Thù Đồ [21] Rối Rắm

*****

Trầm Hi đối với chuyện phát sinh trước đó không có ấn tượng bao nhiêu, Lý Minh Hiên cũng không nói nhiều, đại khái kể lại sự việc đã trải qua.

Trầm Hi im lặng lắng nghe, ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua quần áo vì nằm ngủ nên có nhiều vết nhăn của Lý Minh Hiên, nhớ tới cái ôm ấp áp trong mơ, hàng mày Trầm Hi khẽ nhíu lại. Suy đoán này thực sự làm Trầm Hi không vui vẻ chút nào, nhưng Lý Minh Hiên chăm sóc cậu chính là sự thật, Trầm Hi chỉ có thể áp chế sự khó chịu trong lòng, hướng về phía Lý Minh Hiên lộ ra một nụ cười khẽ: “Cám ơn anh họ.”

Nụ cười của Trầm Hi đọng lại trong mắt Lý Minh Hiên, phối hợp với bộ dáng đang nằm trên giường của cậu, tầm mắt Lý Minh Hiên kìm không được bắt đầu dời xuống.

Ý thức được mình muốn nhìn cái gì, cơ thể Lý Minh Hiên lập tức cứng ngắc, vội vàng giả bộ thuận tay kéo chăn trùm kín cả người Trầm Hi, chỉ lộ cái đầu bên ngoài.

Chú ý tới ánh mắt kì quái của Trầm Hi nhìn mình, Lý Minh Hiên tự nhiên mở miệng: “Bác sĩ dặn phải đắp nhiều chăn cho đổ mồ hôi.”

Những lời này nghe không sai chút nào, Trầm Hi cũng chỉ có thể lộ ra nụ cười cảm kích với Lý Minh Hiên.

Lý Minh Hiên hơi chột dạ dời tầm mắt, chuông cửa lúc này đúng lúc vang lên: “Xin chào, nhân viên phục vụ đây.”

Thầm thở phào một hơi trong lòng, Lý Minh Hiên cơ hồ là khẩn cấp chạy tới cửa. Xuất hiện bên ngoài trừ bỏ bữa sáng Lý Minh Hiên mong chờ đã lâu còn có bác sĩ ôm theo thùng dụng cụ.

Kiểm tra kĩ lưỡng một phen, bác sĩ nói cơn sốt của Trầm Hi đã hạ không sai biệt lắm, chỉ cần tiếp tục nghỉ ngơi thêm một ngày sẽ không còn vấn đề gì. Bởi vì Trầm Hi còn trẻ, cơ thể rất khỏe mạnh nên bệnh tới nhanh cũng đi nhanh, đương nhiên cũng nhờ có người ở bên cạnh dốc lòng chăm sóc.

Lúc nói tới dốc lòng chăm sóc, bác sĩ cố ý nhìn về phía Lý Minh Hiên, Trầm Hi chỉ có thể nhìn theo tầm mắt bác sĩ, một lần nữa cong khóe miệng mỉm cười với Lý Minh Hiên.

Xét thấy Trầm Hi vẫn còn hơi sốt, bác sĩ để lại thêm một ngày thuốc cho cậu, hơn nữa còn cố ý căn dặn Trầm Hi phải ăn chút gì đó mới uống thuốc, tốt nhất là uống chút cháo.

Bác sĩ chỉ vừa rời khỏi thì Lý Minh Hiên đã bưng chén cháo cố ý chuẩn bị cho Trầm Hi trước đó tới, Trầm Hi sửng sốt, ý thức được đây là Lý Minh Hiên đã chuẩn bị sẵn từ trước cho mình, vẻ mặt lúc nhìn Lý Minh Hiên lại tăng thêm vài phần biết ơn thật sự.

Uống hết chén cháo, Trầm Hi nằm trên giường không hề có tẹo buồn ngủ nào, thấy Lý Minh Hiên không hề có ý định rời đi, Trầm Hi kì quái: “Anh họ, anh không cần tới công ty sao?”

