Lạc Phỉ lái xe tới đón Hoa Ngữ An đi, hai người tới một nhà hàng Pháp do Lạc Phỉ giới thiệu để ăn cơm, Lạc Phỉ hỏi hỏi Hoa Ngữ An bệnh đã khỏe chưa, Hoa Ngữ An nói đã khỏi hẳn sau, Lạc Phỉ mới yên lòng.

Rồi sau đó, Lạc Phỉ do dự vài cái, còn bắt đầu mở miệng.

"Đêm đó, ngươi nghe được cái gì?"

Nghe được câu hỏi của Lạc Phỉ, Hoa Ngữ An cảm thấy giữa trán túa ra mồ hôi lạnh, nàng đương nhiên không quên ngày đó nàng đã nghe được những gì.

"Kỳ thực ta có xem qua nhật ký cuộc gọi, đoán chừng ngươi đại khái nghe thấy được gì đó."

Lạc Phỉ thấy Hoa Ngữ An không có trả lời, cười khổ tự tiếp lời, Hoa Ngữ An đề ra khẩu khí, nói: "Đại khái đều nghe thấy được."

Lạc Phỉ cười cười, đáp án đúng như dự kiến, nàng thở dài một hơi, như là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Ta không phải cố tình giấu ngươi, chỉ là tìm không được thời cơ thích hợp để nói cùng ngươi."

Lạc Phỉ là bị Cố Phiên Vũ bẻ cong, hai năm trước, nàng thật sự nghiện Cố Phiên Vũ rất sâu, sau khi chia tay, tất cả đối tượng mà Lạc Phỉ kết giao đều là nữ nhân.

"Không có việc gì, không cần thiết cùng ta giải thích."

Hoa Ngữ An thực sự cảm thấy, có một số việc không cần phải cùng người khác giải thích, đây là riêng tư, mỗi người đều có quyền bảo vệ riêng tư của chính mình.

"Thật là lạnh nhạt nha..."

Lạc Phỉ cười cười, tuy rằng biết bề ngoài Hoa Ngữ An là ôn hòa vô hại, nhưng ẩn bên trong tâm người này là lạnh nhạt xa cách, nhưng nàng vẫn rất thích...

"Không phải... Lạc tổng, ta chỉ là cảm thấy, có một chút riêng tư thuộc về chính mình, không nhất thiết phải chia sẻ cùng người khác."

Hoa Ngữ An lập tức giải thích, nàng nhìn ra được Lạc Phỉ có chút tổn thương, Lạc Phỉ ngày thường trương dương vũ mị nhưng bây giờ lại lộ ra thần sắc như vậy, thật là làm người khác thấy đau lòng, nàng bỗng nhiên nghĩ tới vị nữ nhân mỹ lệ hào phóng hỗn huyết kia, Cố Phiên Vũ... Người kia nhất định tổn thương Lạc Phỉ vô cùng sâu đi!

"Phải ~ biết Tiểu Hoa Tử thiện giải nhân ý."

(Thiện giải nhân ý : am hiểu lòng người)

Lạc Phỉ bật cười hì hì, trên mặt không còn sót lại chút gì ưu thương của vừa rồi, vẫn là tươi cươi trương dương đại đại tươi đẹp.

"Hay là ngươi an ủi ta đi?"

Lạc Phỉ thật muốn nhìn một chút Hoa Ngữ An sẽ như thế nào an ủi một người, khi nàng nói ra những lời này, biểu tình của Hoa Ngữ An trở nên không được tự nhiên hơn nữa còn co quắp bất an, thật sự rất thú vị.

"Hà tất vì một thân cây mà từ bỏ một mảnh rừng rậm."

Hoa Ngữ An quả thực không biết mình nên nói gì, câu này là lời kịch thường xuyên xuất hiện trong phim truyền hình a, nói như vậy hẳn là không sai đi?

"Phụt —— ha ha ha ha!" Lạc Phỉ không chút hình tượng mà nở nụ cười, khi Hoa Ngữ An nói ra lời này biểu tình của nàng thập phần xấu hổ, thật là buồn cười a.

"Lạc... Lạc tổng, âm thanh quá lớn..."

Hoa Ngữ An thấy khách nhân cách vách đều nhìn qua, chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở, Lạc Phỉ che miệng mình lại, ngăn chính mình cười ra tiếng, chờ Lạc Phỉ cười xong, Hoa Ngữ An toàn bộ mặt đều đỏ.

