Dấm Nghiện

Chương 3: Ăn cơm cùng Liễu Tổng

Hoa Ngữ An vẫn luôn đi theo Liễu Khinh Ca về tới tầng hai mươi, mới bước ra thang máy, Liễu Khinh Ca liền mở miệng: "Hai giờ ta còn có một hội nghị, lão tổng của tập đoàn vật liệu xây dựng Thành Công sẽ qua tới."

Liễu Khinh Ca nói xong, nhìn nhìn đồng hồ, khoảng cách tới giờ cơm trưa còn nửa giờ.

"Cơm trưa cùng ta cùng nhau ăn, đúng giờ ở cửa lớn công ty chờ ta, ta tiếp ngươi."

Liễu Khinh Ca tiết tấu quá nhanh, Hoa Ngữ An không kịp tự hỏi, chỉ có thể ứng một chút, lúc lấy lại tinh thần, Liễu Khinh Ca đã trở về văn phòng.

Hoa Ngữ An mệt mỏi nằm liệt trên bàn, nội dung hội nghị vừa rồi cơ hồ muốn hao hết dung lượng não mà nàng sở hữu, lượng thông tin quá nhiều.

Lúc này, di động của Hoa Ngữ An chấn động một chút, thấy được một thỉnh cầu muốn kết bạn, là Lạc Phỉ, nàng do dự, vẫn là tiếp nhận thỉnh cầu kết bạn.

"Hi! Tiểu muội muội!"

Lạc Phỉ thực nhiệt tình cùng Hoa Ngữ An chào hỏi, Hoa Ngữ An cười khổ, hồi phục nói: "Ngài hảo, Lạc tổng."

Lạc Phỉ phát ra mấy cái biểu tình bất mãn, hồi phục nói: "Đừng gọi ta Lạc tổng, nghe rất không thoải mái, kêu ta Lạc Phỉ liền hảo, nếu ngươi không ngại, có thể kêu ta là Phỉ Phỉ."

Không biết vì sao Hoa Ngữ An không nhịn được rùng mình một cái, nàng cảm thấy Lạc Phỉ này quá mức nhiệt tình.

"Ta vẫn nên kêu ngài là Lạc tổng được rồi."

Hoa Ngữ An cự tuyệt yêu cầu lôi kéo làm quen của Lạc Phỉ, mà lúc này Liễu Khinh Ca mở cửa văn phòng ra, nàng mang theo túi của mình đi ra.

"Ngữ An, ngươi đến cửa lớn công ty chờ ta đi! Ta đi bộ phận kiến trúc một chút."

Vào lúc này di động của Hoa Ngữ An chấn động một chút, nhưng nàng không kịp xem, tự mình thu thập hảo, lập tức hướng cửa lớn công ty đi.

Tới cửa lớn rồi, Hoa Ngữ An nghĩ Liễu Khinh Ca hẳn là không nhanh như vậy sẽ đến, liền đi tới hoa viên nhìn xem tiểu miêu kia có ở đó không.

Hoa Ngữ An kêu meo meo vài tiếng, quả nhiên tiểu miêu kia đi ra, hôm nay nàng mang theo chút thức ăn cho mèo, nhìn thấy tiểu miêu kia ra tới, liền từ trong túi lấy ra một ít, để trong lòng bàn tay cấp tiểu miêu ăn.

Xem tiểu miêu ăn đến ngon lành, trong lòng cao hứng, rồi lại có chút ảm đạm, nàng chuẩn bị dọn vào ký túc xá của công ty, quy định của ký túc xá là không thể nuôi thú cưng, nàng muốn nuôi tiểu miêu này nhưng không làm được rồi.

Hoa Ngữ An nhẹ nhàng vuốt lông tiểu miêu, nó cũng phi thường dính mình, luôn dùng đầu cùng gương mặt cọ tới cọ lui tay Hoa Ngữ An.

"Tiểu ngoan... Ai..."

Liễu Khinh Ca đem xe ngừng ở hoa viên bên đường, an tĩnh nhìn sườn mặt Hoa Ngữ An cùng tiểu miêu kia, mím môi, cầm lấy di động gọi một cuộc điện thoại.

Hoa Ngữ An vỗ vỗ tay, đem tiểu miêu phóng tới một chỗ râm mát cách xa đường cái, lập tức xoay người muốn chạy, liền sợ tiểu miêu chạy theo, khi đó nàng sẽ không có biện pháp hạ quyết tâm.

