Biên tập: Mèo

Kể từ hôm đó cô đã không còn tràn đầy sức sống như trước nữa, sự thay đổi rõ rệt nhất là cô không còn đến tìm anh mỗi khi rảnh rỗi như trước đó, có đôi khi vô tình va vào nhau, cô chỉ gật đầu mỉm cười lại chứ không nói thêm bất kì câu gì nữa.

Buổi tối sẽ ra ngoài tụ tập với bạn bè, ăn uống ca hát đủ thứ trò vui chơi.

Lúc cô xuống xe Giang Tuân sợ đầu cô đụng vào đâu đó, chu đáo lấy tay che đỉnh đầu cô, khi thu tay lại vô tình chạm nhẹ qua trán Cố Ảnh, cảm giác nóng hổi tức khắc khiến cậu nhíu chặt mày.Đêm hôm khuya khoắt, để con gái về nhà một mình là không tốt, huống hồ chi cô ấy còn đang bệnh.Sinh nhật Giang Tuân trùng với Ngày Thanh niên 4 tháng 5[1], vẫn giống như mọi năm, ông bà nội sẽ đến nhà cậu từ sáng sớm. Trưa đến, mẹ và dì giúp việc sẽ cùng nhau dày công chuẩn bị một bàn đầy ắp đồ ăn ngon, cả nhà vui vẻ quây quần bên nhau mừng sinh nhật cậu.Bùa bình an

Cô cứ hỏi dồn dập như vậy làm Giang Tuân hơi buồn cười, “Tớ đang ở ngoài đường.”

“Cô về nhà hay là đến nhà bạn?” Xe chạy được một đoạn chợt nghe tiếng Giang Tuân đặt câu hỏi.

Bùa bình an

Cố Ảnh nhìn tay anh mà thấy lòng vô cùng khó chịu, chảy nhiều máu như vậy sao không đau cho được?

Cậu nói xong câu đấy, người nằm trên giường mới yên tâm mà nhắm mắt lại, khóe môi cong lên thật nhẹ.

“Không có chỗ nào khoẻ hết.” Cổ họng thì rát, đầu thì nhức, tay mỏi chân đau, trong người lúc nóng lúc lạnh.

“Cô về nhà hay là đến nhà bạn?” Xe chạy được một đoạn chợt nghe tiếng Giang Tuân đặt câu hỏi.

“Hả?” Nhanh thôi Cố Ảnh đã phản ứng lại, xem chừng anh lo mình vừa bị kinh hoảng có thể sẽ không muốn ở một mình nên mới hỏi như vậy.

[1] Ngày thanh niên (4 tháng 5 hằng năm): ngày kỷ niệm phong trào Ngũ Tứ của Trung Quốc.

Giang Tuân ngồi chờ cô ngủ, định ra ngoài gọi điện thoại, Đan Hạo Thiên đã gửi tin nhắn liên tục đến hỏi cậu đang ở đâu.

M“Cậu xoè tay ra đi.” Đợi hơi thở mình ổn định rồi, Cố Ảnh vươn một bàn tay đang nắm chặt đến trước mặt cậu, “Tớ có quà tặng cho cậu này.”Thật ra trong ấn tượng của anh, Cố Ảnh đã bắt đầu thay đổi từ buổi sáng nọ năm lớp 11.ột cảm giác là lạ chợt dâng lên trong lòng“Cậu sốt rồi.” Giang Tuân bước đến ngồi xuống trước mặt cô, dịu giọng hỏi: “Cậu thấy trong người thế nào?”Đối với chuyện ăn mừng sinh nhật này Giang Tuân vốn không hào hứng cho lắm, lúc ở nhà thì không vui vẻ bằng mẹ, khi ra đường, lại chẳng niềm nở bằng Đan Hạo Thiên., Có lẽ vì chạy quá nhanh, lúc đến trước mặt cậu còn ho khan lên mấy tiếng.Cố Ảnh khụt khịt mũi nói tên khu chung cư Lý Tư Di sống.

