Dấm Nghiện

Chương 36: Tiểu Hoa ôn nhu

Thấy Liễu Khinh Ca yếu ớt như vậy, nàng rốt cuộc ý thức được người đang ở trong lòng mình không phải là người không có gì mà nàng làm không được, dỡ xuống bề ngoài kiên cường, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ lộ ra yếu ớt.

"Có phải Liễu Tiêu Nguyệt xảy ra chuyện gì hay không?"

Hoa Ngữ An hỏi xong, nàng cảm giác được người trong lòng chợt cứng đờ một chút, Hoa Ngữ An cảm thấy nàng nói trúng rồi, biểu tình vừa rồi của Liễu Tiêu Nguyệt làm nàng phi thường để ý, cường trang vũ mị, thoạt nhìn làm nhân tâm vỡ nát.

"Nếu không chúng ta đi tìm nàng đi?"

Hoa Ngữ An vỗ vỗ bả vai của Liễu Khinh Ca, nhưng người nọ chỉ rời khỏi cái ôm của nàng, thở dài, lắc lắc đầu.

"Trở về đi!"

Liễu Khinh Ca mặt mày tái nhợt, cùng Hoa Ngữ An rời khỏi nhà của Lê Kiều Kiều, trên đường trở về, Liễu Khinh Ca đều không nói gì cả, thẳng đến khi Liễu Khinh Ca trở về phòng, trong lòng Hoa Ngữ An cảm thấy rất đau, chưa bao giờ thấy Liễu Khinh Ca tinh thần sa sút như thế, giống như bị cái gì đả kích mạnh vậy.

Liễu Khinh Ca ngồi ở trên giường, vừa rồi lúc Hoa Ngữ An gõ cửa nhờ nàng đi quán bar xx, nàng đã thu được tin nhắn của Liễu Tiêu Nguyệt, Liễu Tiêu Nguyệt nói cho nàng biết, Minh Dật Nhiên muốn Liễu Tiêu Nguyệt nàng đêm nay qua bồi hắn, nàng rõ ràng biết Liễu Tiêu Nguyệt cùng Minh Dật Nhiên có một tầng quan hệ, cũng biết ngay từ đầu Liễu Tiêu Nguyệt là dùng tất cả để đánh canh bạc này, nhưng trong nháy mắt nhìn đến Liễu Tiêu Nguyệt, tâm nàng lại bị đánh một kích nặng nề, đặc biệt là khi miệng nàng nở một nụ cười quyến rũ...

Tỷ ~ làm người nên dứt khoát một ít...

Liễu Tiêu Nguyệt nàng chính là dứt khoát như vậy, nhưng Liễu Khinh Ca lại cảm thấy ủy khuất Liễu Tiêu Nguyệt, cả hai vì cùng một cái mục đích, thời điểm tổn thương địch nhân, chính mình cũng bị thương tổn, đến mức này làm sao có khả năng quay đầu.

Cộc cộc...

Liễu Khinh Ca nghe được tiếng gõ cửa, suy nghĩ trong nháy mắt bị kéo về, thời điểm nàng mở cửa, liền thấy Hoa Ngữ An đang cầm gối đầu và chăn đứng ở cửa.

"Ta hôm nay muốn ngủ cùng ngươi, được không?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhớ tới một buổi tối kia, lúc Hoa Ngữ An cùng Thành Ý Văn chia tay, Liễu Khinh Ca cũng như lúc này, gõ cửa phòng Hoa Ngữ An, nói chính mình muốn ngủ cùng nàng.

Liễu Khinh Ca cười, trong lòng có sợi tơ tình nhanh nhẹn động đậy, đem biểu tình tăm tối trên mặt vứt bỏ, tránh ra một đường nhỏ để Hoa Ngữ An tiến vào.

Hoa Ngữ An còn đang đem chăn cùng gối đầu đặt ở trên giường Liễu Khinh Ca, không thể tưởng tượng được buổi sáng hôm nay vừa mới đem đồ dọn đi, lúc này lại đem đồ dọn về.

"Ngữ An."

Liễu Khinh Ca mềm nhẹ gọi tên Hoa Ngữ An, cả người Hoa Ngữ An chấn động, trong lòng một trận tê dại, thời điểm quay đầu nhìn Liễu Khinh Ca, chỉ cảm thấy trong mắt nàng ánh mắt thập phần mê người, giống lấp lánh ánh sao.

