Lương Tiểu Nhạc chưa bao giờ biết bản thân còn một sở trường đặc biệt là dỗ con nít, cô tổng kết lại bản thân sau đó mặc kệ công việc tài vụ thì mình có thể làm giáo viên ở nhà trẻ. Nguyên buổi tối cô cùng Tống Nhạc Hề và Triệu Tiểu Thất đùa quá trời quá đất, cô không có đối xử đặc biệt với bé nào, chỉ đối đãi với chúng nó một cách bình đẳng, dùng phương thức người lớn mà ở chung, nói cho hai bé biết khi có đồ chơi mới không được ngậm vào trong miệng, chuyện gì làm ra có hậu quả gì đều nói rõ mồn một, hai đứa bé vô cùng phối hợp, nhất là Hề Hề đã coi Lương Tiểu Nhạc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tuyệt đối nghe theo Nhạc Nhạc của bé.

Chín giờ, bảo mẫu cùng tài xế tới đón Tống Nhạc Hề về Phượng gia, mẹ Lương vốn muốn nhìn thấy mẹ của Hề Hề, nhìn xem coi lớn lên có giốngLương Tiểu Nhạc không, kết quả là mẹ người ta còn đang liên hoan làm sao có thể trở về nhanh như vậy.

Lúc trước khi đi, Hề Hề ôm cổ Lương Tiểu Nhạc không buông tay, rõ ràng không muốn về, bảo mẫu đành phải nhờ Lương Tiểu Nhạc bế bé ra xe, nhìn bảo mẫu không nói được gì, lớn như vậy mà còn bị đóng gói mang về nhà, nghĩ lại mà sợ! Quey, đồng chí bảo mẫu, đây là thời khắc tràn đầy sự ly biệt, mười tám dặm đưa tiễn, mười dặm trông ngóng, cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ không nói được lời nào, không cần phá không khí như vậy được không. Cuối cùng, Lương Tiểu Nhạc phải đảm bảo sẽ đến nhà trẻ đón Hề Hề tiếp tục đi chơi thì cục cưng mới miễn cưỡng ra về.

Nhìn xe Tống Nhạc Hề đi càng lúc càng xa, tâm tình Lương Tiểu Nhạc một buổi tối đang ấm áp đột nhiên lạnh lẽo, một loại cảm giác tịch mịch ưu thương xuất hiện, mẹ Lương cùng bà Triệu sôi nổi nói chuyện với nhau, trêи đường ngựa xe như nước, Triệu Tiểu Thất tranh cãi ầm ĩ, làm cho tâm tình Lương Tiểu Nhạc càng thêm cô đơn, hóa ra sau khi tàn tiệc là không ai quan tâm ai, muốn đi hay ở thì tùy, chúng ta đem thời khắc cuộc sống có đối phương tham dự dừng lại ở đây, mình ngoại trừ tìm kiếm náo nhiệt sau đó tiếp tục bi thương thì còn có thể làm gì được đây, mình cùng Tống Nhu còn gì?

Trở lại nhà mình, mẹ Lương ngồi ở sô pha nhìn bạn già đọc báo, lại quay đầu nhìn con gái mình một chút, đột nhiên cảm khái: trong nhà thiếu một đứa con nít!

Da đầu Lương Tiểu Nhạc căng thẳng, dự cảm có chuyện lớn sắp tới, phải triệt tiêu nó không đợi nó kịp phát sinh là một trong ba mươi sáu kế, liền bị mẹ Lương ân cần dạy bảo, nàng phải lập tức hẹn hò, kết hôn, sinh con.

“Mẹ, điều này không khoa học!” Tiểu nhạc phản kháng, “Mẹ yêu cầu toàn những thứ ít nhất phải một năm may ra mới hoàn thành được, không thể lập tức hoàn thành!”

“Đừng lời vô ích! Con biết mẹ nói có ý gì, nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân”

“Vâng vâng, con nhất định sẽ tích cực nỗ lực chăm chú hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao” nói xong chạy như bay về phòng.

Tống Nhu về Phượng gia khi đã gần 10 giờ, liên hoan qua đi, chủ tịch Phượng ra lệnh một tiếng cắt đứt lời mời nhiệt tình đi KTV của đám cấp dưới, kéo Tống Nhu lên xe dẹp đường về nhà để lại một đám người đứng trước cửa nhà hàng hít bụi, chủ tịch so với thỏ chạy còn chạy nhanh hơn, phát hiện mới, quan hệ của Phượng đổng cùng phó tổng Tống không phải tốt bình thường nha.