Trước đó cô không nghĩ sẽ tìm bạn bè để tâm sự, có lẽ là do vừa rồi bị Giang Tuân quát một tiếng khiến mình yếu đuối hẳn đi, lúc này đây quả thật Cố Ảnh không muốn ở một mình nữa.

“Cậu đừng khách sáo thế.” Cố Ảnh khoát tay, nhìn KTV đằng sau lưng cậu, “Cậu chơi tiếp đi nhé, tớ về nhà trước đây.”

Câu nói của Đan Hạo Thiên buổi tối ngày hôm trước văng vẳng bên tai: “Dường như Cố Ảnh đã thay đổi rất nhiều.”

Giang Tuân nhìn dáng vẻ đờ đẫn ủ rũ ấy của cô, đổi câu hỏi, “Cậu đi tuyến số mấy?”

Chẳng bao lâu sau xe chạy đến nơi, Cố Ảnh nói cảm ơn xong thì đẩy cửa bước xuống xe.

[1] Ngày thanh niên (4 tháng 5 hằng năm): ngày kỷ niệm phong trào Ngũ Tứ của Trung Quốc.

Hôm đấy cô ấy hứa mang đồ ăn sáng cho mình, nhưng cuối cùng lại nuốt lời, sau đó anh hỏi lí do vì sao thì cô cứ ấp úng trả lời qua loa mấy câu.

Giang Tuân ngồi yên trong xe nhìn bóng dáng cô càng lúc càng đi xa mình.

Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi qua, đến kì nghỉ mồng 1 tháng 5 năm đó.

Anh lấy trong hộc để đồ ra một điếu thuốc và cái bật lửa, ngậm bên miệng châm lửa, không vội vã rời đi.

“Cậu xoè tay ra đi.” Đợi hơi thở mình ổn định rồi, Cố Ảnh vươn một bàn tay đang nắm chặt đến trước mặt cậu, “Tớ có quà tặng cho cậu này.”

Giang Tuân nhấc chân bước về phía trước, đằng trước đó không xa là một quán bar, có vài người đứng trước cửa.

Cảnh tượng Cố Ảnh khóc hằn vào tâm trí không cách nào xua tan được, giống với hình ảnh nào đó in sâu trong kí ức anh.

Đêm hôm khuya khoắt, để con gái về nhà một mình là không tốt, huống hồ chi cô ấy còn đang bệnh.

Hoá ra là Tiểu bá vương có tiếng mà không có miếng.

“Cậu sốt rồi.” Giang Tuân bước đến ngồi xuống trước mặt cô, dịu giọng hỏi: “Cậu thấy trong người thế nào?”

Câu nói của Đan Hạo Thiên buổi tối ngày hôm trước văng vẳng bên tai: “Dường như Cố Ảnh đã thay đổi rất nhiều.”

Thật ra trong ấn tượng của anh, Cố Ảnh đã bắt đầu thay đổi từ buổi sáng nọ năm lớp 11.

Thật ra trong ấn tượng của anh, Cố Ảnh đã bắt đầu thay đổi từ buổi sáng nọ năm lớp 11.

Lúc này đây cơn buồn ngủ ập đến với Cố Ảnh chiến thắng hoàn toàn niềm hân hoan vì có Giang Tuân ngồi bên cạnh, xe đi được giữa chừng thì cô ngủ thiếp đi.

Hôm đấy cô ấy hứa mang đồ ăn sáng cho mình, nhưng cuối cùng lại nuốt lời, sau đó anh hỏi lí do vì sao thì cô cứ ấp úng trả lời qua loa mấy câu.

Như thể ban nãy chạy đến tặng quà sinh nhật cho cậu đã tiêu hết khí lực trên người cô, đến cả giọng nói lúc này nghe cứ như đang thì thào.

Kể từ hôm đó cô đã không còn tràn đầy sức sống như trước nữa, sự thay đổi rõ rệt nhất là cô không còn đến tìm anh mỗi khi rảnh rỗi như trước đó, có đôi khi vô tình va vào nhau, cô chỉ gật đầu mỉm cười lại chứ không nói thêm bất kì câu gì nữa.

