Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

"Trở về rồi hả? Nói đi, việc ta bảo ngươi điều tra đã đến đâu rồi." Tiếu Kỳ từ ngoài đi vào, nhìn thấy Hắc Diệu, sau đó cùng hắn vào ngồi bên trong, sau khi ngồi xuống liền nhấp một ngụm trà.

Hắc Diệu đứng bên cạnh Tiếu Kỳ nghe vậy thấp giọng trả lời "Thưa chủ nhân, thuộc hạ gần đây đến Vệ quốc ngầm điều tra, ngoại trừ bốn thị nữ cùng Tần Mặc bên cạnh Vệ công chúa, cho dù là những người trong Vệ quốc công phủ muốn gặp Vệ công chúa cũng rất khó. Mà năm đó, những người phụ trách việc đỡ đẻ Vệ công chúa, bà đẻ cùng một số người, người thì mất tích, người thì chết già."

"Cho nên nói...." Tiếu Kỳ cầm tách trà có chút ra sức bóp chặt "Bây giờ không có chứng cứ, không có cách nào xác thực?"

"Đúng thưa chủ nhân. Cho nên, thuộc hạ cho là năm đó đã diễn ra sự việc nào đó, nếu không người của Vệ quốc công phủ cũng không xử lý kín đáo như vậy."

"Càng là bảo vật lại càng làm người ta hoài nghi." Tiếu Kỳ nhẹ giọng cười cười "Cho dù là vỏ trứng không có một khe nứt nhưng nếu có lực đè lên nó thì cũng chẳng phải đã xong rồi sao?" (ý là: một thứ cho dù có tốt đến mức nào thì cũng sẽ có điểm yếu - Đa tạ bạn Vlichi ❤️ Nếu không câu này tui cũng không hiểu.)

"Vâng, đúng như chủ nhân nói. Hơn nữa chủ nhân biết đấy, ở dưới vương triều Bách Việt thường thì trưởng tôn tử của các chư hầu phải vào kinh vi chất, sau khi trưởng thành mới được hồi minh văn. Nhiều năm dưới hậu đãi của Tiếu thị, trưởng tôn tử của các chư hầu đều bị dưỡng hỏng đi, bị đuổi về kế thừa phụ nghiệp sau đó liền khiến cho thế lực phiên quốc trở nên yếu thế dần. Vệ quốc là phiên quốc của Bách Việt, thuộc hạ cho là, Vệ quốc công không muốn cho Vệ công chúa vào kinh vi chất nên mới biến y trở thành nữ tử."

Tiếu Kỳ tán thành "Vệ quốc công có lẽ nghĩ là đã cho trưởng tử nhà hắn tránh được một kiếp, mà vạn vạn không ngờ tới lại bị phụ hoàng chỉ hôn cho Tiếu Kỳ ta. Bất đắc dĩ mới để Vệ Nam Bạch xuất giá."

"Chủ nhân anh minh."

"Hắc Diệu, cái ta khó hiểu ở đây đó là, Vệ Nam Bạch có thể không đến Bách Việt nhưng y lại bất chấp nguy hiểm, ngàn dặm xa xôi gả đến đây, huỷ đi tất cả tương lai, tiền đồ của mình, lại còn không thực hiện mục đích mà mấy năm trước Vệ quốc công đã thực hiện, vì sao?" Tiếu Kỳ bất đắc dĩ cười cười "Mà y làm thế nào có thể có được thân hình của một cô gái bình thường chứ?"

"Việc chủ nhân nghi ngờ cũng chính là việc thuộc hạ vẫn luôn không tài nào hiểu được." Hắc Diệu gật đầu "Trong đội ngũ ám sát của Vệ quốc lúc đó cũng có người nằm vùng của chúng ta, nhưng tất cả lại phát sinh quá nhanh, những người của chúng ta bị khai trừ gần hết, ngay cả thi hài cũng không tìm thấy. Mà có tin tức nói, nếu không phải đám thích khách kia, Vệ quốc công đã chuẩn bị tất cả để làm giả hiện trường Vệ công chúa bị ám sát bỏ mình để thay cho y một thân phận khác."

"Đây đúng là một trong những thứ làm ta khốn hoặc như vậy." Tiếu Kỳ cau mày "Chúng ta bây giờ có chín phần nắm chắc, có thể khẳng định Vệ Nam Bạch là nam phẫn nữ, bí ẩn giấu trên người y cũng vô cùng nhiều."

"Chủ nhân, thuộc hạ đã từng nghe Các chủ các danh kiếm trên thiên hạ nói qua, nhiều năm trước ở trên giang hồ xuất hiện một loại cốt công, có thể biến hoá, thay đổi hình thể, theo suy đoán của thuộc hạ... Vệ công chúa nếu như là đệ nhất cao thủ thần bí của giang hồ Nguyệt Vân Sinh, y rất có thể..."