Tống Nhu đi tới phòng của con gái nhỏ Tống Nhạc Hề, đứa nhỏ đã ngủ, chỉ còn ngọn đèn nhỏ đầu giường là còn sáng, dường như là chuẩn bị sẵn cho người mẹ về trễ này. Nhìn gương mặt con gái tương tự người nọ, Tống Nhu khó khăn vất vả quay về, tất cả đáp án dường như đang xuất hiện, lại như càng thêm khó bề phân biệt. Hôm nay nhìn thấy cô ấy, không nghĩ tới mình mới vừa trở về thành phố này chưa được vài ngày đã gặp nhau. Bốn năm, rốt cuộc cũng gặp được mà cô ấy lại chạy thoát, không cho cô nói thêm gì, chạy trốn giống như gặp phải mãnh thú hoặc dòng nước lũ, như vậy thì gặp lại có ý nghĩa gì đâu. Bốn năm, cô từ trong thấp thỏm bất an, mê trận khó hiểu đối mặt với việc gương mặt Lương Tiểu Nhạc giống Tống Nhạc Hề, từ từ kiên định tìm cách, cô rốt cuộc cũng đã thoát khỏi gông cùm xiềng xiếc của bản thân mới có dũng khí trở lại thành phố này, đến bên cạnh Lương Tiểu Nhạc, kết quả chỉ có một, nhưng có ai cho cô biết mình nên làm như thế nào đây? Lương Tiểu Nhạc, em có thể nói cho chị biết không?

Đi ngang qua phòng Phượng Tiêu Tiêu, thấy bạn tốt chưa ngủ, Tống Nhu gõ cửa rồi đi vào, “Còn chưa ngủ sao?”

“Chút nữa, mới vừa uống chút rượu, từ từ rồi ngủ” Phượng Tiêu Tiêu mặc áo ngủ tơ tằm khiêu gợi nằm nghiêng trêи giường mềm, thấy Tống Nhu đến liền rót ly nước cho cô, bảo cô ngồi xuống.

“Tiêu Tiêu, cảm ơn cậu” tối nay phá lệ yên tĩnh, khi Tống Nhu đối mặt với khó khăn Tiêu Tiêu đã hỗ trợ cô rất nhiều nên bây giờ cô trịnh trọng nói lời cảm ơn với người bạn này.

“Nói cái gì đâu không, tớ đã sớm nói chúng ta là chị em tốt, chuyện của cậu chính là chuyện của tớ, không được khách khí” Phượng Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt dịu dàng tinh xảo hiện tại của Tống Nhu, nàng vĩnh viễn không quên bốn năm trước ở Đức khi thấy tình hình của bạn tốt, bụng mang thai, khuôn mặt tiều tụy, vóc người vốn mảnh khảnh càng thêm gầy yếu, ngoại trừ phần bụng phình ra do mang thai thì phần còn lại không một chút thịt. Cô không biết Tống Nhu đã xảy ra chuyện gì, Tống Nhu cũng không chịu nói với cô, thế nhưng một khắc kia cô hận không thể chính tay đâm kẻ đầu sỏ tạo nên tình cảnh lúc đó cho Tống Nhu.

Bởi vì Tống Nhu giấu diếm ba của đứa trẻ, lại cố ý trong thời gian du học sinh hạ đứa bé nên trêи dưới nhà họ Tống kể cả cha mẹ Tống Nhu dường như muốn chặt đứt mối quan hệ với đứa con gái này, thế nên hai năm sau đó ở Đức đều là Phượng Tiêu Tiêu ở cùng Tống Nhu, hai người cùng nhau học tập, cùng nhau chăm sóc đứa bé. Bốn năm sau, Tống Nhu muốn về nước, Phượng Tiêu Tiêu phải kế thừa gia nghiệp, hai người lại cùng nhau trở về, cùng nhau làm cộng sự. Nhiều năm qua cha mẹ Tống Nhu di cư sang Đức đã chậm rãi tiếp nhận Tống Nhạc Hề, bọn họ không muốn con gái mình trở lại cái thành phố thương tâm này nhưng vẫn tôn trọng cách suy nghĩ của con gái, giao cho con gái chìa khóa ngôi nhà trong nước mong cô có thể bắt đầu lại một lần nữa, tìm được hạnh phúc. Tống Nhu muốn lắp đặt một số thiết bị đơn giản trong nhà, Phượng Tiêu Tiêu thì mời cô cùng Hề Hề trước tiên ở trong Phượng gia, dù sao Phượng gia cũng chỉ có hai người bảo mẫu và tài xế, thêm cô ấy nữa là ba người, thêm hai người nữa thì càng náo nhiệt.

“Ừm, tớ đã biết. Đi ngủ sớm một chút đi” nói xong Tống Nhu đứng dậy trở về phòng, cô biết có chút tình nghĩa là tốt rồi, tâm nguyện lớn nhất của Phượng Tiêu Tiêu chính là cô có thể hạnh phúc, như vậy cô phải nỗ lực hạnh phúc, không thể cô phụ kỳ vọng của bạn tốt.