Đàn Anh, Tha Mạng! Xin Đừng Kéo Váy Em

Chương 6: Nắm Một Chút Tôi Sẽ Nói Cho Em Biết

Edit + Beta: Đào

______

Buổi sáng giữa giờ học, tôi đến văn phòng dùng số tiền thưởng mà Mục Tuấn Sâm đưa để thanh toán cho trường các khoản tiền bảo hiểm và tiền tạp chí gì gì đó.

Rồi trở về chỗ ngồi, nhìn vào đốm sáng hắt lên quyển sách ngữ pháp mới mua, tôi thoáng phân tâm.

Nhớ lại tối thứ bảy đó, trong xe mờ ảo, ngoài cửa, ánh đèn đường lờ mờ chậm rãi lướt qua, Mục Tuấn Sâm không biểu cảm gì nhưng hai gò mà hắn đỏ ửng.

Còn tay hắn nhiều lần nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Một mực không buông, như thể đang cầm một món đồ đặc biệt yêu thích nên không thể bỏ xuống.

"Ngây người làm gì đó? A Hoài?" La Quảng Châu huých cùi chỏ đẩy tôi.

Tôi định thần lại, quay đầu nhìn chằm chằm La Quảng Châu: "Cậu thích nắm tay người khác à?"

La Quảng Châu nhíu mày: "Quái gì thế? Hỏi cái này làm gì?"

Tôi đưa tay qua đặt trên bàn cậu ấy: "Cậu nắm tay tớ thử coi được không."

"Thần kinh hả?"

Vẻ mặt cậu ấy ghét bỏ, nhưng vẫn nắm tay tôi, tay cậu ấy nhỉnh hơn tôi một chút, nhưng vẫn không to bằng Mục Tuấn Sâm.

Nắm tay tôi siết chặt mấy cái, sau đó mới buông ra: "Có gì đâu, cậu sao vậy?"

"Nắm sướng không?" Tôi hỏi.

"Cậu cũng đâu phải con gái, sướng siết gì?"

La Quảng Châu nhìn xung quanh.

Tôi: "Tay bạn gái kia sờ rất sướng, cậu sẽ thích sờ hả?"

La Quảng Châu dần mất kiên nhẫn, cau mày, thấp giọng nói: "Tay, ngực hay mông gì cũng không thích hết, sờ sờ cái gì? Ít nhất cũng phải thích cô gái nào thì mới thích nắm tay cô ấy chứ."

Thích một cô gái thì mới có thể thích nắm tay cô ấy...

Đến lúc tối đi làm, trong đầu tôi vẫn đang suy nghĩ đến những lời mà La Quảng Châu nói.

"Tối qua nhà có việc, nên không tới."

Mục Tuấn Sâm tới rất đúng giờ, lần này khác với lần trước, trên vai đeo balo, tay còn cầm theo hộp cơm, xem ra hắn vẫn chưa ăn tối.

"Quản lí nói cho tôi biết, tối qua, anh không tới, sao vẫn còn đặt giờ?"

Tôi đứng dậy, lấy chiếc áo khoác hắn cởi ra rồi treo lên.

"Nếu không đặt giờ em, em lại mát xa cho người khác." Giọng nói hắn không biết sao chậm lại.

"Tôi không muốn..."

Lời nói của La Quảng Châu lại vang lên trong đầu tôi, chẳng hiểu sao tôi thấy hơi đau lòng, cũng chẳng biết đau lòng vì ai, nhỏ giọng đáp: "Công việc của tôi vốn là mát xa mà."

"Em Sáu, em..." Cảm xúc Mục Tuấn Sâm đột nhiên có chút kích động, hai mắt hơi ươn ướt, nhìn tôi chằm chằm.

"Em đừng làm nữa, trở về trường học đi!"

Hắn đặt hộp cơm xuống, đi tới, nắm lấy tay tôi: "Tôi hỏi quản lí của các em rồi, em còn chưa đến 17 tuổi, đang học cấp 3.

Chúng ta sẽ nghĩ cách cho em về đi học, học phí của em tôi lo, cứ xem như tôi cho em mượn trước..."

Tôi hơi hoảng sợ, rụt tay lại, căn bản không dám nói thật rằng mình đang đi học.

"Tôi, tôi không đi, tôi còn phải làm việc."

Mục Tuấn Sâm nhìn hai bàn tay trống trải của mình, rồi lại nhìn tôi, sững người, một chàng trai cao lớn như vậy, lại lộ ra vẻ mặt tủi thân.

Thật sự là làm người ta chịu không nổi mà, tôi cảm giác như bị cảm động tình cha con, xoay người lấy trái quýt trên tủ, dúi vào tay hắn: "Trái quýt."

Đôi mắt Mục Tuấn Sâm lại ánh lên tia sáng, rạng rỡ nhìn tôi, hắn không ăn, chỉ đưa lên mũi ngửi một chút, bảo: "Mùi hương này giống hệt mùi trên người em đêm đó!"

Hê hê hê hê tôi có thể nói mùi này đúng là mùi anh ngửi được tối đó hông?

Mục Tuấn Sâm cất mấy trái quýt vào balo, sau đó đặt hộp cơm trên chiếc tủ thấp và mở ra.

Bên trong có một ít đồ ăn vặt, mực ống, bò xiên que nữa.

"Hồi bữa ở quán bar thấy em có vẻ thích ăn món này.

Tôi tan học tới đây, trên đường trông thấy liền mua cho em."

"Cảm ơn..." Mùi thơm tỏa ra khắp căn phòng, phải cố gắng lắm tôi mới kìm được thói tham ăn ấy.

"Nhưng đang trong giờ làm việc, tôi đấm lưng cho anh trước nhé?"

"Hôm nay không đấm lưng, tôi làm bài tập." Hắn lấy sách vở trong cặp ra, ném hết lên ghế mát xa, kéo thêm một chiếc ghế nhỏ tới đây, mở ra một quyển liền cặm cụi ghi chép.

"Em ăn đi, ngồi với tôi là được." Hắn ngẩng đầu lên cười cười với tôi, đôi lông mày nhướng lên siêu cấp đẹp trai.

Ok, làm bài tập về nhà chắc chắn quan trọng hơn việc đấm lưng, phải không?

Hắn ngồi ghế nhỏ rồi nên tôi chỉ có thể ngồi trên ghế mát xa.

Vừa ăn thịt xiên vừa cúi đầu nhìn xuống bài tập của hắn, thì thấy một tờ bài thi toán cấp 3, ở trên ghi 127 điểm.

Thành tích thật sự rất tốt và chữ cũng vô cùng đẹp.

Trước kia tôi vốn tưởng hắn là loại con ông cháu cha chỉ biết ăn chơi sa đọa, thành tích kém cỏi.

Nhưng bây giờ xem ra hắn không chỉ có gia cảnh tốt, không thiếu tiền xài mà còn học giỏi nữa.

Mẫu người mà tôi luôn ngưỡng mộ.

"Sao anh tối nào cũng chạy từ thành phố tới đây đấm lưng thế? Cấp ba chẳng phải học hành rất căng thẳng ư?"

Tôi nghi ngờ hỏi.

"Em không biết tại sao?" Mục Tuấn Sâm bực bội trong lòng, nhìn tôi.

"Đúng là việc học khá căng thẳng, nhưng tôi tới đây cũng có việc quan trọng..."

"Chuyện gì quan trọng?" Tôi không kìm được, nhiều chuyện.

Mục Tuấn Sâm nhìn tôi, chớp mắt, đột nhiên nói: "Cho tôi nắm tay một chút, tôi sẽ nói cho em biết...".