Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

DONT TAKE OUT

Thẩm Đại Hải đặt trà xuống, sau đó rón rén đi ra khỏi phòng, chừa lại không gian cho hai người.

Tiếu Kỳ không nhìn thấy, nhắm hai mắt lại, nói Nguyệt Vân Sinh "Việc này ta cũng có nghe, ngươi thấy thế nào?"

Nguyệt Vân Sinh đưa tay lấy một chén trà nóng cho Tiếu Kỳ, "Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Chắc chắn hoàng hậu ít ngày nữa sẽ biết, người gây ra nó chính là Đỗ Vân Trúc."

Tiếu Kỳ nghe cũng không lộ ra nét sợ hãi chút nào, nhận lấy trà nóng trong tay Nguyệt Vân Sinh "Ngươi là người cấp tin cho hoàng hậu?"

Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng đáp "Điện hạ sẽ lại trách cứ Văn Cẩn tự chủ trương."

Tiếng nói vừa dứt, Tiếu Kỳ đã đưa mắt nhìn y "Từ trước đến giờ, vào những lúc như này ngươi sẽ lại gọi ta là điện hạ."

Nhẹ giọng nở nụ cười, Nguyệt Vân Sinh cúi lông mày xuống "Không gạt được ngươi."

"Ta biết ngươi làm." Tiếu Kỳ chậm rãi nhấp một ngụm "Ta tin ngươi."

"A Kỳ...."

Tiếu Kỳ giơ tay vẫy vẫy, "Văn Cẩn, chuyện cũ chớ nghĩ lại, ta vẫn luôn tin tưởng ngươi, ngươi muốn tốt cho ta." Hắn dừng một chút, sau đó tiếp tục nói "Năm đó như vậy, hiện tại cũng như vậy."

Nguyệt Vân Sinh yên lặng chốc lát, bất đắc dĩ than dài một tiếng "Ngươi sẽ không để ý chuyện ta làm việc ngươi không thích chứ?"

Cất tiếng cười to, Tiếu Kỳ đưa tay vỗ vỗ vai Nguyệt Vân Sinh, cười hỏi ngược lại "Văn Cẩn, ngươi biết sao?"

Nguyệt Vân Sinh cười nhạt, không nói lời nào, nhẹ đưa tay đặt lên tay Tiếu Kỳ, Tiếu Kỳ thấy vậy lập tức đưa tay ra áp chặt lấy tay y.

"Nếu quyết định đã cùng hội cùng thuyền, sao trong lòng vẫn mang theo do dự?"

Nguyệt Vân Sinh hơi ngẩng đầu sau đó cùng Tiếu Kỳ nhìn nhau cười.

Mấy ngày sau, bên kia cung truyền đến tin, hoàng hậu nương nương trúng một loại kịch độc, chính là một loại độc thảo sinh trưởng trên vùng đất Di Địch lạnh giá, tên gọi là thiên nhật tuý. Việc này gây nên khiếp sợ trong khắp triều, hoàng đế sau khi biết thì vô cùng giận dữ, mà hoàng hậu thì nguyên khí đại thương, chỉ có thể tĩnh dưỡng ở trong cung. Tam điện hạ lúc này chủ động xin đi đánh giặc, để hoàng đế hạ chủ xuống cho hắn đi tra rõ chuyện này, tuyệt không có ý nhân nhượng.

Vừa mới nghe đến tin tức này, chính là lúc Nguyệt Vân Sinh ở trước án vẽ tranh, Tần Mặc tiến vào, cả gian phòng yên tĩnh.

"Bên kia thế nào?" Không ngẩng đầu, yên lặng cúi đầu vẽ từng nét từng nét đầy hoài niệm.

"Thưa chủ nhân, tất cả đều giống như ngài đã sở liệu." Tần Mặc ôm quyền hành lễ "Thuộc hạ không phụ sự kỳ vọng, đã tìm được người hạ độc."

"Ồ?" Nguyệt Vân Sinh đưa tay nâng tách thuỷ tinh lên thưởng thức "Nếu ta đoán không sai, hoàng hậu nương nương tựa hồ có rất nhiều chuyện gạt chúng ta."

Tần Mặc rầm một tiếng quỳ xuống "Chủ nhân, ngài đừng thương tâm như vậy, ta vẫn luôn tin, tà không thắng chính."

Rất nhiều chuyện, nếu không phải ra tay trước, thì sẽ không xảy ra những khả năng khác. Mà sau khi phát triển cùng nhau, đều sẽ có một người suy tính nên.

Nguyệt Vân Sinh bỗng nhiên buông bút, đưa mắt nhìn về phía Tần Mặc đang quỳ trên mặt đất "Đứng lên đi."

"Tạ ơn chủ nhân."

Nguyệt Vân Sinh hoàn thành bức hoạ kia, không phải là tranh hoạ sơn thuỷ điền viên, ý cảnh xa xôi, y khẽ thở dài một tiếng, chắp tay đi đến bên bệ cửa sổ. Tần Mặc sau khi đứng lên, không nhanh không chậm tiến lên đi về cạnh y.

"Hoàng hậu.... Đối với việc này có tính toán gì không?" Nguyệt Vân Sinh nhìn về phía xa, nhưng lại hỏi Tần Mặc đang đứng phía sau mình, sau khi hỏi xong lại nhịn không được khẽ cười một tiếng, "Ta ngược lại bị hồ đồ rồi, hoàng hậu đăm chiêu suy nghĩ thì có ích lợi gì chứ...."