Nhưng nàng mới vừa quay đầu liền nhìn thấy Liễu Khinh Ca dựa vào một chiếc xe thể thao màu đen thời thượng, đôi tay ôm ngực nhìn chính mình.

"Liễu... Liễu tổng, xin lỗi, ta, ta chỉ là..."

Nàng nghĩ như thế nào Liễu Khinh Ca sẽ nhanh như vậy liền đến dưới lầu, hay là nàng uy mèo uy đến quên mất thời gian?

"Lên xe đi!"

Liễu Khinh Ca cũng không nói cái gì, lên xe, Hoa Ngữ An lập tức theo đi lên, nhưng nàng cũng không quên quay đầu lại nhìn nhìn chỗ nàng vừa thả tiểu miêu, phát hiện tiểu ngoan cũng an tĩnh mà nhìn mình, trong lòng tê rần, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

Hoa Ngữ An lên xe Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca mang lên kính râm, nàng khởi động xe chạy băng băng như bay ra đường cái, Hoa Ngữ An nghiêng đầu nhìn lại, nữ nhân này... Ngay cả sườn mặt đều mỹ đến làm nhân tâm say, bỗng nhiên nàng có chút hâm mộ Minh Dật Nhiên, cự nhiên có thể có được nữ nhân này, bất quá nghĩ lại, sợ là nam nhân trên toàn thế giới đều sẽ đố kỵ với Minh Dật Nhiên đi!

"Đẹp sao?"

Liễu Khinh Ca cười khẽ, khóe miệng gợi lên một độ cong không rõ ràng, Hoa Ngữ An lập tức quay đầu nhìn về phía trước.

"Ân?"

Liễu Khinh Ca thấy Hoa Ngữ An không có trả lời, ừ một tiếng đuổi theo muốn một đáp án.

"Hảo... Đẹp..."

Hoa Ngữ An chưa bao giờ biết chính mình có tật xấu cà lăm, từ khi gặp được Liễu Khinh Ca, nàng cảm giác chính mình số lần cà lăm càng ngày càng nhiều.

"Ngươi cũng rất đẹp."

Ngữ khí của Liễu Khinh Ca quá mức chức nghiệp hóa, làm Hoa Ngữ An cảm thấy giống như hai thương nghiệp đang khen ngợi lẫn nhau, nàng cũng không để ở trong lòng, so với Liễu Khinh Ca, nàng cảm thấy chính mình thật sự quá bình thường.

"Liễu tổng... Vừa rồi..."

Hoa Ngữ An muốn xin lỗi, dù sao thời gian của Liễu Khinh Ca quá quý giá, chính mình còn làm nàng chờ, nàng thật sự không muốn mình làm chưa tới một tháng đã bị đuổi việc.

"Không có việc gì."

Liễu Khinh Ca biết Hoa Ngữ An muốn nói cái gì, nàng trực tiếp chặn đứng lời nói của Hoa Ngữ An, sau đó chậm rãi đem xe đậu hảo.

"Tới rồi." Hoa Ngữ An giương mắt nhìn, là tiệm cơm tây ăn ngon nhất trong truyền thuyết của X thị, cũng là nhà hàng đẹp số một số hai ở X thị.

Hoa Ngữ An nuốt nuốt nước miếng... Này Liễu Khinh Ca không phải là...

"Đi thôi." Liễu Khinh Ca mang theo Hoa Ngữ An đi vào tiệm cơm Tây, bên trong trang hoàng thập phần đẹp mắt, mang phong cách Bắc Âu, thoạt nhìn thập phần cao cấp, không tục khí.

"Liễu tổng."

Trưởng quầy thấy Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng khom lưng, thoạt nhìn Liễu Khinh Ca hình như là khách quen của nhà ăn này, Hoa Ngữ An không khỏi muốn bụm trán, thế giới kẻ có tiền, nàng không hiểu.

Hai người tìm được vị trí, Liễu Khinh Ca liền mở miệng.

"Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi công tác, muốn ăn cái gì cứ gọi, đừng khách khí."

Liễu Khinh Ca cơ hồ không có xem thực đơn, liền gọi cơm, Hoa Ngữ An có chút khó xử, món ăn trong thực đơn làm người ta hoa cả mắt, nàng căn bản không biết ăn cái nào hảo, cuối cùng nàng tùy ý gọi một phần bò bít tết.

"Ngữ An."