Nghe vậy, đồng tử Tiếu Kỳ co rút mạnh, cái ly trong tay nhanh chóng bị hắn bóp nát "Nếu là như vậy..." Hắn thất thần tự lẩm bẩm, nếu là như thế thì....

"Chủ nhân!" Hắc Diệu cả kinh lập tức quỳ xuống "Thỉnh chủ nhân bảo trọng ngọc thể."

Theo bản năng liếc mắt nhìn tay của mình, Tiếu Kỳ buông tay xuống, chén nước rơi xuống đống mảnh vỡ.

Thẩm Đại Hải bên ngoài nghe thấy tiếng vang kỳ lạ bên trong lập tức lo lắng hỏi "Điện hạ, ngài không sao chứ?"

Tiếu Kỳ nhanh chóng xua tay, để Hắc Diệu rời đi trước mới mở miệng đáp "Không có gì, ta không cẩn thận làm vỡ chén trà trong tay thôi."

"Điện hạ, có cần nô tài lệnh cho người đến dọn dẹp đi không?"

Tiếu Kỳ rút một chiếc khăn trong tay ra xoa xoa tay, bước đến cửa nhìn Thẩm Đại Hải "Ngươi lệnh cho mấy người vào dọn dẹp một chút đi."

"A....điện hạ, tay của ngài bị thương!?" Thẩm Đại Hải nhìn thấy ống tay áo của Tiếu Kỳ loang lổ vết máu, không khỏi kinh hãi "Nô tài đi gọi thái y về cho ngài!"

"Ta nói bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện gì cũng đừng có kinh hãi đến mức ấy, bất quá cũng chỉ vừa mới bị một mảnh vỡ cắt trúng, đừng lo lắng." Tiếu Kỳ vân đạm khinh phong nói.

"Điện hạ!"

"Được rồi, được rồi! Tuỳ tiện gọi ai đó đến băng bó qua là được." Tiếu Kỳ biết nếu không để Thẩm Đại Hải tìm người tới thì lão nhất định sẽ lải nhải không dứt, bất đắc dĩ nghe lão một chút.

Thẩm Đại Hải nhanh chóng bước chân ra ngoài tìm thái y.

Tiếu Kỳ đứng ở đằng kia, nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp thân trúc, nhìn về phía Thiên điện.

Vệ Nam Bạch, nếu ngươi là Nguyệt Vân Sinh, dựa vào thủ đoạn và năng lực của ngươi, không cần phải chịu đựng nguy hiểm lớn như vậy.

Cho nên, ngươi đến đây tột cùng để làm gì? Tại lúc trước còn đồng ý đáp lại cái thánh chỉ chỉ hôn đó?

Hơn nữa....

Tay Tiếu Kỳ nắm chặt lại.

Ngươi....

Ngươi tại sao lại nhiều lần xông vào nguy hiểm gian nan cứu ta như vậy?

Thượng Nguyên năm thứ mười bảy, ngày 15 tháng 4 (Lịch Nông), trận chiến mấy tháng kéo dài ở chiến trường cánh Bắc cuối cùng đã hoàn toàn thắng lợi, trấn quốc Đại tướng quân Lãnh Thiên Sơn dẫn đại quân chiến thắng trở về. Lãnh Thiên Sơn là trọng thần đứng đầu đương triều, thê tử của trấn quốc Đại tướng quân Thư phu nhân chính là bào muội của bệ hạ, mà trưởng nữ Lãnh gia Lãnh Thục Nghi là chính phi của Tam hoàng tử Tiếu Mặc, lập chiến công lớn, gia thế lại hiển hách, danh tiếng của Tiếu Mặc cùng Lãnh gia ở kinh thành nhất thời nóng bỏng cả tay, danh tiếng vô lượng.

Vốn là Hoàng đế đã chuẩn bị thiết yến khao công thần ở Thang Sơn nhưng thân thể của Hoàng đế đột nhiên không khoẻ, nên sau đó mới đổi thành Phụng Thiên điện là nơi tổ chức yến tiệc cho quần thần. Đúng lúc gặp mặt tứ vị phiên vương vào kinh, vốn chỉ có quần thần mới tham gia tiệc khánh quân, ngoại trừ Thái hậu, Hoàng hậu và trấn quốc Thư phu nhân cùng Tam hoàng phi Lãnh Thục Nghi là nữ nhân, hoàng đế lại ngoài ý muốn còn mời Vệ Nam Bạch, đại diện cho phiên quốc Vệ quốc có mặt tại yến hội này. Lời mời này vừa ban ra, bên trong bên ngoài cung đã ầm lên một trận náo động.

