Tác giả: Đản Thát Quân

Biên tập: Red9

Cửa sổ mở bị gió thổi vang lên âm thanh, Cáp Xích bảo vệ ở một bên lập tức nhỏ tiếng đi đóng cửa sổ lại.

Áo choàng trên người trượt xuống, cố gắng chống đỡ thân thể, hoàng đế phê duyệt tấu chương có chút mệt, mơ mơ màng màng ngồi ở long ỷ, giờ khắc này cũng tỉnh lại "Cáp Xích, giờ gì?"

"Có nô tài." Cáp Xích vội vã chạy lại, "Đã là canh ba thưa bệ hạ."

Hoàng đế mệt mỏi xoa xoa trán, luôn cảm thấy nội tâm bất an.

Đêm tối thật yên tĩnh, giống như có tiếng gió lớn vang vọng, như là tiếng gió bão đêm khuya, rốt cục kéo hạ màn che.

"Ở trong cung...." Hoàng đế châm chước hạ giọng chầm chậm, rồi lại im lặng. Không có nguyên do, đáy lòng ông có chút bất an lan tràn, cái cảm giác này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, thời điểm khi đó của Vân Trúc, ông cũng thấy như vậy.... Cáp Xích đứng đợi ở đó, lặng chờ ý chỉ của ông. Đôi đồng tử của hoàng đế bỗng căng thẳng, đột nhiên đứng dậy, Cáp Xích vội nhặt áo choàng mà ông làm rơi khoác lại cho, hoàng đế đi xuống điện, hít nhẹ một hơi, thấp giọng dặn dò "Mau cử người đưa Tiếu Kỳ đến đây lập tức."

"Vâng, bệ hạ." Cáp Xích nghe chỉ, liền quay người chạy ra ngoài. Nhưng lão vừa mở cửa điện, đã phát hiện một nhóm thị vệ đã bị thay đổi, nhiều thêm năm phần quân, lòng Cáp Xích không rõ ràng, cảm thấy chuyện có chút không đúng. Sắc mặt lão bình tĩnh đi ra cửa điện, hai bên thị vệ cảnh giác liếc nhìn lão, chỉ thấy mặt lão không có gì biến đổi, giống như là chỉ muốn mở cửa hít khí trời. Quả nhiên, bọn họ nghe Cáp Xích nở nụ cười "Bệ hạ, đúng như ngài sở liệu, bên ngoài sợ là sắp có mưa." Lão nói rồi liền chậm rãi đóng cửa lại.

Thị vệ bên ngoài thấy thế, cũng không nói chuyện, tiếp tục trông coi.

Hoàng đế thấy Cáp Xích trở về liền biết có chuyện không đúng.

Sắc mặt Cáp Xích nghiêm túc, trở về bên cạnh hoàng đế, "Bệ hạ, bên ngoài không phải người của chúng ta."

Hoàng đế trong lòng thất kinh, nhưng ngoài mặt vẫn là sóng lớn đánh cũng không sợ.

"Bệ hạ...." Cáp Xích thấy ông không nhúc nhích nhìn cửa điện đóng chặt, "Nô tài sợ Cửu điện hạ bên kia sẽ có biến, bây giờ nên làm như thế nào?"

Hoàng đế nghe vậy cười khẽ một tiếng "Bên ngoài mây gió biến ảo, trẫm ngủ ở đây đi."

Cáp Xích không rõ vì sao, cứ như vậy nghe lệnh.

"Vâng, bệ hạ."

Mâu sắc hoàng đế thâm trầm, môi mỏng chặt chẽ nhếch lên, lần này là ông bất cẩn rồi, người bên ngoài chỉ sợ cũng không dám xuống tay với ông, hiện tại chỉ có thể dùng bất biến ứng vạn biến, chỉ mong Tiếu Kỳ ở đó đã sớm có chuẩn bị, bằng không.... Đáy mắt ông loé lên sát ý tàn bạo, coi như cuối cùng cá chết lưới rách, ông cũng phải kể khoản nợ năm đó, cùng hoàng hậu từng chút một phân rõ ràng!

Trong phòng đèn đuốc như nêm, bên ngoài cây cối đưa đẩy trong gió, lộ ra bóng chiếu vào, ở trên bàn giống như đang giương nanh múa vuốt.