"Thật là ôn nhu nha~"

Khóe miệng Liễu Khinh Ca đẩy ra một mạt cười ôn nhu ý, Hoa Ngữ An xem đến ngây ngốc, Liễu Khinh Ca lớn lên rất đẹp, cười rộ lên, càng làm cho Hoa Ngữ An không có sức chống cự, tâm như chuông trống réo vang, một tiếng lại một tiếng, tựa hồ đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Hai ngày này Liễu Khinh Ca đối với chính mình lời nói tựa hồ càng ngày càng phóng túng, bất quá Liễu Khinh Ca như vậy hiển nhiên càng dễ dàng thân cận, không còn bộ dạng cự người xa cách ngàn dặm cùng lạnh nhạt nữa.

"Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo sao~"

Hoa Ngữ An đã từng được Liễu Khinh Ca dùng qua loại phương pháp này làm bạn, nàng cũng muốn dùng đồng dạng phương pháp bồi Liễu Khinh Ca vượt qua một đêm không quá vui vẻ này.

Liễu Khinh Ca cũng không nói gì nhiều, xoay người lên giường, dùng cánh tay che kín đôi mắt, thở dài một hơi, nói: "Mệt mỏi, ngủ đi..."

Hoa Ngữ An cũng lên giường, quay đầu nhìn nhìn sườn mặt của Liễu Khinh Ca, trong lòng chỉ cảm thấy an tâm.

"Ngủ ngon, Khinh Ca."

Liễu Khinh Ca di chuyển cánh tay, đưa tới đèn bàn ở đầu giường.

"Ngủ ngon, Ngữ An."

Liễu Khinh Ca tắt đi đèn bàn, cả căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn một ít ánh sáng từ đèn đường bên ngoài chiếu vào bị bức màn ngăn cản không hết.

Liễu Khinh Ca thực sự rất mệt. Lúc sau nàng ngủ rồi nhưng trong lòng quan tâm Liễu Tiêu Nguyệt, trong đầu lại là một mảnh hỗn loạn, liền nằm mộng.

Trong mộng, vẫn là bệnh viện, nàng gấp rút hừng hực chạy tới phòng cấp cứu, thấy Liễu Tiêu Nguyệt quỳ trên mặt đất khóc thút thít, khi đó nàng vẫn còn là thiếu nữ, tóc cột đuôi ngựa đơn giản, cả người đầy máu, một bên run rẩy một bên khóc thút thít, năm đó Liễu Tiêu Nguyệt mười sáu, Liễu Khinh Ca mới mười bảy.

Cả một buổi tối ngày hôm đó Liễu Tiêu Nguyệt chỉ lặp đi lặp lại một câu nói...

Tỷ... Ba mẹ không còn...

Một đêm đó, Liễu Tiêu Nguyệt mất đi cha mệ, tai nạn xe cộ, chỉ còn lại Liễu Tiêu Nguyệt một người, Liễu Khinh Ca ba ba Liễu Bá Trọng thu lưu Liễu Tiêu Nguyệt, chiếu cố mọi phương diện trong cuộc sống hàng ngày của nàng từ ăn uống đến giáo dục.

(Tên của Liễu ba chính xác là Liễu Bá Trọng nha, vì bản QT Mị có bị dịch sát nghĩa nên Mị để tạm là Liễu Hựu Bằng ở chương 29 nhưng Mị đã đổi lại rồi nha (✿'‿'))

Hình ảnh chuyển tiếp, Liễu Khinh Ca ngồi ở trong thư phòng của mình, ngồi đối diện nàng chính là Liễu Tiêu Nguyệt, khi đó nàng đã học xong dùng hết tất cả ngụy trang đi bảo vệ chính mình, thời điểm chỉ có Liễu Khinh Ca, Liễu Tiêu Nguyệt mới là chân chính Liễu Tiêu Nguyệt.

Liễu Khinh Ca đem văn kiện ở trên bàn đẩy tới trước mặt Liễu Tiêu Nguyệt, Liễu Tiêu Nguyệt mở ra xem, trong nháy mắt một đôi mắt đẹp tràn ngập cừu hận nhuộm đầy nước mắt, nàng đem văn kiện khẩn túm trong lòng ngực, cắn môi dưới, cái gì cũng không nói được.

Thật lâu sau, Liễu Tiêu Nguyệt chỉ nói bốn chữ.

Ta muốn báo thù.

Hảo, ta giúp ngươi.

Liễu Khinh Ca đáp lại Liễu Tiêu Nguyệt, nhưng trong giây lát, trước mắt lại hóa thành một mảnh hắc ám, Liễu Tiêu Nguyệt từng bước một hướng về phía hắc ám mà đi, Liễu Khinh Ca nàng không biết nơi đó có cái gì, nhưng nàng lại không kéo được Liễu Tiêu Nguyệt.

"Tiêu Nguyệt!"

Liễu Khinh Ca ở trong mộng kêu lên một tiếng, trong hiện thực mồ hôi lạnh chảy ròng, trong miệng cũng hô tên Liễu Tiêu Nguyệt, làm bừng tỉnh Hoa Ngữ An ở bên cạnh.