Chỉ cần có người kia, y quyết không cân nhắc đến cảm thụ của kẻ khác, hết thảy tất cả, nếu như vô ích với đại cục, y nhất định không làm.

"Bẩm chủ nhân, hoàng hậu vốn cũng biết người gây nên chuyện này là Đỗ Vân Trúc, nhưng bây giờ án binh bất động, mà từ lâu đã cùng Đỗ Vân Trúc không đội trời chung, nếu không phải do Tiếu Mặc và Đỗ Nguyễn ở giữa, e sợ là đã động thủ từ lâu." Tần Mặc thấp giọng bẩm "Vừa rồi trong cung vừa xảy ra tranh chấp quyết liệt, Tiếu Mặc sau đó liền phẩy áo rời đi."

"Ha ha..."

Tuy từ lâu đã nghĩ đến kết cục này, nhưng vừa nghe xong, Nguyệt Vân Sinh vẫn là buồn lòng. Chuyện đơn giản như vậy, sao năm đó hắn không nhìn thấu, vẫn u mê không chịu tỉnh? Lần lượt, từng lần từng lần một, vòng đi vòng lại làm cho trái tim hắn thương tổn.

Trầm ngâm chốc lát, Nguyệt Vân Sinh trầm giọng nói "Chó cuống lên sẽ nhảy tường, ngươi ngay lúc này đi báo cho người của chúng ta, mau khuyên hoàng hậu nương nương đi."

"Vâng, chủ nhân." Tần Mặc đáp ứng.

"Còn có..." Nguyệt Vân Sinh nhẹ vỗ tay áo theo hoa văn trúc, "Cửu điện hạ biết chuyện này?"

"Vâng." Tần Mặc gật đầu "Nhưng Cửu điện hạ không cho người ngăn cản, còn trợ giúp chúng ta chút ít sức lực."

"Ừm." Nguyệt Vân Sinh thở một hơi mang theo cảm khái nói "Lâu như vậy, ta đã dự tính đến chuyện xấu nhất, vì ngoại trừ một tâm ma của hắn ra, sau việc này còn có thể sinh ra chút nghi kị với hắn, không ngờ, đến cùng thì ta vẫn chưa tin tưởng hắn tuyệt đối...."

Tần Mặc nhìn khuôn mặt bi thương của Nguyệt Vân Sinh, không nhịn được nói "Chủ nhân, đừng như vậy."

"Hoàng hậu hạ độc mãn tính với hắn, chuyện này cũng không thể kéo dài được nữa, vừa lúc có thể nhờ vào chuyện của nàng ta mà động thủ." Nguyệt Vân Sinh vung vung tay, chứng minh mình không lo ngại, "Ta cho ngươi an bài mọi chuyện, nhưng phải thoả đáng."

"Tất cả mọi chuyện đều đã an bài xong, mong chủ nhân yên tâm."

"Tốt, khoảng thời gian này khổ cực cho ngươi."

"Việc này vốn là việc của thuộc hạ ở dưới trướng của chủ nhân." Tần Mặc nói "Còn có, Tử lĩnh chủ báo người, Bắc Nhung dưới sự lãnh đạo của Bắc Mộc Thần đã phát triển lên nhiều, người nằm vùng của chúng ta cũng đi vào không ít, mong chủ nhân không cần lo lắng, hết thảy đều được kiểm soát."

Nguyệt Vân Sinh dường như nhớ đến việc lúc đó, mặt bỗng trầm xuống "Tốt, ngươi xuống trước đi."

"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui."

Tần Mặc vừa đi, Nguyệt Vân Sinh bỗng nhiên nhìn về phía góc nhỏ trong điện bật cười "A Kỳ, ngươi khi nào lại có ham mê nghe lén thế!?"

Tiếu Kỳ trong lúc nghe lén lại bị phát hiện nhưng cũng không hề có hoang mang hay xấu hổ nào, ngược lại giống như cây ngay không sợ chết đứng "Văn Cẩn, ta đây là quang minh chính đại đến điện của mình."

"Quang minh chính đại nhảy từ cửa sổ vào?" Nguyệt Vân Sinh nhíu mày.

"A, Văn Cẩn." Tiếu Kỳ cười híp mắt ôm lấy y, mới vào thu, tiết trời có chút lạnh, gió thổi lạnh thấu xương. Nguyệt Vân Sinh đứng một hồi, Tiếu Kỳ liền phát hiện ngón tay của y không hề có chút nhiệt độ nào, lập tức trương mặt, không nói tiếng nào đi đóng cửa sổ lại sau đó đưa y vào trong.

Trong mắt Nguyệt Vân Sinh hiện lên ý cười với hắn, nhưng không nói.

Mãi đến tận khi hai người ngồi xuống, tay Nguyệt Vân Sinh mới chậm rãi ấm lại, lông mày nhíu chặt của Tiếu Kỳ mới dãn ra, không nhịn được trách cứ nhìn y "Văn Cẩn, vết thương trên người ngươi tuy tốt rồi, nhưng vết thương cũ vẫn còn, bình thường lại không chú ý đến."

"Ừ." Nguyệt Vân Sinh nhìn hắn, cũng không khước từ ý tốt của hắn "Vừa rồi nhất thời thất thần nên đứng lâu một chút, lần sau sẽ không."

Tiếu Kỳ biết Nguyệt Vân Sinh vì hắn mới nói nhiều như vậy, thế nên cũng không dây dưa nữa.