Xe chạy được một đoạn rồi, Cố Ảnh mới chậm rì rì lên tiếng: “Cậu đi đâu?”

Và hình như cô cũng không còn hoà đồng và thân thiện với các bạn cùng lớp khác như lúc trước.

Sinh nhật Giang Tuân trùng với Ngày Thanh niên 4 tháng 5[1], vẫn giống như mọi năm, ông bà nội sẽ đến nhà cậu từ sáng sớm. Trưa đến, mẹ và dì giúp việc sẽ cùng nhau dày công chuẩn bị một bàn đầy ắp đồ ăn ngon, cả nhà vui vẻ quây quần bên nhau mừng sinh nhật cậu.

Giống như là có sợi dây vô hình nào đó đã trói buộc cô lại.

Cố Ảnh nhìn tay anh mà thấy lòng vô cùng khó chịu, chảy nhiều máu như vậy sao không đau cho được?

Đôi mắt đen láy của cô bạn ươn ướt, tia sáng lấp lánh phản chiếu bên trong, ánh mắt nhìn cậu đầy tủi thân.

Cứ thế thời gian lặng lẽ trôi qua, đến kì nghỉ mồng 1 tháng 5 năm đó.

“Cậu ở đường Kiến Thiết Nam hả?” Cố Ảnh ho khan thành tiếng, nói tiếp: “Tớ đang ở gần đó, tầm khoảng mười phút nữa cậu ra cửa một xíu được không?”

Sinh nhật Giang Tuân trùng với Ngày Thanh niên 4 tháng 5[1], vẫn giống như mọi năm, ông bà nội sẽ đến nhà cậu từ sáng sớm. Trưa đến, mẹ và dì giúp việc sẽ cùng nhau dày công chuẩn bị một bàn đầy ắp đồ ăn ngon, cả nhà vui vẻ quây quần bên nhau mừng sinh nhật cậu.

Đứng chờ trước cửa tầm bảy tám phút đồng hồ, thì thấy Cố Ảnh bên kia đường từ phía tay phải chạy đến.

Lúc cô xuống xe Giang Tuân sợ đầu cô đụng vào đâu đó, chu đáo lấy tay che đỉnh đầu cô, khi thu tay lại vô tình chạm nhẹ qua trán Cố Ảnh, cảm giác nóng hổi tức khắc khiến cậu nhíu chặt mày.

Cô cứ hỏi dồn dập như vậy làm Giang Tuân hơi buồn cười, “Tớ đang ở ngoài đường.”[1] Ngày thanh niên (4 tháng 5 hằng năm): ngày kỷ niệm phong trào Ngũ Tứ của Trung Quốc.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Tuân không về phòng mà đi thẳng xuống lầu.

Kết thúc kì nghỉ mồng 1 tháng 5, lớp sắp xếp lại chỗ ngồi lần nữa, thật trùng hợp làm sao, Cố Ảnh trở thành bạn cùng bàn của cậu.

Buổi tối sẽ ra ngoài tụ tập với bạn bè, ăn uống ca hát đủ thứ trò vui chơi.

Có chiếc taxi vừa chạy đến, Cố Ảnh vẫy vẫy tay, chờ xe đỗ lại ven đường, cô mở cửa sau xe ra, trước khi lên xe còn ngoái lại chào, “Sinh nhật vui vẻ nhé, tớ đi đây.”

Đối với chuyện ăn mừng sinh nhật này Giang Tuân vốn không hào hứng cho lắm, lúc ở nhà thì không vui vẻ bằng mẹ, khi ra đường, lại chẳng niềm nở bằng Đan Hạo Thiên.

Mười giờ ba mươi phút tối, điện thoại trong túi quần Giang Tuân rung lên, cậu lấy ra xem thử, là tin nhắn đến từ Cố Ảnh:【 Cậu đang ở đâu? 】

Đánh xong mấy ván bi a, Đan Hạo Thiên rủ rê cả đám lên phòng trên lầu hát karaoke.

Dường như không muốn cậu đi.

Phòng có khoảng mười người, gồm có bạn bè chơi với nhau từ tấm bé và vài cậu bạn cùng lớp của cậu.