Sau khi người phục vụ rời đi, Liễu Khinh Ca gọi Hoa Ngữ An, Hoa Ngữ An đứng thẳng thân thể, phảng phất giống như tùy thời chờ Liễu Khinh Ca phân phó.

"Ngươi sợ ta?"

Liễu Khinh Ca thở dài, một tay đỡ hàm dưới, chờ đợi Hoa Ngữ An trả lời, Hoa Ngữ An trái lo phải nghĩ, nghĩ trả lời như thế nào cũng đều sẽ toi mạng, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn thành thật trả lời.

"Ân."

"Vì cái gì?"

Đáp án không ngoài dự liệu của Liễu Khinh Ca, nàng tiếp tục truy vấn Hoa Ngữ An nguyên nhân.

"Ngươi... Ngươi khí tràng rất cường đại, ngày ấy trang điểm nhẹ đã... Hôm nay trang điểm đậm càng làm cho người ta không dám tới gần..."

Hoa Ngữ An chậm rãi nói, Liễu Khinh Ca thân mình khuynh về phía sau, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt nhẽo, càng làm nàng tăng thêm vài phần lãnh diễm.

"Hôm qua xem tư liệu hạng mục quá muộn, sắc mặt có chút không tốt, cho nên mới trang điểm đậm như vậy."

Liễu Khinh Ca giải thích, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ trang điểm đậm, thông thường đều là thời điểm sắc mặt của mình không tốt. Hai người nói chuyện, đồ uống được mang tới, Liễu Khinh Ca nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó nói: "Khi nào dọn vào ký túc xá?"

Liễu Khinh Ca nhìn tư liệu của Hoa Ngữ An, biết nàng yêu cầu công ty cấp cho nàng chỗ ở ở ký túc xá.

"Tuần tới." Hoa Ngữ An trả lời, chờ thức ăn được mang lên, hai người không nói chuyện nữa, an tĩnh mà ăn.

Bữa cơm trưa không thú vị qua đi, hai người trở lại công ty tiếp tục bận rộn, Hoa Ngữ An cũng tiếp một hồi lại một hồi điện thoại, nàng bắt đầu an bài hội nghị ngày hôm sau cho Liễu Khinh Ca cùng đem một ít văn kiện ở dưới lầu đệ lên xem một lần, sau đó thu thập hảo, chờ đợi hội nghị của Liễu Khinh Ca sau khi kết thúc liền đưa vào.

Lúc này, lão tổng tập đoàn vật liệu xây dựng Thành Công ra tới, Liễu Khinh Ca đưa hắn tới cửa, hai người hàn huyên vài câu, lão tổng liền rời đi.

"Ngữ An, có chuyện gì muốn báo cáo sao?"

Liễu Khinh Ca hỏi một câu, Hoa Ngữ An cầm lấy notebook cùng một ít văn kiện đứng lên.

"Có." Liễu Khinh Ca nghe xong, gật gật đầu, ý bảo Hoa Ngữ An đi vào.

Hoa Ngữ An đem văn kiện đặt trên bàn làm việc của Liễu Khinh Ca.

"Đây là bộ phận phát triển đưa lại đây, bọn họ làm ba phần phương án, còn cái này là báo cáo kết toán tháng trước của bộ phận kế toán đưa tới..."

Liễu Khinh Ca lấy văn kiện, nhìn vài lần, sau đó nói: "Ngữ An, ta nhớ rõ ngươi chưa từng làm trợ lý."

Hoa Ngữ An trong lúc nhất thời không hiểu lời nói của Liễu Khinh Ca là có ý tứ gì, còn đang sửng sốt, Liễu Khinh Ca giương mắt nhìn về phía Hoa Ngữ An, nhìn dáng vẻ của nàng có chút co quắp bất an, chợt cảm thấy tâm tình không tệ.

"Làm được không tồi, về sau cứ giúp ta xem văn kiện như vậy, có yêu cầu đặc biệt gì cần chú ý liền nói cho ta, văn kiện phong kín trực tiếp giao cho ta là được."

Được Liễu Khinh Ca tán thưởng, tâm Hoa Ngữ An nhấc tới cổ họng lập tức buông xuống, liên tục gật đầu, sau đó mở miệng nói hành trình ngày mai đã được an bài tốt, Liễu Khinh Ca sau khi nhìn hành trình của mình, tất cả đều đáp ứng, nhìn nhìn đồng hồ, cũng mau 6 giờ, công tác hôm nay cũng mau xong rồi.

