết sức ngon miệng, chỉ có đĩa gà xào hành tây của Giang Tuân là vẫn còn nguyên. Sau đó cả đĩa bị Đan Hạo Thiên chén hết, rồi đối phương mới nói là anh không ăn hành tây.

Theo quan sát của Cố Ảnh, Giang Tuân không giống người khác ở chỗ là nếu không thích ăn hành tây chỉ cần lấy hết hành tây ra là được, riêng anh thì không ăn bất cứ món gì có dính mùi hành tây.

Thịt ba chỉ và thịt bò của quán này được ướp sẵn trước khi dọn lên, thêm nữa là mỗi đĩa đều có trộn hành tây vào.

Cảm nhận được có lực kéo tay mình, Cố Ảnh giương mắt nhìn qua, thấy Giang Tuân đang vươn tay nắm lấy cuốn xà lách cuộn thịt bò cô đưa.

Cô không thả tay ra, thay vào đó dùng lực mạnh hơn kéo ngược nó lại đút vào miệng mình.

Giang Tuân ngả người dựa vào lưng ghế, hai tay tự do buông thõng, khoan thai nói: “Vậy là sao hả?”

Cố Ảnh ngốn đồ ăn đầy miệng, nói chuyện không rõ lời: “Chẳng phải anh không ăn hành tây sao?”

“Anh chờ một lát.” Cô nói xong đứng dậy bước đến quầy thu ngân. Còn Giang Tuân thì ngồi sững sờ tại chỗ vì câu nói trước đó của cô. Chờ Cố Ảnh quay trở lại ngồi xuống ghế đối diện mình, anh bình thản hỏi lại: “Sao cô biết?”

“Đan Hạo Thiên nói ấy.”

Cố Ảnh cố gắng hết mức để ngữ khí và biểu cảm trên gương mặt mình tự nhiên một chút, mới nãy lúc cô đang trên đường đi đến quầy thu ngân, đột nhiên ý thức được vừa rồi mình quá kích động thế nên đã lơ là một số việc. Ví như là mình làm vậy liệu có khiến anh hiểu lầm mình chưa dứt tình xưa với anh hay không đây?

Cố Ảnh không muốn điều đó xảy ra, liên tục bô bô mồm nhắc lại thật nhiều những chuyện trước đây, chủ đề xoay quanh lần thi đấu bóng rổ năm lớp 11 đấy. Trong đó đặc biệt cố tình nhắc đến Đan Hạo Thiên nhiều hơn, ai không biết chuyện còn tưởng rằng cô thích người ta.

Giang Tuân yên lặng lắng nghe, chẳng biết nghe vào tai được nhiều hay ít. Lúc cô không ngừng xuýt xoa miệng vì miếng thịt quá nóng, anh kịp thời đưa sang cho cô lon trà Vương Lão Cát được khui sẵn.

Cố Ảnh nhận lấy nhấp một ngụm, rốt cuộc chịu dừng đề tài vô thưởng vô phạt của mình.

Từ nãy đến giờ nghe cô nói nhăng nói cuội, Giang Tuân chỉ cụp mi che đi ý cười thấp thoáng trong ánh mắt.

Một lát sau, nhân viên phục vụ mang lên hai đĩa thịt không ướp hành tây, nhờ đó Giang Tuân mới ăn được chút ít.

Hai người ăn xong, Cố Ảnh đứng dậy đi tính tiền.

Quầy thu ngân quán ăn này đặt kế bên cầu thang bộ, lúc Cố Ảnh đứng tính tiền thì có một người đang từ trên lầu đi xuống, lúc lướt qua cô người đó chợt ngoảnh đầu nhìn lại, “Cố Ảnh hả?!”

Cố Ảnh cất điện thoại di động, xoay người lại, giọng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Trịnh Tiếu sao?”

“Là cậu thật hả.” Trịnh Tiếu quay sang vỗ vai Cố Ảnh, “Cậu về nước khi nào vậy? Cậu không dùng số điện thoại cũ nữa làm mình chẳng có cách nào liên lạc được với cậu.”

Trịnh Tiếu là cô bạn ngồi trước bàn Cố Ảnh, khi đó hai người họ khá thân với nhau, hôm nay được gặp lại cô ấy, Cố Ảnh thấy rất mừng rỡ, “Sau khi ra nước ngoài mình không giữ liên lạc với mọi người bên này nữa.”

“Cậu đi một mình sao?” Trịnh Tiếu chỉ tay sang người đàn ông đứng bên cạnh, “Đây là chồng mình, tụi mình vừa kết hôn năm ngoái.”

“Chào anh.” Bọn cô đang đứng ngay lối đi cầu thang, trên dưới cầu thang có rất nhiều người nên rất dễ ngáng đường người khác.

Chào hỏi chồng cô ấy xong thì Cố Ảnh ra hiệu bảo cô ấy đi ra ngoài cùng mình, “Mình đi chung với Giang Tuân.”

Ba người ra khỏi quán thì thấy Giang Tuân đang đứng chờ trước cửa, Trịnh Tiếu trợn tròn mắt, “Giang Tuân đó à? Lâu rồi không gặp cậu.”