Hết chương 16

Ca hát dĩ nhiên không thể nào bỏ qua màn uống rượu, là chủ tiệc sau khi được mọi người mừng tuổi rồi bị chuốc vài ly Giang Tuân lẳng lặng ngồi riêng một góc nghe mọi người ca hát.

“Hở?” Hôm nay Cố Ảnh đi làm thêm cả ngày, vừa mới xong việc ban nãy thôi. Vốn dĩ đang bị cảm thêm việc vội vã chạy đến đây tặng bùa bình an, bận rộn cả ngày trời, thể lực đã tiêu hao gần hết, giờ phút này đầu óc cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Kể từ ngày hôm đó đây là lần đầu tiên Cố Ảnh chủ động liên lạc với cậu, Giang Tuân đọc tin nhắn xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Mười giờ ba mươi phút tối, điện thoại trong túi quần Giang Tuân rung lên, cậu lấy ra xem thử, là tin nhắn đến từ Cố Ảnh:【 Cậu đang ở đâu? 】

ột cảm giác là lạ chợt dâng lên trong lòng

Cô mơ mơ màng màng bước xuống xe, bởi vì toàn thân đau nhức rã rời, vừa ra khỏi xe là ngồi ngay xuống thành bồn hoa.

Kể từ ngày hôm đó đây là lần đầu tiên Cố Ảnh chủ động liên lạc với cậu, Giang Tuân đọc tin nhắn xong, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh, “Giang Tuân hả?”

Đi đến góc cầu thang yên tĩnh, cậu gọi lại vào số điện thoại của Cố Ảnh.

Và hình như cô cũng không còn hoà đồng và thân thiện với các bạn cùng lớp khác như lúc trước.

Ca hát dĩ nhiên không thể nào bỏ qua màn uống rượu, là chủ tiệc sau khi được mọi người mừng tuổi rồi bị chuốc vài ly Giang Tuân lẳng lặng ngồi riêng một góc nghe mọi người ca hát.

Chẳng bao lâu sau xe chạy đến nơi, Cố Ảnh nói cảm ơn xong thì đẩy cửa bước xuống xe.

Đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh, “Giang Tuân hả?”

“Tuyến 76.” Cố Ảnh nói.

Trên gò má trắng nõn của cô bạn ửng đỏ lên bất thường, tiếng nói không trong trẻo như mọi ngày, giọng khàn khàn, chỉ mỗi nụ cười tươi rói trên gương mặt là còn có chút ít sinh khí.

“Ừm.” Giang Tuân đứng tựa lưng vào tường, giọng thờ ơ, “Tìm tớ có việc à?”

Cố Ảnh thấy thế ngay lập tức né người đi sang bên trái Giang Tuân, mượn thân thể cậu che đi những ánh nhìn đầy khó chịu của mấy người kia.

“Đúng thế.” Nghe ra tiếng Cố Ảnh thở hồng hộc ở bên kia điện thoại, hình như đang chạy, “Cậu đang ở đâu? Cậu ở nhà à? Địa chỉ nhà cậu ở đâu vậy?”

Buổi tối hôm đó, Giang Tuân ở cùng cô chờ cô truyền nước xong rồi đưa cô về nhà.

Biên tập:

Cô cứ hỏi dồn dập như vậy làm Giang Tuân hơi buồn cười, “Tớ đang ở ngoài đường.”

Đi đến góc cầu thang yên tĩnh, cậu gọi lại vào số điện thoại của Cố Ảnh.

“Cụ thể là ở đâu?”

Cố Ảnh mở tay ra, trong nháy mắt một chiếc bùa bình an nhỏ màu đỏ rơi vào lòng bàn tay cậu.

“KTV Kim Vực đường Kiến Thiết Nam.”

Đến nơi, Giang Tuân trả tiền taxi, quay sang đẩy đẩy cánh tay cô, nhưng vô ích, cô chỉ nhíu chặt mày lại chứ không chịu thức.

Phòng có khoảng mười người, gồm có bạn bè chơi với nhau từ tấm bé và vài cậu bạn cùng lớp của cậu.