Tiếu Mặc tâm thần không yên, có trong kế hoạch trước, ngồi hơn nửa đêm rồi trong đầu hắn vẫn cảm thấy có gì đó phát sinh, hắn phái ba người, bây giờ đều không ai trở về, làm hắn cảm nhận mà khẳng định, đêm nay chắc chắn có chuyện xảy ra.

Lãnh Thục Nghi và thị nữ đẩy cửa tiến vào, thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình, liền ôn nhu nói "Điện hạ, thời gian không còn sớm, ngài vẫn nên sớm nghỉ đi thôi."

Còn không đợi Tiếu Mặc lên tiếng, bên ngoài đã có một người áo đen mang sắc mặt vội vã chạy vào, một đường cuốn lên luồng gió lạnh. Gã thấy Lãnh Thục Nghi đứng ở kia, đầu tiên là nói một tiếng có tội, sau đó hướng Tiếu Mặc quỳ xuống.

Trên người hắc y nhân mang theo vị máu, Tiếu Mặc nhìn thấy, nhất thời biến sắc, Lãnh Thục Nghi cảm thấy nhất định có chuyện sinh ra, kiềm chế lại tò mò, vội vã thức thời cáo lui.

Tiếu Mặc thấy cửa được Lãnh Thục Nghi kéo lại, bất an trong nháy mắt như khuếch trương "Đỗ Nguyễn đâu?"

Hắc y nhân tuy mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn bình tĩnh nói "Đỗ đại nhân không có trong phủ."

Tiếu Mặc khiếp sợ, bút trong tay bị mạnh mẽ làm gãy "Hai người khác đâu?"

"Thuộc hạ nửa đường gặp phải phục kích, cùng bọn họ mất liên hệ, lúc này sống chết không rõ."

Trong con ngươi đen lạnh giá, rét đậm không ra tuyết "Là ai?"

Hắc y nhân lập tức rập đầu lạy tạ tội "Thuộc hạ đáng chết, đối phương người không nhiều, nhưng nhất định là cao thủ, lúc ấy không hiểu tại sao lại xuất hiện."

Một bàn nghiên mực bị quét xuống đất, khí tức Tiếu Mặc lập tức trở nên băng hàn cực độ.

Hắn cười lạnh một tiếng "Giỏi lắm."

"Chủ nhân...." Hắc y nhân bị uy thế của hắn áp chế lại, căn bản không dám nhúc nhích.

"Tô Ninh Hải."

"Có nô tài." Tô Ninh Hải vội vã cúi đầu.

Tiếu Mặc vô cảm lườm bọn họ "Thay y phục."

"Điện hạ, bên ngoài sợ là sắp có mưa...." Tô Ninh Hải muốn ngăn cản, bị trúng tầm mắt của Tiếu Mặc, đột nhiên ngừng lại câu chuyện "Vâng, điện hạ."

Đỗ Nguyễn mấy ngày nay hành tung bất định, sợ là không kiềm chế nổi muốn có hành động! Tiếu Mặc trước giờ luôn có cảm giác, sau lưng Đỗ Nguyễn nhất định có âm mưu nào đó, mặc dù không biết tình hình cụ thể ra sao, nhưng có thể khẳng định, hành động trong bóng tối của Đỗ Nguyễn đối với hắn vô hại, hắn vốn muốn quan sát một chút thời gian, lại không nghĩ Đỗ Nguyễn gan lớn như vậy, tránh hắn tự hành động! Hơn nữa, hành động gần đây ở mỗi việc nhưng lại không hề có đường biên nào ngăn cản, khiến người ta khiếp sợ! Tiếu Mặc càng nghĩ, sắc mặt càng lạnh lẽo cực độ, Tô Ninh Hải chưa bao giờ thấy Tiếu Mặc tức giận như vậy. Tính tình Tiếu Mặc thâm trầm, xưa nay hỉ nộ bất động thanh sắc, đa số đều ôn hoà như ngọc, giờ này nhất định có người chạm vào vảy ngược của hắn.

Tiếu Mặc mặt không đổi trực tiếp đi ra ngoài, Tô Ninh Hải không rõ vì sao, cũng chỉ có thể lập tức đuổi theo.

Giữa bầu trời sấm vang chớp giật, mưa gió như sắp nổi lên. Tiếu Mặc chắp tay hướng thiên lao, không quan tâm xảy ra chuyện gì, việc đã đến nươc này, nếu là chuyện của Đỗ Nguyễn, hắn căn căn bản không còn biện pháp từ chối, cho nên giờ khắc này nhất định phải lập tức chạy đến nhìn Tiếu Kỳ.