"Hảo, ta không có việc gì."

Lạc Phỉ ổn định lại hô hấp, sau đó bỗng nhiên nói: "Vậy còn ngươi Tiểu Hoa Tử, ngươi có thể là cái cây tiếp theo của ta hay không?"

Hoa Ngữ An hô hấp cứng lại, đôi mắt mỹ lệ ngơ ngẩn nhìn Lạc Phỉ, tâm bùm bùm nhảy nhót, Lạc Phỉ kia mắt đẹp lộ ra thần sắc nghiêm túc, Hoa Ngữ An biết, nàng không phải đang nói giỡn...

"Lạc tổng... Ta... Cái kia, ta là một đóa hoa..."

Câu trả lời của Hoa Ngữ An là ngoài dự đoán, ngay cả Lạc Phỉ đã cự tuyệt quá vô số người đều không có nghĩ tới đáp án như vậy, chỉ có thể sững sờ ở nơi đó, ý cười ở khóe miệng đều cứng lại cả rồi...

"Phụt —— ha ha ha ha..."

Lạc Phỉ lại bật cười, nàng thật sự nhịn không được, đáp án của Hoa Ngữ An thật sự là quá kỳ quái!

"Lạc... Lạc tổng!"

Hoa Ngữ An cảm giác được cách vách đang bắn tới ánh mắt giết người, Lạc Phỉ lúc này mới thu hồi tiếng cười.

"Bị cự tuyệt hẳn là sẽ rất thương tâm, chính là Ngữ An, đáp án cự tuyệt người của ngươi, thật sự là quá đáng yêu, ta đều thương tâm không nổi đây."

Lạc Phỉ nói xong, hít sâu một hơi, rồi nói tiếp: "Ta biết ngươi không thích ta, ta cũng chỉ là muốn thử nỗ lực một phen."

Lạc Phỉ bỗng nhiên rất muốn hút thuốc, hai năm trước sau khi chia tay một đêm kia, Lạc Phỉ học được hút thuốc, một năm trước, nàng đem thói quen hút thuốc ngưng lại, chính là hiện tại cảm giác muốn hút thuốc lại quay trở lại.

Lạc Phỉ đem ly rượu vang đỏ trước mắt một hơi uống cạn, Hoa Ngữ An nghĩ nghĩ, lại mở miệng.

"Lần trước Liễu tổng nói qua..."

Hoa Ngữ An nói tới đây, lại ngừng lại, há miệng thở dốc, sau đó không nói ra gì nữa.

"Không có việc gì, ngươi nói."

Lạc Phỉ cũng muốn biết, Liễu Khinh Ca đã nói gì với Hoa Ngữ An.

"Liễu tổng nói, mặt mày cùng khí chất của ta có điểm giống Cố Phiên Vũ."

Hoa Ngữ An vừa nói ra lời này, não Lạc Phỉ tựa hồ như nổ tung, nàng nhìn đôi mắt của Hoa Ngữ An, cùng Cố Phiên Vũ giống nhau, còn có khí chất ôn hòa lại mang theo xa cách kia...

Nguyên lai nàng vẫn luôn... tìm kiếm bóng dáng của Cố Phiên Vũ sao?

Nước mắt lập tức muốn mãnh liệt tuôn ra, tựa như buổi tối ngày ấy nghe được tin Cố Phiên Vũ kết hôn...

"Xin lỗi, xin lỗi ta đi WC một chút."

Lạc Phỉ đứng dậy đi toilet, Hoa Ngữ An vừa rồi nhìn thấy trong ánh mắt của Lạc Phỉ hơi hơi có lệ quang, trong lòng tê rần, liền đi theo.

Đi vào toilet, thì thấy Lạc Phỉ đôi tay đang chống trên bồn rửa tay, không ngừng thở hổn hển.

"Lạc tổng..."

Hoa Ngữ An tiến lên đưa tay đặt lên vai Lạc Phỉ, lại thấy Lạc Phỉ giơ lên tươi cươi tự giễu, nói: "Yêu tinh Liễu Khinh Ca kia, thật là cái gì cũng có thể nhìn thấu."

Lạc Phỉ vẫn luôn không thừa nhận chính mình còn yêu Cố Phiên Vũ, vẫn luôn nói chính mình đã buông, sau đó đi tìm đủ loại nữ nhân, nhưng không đươc một cái nào là lâu dài cả, khi đó nàng phát hiện mình vì buông một người, mà đi thương tổn rất nhiều người, nên đến cuối cùng vẫn là không làm được.