"A Kỳ, là chuyện của Đỗ Vân Trúc?" Nguyệt Vân Sinh hỏi.

"Nhiều chuyện trên đời này, thật sự không thể gạt được ngươi." Tiếu Kỳ bất đắc dĩ cười cười "Vừa rồi Thanh Nhai đến báo, bởi vì chuyện hoàng hậu bị trúng độc, Đỗ Nguyễn đã mượn cớ bái kiến và cùng Đỗ Vân Trúc nói chuyện, lúc này tranh chấp không ngừng."

"Ừm." Nguyệt Vân Sinh gật đầu "Tính toán thời gian thì cũng sắp đến rồi."

"Mấy thị nữ bên người Đỗ Vân Trúc là do ngươi an bài?"

Nguyệt Vân Sinh nghe vậy chỉ cười nhạt một tiếng.

"Ta còn nghĩ vì sao trong khoảng thời gian ngắn như thế mà Đỗ Vân Trúc đã lâm vào tình cảnh này, e là phải cảm tạ người của ngươi." Tiếu Kỳ than nhẹ một tiếng "Chỉ sợ hôm nay sau khi cãi vã xong, Đỗ Vân Trúc và Đỗ gia sẽ như nước với lửa, hoàng hậu đã sớm như hổ rình mồi, trước là do Tiếu Mặc ngăn, nhưng nếu thế cân bằng bị phá vỡ, Đỗ Vân Trúc e là khó thoát một kiếp."

"A Kỳ, tình thế trong cung biến ảo khôn lường, hơi bất cẩn một chút là vạn kiếp bất phục, không thể không cẩn thận." Lông mi Nguyệt Vân Sinh hơi rụt xuống "Ta không thể để an nguy của ngươi mạo hiểm."

"Ta biết." Tiếu Kỳ cười, đưa tay nắm chặt lấy tay Nguyệt Vân Sinh, "Có lẽ ngươi cũng biết rồi, ta đem tin tức hoàng hậu muốn động thủ ra nói với Đỗ Vân Trúc, e sợ là việc hoàng hậu muốn thần không biết quỷ không hay mà ra tay, vẫn sẽ có vài phần khó khăn."

"Ngươi dĩ nhiên là đã có cân nhắc, ta chỉ lo cho an toàn của ngươi. Bất quá việc hoàng hậu trúng độc, Tiếu Mặc ngàn vạn lần cũng không ngờ rằng đó là do hoàng hậu ra tay, tự biên tự diễn." Nguyệt Vân Sinh than nhẹ một tiếng "Bây giờ nhìn lại, hoàng hậu nương nương thật là hận Đỗ Vân Trúc đến độc, làm sao lại có thể khoan dung để nàng ta ba lần bốn lượt khiêu khích?"

Tiếu Kỳ nghe xong, con mắt trầm xuống, khí tức cũng trở nên băng lãnh. Nguyệt Vân Sinh phát hiện, trong lòng không khỏi lo lắng. Tiếu Kỳ lắc đầu "Văn Cẩn, ta không gạt ngươi. Coi như chuyện này đã đi quá lâu đi, nhưng ta vẫn khó có thể tiêu tán nó."

"A Kỳ..."

"Ngươi không phải lo lắng, ta biết ta đang làm gì." Tiếu Kỳ cười ha ha "Văn Cẩn, ban đầu ta lưu Đỗ Vân Trúc lại, không phải dung mạo của nàng ta có điểm giống mẫu phi, chỉ là cho rằng, sau này nàng sẽ có hữu dụng."

"Ta biết, ngươi không phải người hành động theo cảm tính." Nguyệt Vân Sinh gật đầu, "Ta chỉ sợ Đỗ Vân Trúc tồn tại, gây nên bất lợi cho ngươi, giữ lại nàng, khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng. Hơn nữa, nàng ta lại được bệ hạ sủng ái như vậy...."

Tiếu Kỳ ôm lấy Nguyệt Vân Sinh, hít lấy một hơi mới tiếp tục nói "Dung mạo tương tự, nhưng cũng không phải là một người. Loại đạo lý này có lẽ chỉ ta biết, nhiều người không hề phát hiện ra. Mọi chuyện đều có nguyên nhân, cho nên ngươi dù không tin ta nhưng cũng bắt buộc phải tin tưởng...." Ánh mắt của hắn nhìn về một thứ khác ngoài cửa sổ.

Nguyệt Vân Sinh thấy không khỏi sửng sốt, sau đó thuận theo tầm mắt của Tiếu Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh nắng chói lọi chính là cung điện một mảnh hoàng kim chính là Dưỡng Tâm điện của hoàng đế! Nguyệt Vân Sinh thất kinh, không dám tin nhìn về phía Tiếu Kỳ "Lẽ nào bệ hạ...."

Tiếu Kỳ một mặt túc sắc, trịnh trọng gật đầu, "Không quản đến việc gì xảy ra, nếu quan tâm đến mẫu phi, ông nhất định sẽ không để ta gặp chuyện gì."

"Chuyện này..."

"Văn Cẩn, trước đó ngươi có phải có chuyện không hiểu không?"

Nguyệt Vân Sinh trầm mặc không nói.

"Vì sao sau khi Tiếu Mặc đăng cơ, tất cả các hoàng tử đều chết hoặc lưu vong, nhưng cuối cùng lại chỉ mình ta bình yên vô sự." Tiếu Kỳ thấy Nguyệt Vân Sinh ngưng lông mày, không khỏi khẽ mỉm cười "Lúc trước ta cũng không hiểu, sau đó ta mới biết, tất cả mọi chuyện cũng bởi vì ông ấy...."