"Đi thôi, ăn bữa tối."

Liễu Khinh Ca đem văn kiện cất vào túi của mình, nhìn dáng vẻ nàng tính về nhà còn tiếp tục làm, Hoa Ngữ An sửng sốt một chút... Cùng nhau ăn cơm chiều sao? Nàng nghĩ nghĩ, đêm nay cũng không có gì chuyện gì đặc biệt, liền ứng hạ.

"Dọn dẹp một chút đi! Ở cửa lớn chờ ta, ta xử lý chút sự tình liền xuống dưới."

Liễu Khinh Ca nói xong, Hoa Ngữ An liền rời khỏi văn phòng nàng, lúc này nàng mới nhìn di động của mình, mới phát hiện Lạc Phỉ đã phát cho nàng mấy cái tin nhắn.

"Tiểu muội muội, có muốn cùng nhau ăn bữa tối hay không, ta mời."

"Tiểu muội muội có đó không?"

"Thật là làm tỷ tỷ thương tâm."

Lạc Phỉ cách mấy giờ trước đã phát ba tin nhắn này, nàng ngẩn ra một chút, vẫn là hồi phục nói: "Thực xin lỗi Lạc tổng, vừa rồi bận quá không chú ý xem di động, đêm nay ta có hẹn, cảm ơn Lạc tổng, xin lỗi."

Hoa Ngữ An cho rằng Lạc Phỉ sẽ không trả lời mình, nào ngờ di động thực mau chấn động một chút.

"Không có việc gì, là cùng Khinh Ca đi hả? Lần sau ta lại hẹn ngươi."

Hoa Ngữ An nhìn nhìn, Lạc Phỉ gọi Liễu Khinh Ca là Khinh Ca, không phải Liễu tổng, từ những lời này của Lạc Phỉ có thể thấy, quan hệ của Lạc Phỉ cùng Liễu Khinh Ca tựa hồ cũng không tệ lắm, chỉ là không biết vì sao Liễu Khinh Ca không muốn mình quá thân cận với Lạc Phỉ này.

"Hảo."

Sau khi Hoa Ngữ An thu thập xong, liền xuống dưới lầu công ty, thấy còn có chút thời gian, lập tức lại đi tới hoa viên nhìn tiểu miêu kia, chính là kêu như thế nào, tiểu miêu kia cũng không ra, Hoa Ngữ An tìm khắp hoa viên, cũng không thấy tiểu miêu kia đâu, trong lòng có chút thương tâm, cũng thực lo lắng, rất sợ nó chạy ra đường cái sau đó...

Hoa Ngữ An thở dài, không hề nghĩ nhiều, về tới cửa lớn công ty, thực mau xe Liễu Khinh Ca liền đến.

Hoa Ngữ An lên xe, Liễu Khinh Ca thực mẫn cảm nhận ra sắc mặt của Hoa Ngữ An có chút không tốt.

"Phát sinh chuyện gì?" Liễu Khinh Ca nhướng mày, vừa rồi người này cảm xúc còn hảo, như thế nào lập tức liền tối tăm rồi.

"... Không có việc gì."

Liễu Khinh Ca nhìn ánh mắt Hoa Ngữ An vẫn luôn lưu ở hoa viên kia, sau đó còn chưa từ bỏ ý định mà muốn tìm cái gì đó, bỗng nhiên hiểu được.

"Ngày mai ta đưa ngươi một phần lễ vật nhận chức."

Liễu Khinh Ca chậm rãi nói, Hoa Ngữ An không tâm tình, cũng không chú ý Liễu Khinh Ca nói gì đó, chỉ là ứng một câu.

Liễu Khinh Ca quay đầu nhìn sườn mặt Hoa Ngữ An... Khóe miệng gợi lên tươi cười nhạt nhẽo, cúi người qua, lúc này Hoa Ngữ An mới phục hồi lại tinh thần, chóp mũi đều là mùi hương của Liễu Khinh Ca, Liễu Khinh Ca cách nàng rất gần, nàng thậm chí có thể cảm giác được độ ấm trên người nàng.

Liễu Khinh Ca đem đai an toàn kéo hảo, lúc này mới ngồi trở lại trên ghế điều khiển.

"An toàn là trên hết."

Hoa Ngữ An bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, vừa rồi thời điểm Liễu Khinh Ca cúi người lại đây... Chính mình tâm giống như trật nửa nhịp...