Lý Minh Hiên cười cười: “Phụ thân biết chuyện Tiểu Hi sinh bệnh, thả anh một ngày ở lại đây chăm sóc em.”

Phụ thân trong miệng Lý Minh Hiên cũng chính là dượng của Trầm Hi, là một người nam nhân rất nghiêm nghị. Đời trước Trầm Hi chỉ có ấn tượng duy nhất về người này chính là quan hệ của dượng cùng cô cô rất tốt, hai người có thể nói là cặp vợ chồng đằm thắm hiếm có. Trọng sinh lại một đời, Trầm Hi đã bảo lão K điều tra tất cả những người có quan hệ với Trầm gia, bất luận về công hay tư, dượng tự nhiên có quan hệ rất chặt chẽ với Trầm gia nên cũng trở thành đối tượng điều tra. Sau khi tra được Trầm Hi mới biết điểm lợi hại của nam nhân này. Nghĩ tới lợi ích kinh doanh phức tạp của Trầm gia cùng Lý gia, Trầm hi cụp mi mắt không nhìn tới Lý Minh Hiên.

Có lẽ vì tác dụng của thuốc nên một phút trước Trầm Hi còn cảm thấy không hề buồn ngủ nhưng ngay sau đó đã mơ mơ màng màng thiếp đi.

Lý Minh Hiên im lặng nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Trầm Hi, ôm mặt cười khổ.

Anh nên cảm thấy may mắn vì Trầm Hi sinh bệnh nên không để ý tới sự bất thường của mình không a?

Cứ việc từ sáng sớm đến bây giờ anh vẫn cố gắng không nhớ tới một màn trước đó, nhưng phản ứng cơ thể căn bản không lừa được ai.

Anh thật sự không muốn thừa nhận mình đối với đứa em họ có chung huyết thống nảy sinh phản ứng, này hoàn toàn đã vượt khỏi dự đoán của anh.

Cho dù anh thích nam nhân nhưng anh tuyệt đối không thể thích người thân của mình.

Có lẽ vì anh vẫn luôn độc thân nên mới không thể ức chế cơ thể bị kích thích? Hoặc là đây chỉ là bản năng của nam nhân chứ không đại biểu cho chuyện gì cả?

Lý Minh Hiên rối rắm suy nghĩ, mấy từ cấm kỵ, loạn luân cứ đánh sâu vào đầu óc anh, có lẽ anh thật sự phải nhanh chóng tìm một người bạn.

Trầm Hi đang ngủ cũng không biết những suy nghĩ hỗn độn của Lý Minh Hiên, chỉ là ẩn ẩn cảm thấy có ai đó cứ nhìn mình, cậu bất an giật giật cơ thể. Thẳng đến khi trong lúc mơ màng nghe thấy âm thanh của Lý Minh Hiên, Trầm Hi mới an tâm trở mình tiếp tục ngủ. Ý nghĩ cuối cùng trước khi ngủ say tựa hồ là Lý Minh Hiên đang tranh chấp với ai?

“Cậu điên rồi!” Lý Minh Hiên cẩn thận liếc mắt nhìn qua Trầm Hi một cái, sau đó đi tới phòng khách hạ giọng nói.

“Tôi không điên!” Âm thanh Trầm Kế nghiến răng nghiến lợi truyền tới.

Lý Minh Hiên thở dài một hơi: “Cậu không muốn nữ y tá kia xuất hiện trước mặt cậu thì tôi có thể hiểu, nhưng cậu không thể tìm người bắt giữ cô ta. Trước không nói tới chuyện này có phạm pháp hay không, lỡ như cậu bị vạch trần hay bị phóng viên luồng tin ra ngoài thì cậu làm sao đây?”

Âm thanh Trầm Kế đã có vẻ không còn lí trí: “Vậy cậu muốn tôi làm sao vây giờ? Phụ thân muốn đưa cô ta về nhà! Chu Minh Mị cố gắng nhiều năm như vậy, giở ra biết bao nhiêu thủ đoạn vẫn không thể tiến tới mức này, cô ta bất quá chỉ xuất hiện vài ngày phụ thân đã bị mê hoặc tới mức không còn phân biệt ra phương hướng, cư nhiên muốn mang cô ta về nhà.”