"Là bệ hạ." Nguyệt Vân Sinh nhẹ giọng nói.

Khó trách, vô luận là trước kia thái hậu, giờ là hoàng hậu có tạo áp lực, Tiếu Mặc từ đầu đến cuối đều không hề ra tay với Tiếu Kỳ.

Khó trách, khó trách, khó trách a! Khó trách Tiếu Mặc bao lần muốn đưa Tiếu Kỳ vào chỗ chết, nhưng cũng không có cách nào để bản thân phải ra tay.

Y từng không biết tự lượng sức mình cho là, Tiếu Mặc làm như vậy là vì y, sợ nếu hạ thủ với Tiếu Kỳ, quan hệ bấy lâu này của bọn họ liền vì thế mà rạn nứt. Có thể quay đầu, hoá ra tất cả đều là vì bệ hạ, cũng không phải nhờ y!

Thật là buồn cười! Thật là tức cười!

"Văn Cẩn." Tiếu Kỳ đau lòng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nguyệt Vân Sinh, kiếp trước yêu người trước mắt đến tận xương tuỷ, hắn làm sao không đoán được giờ này người ấy đang nghĩ gì, nhưng hôm nay, nếu quyết định vĩnh viễn trừ bỏ mọi hậu hoạ, hai người đều nhất định phải róc xương chữa thương. Dù thế nào, sự tồn tại của Tiếu Mặc đều ảnh hưởng đến Nguyệt Vân Sinh, cho nên hắn không thể không hạ thêm thuốc "Là phụ hoàng, trước kia đưa di chiếu cho Tiếu Mặc còn đồng thời trao một mật chiếu khác."

Nguyệt Vân Sinh sắc mặt trắng bệch, hai con mắt long lanh không nhúc nhích nhìn Tiếu Kỳ.

Tiếu Kỳ và y nhìn nhau, gằn từng chữ "Nếu như phụ Tiếu Kỳ, trời tru đất diệt."

Nguyệt Vân Sinh sau khi nghe xong đột nhiên nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt như xác chết.

Thì ra, đến cuối cùng, cả một kiếp trước yêu thương như vậy, ông trời đều đem nó biến mất như không còn.

Tiếu Kỳ gắt gao ôm lấy Nguyệt Vân Sinh "Văn Cẩn, ta xin lỗi, ta biết ngươi đau đớn, ngươi khổ sở, nhưng ngươi còn có ta."

Nguyệt Vân Sinh ngồi ở đó, không có bất kỳ phản ứng nào.

Giờ phút này, Tiếu Kỳ vô cùng sợ hãi, thời điểm hắn quyết định nói cho Nguyệt Vân Sinh, hắn đã từng nghĩ đến bất kỳ tình cảnh nào, lại không ngờ rằng, Nguyệt Vân Sinh lại yên lặng như vậy, tuyệt vọng như vậy ngồi trước mặt hắn, mà hắn là không thể ra sức làm cái gì đó.

Tiếu Mặc a Tiếu Mặc.

Sau một lúc lâu, Nguyệt Vân Sinh mới thở dài một tiếng.

Tưởng rằng tâm mình từ lâu đã như nước đọng, khó nổi lên sóng gió, giờ khắc này mới biết được, róc xương chữa thương như vậy thật quá đau khổ.

"Văn Cẩn...."

"Cho dù ngươi không không nói, một ngày nào đó ta cũng sẽ biết." Nguyệt Vân Sinh cười khổ lắc lắc đầu "Ta vốn cho là, đến cùng thì hắn đối với ta vẫn có một tia tình ý, bây giờ nhìn lại, ta lại đánh giá cao mình quá mức. Hắn là người như vậy...."

Hắn là người như vậy, ngay cả thân mẫu của mình cũng có thể lợi dụng. Ở trong mắt hắn, thế gian này là tất cả, đế vị ở trước mặt hắn, có đáng là gì? Khó trách, Đỗ Nguyễn muốn mượn tay thái y loại trừ Tiếu Kỳ, Tiếu Mặc lại ngăn lại. Khó trách, sau khi Tiếu Mặc lên ngôi, từng bước ép sát Tiếu Kỳ, hắn dù bực tức đến muốn nổ phổi nhưng cũng không hề chính diện mà động thủ.

Hoá ra.... Hoá ra tất cả cũng chỉ vì một bức mật chiếu của bệ hạ.

Con đường máu đến với ngôi đế vương, nhất định nhất tướng công thành vạn cốt khô. Mà Nguyệt Vân Sinh y, không, kiếp trước là Đỗ Hành, bất quá cũng chỉ như một tảng đá nhỏ trên con đường bước đến thành công của Tiếu Mặc.

Người cô đơn, đại khái là hình dung hắn. Hắn xưa nay đều chỉ tin tưởng có mình mình, từ trước đến nay cũng vậy, đều không để người nào ảnh hưởng một tia đến kế hoạch của hắn. Những chuyện này, ở kiếp trước Nguyệt Vân Sinh đã sớm biết nhưng vẫn u mê không chịu tỉnh, cũng chỉ là lừa mình dối người, có lẽ bản thân ở trong mắt hắn, giống như người khác đều không có khác biệt gì.