Hắn mới đến nửa đường, liền nhìn thấy một đám thái y dưới sự bảo vệ của hộ vệ một đường vội vã chạy đến Lệ Chính điện. Binh lính đều vận áo giáp, thấy Tiếu Mặc liền dồn dập hành lễ.

Tiếu Mặc ngăn cản tầm nhìn của binh lính "Chuyện gì xảy ra?"

"Bẩm báo Tam hoàng tử, Cửu điện hạ trọng tử thương, ty chức phụng mệnh Vương gia, mang thái y đến Lệ Chính điện."

Vương gia... Là Tiếu Lâm!

Tiếu Mặc sầm mặt, Tiếu Kỳ trọng thương? Hắn biết Đỗ Nguyễn có kế hoạch, lần này ra ra chỉ sợ đã thất thủ, nhất thời trong lòng bao phủ bất an, Tiếu Mặc quyết định thật nhanh, "Bổn cung đi cùng các ngươi." Nói rồi mọi người cùng hướng đến Lệ Chính điện.

Lúc Tiếu Mặc tiến vào Lệ Chính điện, liền ngửi thấy một luồng huyết tinh nồng đậm.

Mấy thị nữ bên người Nguyệt Vân Sinh đều mang sắc mặt nghiêm trọng, nâng chậu máu từ bên trong đi ra.

Đi qua bên người Tiếu Mặc, tựa hồ có chút kinh ngạc, thả chậu đồng xuống, hướng hắn chào.

"Các ngươi còn lo lắng cái gì, còn không mau giúp trị liệu cho Cửu hoàng đệ." Tiếu Mặc lạnh lùng quét mắt các ngự y, bọn họ lập tức lĩnh mệnh, bước nhanh vào, Tiếu Mặc hơi cụp mắt xuống, sau đó hỏi các thị nữ.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Nhóm nô tỳ cũng không biết." Các nô tỳ đều lắc đầu, vẻ lo lắng.

Trong lòng Tiếu Mặc ngưng lại, nhấc chân đi vào.

Còn chưa thấy rõ bên trong, liền nghe thấy giọng Tiếu Lâm gào.

"Nếu Cửu hoàng đệ mà có mệnh hệ gì, các ngươi toàn bộ đều đưa đầu ra gặp!"

"Vâng, vâng!" Các thái y quỳ trong phòng, đối mặt với cơn thịnh nộ của Tiếu Lâm, giờ đây đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

Mọi người thấy Tiếu Mặc đi vào, đều dồn dập chào.

Tiếu Mặc liếc mắt nhìn bốn phía, còn chưa mở miệng đã nghe Tiếu Lâm cười lạnh nhìn mình.

"Tam đệ thực giỏi tính kế." Tiếu Lâm dứt lời, căn bản không cho hắn bất kỳ mặt mũi nào, trực tiếp xoay người hướng nơi Tiếu Kỳ nằm.

Tiếu Mặc lần đầu tiên bị đối xử lạnh nhạt như vậy, cũng có chút lúng túng, mà rất nhanh hắn liền đem mắt nhìn qua, nhìn về phía Nguyệt Vân Sinh.

Nguyệt Vân Sinh trầm mặc đứng đó, cảm nhận được tầm mắt của Tiếu Mặc, khoé môi câu lên một nụ cười lương bạc, lạnh nhạt nói "Chào Tam điện hạ."

Sự lạnh lùng ấy làm lòng Tiếu Mặc đau xót mà không hiểu lý do. Hắn biết giờ này không tiện hỏi, lại giống như cho dù hắn nói cái gì cũng hoàn toàn không phù hợp, không thể làm gì khác hơn là ôn thanh nói "Cửu đệ có thể chuyển nguy thành an, đệ muội không cần lo lắng."

"Ha ha."

Vừa dứt lời, hắn liền nghe thanh âm cười trào phúng của Tiếu Lâm.

"Tình trạng A Kỳ ngàn cần treo sợi tóc, thứ cho Vệ Nam Bạch vô lễ, Tam điện hạ và Đỗ đại nhân đều mời trở về." Nguyệt Vân Sinh ngay cả khách sáo cũng không có, thẳng thừng nói lời đuổi khách.