"Lạc tổng..."

Hoa Ngữ An không biết nên an ủi như thế nào, Lạc Phỉ không có khóc, hơn nữa còn đang cười, là cười tự giễu, nàng lúc này mới phát hiện Cố Phiên Vũ mang đến tổn thương cho Lạc Phỉ, sâu hơn chính mình tưởng tượng.

"Ta không có việc gì, đi thôi, ăn cơm."

Lạc Phỉ hít sâu một hơi, cùng Hoa Ngữ An trở về bàn cơm, Lạc Phỉ một bên ăn, một bên nói cho Hoa Ngữ An biết phụ cận có mỹ thực gì, tâm tình tựa hồ không có chịu ảnh hưởng gì, Hoa Ngữ An cũng không dám nói thêm gì nữa, cũng không muốn gợi lên chuyện thương tâm của Lạc Phỉ.

Chờ cơm nước xong, Lạc Phỉ liền đưa Hoa Ngữ An về nhà.

"Cảm ơn ngươi, Lạc tổng."

Hoa Ngữ An cởi bỏ đai an toàn, lúc xuống xe, lại thấy Lạc Phỉ cũng xuống xe, đuổi theo.

"Làm sao vậy Lạc tổng?"

Lạc Phỉ không dám nhìn Hoa Ngữ An, cuối cùng nhấc lên dũng khí nói: "Ngữ An, ta có thể hôn trán ngươi một chút không?"

Ánh mắt của Lạc Phỉ dừng lại trên đôi mắt của Hoa Ngữ An, nhưng Hoa Ngữ An lại cảm giác được Lạc Phỉ nhìn không phải là mình.

"Hảo."

Hoa Ngữ An ứng hạ, nàng biết Lạc Phỉ tưởng niệm nữ nhân Cố Phiên Vũ kia, chính mình liền trở thành cái phương tiện, cũng không phải là không thể.

Lạc Phỉ đôi tay phủ lên hai má Hoa Ngữ An, nhắm hai mắt, đôi môi mềm mại cực nóng kia dừng lại trên cái trán trơn bóng của Hoa Ngữ An...

Cố Phiên Vũ... Ta hận ngươi...

Một nụ hôn kết thúc, Lạc Phỉ cúi đầu, nói: "Cảm ơn."

Lạc Phỉ nói xong, không có nhìn biểu tình trên mặt Hoa Ngữ An, liền quay về xe, lái xe rời đi.

Hoa Ngữ An sờ sờ cái trán của mình, độ ấm còn đó, trong lòng cũng có chút đau lòng Lạc Phỉ, nhìn một người trương dương hào phóng như vậy, kỳ thật dùng tình sâu vô cùng.

Hoa Ngữ An lắc lắc đầu, thời điểm xoay người đang muốn lên lầu, lại thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng ở cửa đại sảnh nhìn chính mình, ánh mắt kia lạnh như gió tuyết ở bắc cực, làm người sởn tóc gáy...

Xong rồi... Xong rồi, Liễu Khinh Ca như thế nào sẽ ở cửa đại sảnh...

Liễu Khinh Ca liền xoay người rời đi, Hoa Ngữ An lập tức đuổi theo, thời điểm kéo được cánh tay của Liễu Khinh Ca, lại bị nàng một phen hất ra.

"Ách... Khinh Ca..."

Liễu Khinh Ca vào thang máy, Hoa Ngữ An cũng theo vào, thang máy chỉ có hai người...

Không biết Liễu Khinh Ca vì cái gì mà sinh khí, nhưng hiện tại nàng rất tức giận, Hoa Ngữ An không dám mở miệng.

Chờ vào đến trong nhà, Liễu Khinh Ca một đường hướng phòng nàng mà đi, Hoa Ngữ An bất đắc dĩ, đành phải đi theo sau, giữ chặt lấy Liễu Khinh Ca, lần này lực độ của Hoa Ngữ An rất lớn, Liễu Khinh Ca không tránh thoát được.

"Làm cái gì?"

Liễu Khinh Ca thanh âm rất lạnh, lạnh đến mức làm Hoa Ngữ An rùng mình một cái, ngay cả đôi con ngươi cũng phát ra ngọn lửa lạnh băng.

"Ngươi như thế nào... Sinh khí?"

Hoa Ngữ An nhược nhược mở miệng, nhưng lực độ trên tay lại không buông ra nửa phần, liền sợ người này bỗng nhiên lại phủi tay rời đi.