"A Kỳ, ta khác, đại khái là ta có giá trị lợi dụng, so với tất cả mọi người, ta đối với hắn có chút ít khác biệt." Nguyệt Vân Sinh nhẹ nhàng nói "Buồn cười thật, ta tự nhận là thông tuệ, nhưng vẫn lừa mình dối người."

Lời nói của Tiếu Kỳ hiển nhiên hiện lên cảm giác cực kỳ khó chịu. Nhưng hắn không có bất kỳ biện pháp nào, nếu như như vậy không công bằng, quan hệ của bọn họ trong tương lai sẽ phải trải qua nhiều thử thách hơn nữa. Mà hắn cũng không hề trả lời, vì yêu cầu của Nguyệt Vân Sinh lúc này không phải cần ai khác trả lời, y chỉ có thể nói một câu để cho những gì mục nát từ đáy lòng hoàn toàn tống khứ ra ngoài.

"Đến cùng thì ta cũng không có gì khác biệt." Nguyệt Vân Sinh nghĩ có lẽ như vậy cũng tốt, triệt để bỏ qua mọi tâm tư, nhận ra vị trí của mình, mới có thể cố gắng tốt hơn để tiến lên, không bỏ qua nhiều thứ "A Kỳ, ta rốt cuộc cũng thấy rõ, không ngờ đã muộn như vậy."

"Không muộn." Tiếu Kỳ biết Nguyệt Vân Sinh là một người thông minh, cho thời gian để y nghĩ rõ ràng tất cả "Ông trời cho chúng ta một cơ hội, chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể đi cùng nhau."

"Đúng vậy." Ông trời mãnh liệt như vậy, y ban đầu cho là, việc y trở về là để cứu vãn những gì đã mất, bồi thường cho sự hổ thẹn trong lòng của y. Nhưng bây giờ y rốt cuộc nhận ra, đó là để cứu rỗi y, là vì y.

"Ta u mê không chịu tỉnh, cuối cùng lại để cho Đỗ Vân Trúc hại ngươi hãm mình trong lao tù." Tiếu Kỳ tha một tiếng "Đời này kiếp này, không thể sai một lần nữa."

Cùng một sai lầm, sẽ không có chuyện ngã hai lần trên đó.

"Ừm." Nguyệt Vân Sinh nhẹ nhàng gật đầu "Mọi chuyện đã được ông trời an bài toàn bộ." Trước kia hắn không tin nhưng ngay lúc này, hắn tin.

Từ trước kia, có lẽ tất cả đều là định số.

"Văn Cẩn, ta biết việc này đối với ngươi tạo nên kích động quá lớn. Nhưng chúng ta không có thời gian, thân thể phụ hoàng ngày càng suy nhược, sóng gió trong cung lại không bao giờ ngưng. Ta và ngươi, không thể chỉ lo riêng cho cái thân mình."

Nguyệt Vân Sinh điều lại tâm tư "A Kỳ, ngươi đã chuẩn bị gì rồi?"

Tiếu Kỳ đưa mắt nhìn y, thấy sắc mặt y đã bình ổn mấy phần, trong lòng không khỏi an tâm hơn. "Chuyện của Đỗ Vân Trúc và hoàng hậu, nếu ta đã biết, người kia cũng sẽ biết, thế nhưng rất nhiều chuyện ta không thể ra sức được."

Sau khi Tiếu Kỳ nói, hai người rơi vào trầm mặc.

Phải phòng bị cả hậu cung với thủ đoạn khó lường, đã làm hoàng đế phải mất đi Tiêu Thục phi người mà mình yêu nhất. Mà so với hậu cung, trong triều tranh đấu còn mãnh liệt hơn nữa, hoàng đế lại càng không thể manh động, bằng không, những người mà ông yêu thương nhất, tin tưởng nhất của mình sẽ phải đứt đoạn mọi liên lạc.

Có cỡ nào đáng thương, đường đường là hoàng đế của một quốc gia, đứng trên đỉnh cửu ngũ chí tôn, nhưng ngay cả việc bảo vệ người mình yêu lại gian nan đến như vậy.

"A Kỳ, ngươi định làm như thế nào?" Nguyệt Vân Sinh hỏi.

"Được đến đâu hay đến đó." Tiếu Kỳ cười khổ "Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi. Chỉ cần an ổn vượt qua quãng đời còn lại."

Nguyệt Vân Sinh nghe xong, im lặng không lên tiếng.

Tiếu Kỳ nhìn thấy bỗng nhiên kéo tay y.

"A Kỳ?"

Tiếu Kỳ nhìn y mỉm cười, nhẹ giọng nói "Ta vốn có dự định như vậy, nhưng bây giờ đã có ngươi, tất cả đều thay đổi."

Ánh mắt của Tiếu Kỳ nghiêm túc và kiên định, làm Nguyệt Vân Sinh không khỏi sửng sốt, lẽ nào....

"Văn Cẩn, bọn họ nợ ngươi, nợ ta, thương tổn ngươi, thương tổn ta. Tất cả, chúng ta đều phải đòi lại."