“Cậu ở đường Kiến Thiết Nam hả?” Cố Ảnh ho khan thành tiếng, nói tiếp: “Tớ đang ở gần đó, tầm khoảng mười phút nữa cậu ra cửa một xíu được không?”

Đánh xong mấy ván bi a, Đan Hạo Thiên rủ rê cả đám lên phòng trên lầu hát karaoke.

Cô không nói để làm gì, Giang Tuân vẫn đồng ý mà không hỏi lại.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Tuân không về phòng mà đi thẳng xuống lầu.

Hai người đi đến trạm xe buýt, Giang Tuân nhìn biển báo điểm dừng xe buýt trước nhất, lúc ngoảnh đầu lại thì thấy Cố Ảnh tựa người vào tấm biển quảng cáo nhắm mắt nghỉ mệt.

Cô khom người ngồi vào xe, định đóng cửa thì có một bàn tay đưa tới chặn cửa lại, “Ngồi nhích qua bên kia đi.”

Đứng chờ trước cửa tầm bảy tám phút đồng hồ, thì thấy Cố Ảnh bên kia đường từ phía tay phải chạy đến.

Có lẽ vì chạy quá nhanh, lúc đến trước mặt cậu còn ho khan lên mấy tiếng.

Cảnh tượng Cố Ảnh khóc hằn vào tâm trí không cách nào xua tan được, giống với hình ảnh nào đó in sâu trong kí ức anh.

“Cậu xoè tay ra đi.” Đợi hơi thở mình ổn định rồi, Cố Ảnh vươn một bàn tay đang nắm chặt đến trước mặt cậu, “Tớ có quà tặng cho cậu này.”

“Đúng thế.” Nghe ra tiếng Cố Ảnh thở hồng hộc ở bên kia điện thoại, hình như đang chạy, “Cậu đang ở đâu? Cậu ở nhà à? Địa chỉ nhà cậu ở đâu vậy?”

Trên gò má trắng nõn của cô bạn ửng đỏ lên bất thường, tiếng nói không trong trẻo như mọi ngày, giọng khàn khàn, chỉ mỗi nụ cười tươi rói trên gương mặt là còn có chút ít sinh khí.

Giang Tuân bước đến, đứng trước mặt cô.

“Bị bệnh à?” Giang Tuân hỏi.

“Cảm nhẹ thôi, không sao đâu.” Cố Ảnh thấy cậu vẫn bất động, giục thêm lần nữa, “Cậu xoè tay ra đi nào.”

Cô không nói để làm gì, Giang Tuân vẫn đồng ý mà không hỏi lại.

Lúc này Giang Tuân mới chịu dời tầm mắt khỏi gương mặt cô, chậm rãi xoè tay ra.

Cố Ảnh mở tay ra, trong nháy mắt một chiếc bùa bình an nhỏ màu đỏ rơi vào lòng bàn tay cậu.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, Cố Ảnh giống như lại dần quay trở về dáng vẻ trước đó, liên tục gọi “Giang Tuân” “Giang Tuân” suốt cả ngày, nhưng sau đó cô không bao giờ mua bánh kếp cho cậu nữa.

Cố Ảnh đang định xoay người rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó lại ngẩng đầu lên nhìn Giang Tuân, hai tay cô xoắn xuýt vào nhau, hơi ngập ngừng, “Cậu, cậu đi cùng với tớ đến trạm xe buýt được không?”

“Sinh nhật vui vẻ nhé!” Nụ cười trên mặt cô bạn thêm rạng rỡ, “Bùa bình an này lần trước tớ lên chùa Cửu Ngọc Sơn xin về đấy, cậu mang nó trên người, đảm bảo cậu luôn được bình an.”

Cố Ảnh vẫn đang ngơ ngác vô thức dịch người sít vào trong.

Có lẽ vì ánh mắt của cô quá đỗi chân thành, nên đã khiến Giang Tuân thất thần trong giây lát.

“Sinh nhật vui vẻ nhé!” Nụ cười trên mặt cô bạn thêm rạng rỡ, “Bùa bình an này lần trước tớ lên chùa Cửu Ngọc Sơn xin về đấy, cậu mang nó trên người, đảm bảo cậu luôn được bình an.”