Lời nói đều thành thật như vậy, nếu ở lại đây, Tiếu Mặc thật sự không biết xấu hổ là gì.

Tiếu Mặc mẫn cảm phát hiện, ở đây căn bản không có ai muốn gặp hắn, chỉ Đỗ Nguyễn ở một bên im lặng thấy hắn đến thì đi tới. Đỗ Nguyễn nhìn hắn, vốn muốn nói gì đó lại chỉ thấy Tiếu Mặc lạnh lùng liếc nhìn gã sau đó phất áo rời đi.

Tay buông bên người nắm thành quyền, Đỗ Nguyễn oán độc liếc mắt nhìn Nguyệt Vân Sinh, bọn họ căn bản không thèm nhìn gã một cái, gã cắn răng, hừ nhẹ một tiếng rồi đuổi theo Tiếu Mặc.

Đỗ Nguyễn và Tiếu Mặc trở lại thư phòng, vẫy lui mọi người rồi khép cửa lại.

Một đêm nổi mưa rào, rốt cục mưa tầm tã.

Tiếu Mặc ra khỏi Lệ Chính điện không nói lời nào, giờ này chỉ chắp tay mà đứng, bốn phía mang khí áp thấp xuống.

Cố nén bất an và không cam lòng, Đỗ Nguyễn nhìn bóng lưng cao ngất của Tiếu Mặc, khẽ cười một tiếng "Điện hạ từ khi nào lại biến thành lòng dạ đàn bà?"

Tiếu Mặc giống như không cảm thấy giọng nói của Đỗ Nguyễn mang theo khiêu khích, lại không quay đầu, thanh âm như sóng lớn không sợ, cùng tiếng ầm ĩ mưa to gió lớn ở bên ngoài thật chênh lệch rõ ràng, khiến người cảm thấy vạn phần đáng sợ. "Chuyện bản đồ là do ngươi tiết lộ ra ngoài?"

Thân thể Đỗ Nguyễn cứng đờ, theo bản năng muốn giải thích, nhưng lời nói lại nghẹn lại ở họng.

Tiếu Mặc hơi ngửa đầu, nước mưa mạnh mẽ đập vào bên cửa sổ, kèm theo là tiếng sấm sét, sấm ngắn ngủi, rọi sáng cả một vùng trời, rọi sáng cả khuôn mặt nghiêng của Tiếu Mặc "Đỗ Nguyễn, thế gian này có rất nhiều việc có thể làm, mà cũng có rất nhiều chuyện dù muốn cũng không thể. Bởi vì đó là những chuyện không thể đụng vào đường biên."

Đỗ Nguyễn lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Mặc như vậy, gã muốn giải thích lại phát hiện bất kỳ lời nói nào vào thời khắc này đều trở nên vô lực!

Tiếu Mặc cười lạnh quay người, ánh mắt lạnh như băng rơi trên người hắn "Đỗ Nguyễn, Bách Việt giang sơn này của ta nào có thể tha cho những kẻ mang thiết kỵ chà đạp lên!"

Nghe vậy, Đỗ Nguyễn không nói gì, đứng ở đằng kia, không nhúc nhích, giống như một pho tượng.

"Thôi." Tiếu Mặc mỏi mệt than nhẹ, "Ngươi đi đi."

Đỗ Nguyễn gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Mặc, môi gã bị cắn đến chảy máu, huyết tinh tràn ngập cả cổ họng, không chút nào che giấu được hàn ý đang dâng lên.

Gã dãy dụa nói "Điện hạ, ta làm rất nhiều thứ này, cũng chỉ vì ngươi."

Tiếu Mặc nhẹ nhàng ngoắc ngoắc nói "Nếu không phải như vậy, Bổn cung há có thể lưu ngươi đến tận bây giờ?"

Đỗ Nguyễn lảo đảo vài bước, đỡ một bên trụ hành lang, giữ vững thân thể "Điện hạ...."

"Đi đi." Tiếu Mặc không nhìn gã nữa, lầm bầm như đang nỉ non "Dù dốc toàn lực, há có xong?"

Đỗ Nguyễn trong lòng đau đớn, tất cả rõ ràng thuận lợi như thế, ai ngờ cơ hội sắp thành lại bại, gã cam tâm sao nổi!

"Điện hạ, chúng ta vẫn chưa thua, chúng ta có thể...."