Nguyệt Vân Sinh muốn nói lại thôi, khi chạm đến ánh mắt nghiêm túc của Tiếu Kỳ, y đột nhiên cảm thấy nội tâm mình có biến hoá, tựa như có gì đó không giống bình thường. Y có oán, có hận, nếu như là ở kiếp trước, y nhất định sẽ khổ sở nhẫn nại, để cho trái tim mình bị kim đâm ngàn lỗ, cuối cùng bước chân đến tuyệt lộ. Nhưng mà giờ đây, kẻ đó cũng đâu có tội gì để làm khó dễ mình? Từ khi trở lại quá khứ, Nguyệt Vân Sinh thường nghĩ, y sống lại một đời này là có ý nghĩa gì? Chỉ cứu vãn mọi sai lầm là đủ rồi ư? Không đúng, sinh mệnh cần có nhiều ý nghĩa hơn, không đơn thuần chỉ là như vậy. Người sống đơn giản một chút sẽ tốt hơn, hận là hận, yêu là yêu, muốn làm liền sẽ làm. Bọn họ so với trước đây đến cùng là còn làm nhiều hơn, bởi vì bọn họ có rất nhiều thời gian, với nước với nhà, như vậy mới không phụ ý tốt của trời cao, một lần trở lại.

Một lát sau, Tiếu Kỳ nhìn y nở nụ cười.

Nguyệt Vân Sinh nhìn Tiếu Kỳ "Được, làm như ngươi nói, chúng ta sẽ đòi lại tất cả. " Nguyệt Vân Sinh vẫn có chút lo lắng "Nhưng trước kia chúng ta đã nói qua, ngươi đã cưới ta, nếu như bị phát hiện sẽ không thể thống nhất lên đứng đầu đất nước.... E là rất khó khăn, còn có thể nổi lên một trận tinh phong huyết vũ."

Tiếu Kỳ đưa tay ra trước mặt Nguyệt Vân Sinh, Nguyệt Vân Sinh không hiểu vì sao, y nhìn vào mắt của Tiếu Kỳ, chậm rãi đặt tay lên bàn tay của người trước mặt.

Mười ngón tay hai người đan xen, đáy mắt lạnh lùng của Tiếu Kỳ ẩn chứa mấy phần ấm áp "Buồn cười, tinh phong huyết vũ thì đã làm sao? Nếu như chỉ ngồi ở nơi đó mới có thể bảo vệ ngươi, vậy ta tranh giành một hồi thì thế nào?"

"A Kỳ...."

"Nào có cái gia pháp tổ tông nào được viết trên giấy đâu? Vậy nếu đã viết xuống, Văn Cẩn, Tiếu Kỳ không thể sửa sang cái gia pháp gò bó đó sao? Nếu ta trở thành vua, ta muốn cùng ngươi đứng trên cao nhìn vạn người bên dưới hành lễ, hai ta kề vai sát cánh, ngắm nhìn Bách Việt ngàn dặm thịnh thế, vạn dặm phong quang. Ta biết trong lòng ngươi có bao nhiêu chuyện, lại bởi vì ta mà hạn chế mình phải tranh đấu với một bên hậu cung. Nhưng mong ngươi hãy tin, một ngày nào đó, ta sẽ làm được."

"Ngươi..."

"Văn Cẩn, ngươi vì quốc gia có thể trở thành một thần tử, một cánh tay đắc lực, lưu danh bách thế. Nhưng lại vì ta mà ngươi bỏ mặc nó. Vậy ta sẽ vì ngươi mà thay đổi tất cả mọi thứ! Kiếp trước có rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm tay của chúng ta, cuối cùng lại trơ mắt nhìn giang sơn ngày sau bị ngoại tộc xâm phạm, bách tính hoảng sợ sống qua ngày. Ngươi không nhớ những gì trước kia chúng ta thấy ở Bắc Nhung sao? Từng là một đại quốc, thoáng cái sụp đổ, sinh linh đồ thán. Đời này nếu chúng ta không thể thay đổi được, nếu như vương vị không chấp nhận thì ta muốn có ích lợi gì, chúng ta sống một đời này vì cái gì!"

Tiếu Kỳ.... Đây là Tiếu Kỳ sao?

Viền mắt Nguyệt Vân Sinh đỏ ứng, giờ phút này y nên làm gì đây?

"Tiếu Kỳ...."

"Văn Cẩn, đáp ứng ta, cho dù có khó khăn đến mức nào, có bao nhiêu nguy hiểm cũng không được từ bỏ, tin ta, và tin cả chính mình, chúng ta có thể làm được!"

"Được!" Thanh âm Nguyệt Vân Sinh run rẩy, gật mạnh đầu.

Nếu nhất định chỉ có chiến tranh mới ngăn cản được chiến tranh, vậy thì....

Vậy thì đánh đi!

Hai người vừa trò chuyện xong, bên ngoài truyền đến thanh âm của Thẩm Đại Hải "Điện hạ, bên ngoài có Cáp Xích tổng quản đến."

Nguyệt Vân Sinh và Tiếu Kỳ nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được nghi hoặc trong mắt đối phương.

Sắc trời đã tối dần, hoàng đế rất ít khi triệu kiến Tiếu Kỳ, thời khắc bấp bênh này rốt cuộc là có dụng ý gì?

"A Kỳ, ngươi mau đi đi." Nguyệt Vân Sinh nhỏ giọng dặn dò "Chắc chắn bệ hạ có điều muốn nói."

Tiếu Kỳ nhanh chóng gật đầu, cầm lấy áo khoác, vội vã đi theo Cáp Xích đến gặp hoàng đế.

Thời điểm đến Dưỡng Tâm điện, Cáp Xích đột nhiên nói một câu "Cửu điện hạ, thân thể bệ hạ không quá tốt."

Tiếu Kỳ nghe xong ngẩn ra, đang muốn hỏi thì Cáp Xích đã cao giọng bẩm báo "Bẩm bệ hạ, Cửu điện hạ đến."