Cậu cầm bùa bình an bỏ vào túi, giương mắt, “Cảm ơn cậu.”

,

Nào ngờ vừa đi được hai bước, người nằm trên giường mở mắt ra, Giang Tuân cảm nhận được nên ngoái lại nhìn.

“Cậu đừng khách sáo thế.” Cố Ảnh khoát tay, nhìn KTV đằng sau lưng cậu, “Cậu chơi tiếp đi nhé, tớ về nhà trước đây.”

Đối với chuyện ăn mừng sinh nhật này Giang Tuân vốn không hào hứng cho lắm, lúc ở nhà thì không vui vẻ bằng mẹ, khi ra đường, lại chẳng niềm nở bằng Đan Hạo Thiên.

Sau đó Giang Tuân đưa cô đến phòng khám gần nhà, bác sĩ kê thuốc và truyền nước cho cô.

Vốn dĩ Giang Tuân định hỏi cô có muốn lên trên kia ngồi chơi một chốc không, ánh mắt lại nhìn vào đôi gò má đỏ ửng bất thường đấy của cô, lời vừa đến bên môi lại nuốt ngược trở vào.

Cậu cầm bùa bình an bỏ vào túi, giương mắt, “Cảm ơn cậu.”

Cố Ảnh đang định xoay người rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó lại ngẩng đầu lên nhìn Giang Tuân, hai tay cô xoắn xuýt vào nhau, hơi ngập ngừng, “Cậu, cậu đi cùng với tớ đến trạm xe buýt được không?”

Cảm giác có bóng người phủ lên mình, Cố Ảnh ngẩng đầu lên, bất ngờ khi thấy Giang Tuân vẫn còn ở đây, “Cảm ơn cậu nhé, cậu về đi, chắc xe buýt sắp đến rồi.”

Giang Tuân nhướng đôi lông mày, không trả lời mà hỏi lại: “Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Cố Ảnh khụt khịt mũi nói tên khu chung cư Lý Tư Di sống.

“Hở?” Hôm nay Cố Ảnh đi làm thêm cả ngày, vừa mới xong việc ban nãy thôi. Vốn dĩ đang bị cảm thêm việc vội vã chạy đến đây tặng bùa bình an, bận rộn cả ngày trời, thể lực đã tiêu hao gần hết, giờ phút này đầu óc cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Giang Tuân nhìn dáng vẻ đờ đẫn ủ rũ ấy của cô, đổi câu hỏi, “Cậu đi tuyến số mấy?”

“Tuyến 76.” Cố Ảnh nói.

Trước đó cô không nghĩ sẽ tìm bạn bè để tâm sự, có lẽ là do vừa rồi bị Giang Tuân quát một tiếng khiến mình yếu đuối hẳn đi, lúc này đây quả thật Cố Ảnh không muốn ở một mình nữa.

“Vậy đi thôi, đi xem thử đã.”

Giang Tuân thở dài, “Bây giờ sắp 11 giờ, chuyến xe buýt 76 ngừng từ lúc 10 giờ rồi.”

Giang Tuân nhấc chân bước về phía trước, đằng trước đó không xa là một quán bar, có vài người đứng trước cửa.

Cố Ảnh thấy thế ngay lập tức né người đi sang bên trái Giang Tuân, mượn thân thể cậu che đi những ánh nhìn đầy khó chịu của mấy người kia.

Giang Tuân trông hành động mờ ám đấy của cô, theo đó nhìn qua bên tay phải mình, trong giây lát đã hiểu được nguyên do vì sao cô muốn mình đi cùng.

Một cảm giác là lạ chợt dâng lên trong lòng, Cố Ảnh khụt khịt mũi nói tên khu chung cư Lý Tư Di sống.

Cậu nhẹ nhàng cong môi cười, vô thức nhớ ra từng có lần cô khoe với mình danh hiệu là —— Tiểu bá vương phố Thiên Kiêu.