"Ta không có sinh khí, ta vì cái gì muốn sinh khí?"

Liễu Khinh Ca lạnh lùng nói, chính là loại ngữ khí này... Rõ ràng là đang sinh khí a...

Thấy Hoa Ngữ An không nói gì, Liễu Khinh Ca trực tiếp hất tay Hoa Ngữ An ra, hung hăng đem cửa phòng đóng lại.

Hoa Ngữ An nhìn bàn tay trống không của mình... Chẳng lẽ... Minh Dật Nhiên lại chọc Liễu Khinh Ca sinh khí... Không... Như thế nào cảm giác Liễu Khinh Ca là đang sinh khí với chính mình a.

Liễu Khinh Ca ngồi ở trên giường, trong lòng phẫn nộ khó tiêu... Lúc sáng nàng cảm giác được Hoa Ngữ An khác thường, cùng Minh Dật Nhiên đi ra ngoài ăn cũng thất thần, cuối cùng vẫn là nói chính mình có chút mệt mỏi muốn trở về nghỉ ngơi, mới trở về sớm, lại thấy Hoa Ngữ An cùng Lạc Phỉ ra cửa, hơn nữa Lạc Phỉ còn ở trên trán Hoa Ngữ An hôn hôn, cái loại thâm tình này, làm nàng thập phần không thoải mái, thập phần không thoải mái!

Hoa Ngữ An ở ngoài cửa gõ gõ cửa, Liễu Khinh Ca không để ý đến, lại gõ gõ, Liễu Khinh Ca lúc này mới mở cửa.

"Chuyện gì?"

Liễu Khinh Ca mở cửa, đứng ở cửa, ánh mắt kia sắc như con dao nhỏ, làm Hoa Ngữ An không nhịn được lui về phía sau một bước.

"Cái kia... Vừa rồi Lạc tổng cùng ta đi ra ngoài ăn cơm, ta cùng nàng nói ngươi đã nói nói..."

Liễu Khinh Ca nhướng mày, nói: "Nói cái gì?"

"Chính là... Ta mặt mày cùng khí chất đều có chút giống Cố Phiên Vũ..."

Liễu Khinh Ca đôi tay ôm ngực, lãnh đạm nói: "Sau đó thì sao?"

"Ta cự tuyệt nàng."

Hoa Ngữ An thanh âm cực nhẹ, giống như đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì, Liễu Khinh Ca vừa nghe thấy, trong lòng vốn dĩ bực bội chợt trở thành hư không.

"Cái gì?"

"Nàng đại khái chính là hỏi ta có muốn cùng nàng ở bên nhau hay không, ta cự tuyệt."

Hoa Ngữ An thành thật giải thích, lúc này khóe miệng Liễu Khinh Ca gợi lên một mạt ý cười không dễ phát hiện.

"Cho nên đây là có chuyện gì liên quan tới ta?"

Liễu Khinh Ca lãnh đạm nói, Hoa Ngữ An rùng mình, nói: "Chỉ là... Lúc trước ngươi nhắc nhở ta cùng nàng bảo trì khoảng cách, cho nên ta là... Nói cho ngươi một chút như vậy tương đối hảo."

Không đợi Liễu Khinh Ca kịp nói gì, Hoa Ngữ An lại tiếp tục nói: "Hơn nữa nhìn ra được Lạc tổng vẫn rất yêu Cố Phiên Vũ, nàng nhìn ta như là nghĩ đến một người khác."

Hoa Ngữ An vẫn là đau lòng Lạc Phỉ, trước mặt hi hi ha ha, sau lưng ở nơi âm u, đau khổ rơi lệ cũng không chịu vứt bỏ hồi ức.

Ánh mắt Liễu Khinh Ca mềm xuống, nàng an tĩnh mà nhìn Hoa Ngữ An, sâu kín mở miệng: "Lạc Phỉ là một người trọng tình nghĩa, không chỉ ngươi, ngay cả ta cũng biết, nàng chưa bao giờ buông Cố Phiên Vũ."

Lúc ấy tuy rằng Lạc Phỉ ở trước mặt nàng khóc đến rối tinh rối mù nói muốn đem người này quên đi, sau đó lại bắt đầu vui vẻ như ánh mặt trời kiêu ngạo mà sinh hoạt, nhưng là thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, không ai biết cái người hào phóng này rốt cuộc chảy bao nhiêu nước mắt chua xót.