"Được rồi." Tiếu Mặc lạnh lùng đánh gãy lời Đỗ Nguyễn "Tô Ninh Hải."

"Có nô tài."

"Tiễn khách!"

"Vâng, điện hạ!"

Tô Ninh Hải thấy Đỗ Nguyễn vẫn còn muốn nói điều gì đó thì hướng gã than thở lắc đầu, nhẹ giọng nói "Đỗ đại nhân, mời." Đỗ Nguyễn biết nếu bây giờ cứ mãi dây dưa sẽ chỉ khiến Tiếu Mặc thêm phản cảm, gã muốn nói lại thôi, nhìn Tiếu Mặc vài lần cuối cùng xoay người rời đi.

"Cửu đệ, ngươi sao lại làm bừa như vậy!"

Thái y băng bó cho Tiếu Kỳ xong, Tiếu Lâm liền cho người đi ra khỏi Lệ Chính điện hết, chỉ còn lại ba người, rốt cục nhịn không được khí cấp bại phôi quát.

Tiếu Kỳ vốn đang nhắm chặt đôi mắt, lúc này mở ra, bởi vì mất máu quá nhiều mà gương mặt có chút tái nhợt, nịnh nọt nói "Đại hoàng huynh, Hoài Nam Vương gia...."

"Hừ." Tiếu Lâm lạnh lùng nhìn, mặc cho Tiếu Kỳ có xin tha cũng vô dụng.

Bộ dáng bi thương vừa rồi lúc này như tan thành mây khói, Nguyệt Vân Sinh yên lặng đứng một bên, hừ một tiếng, cho dù Tiếu Kỳ có đưa vô số ánh mắt ám chỉ y giúp mình xin tha thì y vẫn giận đến mức không hề lay động, sợ là bị Tiếu Lâm đưa đuôi quét đến.

Tiếu Lâm nghiêm mặt hồi lâu, nhìn vết thương chằng chịt trên thân thể Tiếu Kỳ, vẫn mềm lòng, "Cửu đệ à, vi huynh cũng vì muốn tốt cho ngươi, ngươi bây giờ và trước đây không giống nhau, ngươi đã là người thành gia, ngươi không có con, cũng nên nhớ đến đệ muội!" Nhớ tới bộ dáng Nguyệt Vân Sinh lòng rối như tơ vò, trong lòng Tiếu Lâm cũng có chút không đành lòng.

"Vâng vâng vâng." Nhớ tới ánh mắt đau thương của Nguyệt Vân Sinh, Tiếu Kỳ hổ thẹn vạn phần, lập tức đáp lời, dư quang không nhịn được bay đến người Nguyệt Vân Sinh.

Biết hai người kia còn có chuyện muốn nói, tối nay lại có chuyện lớn xảy ra như vậy, e là hoàng đế cũng biết, nhưng hiện tại cũng không rõ làm sao, Tiếu Lâm thở dài "Thôi, việc này vừa xảy ra, phỏng chừng là trời long đất lở, ta trước sẽ đi đến chỗ phụ hoàng bẩm báo, ngươi nghỉ ngơi thật tốt vào."

"Đa tạ hoàng huynh."

Tiêu Lâm lườm hắn một cái, liền dẫn thị về bên ngoài đi đến Dưỡng Tâm điện.

Trong đại điện lúc này chỉ còn có Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh.

Hai người đối diện nhau hồi lâu nhưng không ai lên tiếng.

Tiếu Kỳ chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, vẫy tay y. Nguyệt Vân Sinh theo bản năng bước nhanh đến đỡ hắn, sau đó chần chừ chốc lát ngồi xuống cạnh hắn, Tiếu Kỳ không nhúc nhích nhìn y nhẹ giọng hỏi "Nếu như Đỗ Nguyễn vu hại ta tạo phản, vậy làm sao bây giờ?"

Nguyệt Vân Sinh cười nhạt, "Ngươi phản, ta cũng phản."

"Ngươi không sợ bị thiên hạ phỉ nhổ, để tiếng xấu muôn đời?"

"Nếu vậy thì đã làm sao?" Nguyệt Vân Sinh bật cười "Công danh lợi lộc, quay đầu lại bất quá cũng chỉ là một bồi đất vàng, chỉ cầu không thẹn với lương tâm."