Một lát sau, bên trong truyền đến thanh âm mệt mỏi của hoàng đế.

"Dẫn hắn vào."

"Dạ!"

Tiếu Kỳ đi vào với tâm tình nặng nề, mà hoàng đế lại ho khan vài tiếng, ông hiển nhiên vô cùng gắng sức kiềm chế bản thân, bằng không sẽ phải một phen tâm tê liệt phế. Tiếu Kỳ thấy sau màn giường vàng óng là khuôn mặt tái nhợt đang đỏ ửng lên của hoàng đế lúc này đang nằm trên giường. Trong nháy mắt, Tiếu Kỳ phát hiện ra ông tựa hồ đã già đi rất nhiều. Hơn nữa, đại khái là bởi vì bệnh tật, hai gò má của hoàng đế gầy hốc hác, xương gò má cao lên, hiện ra cặp ngươi đen có thể nhìn thấu tất cả, hết thảy đều không phù hợp.

"Ngồi xuống đi." Hoàng đế từ trên giường ngồi dậy, Tiếu Kỳ ngẩn ra, vội đưa lên cho ông một cái gối đặt sau lưng, giúp ông ngồi thật thoải mái.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng phúc thọ vô cương."

Hoàng đế liếc mắt nhìn hắn "Đứng lên đi, nghi thức xã giao của ngươi bây giờ nhiều lên không ít."

Năm đó Tiếu Kỳ coi trời bằng vung, không để ai vào mắt, bởi vậy sau đó cũng chịu không ít khổ.

"Bị đánh nhiều hơn, dĩ nhiên là hiểu hơn." Tiếu Kỳ cúi đầu xuống, thấp giọng đáp.

Hoàng đế ngẩn ra, sau đó thở dài một tiếng "Ngươi oán ta."

Hoàng đế không tự xưng "trẫm" cao cao tại thượng mà xưng "ta" một cách bình thường.

Tiếu Kỳ nghe, đáy lòng dù kinh ngạc, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc "Phụ hoàng quá lời, nhi thần nào dám."

"A Kỳ." Có lẽ tuổi đã cao, đại nạn sắp đến, hoàng đế đã thấy ra rất nhiều chuyện, đưa tay kéo Tiếu Kỳ "Là ta có lỗi với mẹ con các ngươi, ta yêu Vân Trúc nhưng lại không thể bảo vệ nàng thật tốt. Ta muốn bù lại nó cho ngươi, nhưng cách làm không đúng, lại lạnh nhạt với ngươi."

Tiếu Kỳ thấy hoàng đế thẳng thắn như vậy không khỏi kinh ngạc, người của hắn, người của Trai Nguyệt Lâu, hơn nữa là người của phụ hoàng, hắn biết giờ khắc này cho dù là cái gì bọn họ cũng đều khó an toàn. Đối mặt với hoàng đế, Tiếu Kỳ nhớ đến kiếp trước, nguyên nhân khi đó hắn không biết, đến thời điểm rời đi rồi hắn mới hiểu nhưng từ lâu đã không còn cách nào cứu vãn.

Không phải không yêu mà là vạn bất đắc dĩ. Hoàng đế cho dù là chân nhân thiên tử nhưng cũng có quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, vì bảo vệ Tiếu Kỳ, hắn không thể không dùng phương pháp này.

"Phụ hoàng...."

Nghe Tiếu Kỳ gọi mình như vậy, trong lòng hoàng đế vô cùng cảm động. Đã bao lâu rồi ông không nghe thấy Tiểu Cửu gọi mình như vậy?

Tiếu Kỳ biết, dựa theo thời gian trước, bọn họ không có quá nhiều thời gian, cho nên hắn cũng thu lại những chiếc gai cắm trên mình. Thời gian để bọn họ thương tổn nhau, không bằng quý trọng nó ngay lập tức.

"A Kỳ, ta có lỗi với Vân Trúc, ta có lỗi với ngươi. Ta yêu các ngươi nhưng lại không thể bảo vệ tốt." Có thể làm cho người đứng đầu một quốc gia phải cúi mình nhận sai, trên thế giới này đã có Tiếu Kỳ thì sẽ không có người thứ hai.

"Ta biết."

"Khụ khụ khụ khụ khụ." Hoàng đế chấp nhận tổn hại đến nguyên khí, lần này lại thêm đau lòng, càng ngày càng suy yếu. Tiếu Kỳ nhìn, khó tránh sinh lo lắng, thấy ông ho khan vội đưa tay giúp ông thuận khí, chốc chốc vỗ nhẹ nhẹ trên lưng ông. Cảnh tượng khiếp sợ này, xương cốt và tay chân hoàng đế đã không còn linh hoạt, cả người đã mất đi nét hăng hái trước kia.

Nhất thời thấy cảnh mà sinh đau buồn, Tiếu Kỳ vô cùng bi thống "Phụ hoàng...."

"A Kỳ. Thời gian của ta không còn nhiều." Thân thể và trạng thái của hoàng đế đã thành thói quen, cũng không cảm thấy kinh ngạc, thừa dịp thân thể mình vẫn trụ được, vì hài tử của mình mà gieo chút hy vọng sống.

"A Kỳ, ngươi đừng lo lắng, cho dù ai làm đế, ngươi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì." Hoàng đế nói một câu thì liền nhận lấy một trận ho khan.