“Ồ.” Cố Ảnh chầm chậm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ cậu nhìn thấy khoé môi không kiềm chế được đang cong lên của mình.

Hoá ra là Tiểu bá vương có tiếng mà không có miếng.

Hai người đi đến trạm xe buýt, Giang Tuân nhìn biển báo điểm dừng xe buýt trước nhất, lúc ngoảnh đầu lại thì thấy Cố Ảnh tựa người vào tấm biển quảng cáo nhắm mắt nghỉ mệt.

Giang Tuân bước đến, đứng trước mặt cô.

“Vậy đi thôi, đi xem thử đã.”

Bùa bình an

Cảm giác có bóng người phủ lên mình, Cố Ảnh ngẩng đầu lên, bất ngờ khi thấy Giang Tuân vẫn còn ở đây, “Cảm ơn cậu nhé, cậu về đi, chắc xe buýt sắp đến rồi.”

“Bị bệnh à?” Giang Tuân hỏi.

Như thể ban nãy chạy đến tặng quà sinh nhật cho cậu đã tiêu hết khí lực trên người cô, đến cả giọng nói lúc này nghe cứ như đang thì thào.

Giang Tuân thở dài, “Bây giờ sắp 11 giờ, chuyến xe buýt 76 ngừng từ lúc 10 giờ rồi.”

Giang Tuân trông hành động mờ ám đấy của cô, theo đó nhìn qua bên tay phải mình, trong giây lát đã hiểu được nguyên do vì sao cô muốn mình đi cùng.

“Sao?” Cố Ảnh lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, xem xong người ỉu xìu như trái cà tím thấm sương, cúi hẳn đầu xuống, “Vậy thôi tớ gọi xe về vậy.”

Vốn dĩ trong người đang không khoẻ cộng thêm việc đau lòng số tiền taxi hao phí, lúc nói câu đấy nghe giọng Cố Ảnh hơi nghẹn ngào.

Có chiếc taxi vừa chạy đến, Cố Ảnh vẫy vẫy tay, chờ xe đỗ lại ven đường, cô mở cửa sau xe ra, trước khi lên xe còn ngoái lại chào, “Sinh nhật vui vẻ nhé, tớ đi đây.”

“Hả?” Nhanh thôi Cố Ảnh đã phản ứng lại, xem chừng anh lo mình vừa bị kinh hoảng có thể sẽ không muốn ở một mình nên mới hỏi như vậy.

Cô khom người ngồi vào xe, định đóng cửa thì có một bàn tay đưa tới chặn cửa lại, “Ngồi nhích qua bên kia đi.”

Cố Ảnh vẫn đang ngơ ngác vô thức dịch người sít vào trong.

Ngay sau đó, Giang Tuân khom người ngồi vào xe.

Ngay sau đó, Giang Tuân khom người ngồi vào xe.

Xe chạy được một đoạn rồi, Cố Ảnh mới chậm rì rì lên tiếng: “Cậu đi đâu?”

Bùa bình an

“Đưa cậu về.” Giang Tuân nói.

Đêm hôm khuya khoắt, để con gái về nhà một mình là không tốt, huống hồ chi cô ấy còn đang bệnh.

Giang Tuân ngồi yên trong xe nhìn bóng dáng cô càng lúc càng đi xa mình.

“Ồ.” Cố Ảnh chầm chậm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ cậu nhìn thấy khoé môi không kiềm chế được đang cong lên của mình.

“Đưa cậu về.” Giang Tuân nói.

Đường Kiến Thiết Nam nằm ở phía Nam thành phố, nhà Cố Ảnh nằm ở phía Bắc, đoạn đường này nếu không kẹt xe thì mất khoảng 20 phút.

Lúc này đây cơn buồn ngủ ập đến với Cố Ảnh chiến thắng hoàn toàn niềm hân hoan vì có Giang Tuân ngồi bên cạnh, xe đi được giữa chừng thì cô ngủ thiếp đi.

Cô rúc vào góc bên cạnh cửa xe ngủ ngon lành.

Đến nơi, Giang Tuân trả tiền taxi, quay sang đẩy đẩy cánh tay cô, nhưng vô ích, cô chỉ nhíu chặt mày lại chứ không chịu thức.