Tiếu Kỳ xúc động "Đúng vậy, dù là ai, đâu có quan trọng như vậy?" Nói xong hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nguội lạnh của Nguyệt Vân Sinh "Đời này có người làm bạn, quãng đời sau như vậy là đủ."

Hai người dựa sát vào nhau, nói nửa ngày đều có chút mệt mỏi. Đêm nay có hành động lớn như vậy, e là ngày mai ở tiền triều sẽ có một hồi ác chiến. Nguyệt Vân Sinh đang muốn đỡ Tiếu Kỳ nghỉ ngơi thì bên ngoài liền vang lên thanh âm vang vọng, bọn họ cùng nhau quay đầu ra ngoài nhìn, thấy hoàng đế được Cáp Xích và Tiếu Lâm đỡ, đang đi vào trong điện.

Tiếu Kỳ và Nguyệt Vân Sinh đều cả kinh, đang muốn hành lễ thì bị hoàng đế giơ tay ngăn trở, ông nhìn về phía Cáp Xích và Tiếu Lâm "Các ngươi ở bên ngoài chờ, trẫm có lời muốn nói với Cửu hoàng tử và Cửu hoàng phi. "

"Vâng, bệ hạ."

Thân thể hoàng đế đã không được như trước, nhìn thấy Tiếu Lâm, lại nghe nói Tiếu Kỳ bị trọng thương, không để tâm đến bên ngoài mưa to gió lớn như nào, đêm khuya cũng tới, giờ này đã sớm mỏi mệt bất kham. Nguyệt Vân Sinh thấy, liền muốn lấy giúp hoàng đế một kiện trang phục khô ráo, sau đó dặn dò thị nữ làm một chén dược giải trừ hàn khí.

Nhưng y mới đứng dậy đã bị hoàng đế giơ tay chặn lại, "Không vội."

Nguyệt Vân Sinh chỉ có thể đứng ở một bên.

"Phụ hoàng." Tiếu Kỳ mang khí sắc không tốt, nhưng sắc mặt hoàng đế so với hắn còn mệt mỏi hơn mấy phần.

Hoàng đế ấn Tiếu Kỳ lại, còn ông ngồi xuống bên giường, nhìn qua vết thương, khó nén ánh mắt đau lòng "Đau không?"

"Phụ hoàng, nhi thần không sao." Tiếu Kỳ trấn an, "Ngược lại là ngài đấy, sao lại đến đây?"

"Trẫm không yên lòng." Hoàng đế thở dài một tiếng "Lần này là do thất sách."

"Vâng, vạn vạn lần không nghĩ đến bọn họ lại lớn gan như vậy." Tiếu Kỳ lắc đầu nói "Bất quá nhi thần tính toán, việc này Tam ca không hề hay biết." Hắn sau khi nói xong thì theo bản năng liếc mắt nhìn Nguyệt Vân Sinh.

Nguyệt Vân Sinh lại sóng lớn không sợ, khuôn mặt thản nhiên.

Hoàng đế than nhẹ "Tối nay như vậy nhưng tương lai sợ là khó khăn hung hiểm vạn phần...." Hoàng đế ngữ trọng tâm trường nói "Sau này trong triều chắc chắn có phong vân biến ảo, ngươi làm thế nào để lo cho thân mình?"

Tiếu Kỳ sau khi nghe xong cười lạnh "Tạm thời tới đâu hay tới đó. Đúng rồi, phụ hoàng, tình hình trận chiến Di Địch như thế nào rồi?"

Hoàng đế liên tục thở dài "Đại quân Di Địch thế như chẻ tre, hai lần cùng Bách Việt ác chiến, tuy nói là đại thắng nhưng cũng hao tốn người và của, lần này e là không thể lạc quan nữa."

Thần sắc Tiếu Kỳ trầm xuống, hướng hoàng đế cúi đầu

"A Kỳ, ngươi làm sao vậy?"

"Phụ hoàng, xin hãy cho ta đi."

"Cái gì!?"

Lời này vừa nói ra, không chỉ có hoàng đế mà ngay cả Nguyệt Vân Sinh cũng giật mình, theo bản năng đưa tay kéo hắn, Tiếu Kỳ hướng y lắc đầu. Hoàng đế trầm ngâm chốc lát "A Kỳ, trẫm vừa nói, trải qua hai lần ác chiến, binh lực Bác Việt e là không có cách nào chống lại Di Địch, nếu như không về được thì phải làm sao?"