Hoàng đế lần này vì mình mà khổ sở mưu tính, Tiếu Kỳ làm sao lại không cảm động, nhớ đến kiếp trước lại càng đau buồn. "Phụ hoàng, ngươi đừng xảy ra chuyện gì."

"Thân thể của ta, tự ta hiểu rõ." Hoàng đế cười nhạt, hoà ái vỗ bờ vai hắn, "A Kỳ, từ khi Vân Trúc đi, hai cha con chúng ta nói chuyện phiếm với nhau, đây có lẽ là lần đầu tiên!"

Hiển nhiên hai người đều muốn quay lại thời gian vui vẻ đó, đắm chìm trong hồi ức ngọt ngào chứ không thống khổ như bây giờ.

Có lẽ giấc mộng mỹ lệ kia cũng đã đến lúc tỉnh.

"Phụ hoàng, chờ người khá hơn, ta sẽ..."

"A Kỳ, thôi." Hoàng đế nhẹ nhàng lắc đầu "Những năm tháng qua, nếu không phải vì quốc gia, cũng vì ngươi lúc đó quá nhỏ, nếu không ta cũng đã đi tìm Vân Trúc rồi."

Nghe hoàng đế nói vậy, tâm Tiếu Kỳ trở nên ngột ngạt bi ai "Phụ hoàng, nhiều năm trước nhi thần mất đi mẫu phi, bây giờ người lại xa nhi thần..."

"Tiệc vui đến mấy rồi sẽ có lúc tàn." Hoàng đế từ ái đưa tay vuốt ve khuôn mặt Tiếu Kỳ "Bất quá cũng đã đổi một loại phương thức. A Kỳ, ngươi mấy năm gần đây đã trưởng thành lên nhiều, phụ hoàng cũng an tâm không ít. Không quan tâm xảy ra chuyện gì, ngươi cũng đều phải tin tưởng, phụ hoàng và mẫu thân ngươi đều đang bảo vệ ngươi."

Tiếu Kỳ ngửa đầu, viền mắt nong nóng, cơ hồ muốn hỏng mất.

"Phụ hoàng không tiếc bất chấp nguy hiểm, muốn ngươi đến đây chỉ vì muốn hỏi ngươi vài chuyện." Hoàng đế nhìn thẳng vào hai mắt, tựa như không muốn bỏ qua một điểm tâm tình nào.

"Vị trí này, ngươi muốn không?"

Tiếu Kỳ kinh hãi, hoàng đế nói trắng ra như vậy quả thực là nằm ngoại dự liệu của hắn.

"Phụ hoàng...."

"Trước hay trả lời ta, có muốn hay không?"

Tiếu Kỳ cắn răng, quyết định vén bào lên hướng hoàng đế quỳ xuống "Phụ hoàng, xin hãy tin tưởng nhi thần, nhi thần nhất định không làm phụ lòng người."

"Được được được...." Hoàng đế nói liền ba chữ, lòng tràn đầy vui mừng "Con ngoan, mau đứng lên đi."

"Vâng, phụ hoàng."

Hoàng đế nhìn hắn, đột nhiên hỏi "Là vì đứa trẻ kia sao?"

"Phụ hoàng?"

"Kỳ thực phụ hoàng vẫn luôn biết, ngươi đối với ngôi vị hoàng đế không chút ham muốn. Nhưng...." Hoàng đế thở dài "Lại vì đứa trẻ kia, không hiết là tốt hay là xấu."

"Phụ hoàng, việc này và Văn Cẩn....."

"Ngươi còn nghĩ ta không biết, ta còn không hiểu sao?" Hoàng đế lườm hắn "Đó cũng là đứa trẻ tốt, có nó sau này đứng bên cạnh ngươi, ta cũng yên tâm."

"Phụ hoàng....."

"Nếu đã quyết định muốn tranh giành, ngươi phải biết nơi đó hung hiểm đến mức nào?" Hoàng đế nhớ đến năm xưa cảm khái rất nhiều, "Một khi bước lên con đường này thì sẽ không thể trở về, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?"

"Vâng."

"Trước kia ta không thể bảo vệ tốt cho Vân Trúc nên hối hận một đời." Hoàng đế nhìn hắn, bất đắc dĩ nói "Khi đó, ta nghĩ nếu như Vân Trúc biến mất, ta sẽ đem tình yêu với nàng dành gấp bội cho ngươi."

"Thế nhưng sau đó...." Hoàng đế lắc đầu "Thế gian này có nhiều chuyện bất đắc dĩ, ta biết rõ tâm tư hoàng hậu đối với ngươi khó lường đến mức nào, thế mà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi ngày ngày uống thuốc độc, lại không có cách nào trục xuất hoàng hậu."

"Phụ hoàng, ngài không cần tự trách, việc này cả ngài cũng không thể làm gì."

"A Kỳ, ta chỉ muốn cho ngươi biết, một khi ngươi đã bước một bước chân qua nhìn khó lòng quay lại được. Văn Cẩn ở bên cạnh ngươi cũng có thể gặp nguy hiểm."

"Nhi thần biết, nhưng khác với phụ hoàng là, nhi thần tin tưởng y, cũng tin tưởng bản thân mình." Tiếu Kỳ nói "Cho nên, nhi thần khác ngài ở những điểm như vậy!"

Hoàn chương 93

Tác giả có lời muốn nói: Một đêm không ngủ, rốt cuộc viết ra, đầu óc không rõ ràng e là có chút sai lầm. Chờ tỉnh rồi đổi mới tiếp:)

Red9: Mệt! Cái chương này dài chết mất!