Hoa Ngữ An mở to mắt, lập tức khởi động thân mình, xem xét tình huống của Liễu Khinh Ca, chỉ thấy nàng mở to mắt, nhưng ánh mắt lại là hỗn độn, giống như chưa hoàn toàn tỉnh lại, ngực không ngừng phập phồng, giữa trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.

"Khinh Ca, Khinh Ca..."

Hoa Ngữ An nhẹ nhàng lay động Liễu Khinh Ca, dùng thanh âm đem người nọ gọi hoàn hồn, Liễu Khinh Ca nghe được thanh âm, đôi mắt rốt cuộc khôi phục thanh minh đảo mắt nhìn về phía Hoa Ngữ An, người nọ đang lo lắng nhìn chính mình, nhìn khuôn mặt thanh tú ở trước mắt mình, tâm vốn dĩ kịch liệt nhảy loạn, cuối cùng cũng chậm rãi hòa hoãn lại.

Liễu Khinh Ca duỗi tay đem Hoa Ngữ An ôm vào trong lòng ngực, Hoa Ngữ An theo lực kéo của Liễu Khinh Ca nằm ở trong lòng ngực nàng, bên tai có thể nghe thấy tiếng tim đập đang dần dần bình phục lại của nàng.

"Còn may chỉ là mộng..."

Liễu Khinh Ca thẳng tắp thở ra một hơi, sau đó buông Hoa Ngữ An ra, nói: "Cảm ơn ngươi."

Liễu Khinh Ca quay đầu nhìn về phía đồng hồ ở đầu giường, đã là 7 giờ sáng, nàng đứng dậy cầm lấy di động ở trên bàn trang điểm, gọi điện thoại cho Liễu Tiêu Nguyệt.

"Uy?"

Thanh âm của người bên kia điện thoại có chút lười biếng, hiển nhiên là trong lúc ngủ mơ bị đánh thức.

"Ngươi ở nơi nào?"

Thanh âm của Liễu Khinh Ca có chút lãnh, cũng có chút dồn dập, giống như muốn chạy nhanh đi xác nhận tình huống của Liễu Tiêu Nguyệt vậy.

"Ở nhà a..."

Liễu Tiêu Nguyệt làm như duỗi cái eo lười, phát ra âm thanh như con mèo lười biếng, hảo tính tình trả lời Liễu Khinh Ca.

Liễu Khinh Ca lúc này mới yên tâm, lại hỏi tiếp: "Tiêu Nguyệt... Như vậy tiếp tục, thật sự được chứ?"

Nghe được những lời này của Liễu Khinh Ca, người nọ tỉnh ngủ bảy tám phần, sau đó trầm giọng nói: "Tỷ, ta không để bụng chính mình, nhưng ta muốn Minh gia phải trả giá đại giới, hơn nữa cũng nhanh, tỷ, lại nhẫn nại một chút."

Liễu Khinh Ca trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới lên tiếng, nói: "Hảo hảo nghỉ ngơi."

Liễu Khinh Ca treo điện thoại, sau đó lại nằm trở về trên giường, Hoa Ngữ An nhìn một loạt động tác của Liễu Khinh Ca, mở miệng hỏi: "Ngươi có khỏe không?"

Hoa Ngữ An không biết Liễu Khinh Ca cùng Liễu Tiêu Nguyệt đang trù tính cái gì, nàng ẩn ẩn cảm thấy đó không phải là chuyện tốt.

"Ta không có việc gì, rời giường, chúng ta đi vận động đi!"

Liễu Khinh Ca đề nghị như vậy, đến phiên Hoa Ngữ An toát mồ hôi lạnh... Nàng đã thật lâu không có vận động... Chính là có thể hay không chết đột ngột...

Thời điểm Lê Kiều Kiều tỉnh lại, đầu thì đau, còn có miệng khô lưỡi khô, nàng ngồi ở trên giường thật lâu, lúc này mới hồi tưởng lại sự tình tối hôm qua.

Ngày hôm qua Lê Kiều Kiều bồi Liễu Tiêu Nguyệt đi dạo một đường, Lê Kiều Kiều đi đến mệt mỏi, Liễu Tiêu Nguyệt mới chịu dừng lại, nhưng một đường này Liễu Tiêu Nguyệt không có mua đồ vật, thời điểm Lê Kiều Kiều đang muốn phát hỏa, Liễu Tiêu Nguyệt lại nói muốn đi xem điện ảnh, hảo! Lê Kiều Kiều đi. Xem xong điện ảnh, Liễu Tiêu Nguyệt lại nói muốn đi ăn cơm, hảo! Lê Kiều Kiều đi. Một ngày trôi qua, Lê Kiều Kiều cảm giác Liễu Tiêu Nguyệt giống như đứa nhỏ không ai muốn, luôn muốn nàng bồi làm bạn, cơm nước xong, Liễu Tiêu Nguyệt lại nói muốn đi uống rượu, hảo a, Liễu Tiêu Nguyệt không phải hài tử, là yêu nghiệt, hài tử không uống rượu.