Tiếu Kỳ trịnh trọng gằn từng chữ "Nếu thật sự là như thế, nhi thần thà da ngựa bọc thây!"

Hoàng đế chấn động mãnh, vốn muốn hỏi lại. Nhưng Nguyệt Vân Sinh ở một bên tránh tay của Tiếu Kỳ, hướng hoàng đế quỳ xuống "Bệ hạ, mong ngài ân chuẩn cho nhi thần tức khắc đi về Vệ quốc."

Hoàng đế nghe vậy liền biết y có ý định mượn binh giúp sức, vì vậy trầm mặc chốc lát, Vệ quốc có công nhiều năm trấn thủ một phương, dưới trướng xác thực có hơn ba vạn tinh binh, giờ khắc này dụng binh, nếu như có thể có Vệ quốc giúp đỡ thì phần thắng chắc chắn nhiều hơn bao nhiêu phần.

Thấy hoàng đế đã động tâm, Nguyệt Vân Sinh rập đầu lạy "Xin bệ hạ ân chuẩn."

Dư quang hoàng đế đảo qua Tiếu Kỳ, thấy mặt mày hắn có ý lo lắng, liền đưa tay tự mình nâng Nguyệt Vân Sinh, thở dài nói "Văn Cẩn, lần đi Vệ quốc này, thời gian cấp bách, hơn nữa A Kỳ lúc này trọng thương, ngươi cũng không cần phải tự mình đi, để trẫm cử Tiếu Lâm đi là được. "

Vô luận từ phương diện nào, Tiếu Lâm luôn là ứng cử viên đầu tiên, Nguyệt Vân Sinh cũng không kiên trì.

Hoàng đế thấy việc đã tạm ổn, liền nhìn về phía Tiếu Kỳ "Ngươi nghĩ kỹ?"

Tiếu Kỳ kiên định gật đầu.

Hoàng đế thấy vậy thở dài một tiếng, càng trực bạch nhìn hắn "Vậy ngôi vị hoàng đế, ngươi không muốn ư?"

Tiếu Kỳ ngẩn ra, vạn vạn không nghĩ tới hoàng đế lại thẳng thắn như vậy. Hắn và Nguyệt Vân Sinh liếc nhìn nhau, về sau cười lớn một tiếng "Phụ hoàng, nhi thần dám nói rằng, trong triều không ai thích hợp hơn nhi thần lần nghênh chiến Di Địch này, huống hồ trong cung còn có Đại hoàng huynh và phụ hoàng, nhi thần còn gánh vác được gì?"

Sau khi nghe xong, hoàng đế không lên tiếng.

Tiếu Kỳ thấy thần sắc ông do dự, ôn thanh nói "Thỉnh phụ hoàng yên tâm, nhi thần cam đoan chiến thắng trở về."

Nhìn bộ dạng bình tĩnh của hắn, hoàng đế muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở thật dài, "Thôi, ngươi trước tiên cứ việc nghỉ ngơi cho tốt đi, việc này ngày mai lên triều bàn."

Thấy thời gian không còn sớm, mặt mày ai cũng mệt mỏi, ủ rũ,hoàng đế liền đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, ông mới đứng dậy chuẩn bị gọi Cáp Xích thì Tiếu Kỳ bỗng nhiên lên tiếng "Phụ hoàng, chờ một chút."

Ông không hiểu bước chân dừng lại, chỉ thấy Tiếu Kỳ giãy dụa từ trên giường đi xuống, đưa tay kéo tay Nguyệt Vân Sinh đến trước hoàng đế rập đầu lạy.

"Phụ hoàng, ranh giới Bách Việt tất không dung những nước nào chà đạp lên, giờ khắc này tuy là chiến hoả liên tục, nhưng tương lại Bách Việt chắc chắn sẽ phồn vinh hưng thịnh, quốc thái dân an."

Hoàng đế ngẩn người ra, sau đó nhịn không được nói ba chữ "Hảo". "Nhi tử của trẫm, như vậy trẫm liền mang tương lai của Bách Việt giao vào tay các ngươi."

Tiếu Kỳ dừng một chút "Còn có một chuyện, nhi thần muốn bẩm báo phụ hoàng!"

Xong phần (1) của chương 101 -dài quá! Khoảng chiều hoặc tối nay sẽ post tiếp -_-