Lúc này Giang Tuân mới chịu dời tầm mắt khỏi gương mặt cô, chậm rãi xoè tay ra.

Sợ làm lỡ cuốc xe tiếp theo của bác tài, tay Giang Tuân dùng lực mạnh hơn lay lay cô dậy, “Đến nhà cậu rồi.”

Anh lấy trong hộc để đồ ra một điếu thuốc và cái bật lửa, ngậm bên miệng châm lửa, không vội vã rời đi.

Đầu óc Cố Ảnh choáng váng, nghe được giọng Giang Tuân, mới tỉnh táo lại đôi chút.

Cô mơ mơ màng màng bước xuống xe, bởi vì toàn thân đau nhức rã rời, vừa ra khỏi xe là ngồi ngay xuống thành bồn hoa.

Giang Tuân nhướng đôi lông mày, không trả lời mà hỏi lại: “Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Lúc cô xuống xe Giang Tuân sợ đầu cô đụng vào đâu đó, chu đáo lấy tay che đỉnh đầu cô, khi thu tay lại vô tình chạm nhẹ qua trán Cố Ảnh, cảm giác nóng hổi tức khắc khiến cậu nhíu chặt mày.

“Cậu sốt rồi.” Giang Tuân bước đến ngồi xuống trước mặt cô, dịu giọng hỏi: “Cậu thấy trong người thế nào?”

“Không có chỗ nào khoẻ hết.” Cổ họng thì rát, đầu thì nhức, tay mỏi chân đau, trong người lúc nóng lúc lạnh.

Người trước mặt đây là người cô thích, người ta còn dịu dàng hỏi han cô như vậy, chợt Cố Ảnh cảm thấy hơi tủi thân, do cô đang cúi đầu, nước mắt ầng ậng tuôn tràn từng giọt như những hạt châu chảy dài rơi thẳng xuống nền.

Hết chương 16

Sau đó Giang Tuân đưa cô đến phòng khám gần nhà, bác sĩ kê thuốc và truyền nước cho cô.

Giang Tuân ngồi chờ cô ngủ, định ra ngoài gọi điện thoại, Đan Hạo Thiên đã gửi tin nhắn liên tục đến hỏi cậu đang ở đâu.

Nào ngờ vừa đi được hai bước, người nằm trên giường mở mắt ra, Giang Tuân cảm nhận được nên ngoái lại nhìn.

Đôi mắt đen láy của cô bạn ươn ướt, tia sáng lấp lánh phản chiếu bên trong, ánh mắt nhìn cậu đầy tủi thân.

Dường như không muốn cậu đi.

Giống như là có sợi dây vô hình nào đó đã trói buộc cô lại.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt của cô như hóa thành vật hiện hữu vượt qua tầng tầng lớp lớp chướng ngại đâm thẳng vào lòng Giang Tuân, khiến trái tim cậu dần mềm nhũn đi.

Cậu nhớ mình nói xoa dịu rằng, “Tớ đi ra ngoài gọi điện thoại, quay lại ngay thôi.”

Cậu nói xong câu đấy, người nằm trên giường mới yên tâm mà nhắm mắt lại, khóe môi cong lên thật nhẹ.

Buổi tối hôm đó, Giang Tuân ở cùng cô chờ cô truyền nước xong rồi đưa cô về nhà.

Kết thúc kì nghỉ mồng 1 tháng 5, lớp sắp xếp lại chỗ ngồi lần nữa, thật trùng hợp làm sao, Cố Ảnh trở thành bạn cùng bàn của cậu.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, Cố Ảnh giống như lại dần quay trở về dáng vẻ trước đó, liên tục gọi “Giang Tuân” “Giang Tuân” suốt cả ngày, nhưng sau đó cô không bao giờ mua bánh kếp cho cậu nữa.

“Hả?” Nhanh thôi Cố Ảnh đã phản ứng lại, xem chừng anh lo mình vừa bị kinh hoảng có thể sẽ không muốn ở một mình nên mới hỏi như vậy.Hết chương 16