Lê Kiều Kiều đi, vốn dĩ không muốn uống nhiều, rốt cuộc Lê Kiều Kiều lại say rượu, nàng không nghĩ lại say một đêm, chính là Liễu Tiêu Nguyệt người này cự nhiên khiêu khích nàng, nói nàng tửu lượng kém, cái này không thể nhẫn a, nàng cùng Liễu Tiêu Nguyệt đấu rượu, Liễu Tiêu Nguyệt có say hay không nàng không biết... Dù sao người say là nàng...

Lê Kiều Kiều nhìn chính mình quần áo chỉnh tề, nhìn căn phòng quen thuộc của mình, trong đầu không có bất luận ký ức gì, là ai đem nàng về nhà? Nàng có làm cái gì xấu hổ hay không? Tỷ như ở trên đường hát "Chinh Phục"?

Lê Kiều Kiều che mặt lại, nàng về sau sẽ không bao giờ bị kích thích bởi phép khích tướng nữa!

Là Liễu Tiêu Nguyệt đem mình về nhà sao? Nàng rời khỏi giường, tìm khắp toàn bộ phòng ở cũng không phát hiện thân ảnh của những người khác, Liễu Tiêu Nguyệt người này cự nhiên chính nhân quân tử như vậy, đưa mình trở về liền rời đi? Nàng không tin!

Lê Kiều Kiều gọi điện thoại cho Liễu Tiêu Nguyệt, người nọ rất nhanh tiếp nhận.

"Kiều Kiều, nhớ ta?"

Ngữ khí ngả ngớn của người nọ thiệt là làm người chán ghét.

"Tối hôm qua là ngươi đưa ta trở về?"

Lê Kiều Kiều trầm giọng hỏi, trực tiếp xem nhẹ ngữ khí ngả ngớn kia của Liễu Tiêu Nguyệt, chỉ là người bên kia sau khi nghe được, ngẩn người, sau đó lại bật cười, không biết làm sao Lê Kiều Kiều tự nhiên đỏ mặt.

"Xem ra ngươi say đến không nhẹ a..."

Liễu Tiêu Nguyệt trêu đùa, làm Lê Kiều Kiều lập tức lại đỏ mặt, nàng thẹn quá hóa giận nói: "Liễu Tiêu Nguyệt, ngươi tin ta cầm đao chém chết ngươi hay không!"

"Nha ~ bé ngoan, đừng nóng giận, ngày hôm qua không phải ta đưa ngươi trở về, nếu như nói là ta đưa, ngươi cảm thấy quần áo trên người của ngươi có thể hoàn hảo vô khuyết sao?"

Lê Kiều Kiều theo bản năng dùng tay nắm chặt cổ áo của mình, ngẫm lại cũng đúng, Liễu Tiêu Nguyệt này sao có thể ngoan ngoãn như vậy, đối mặt với mình uống say như vậy, cư nhiên cái gì cũng không làm.

"Yên tâm đi, loại chuyện này là ngươi tình ta nguyện, hiện tại ta sẽ không đối với ngươi ra tay, là ta nhờ Ngữ An đưa ngươi trở về."

Thanh âm Liễu Tiêu Nguyệt khàn khàn truyền tới tai Lê Kiều Kiều, thế nào lại có cảm giác có chút tê dại, nữ nhân này cũng không có hư hỏng như vậy, hừ! Bằng không liền phải cầm đao chém chết nàng!

"Vậy không có việc gì, treo."

Sau khi Lê Kiều Kiều biết được là ai đưa mình về xong, liền muốn treo điện thoại, Liễu Tiêu Nguyệt lập tức vội vã mở miệng nói: "Từ từ!"

Lê Kiều Kiều lúc này mới đem điện thoại để lại bên tai.

"Ta muốn gặp ngươi..."

Liễu Tiêu Nguyệt thu hồi lại toàn bộ ngữ khí ngả ngớn, bốn chữ phảng phất mang theo vài phần ủy khuất cùng khẩn cầu, Lê Kiều Kiều nghe được, trong lòng một mảnh bực bội, tâm mềm nhũn, mở miệng nói: "Hảo."

Chỉ là sau khi đáp ứng xong, Lê Kiều Kiều liền hối hận... Mình đây là uống quá nhiều rượu nên đầu óc hỏng rồi? Nàng như thế nào sẽ mềm lòng đối với nữ nhân Liễu Tiêu Nguyệt này!!