Trầm Kế không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, hiển nhiên là vô cùng phẫn nộ.

Lý Minh Hiên cũng bị tin tức này làm kinh ngạc một phen: “Cữu cữu định…”

Cứ việc Lý Minh Hiên không cố ý ác ý phỏng đoán suy nghĩ của trưởng bối, nhưng hành vi của Trầm phụ thật sự là… Lý Minh Hiên không khỏi suy đoán mình không phải sẽ có một người mợ trẻ măng đi?

Trầm Kế đoán được ý tưởng của Lý Minh Hiên, oán hận mở miệng: “Phụ thân vẫn chưa mất thần trí đến mức đó, chẳng qua dùng danh nghĩa y tá riêng mang về mà thôi.”

Lý Minh Hiên trầm mặc, mặc kệ cữu cữu lấy danh nghĩa gì, chỉ cần y tá kia bước chân vào Trầm gia thì đó chính là sự sỉ nhục đối với mẫu thân Trầm Kế.

Có lẽ cô gái kia nghe thấy hành vi của Trầm phụ sẽ cảm thấy rất thâm tình, nhưng trong mắt Lý Minh Hiên thì hành động này quả thực rất hoang đường. Có lẽ Trầm phụ cảm thấy bản thân vì yêu Phương Vân mới làm vậy, nhưng lại không biết ông một lần nữa tìm kiếm thế thân chính là sự phản bội đối với Phương Vân.

Lý Minh Hiên thật sự vô lực với hành vi của cữu cữu, nhưng vẫn cố gắng khuyên can Trầm Kế. Trầm Kế có thể bắt giữ nữ y tá kia nhưng không thể nào giữ cả đời. So với việc xuống tay trên người nữ y tá kia, không bằng mang theo Trầm Thừa cùng cữu cữu cha hiền con thảo một phen, nói không chừng có thể khuyên cữu cữu thay đổi chủ ý.

Trầm Kế cười lạnh: “Cậu thực cảm thấy như vậy hữu hiệu sao?”

Lý Minh Hiên ngừng một chút mới mở miệng: “Trong lòng cữu cữu, cậu cùng Tiểu Thừa chung quy thế nào vẫn quan trọng nhất.”

Trầm Kế không nói gì, trầm mặc nửa ngày mới chua xót bật cười: “Trước kia tôi vẫn tin tưởng mình cùng Tiểu Thừa trong lòng phụ thân là quan trọng nhất, quan trọng đến mức phụ thân có thể vì chúng ta mà từ bỏ Trầm Hi, không thừa nhận Trầm Dung, nhưng hiện giờ tôi đột nhiên không dám nghĩ như vậy nữa.”

Trầm Kế vẫn còn đặt một câu trong lòng không nói ra, có lẽ trong lòng phụ thân bản thân ông mới là quan trọng nhất.

Lý Minh Hiên lại im lặng thở dài.

Cuối cùng Trầm Kế vẫn bị Lý Minh Hiên thuyết phục, tính toán mang theo Trầm Thừa thử cố gắng một lần.

Bất đồng với Trầm Hi, Trầm Kế cùng Trầm Thừa từ nhỏ được Trầm phụ cưng chiều mà lớn lên, đối với Trầm phụ, trong lòng Trầm Kế có rất nhiều kí ức tốt đẹp. Phụ thân yêu thương mình, phụ thân chăm nom mình, phụ thân luôn nghe theo lời mình, phụ thân cùng mình dạo chơi, nhiều hình ảnh phụ thân chồng chéo lên nhau, Trầm Kế thật sự không muốn tin tưởng giữa bọn họ cùng nữ nhân kia, phụ thân sẽ chọn nữ nhân kia. Lại càng không muốn nói tới chuyện nữ nhân này bất quá chỉ là thế thân của mẫu thân mình.