Giang Tuân cũng có phần bất ngờ, “Lâu rồi không gặp.”

“Hai người các cậu vẫn bên nhau à.” Vẻ ngạc nhiên trên mặt Trịnh Tiếu biến mất, thay vào đó là nét cười thấu hiểu, “Tốt quá rồi, đây xem như là...... những người yêu nhau đến cuối cùng sẽ về với nhau ấy nhỉ?”

“Không phải đâu.” Cố Ảnh vội vàng giải thích: “Tại dạo trước Giang Tuân giúp mình một việc nên mình mời cậu ấy đi ăn thôi.”

Trịnh Tiếu à một tiếng, cô ấy xin lỗi vì mình làm mọi người khó xử, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề khác.

Hàn huyên thêm vài câu, ngoài trời quá lạnh thêm nữa là Trịnh Tiếu bận việc riêng nên hai người trao đổi cách thức liên lạc xong thì rời khỏi đó.

Tối đó về đến nhà, Cố Ảnh mới biết Trịnh Tiếu đã thêm cô vào nhóm WeChat của lớp.

Năm đó tính cách cô hoà đồng nên rất được các bạn cùng lớp khác yêu quý, sau khi cô được thêm vào nhóm, có rất nhiều bạn học lâu nay lặn mất tăm hơi sôi nổi ngoi lên chào hỏi rồi bắt đầu tám chuyện.

Sau khi biết được giờ cô là bác sĩ sản khoa của bệnh viện Nhã Khang, trong giây lát cuộc trò chuyện thông thường chuyển thành buổi tư vấn trực tuyến.

Vài người bạn cùng lớp đang mang thai hoặc là có vợ đang mang thai hỏi cô một số câu hỏi chuyên môn, Cố Ảnh rất nhiệt tình trả lời họ.

Chẳng biết ai vừa nhắc đến tên Giang Tuân.

Buổi tư vấn trực tuyến lại chuyển thành cuộc phỏng vấn về chuyện yêu đương.

Bạn học A:【 Cậu với Giang Tuân vẫn ở bên nhau chứ hả? Năm đó mình còn ship couple hai người đấy, couple siêu đẹp đôi luôn á! 】

Cùng học B:【 Đúng đó đúng đó, mình cũng vậy nè. Mình thấy hai người các cậu rất xứng đôi vừa lứa. 】

Vẫn ở bên nhau là ý gì chứ?

Cố Ảnh nhìn tin nhắn này mà tim đập nhanh bất thường, vừa căng thẳng vừa hoảng loạn.

Mà những cảm xúc này đều bắt nguồn từ sự im lặng của Giang Tuân.

Sợ anh hiểu lầm, rồi lại thấy căng thẳng khi người khác đặt tên hai người liền kề bên nhau.

Hôm nay lúc mà Trịnh Tiếu hiểu lầm, cô lo giải thích, nhưng Giang Tuân cứ như là không nghe thấy vậy, không có một xíu tự giác nào khi bản thân rõ đang là đương sự.

Chẳng thèm quan tâm giống như là chuyện đó không hề liên quan gì anh.

Chẳng lẽ tự tin bản thân là cây ngay không sợ chết đứng thế hả?

Nghĩ vậy Cố Ảnh cũng lười giải thích với mọi người trong nhóm, nói ít sai ít.

May mà mọi người trong nhóm giờ chẳng phải các cô cậu học trò mười bảy mười tám nữa, EQ có đủ, thấy Cố Ảnh không trả lời tin nhắn thì cũng ngừng chủ đề này lại đúng lúc.

Tết Nguyên Đán sắp đến, các bạn học đang làm việc ở nhiều nơi khác nhau đều háo hức được trở về nhà.

Chẳng biết ai mở đề đặt câu hỏi năm sau mọi người có muốn tổ chức họp lớp hay không, được hầu hết thành viên trong nhóm đồng ý.

Ngay sau đó, một tốp các bạn học bắt đầu lên kế hoạch, nói mấy hôm nữa sẽ thông tin thời gian và địa điểm lên nhóm, hi vọng mọi người sắp xếp trước được thời gian tham gia.

Đối với Cố Ảnh mà nói, tụ họp với các bạn học cũ đáng để chờ mong hơn, còn lễ tết chẳng qua chỉ là ngày làm việc bình thường được trả gấp ba lần tiền lương mà thôi.

Hôm giao thừa vào đúng ngày trời bắt đầu có tuyết rơi.

Ca trực ban ngày không vì hôm nay là lễ tết mà được rảnh rang hơn bình thường, trái lại còn bận rộn nhiều việc hơn.

Có vài bạn nhỏ không chờ được nữa, nóng lòng muốn chào đời vào ngày cuối cùng của năm 2017 này.

Cố Ảnh vất vả cả một ngày, trước giờ tan tầm cô đến phòng bệnh thăm mẹ viện trưởng.