Trước đó nghe nói Vệ Quốc có hàng trang sức quý giá kéo dài đến mười dặm đã náo động cả kinh thành, các nữ quyến càng thêm ước ao được như Vệ Nam Bạch. Bây giờ ngôi vị Thái tử còn chưa xác định, Tiếu Mặc luận về văn hoá, hiểu biết, võ công đều xuất chúng, hơn nữa lại có quan hệ thông gia với một gia tộc hiển hách như Lãnh gia, các đại thần đã có ý tính toán nên đi theo ai, bây giờ Hoàng đế lại có hành động ngoài dự liệu này, bọn họ không thể không suy xét đến địa vị của Cửu hoàng tử Tiếu Kỳ.

Vẫn là lệnh cho người ở Bảo ty đến bố trí, trang hoàng lại Phụng Thiên điện, ngoài điện lộ ra khí thế hoàng gia uy nghi, phía đông phía tây đều cắm đầy hoàng kỳ, toàn bộ cung điện đều có không khí vui mừng, giăng đèn kết hoa vô cùng nhộn nhịp.

Tiệc tối bắt đầu, xe ngựa của hoàng đế mới dừng ở trước cửa Phụng Thiên điện, đoàn người đảm nhận việc phối âm - âm nhạc cũng được tấu lên. Hoàng đế cùng Hoàng hậu ở hai bên đỡ lấy Thái hậu ngồi lên chỗ đã chuẩn bị. Các vị hoàng tử cùng các phiên vương các chư hầu cũng lần lượt lên điện, ngồi ở hai bên. Lãnh Thiên Sơn cùng Đỗ tướng quân đứng đầu quần thần cũng lần lượt ngồi xuống chỗ ngồi.

Ngay đêm đó, làm người khác chú ý nhất lại chính là một thân trang phục lụa đào, khiến cho các phiên vương cùng các hoàng tử đều không thể rời tầm mắt. Rõ ràng chỉ là một nữ tử chốn khuê phòng chưa thành thân, từng bước chân, tiếng vung tay nhẹ nhàng lại khí độ như vậy, so với khí độ phải tốn nhiều năm học qua như các phiên vương và hoàng tử có hơn chứ không kém, điều này khiến ai chưa từng gặp qua Vệ Nam Bạch đều lấy đó làm kinh ngạc.

Hôm nay Vệ Nam Bạch vận trang phục mộc mạc nhưng cũng là một trang phục cốt yếu để tham gia yến tiệc, áo khoác làm từ lụa Thiên Hương Lăng, sắc hoa trên mảnh lụa đào mở ra tà lụa mỏng bên trong, bên ngoài miếng lụa mỏng thêu một bộ vân hoa văn duệ, mái tóc đơn giản chỉ dùng một chiếc trâm bạch ngọc cài lên. Mái tóc đen nhánh cùng y phục màu lụa đào lại càng tôn lên làn da trắng hơn tuyết, chân mày đẹp như tranh vẽ, từng nước của y trông như một cành hoa mai di chuyển, giống như một loại rượu ngon, con người không uống mà vẫn cảm thấy mình say. Mặc dù dùng khăn che mặt nhưng vẫn mạnh mẽ đem cả ngàn hoa mẫu đơn kia hạ thấp xuống, khí như U Lan, giống như tiên tử đang dạo chơi nhân gian, khung cảnh tựa như ảo mộng, cho dù là có dùng đến sáu lớp phấn trang cũng không thể biến thành cái khung cảnh này. Không chỉ có Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, Thái Hậu một thời gian dài không xuất cung cũng nhịn không được nhìn nhiều hơn.

Tiếu Kỳ vẫn là lần đầu nhìn thấy Vệ Nam Bạch như vậy, cứ thất thần như thế, nửa ngày cũng không hồi lại. Mãi cho đến khi Vệ Nam Bạch ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng gọi hắn một câu hắn mới phản ứng lại. Chỉ cần nghĩ đến người bên cạnh mình đây là một nam tử, thoạt nhìn so sánh với nữ tử đẹp nhất cung còn muốn kiều mỵ thêm vài phần, Tiếu Kỳ cảm thấy vô lực một cách sâu sắc.

Mới vừa hoàn lễ sau đó ngồi lại chỗ, Tiếu Kỳ liền phát hiện ngay cả các đại thần cùng hoàng tử đều đang thất thần nhìn Vệ Nam Bạch, con ngươi như muốn rời đi, bắt đầu xì xào bàn tán, tựa hồ tại sao Vệ quốc công lại chọn vị hôn phu này, không cảm thấy tiếc nuối sao? Tiếu Kỳ nghe vậy, tâm không nhịn được nổi lên chút buồn bực, hận không thể đem người này kéo trở về Lệ Chính điện khoá chặt lại, đỡ phải để y (vô tình) trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nhận ra được tầm mắt của Tiếu Kỳ, Vệ Nam Bạch hơi nghiêng đầu sang "Điện hạ, làm sao vậy?"

Tiếu Kỳ tập trung nhìn Vệ Nam Bạch, một mình hắn ở đây sinh ra muộn khí, người bên cạnh còn cố tình bày ra bộ bất tri bất giác!

Hoàn Chương 21.

.