Trầm Kế rốt cuộc sẽ làm thế nào, Lý Minh Hiên cũng không biết. Sau khi cúp điện thoại của Trầm Kế, Lý Minh Hiên tiếp tục gọi điện cho mẫu thân, hi vọng mẫu thân có thể khuyên nhủ cữu cữu một chút.

Chuyện Lý Minh Hiên nói làm Trầm Bích Tuyết lo lắng không thôi, chuyện bà lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra. Nghĩ tới lần trước bà còn cảm thấy tuổi tác của Trầm phụ cùng nữ y tá kia cách quá xa, Trầm phụ hẳn không nảy sinh tâm tư gì, Trầm Bích Tuyết liền cười khổ. Tâm tư Trầm phụ phải bóp chết từ trong trứng nước, nếu mặc kệ nhất định sẽ trở thành vụ bê bối lớn nhất Trung Kinh!

Một lần nữa cúp điện thoại, Lý Minh Hiên nhẹ nhàng trở về phòng ngủ.

Trầm Hi vẫn ngủ say như cũ, ôm chăn cuộn thành một đoàn, đối mặt với hết thảy những chuyện phát sinh bên ngoài hoàn toàn không hay biết gì.

Lý Minh Hiên không khỏi nghĩ, hiện giờ người bình thản nhất hẳn là Trầm Hi đi. Mặc kệ là Trầm Kế hay Trầm Thừa hay là Trầm Dung mà tất cả mọi người đều không chịu thừa nhận đối với sự xuất hiện của nữ y tá kia đều tỏ ra thái độ căm thù, duy chỉ có Trầm Hi là rất vui vẻ đối mặt với chuyện này.

Nghĩ đến đây, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, Lý Minh Hiên nghi ngờ nhìn về phía Trầm Hi.

Nửa ngày, Lý Minh Hiên lắc lắc đầu vứt bỏ ý niệm hoang đường kia, thần sắc trên mặt cũng khôi phục như bình thường.

Chuyện này không có khả năng là Trầm Hi làm, muốn tìm một người có bộ dáng tương tự như vậy phải tiêu hao lượng nhân lực cùng tài lực mà Trầm Hi không thể gánh nổi. Mấy năm nay Trầm Hi toàn ở nước ngoài, đám bạn xấu trước kia không có ai liên lạc hay gặp gỡ, còn có ai giúp Trầm Hi làm việc cơ chứ? Huống chi, mấy năm Trầm Hi ở nước ngoài Trầm Kế vẫn luôn chú ý, có lẽ vì trưởng thành nên tính tình Trầm Hi thu liễm rất nhiều, nhưng thói quen tiêu tiền như nước bị dưỡng từ nhỏ không hề thay đổi, thậm chí vì bị thả ra nước ngoài mà càng có cảm giác trầm trọng hơn.

Trầm gia tuy mỗi tháng đều gửi tiền cho Trầm Hi, nhưng chiếu theo mức tiêu phí của Trầm Hi thì tuyệt đối không còn lại bao nhiêu.

Nghĩ như vậy, Lý Minh Hiên ngược lại có chút áy náy đối với Trầm Hi.

Cữu cữu dưỡng Trầm Hi thành bộ dáng gì tất cả mọi người đều biết, mấy năm nay Trầm Hi ở nước ngoài cũng gây ra không ít chuyện rắc rối. Cho dù tính tình Trầm Hi đã thu liễm, thoạt nhìn nhã nhặn hơn rất nhiều nhưng tính tình táo bạo khắc trong xương vẫn mơ hồ cảm nhận được. Này cũng là nguyên nhân cữu cữu yên tâm để Trầm Hi ở nước ngoài.

Với tính cách của Trầm Hi tuyệt đối không thể nghĩ tới cũng không thể thông qua nữ nhân mà tính kế cữu cữu. Anh ác ý hoài nghi Trầm Hi như vậy quả thực không nên.

Lý Minh Hiên áy náy nhìn Trầm Hi một cái, giúp cậu kéo tấm chăn bị cuộn thành một đoàn trùm lại đàng hoàn, sau đó im lặng canh giữ bên giường.

Hoàn