Mẹ viện trưởng sợ làm lỡ công việc của cô nên nhất định không chịu để cô chăm bà, ngay cả Lý Tư Di và Dương Kiệt định là không về nhà ăn tết và huỷ lịch đi nghỉ mát ở lại chăm sóc bà, bà cũng không đồng ý.

Bà kiên quyết thuê một cô điều dưỡng, hơn nữa có mấy dì trong cô nhi viện thay phiên đến đây thăm bà, hoàn toàn không cần cô phải tốn công lo nghĩ.

Ví như lúc này đây, bà với hai dì nằm chung phòng bệnh vừa xem TV vừa chuyện trò cười nói rất vui vẻ, ngay cả cô là ai bà cũng không nhận ra, bà còn trách cô đứng chắn TV của bà, bảo cô nhanh tránh ra chỗ khác.

Cố Ảnh bật cười, hỏi thăm điều dưỡng chuyện ăn uống hôm nay của bà rồi mới yên lòng thoải mái rời đi.

Ra cửa bệnh viện, trời đã vào đêm.

Trên đường tuyết giăng mù mịt, thưa thớt người qua lại. Phải nhờ những tràng pháo hoa bất ngờ xuất hiện trên nền trời cùng tiếng pháo vang liên tục khắp các ngõ ngách phố phường mới cảm nhận được rõ ràng bầu không khí lễ tết.

Cố Ảnh xuống xe buýt đi đến trước cổng tiểu khu định mua một bịch muối ăn về nhà, tiếc là siêu thị đã đóng cửa.

Hai ngày trước cô sợ tết không mua được đồ ăn nên đã đi siêu thị mua ít thức ăn trữ sẵn trong tủ lạnh, sáng nay lúc nấu mì cô mới biết nhà mình hết muối ăn, chút muối cuối cùng sót lại đều cho cả vào bát mì.

Về đến nhà, Cố Ảnh mở tủ lạnh ra ngắm nghía nguyên liệu nấu ăn, thế là đành phải từ bỏ kế hoạch tự nấu một bữa cơm tất niên đàng hoàng cho mình. Cô lấy mì sợi, cam chịu nấu một bát mì cà chua trứng, dùng muỗng cạo một vòng lọ muối nhưng chẳng vét được bao nhiêu muối.

Bát mì trông khá là ngon mắt, cô còn chần thêm cho mình quả trứng.

Ban nãy lướt một vòng bản tin thấy bạn bè mình ai cũng đăng ảnh đồ ăn ngon, thế nên cô cũng chụp một bức ảnh đăng lên bản tin:【 Năm mới vui vẻ.】

Mặc dù Cố Ảnh không kén ăn, nhưng mà mì nấu không nêm muối khó lòng ăn ngon cho được. Cô chỉ ăn được một ít thì đổ đi, dọn dẹp rửa sạch bát đũa xong rồi, lúc từ phòng bếp bước ra chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Gần như lập tức Cố Ảnh nghĩ ngay đến Lý Mỹ.

Ngày Tết nhất, Dương Kiệt đi du lịch, Lý Tư Di thì về quê, ngoại trừ bà ta ra thì giờ này làm gì có ai khác đến gõ cửa nhà mình.

Cố Ảnh chỉ ngẩng đầu nhìn sang đó một cái, giả vờ không nghe thấy.

Cô ngồi xếp bằng tròn trên ghế xô pha trò chuyện với Lý Tư Di, quyết tâm không ra mở cửa.

Qua vài giây sau, Cố Ảnh nghe láng máng được một giọng nữ rất quen thuộc, “Không có ở nhà sao? Sao thế được?”

Khu chung cư cũ này cách âm không tốt, nếu bên ngoài nói chuyện mà trong nhà không mở TV thì cánh cửa cách âm hoàn toàn vô dụng.

Cố Ảnh cúp điện thoại, điều chỉnh âm lượng TV xuống mức thấp.

Bên ngoài cửa im ắng trở lại.

Giây kế tiếp điện thoại cô chợt reo lên, trên màn hình hiện tên Khổng Oánh.

Coi ra vừa rồi cô không nghe nhầm, Cố Ảnh nhận cuộc gọi đồng thời xỏ chân vào dép lê, “Alô?”

“Chị Tiểu Ảnh, chị không có nhà sao?”

Cố Ảnh vừa đi ra cửa vừa nói: “Có chứ.”

“Em mới vừa ——” Khổng Oánh vẫn áp di động bên tai, đang nói được một nửa cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra, cô nàng không kịp phản ứng, “…… gõ cửa chị không nghe thấy sao?”

Cố Ảnh cầm di động, gật đầu cười ngượng ngùng, tầm mắt nhìn đến người đang đứng sau lưng Khổng Oánh, cô ngây mặt ra, nhất thời quên cả mở lời mời bọn họ vào nhà.

Trên hành lang tối tăm, Giang Tuân nhẹ nhàng đánh mắt nhìn lướt qua bàn tay trắng muốt đang bấu chặt cạnh cửa, anh hất hàm chỉ vào bên trong, “Vào trong được chứ?”

Hết chương 20