Editor: Cát Cánh
Từ lúc hai người Triệu Thần Hi và Hạ Hàn vừa mới xuất cung không bao lâu, phía Tây Bắc hẻo lánh của Ngự Hoa Viên, sau ngọn giả sơn đã rất lâu không có người ghé qua, đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Thúy Hân cả đường đi đều cúi đầu, cẩn thận đi vòng qua giả sơn. Thấy người muốn đợi đã có mặt ở đó, xung quanh cũng không có động tĩnh nào khác, nàng mới hơi yên lòng.

“Chu thống lĩnh,” Thúy Hân khẽ hành lễ với nam tử đứng trước mặt mình, lấy từ trong ống tay áo rộng thùng tình ra một bao vải tinh xảo, “Đồ mà nương nương đưa cho ngài đã chuẩn bị xong rồi.”

Chu Thành nhận lấy bao vải, cũng không mở ra, chỉ nhìn chằm chằm Thúy Hân, chậm rãi nói:

“Thứ này chuẩn bị tốt rồi, nhưng chuyện mà nương nương làm có kế hoạch chu toàn không? Nếu như có thể thành công, đương nhiên là tốt. Nếu như sự việc bại lộ, vậy tại hạ chẳng phải là….”

“Sao thống lĩnh lại nói thế.” Thúy Hân nghe vậy vội vàng ngắt lời Chu Thành, “Nương nương nhà ta nói, bây giờ Tiêu gia và thống lĩnh là người trên cùng một chiếc thuyền, bằng không cũng sẽ không tìm tới thống lĩnh để thương lượng chuyện này. Hôm nay bệ hạ đột nhiên hứng khởi rời cung, chính là cơ hội ngàn năm khó gặp. Bỏ lỡ hôm nay, không biết liệu rằng còn có lần sau hay không.”

Thấy Chu Thành nghe tới đây, sắc mặt buông lỏng vài phần, lúc này Thúy Hân lại yếu ớt nói:

“Bây giờ nương nương sống cực khổ trong cung, tiền triều hậu cung… đều bị Hạ gia khống chế, Thái hậu nương nương và Thái Sư đại nhân lúc này cũng không giúp được gì. Ở đây toàn bộ phải dựa vào thống lĩnh rồi.”

Chu Thành nghe xong, vẻ mặt cuối cùng cũng thả lỏng, chắp tay nói:

“Cô nương yên tâm, Chu mỗ nhất định sẽ dốc hết tâm sức. Mong cô nương nói lại với nương nương, mọi việc cẩn thận!”

Thúy Hân vội vàng hành lễ, “Thống lĩnh yên tâm, nô tì nhất định sẽ chuyển lời.”

Nói xong, nàng nhìn xung quanh, khẽ ra hiệu cho Chu Thành rồi xoay người rời đi.

Vừa cẩn thận đi về, Thúy Hân vừa không nhịn được âm thầm thở dài.

Hoa Cảnh Điện này nhiều người như vậy, Tiêu quý phi sai ai mang đồ tới mà chẳng được, cứ nhất định phải nàng mang tới. Cung nữ và thị vệ hẹn gặp riêng trong cung chính là tội nặng.

Cho dù cảm thấy nội giám bên người không đủ nhanh nhẹn thông minh, cũng không thể để nàng tới chứ? Không cẩn thận chút thôi, đừng nói việc gì khác, chỉ nói tới cái tội danh dâm loạn cung đình bị chụp lên đầu thôi, nàng và Chu Thành sẽ mất đi nửa cái mạng trước tiên!

Khi hình bóng màu lục dần biến mất ở chỗ rẽ trên đường cung, một người đột nhiên đi ra từ sau giả sơn, đứng sau lưng Chu Thành.

“Thống lĩnh, ngươi nói chuyện này có thực sự đáng tin không?”

Chu Thành không quay đầu lại, lắc lư túi vải nhỏ trong tay, hừ lạnh một tiếng,

“Đáng tin hay không… có một chuyện Tiêu quý phi nói rất đúng. Cơ hội này rất khó, không dễ dàng bỏ qua. Nhưng chuyện này rốt cuộc nên làm thế nào, lại không đến phiên nàng nhúng tay.”

Trước đây bản thân hắn có lòng tốt chống lưng giải vây cho Tiêu quý phi, kết quả còn bị nàng nhục nhã ngược lại, còn bị liên lụy chịu phạt nặng. Sau việc đó lại e ngại mặt mũi của Tiêu gia, hắn còn không thể nói thêm được gì.

Chu Thành vừa nghĩ tới đã giận run người, vừa tức giận lại vừa xem thường Tiêu quý phi. Nếu không phải vì nữ nhân này có Thái hậu và Tiêu gia bảo vệ nhiều năm, sợ rằng đã sớm biến mất trong thâm cung này rồi.

Nhưng so với chuyện Tiêu quý phi nhỏ bé, bây giờ trong lòng Chu Thành rõ ràng càng lo lắng về Hạ gia hơn.

Từ khi Hạ Tích tiếp quản Cấm Quân, bản thân hắn dường như bị đẩy tới nước không có thực quyền. Dẫn tới cả thế lực của Nam Phủ cũng dần dần nhỏ lại.

Chu Thành có ngu ngốc như nào đi nữa, cũng biết Hạ Tích đang chĩa mũi nhọn về phía mình, chuẩn bị bó chặt toàn bộ thế lực của Cấm Quân.

Dù sao trước đây, không nói tới những thứ khác, chỉ nói nhân số của Bắc Phủ thôi cũng không bằng một phần ba Nam Phủ. Phủ Cấm Quân có thể coi như thiên hạ của thống lĩnh Nam Phủ hắn đây.

Nhớ lại lúc trước khi Hạ gia quay lại triều, những ngày tháng bản thân ở trong Kinh Thành,  không cần biết tước vị của hắn cao thế nào, chỉ dựa vào một tay nắm giữ phủ Cấm Quân này thôi, trong triều đình cho dù là Thái Sư hay Thừa Tướng gặp hắn cũng phải khách khí.

Đến ngày hôm nay, thuộc hạ dưới trướng bản thân hơn phân nửa là không có thực quyền. Không thể ngờ lại tới nỗi không có tiếng nói trong phần lớn công việc ở phủ Cấm Quân.

Hạ Hàn có thế lực trong triều. Còn hắn đã chọc giận Hoàng thượng mấy lần trong cung, sau đó Hoàng thượng đột nhiên để Hạ Tích thống lĩnh Cấm Quân, sợ rằng cũng là vì những chuyện trước đây làm hắn mất đi thánh tâm.

Giơ tay mở túi vải bố ra, Chu Thành nhìn ba con búp bê vải trong tay. Đột nhiên cười nhạo một tiếng.

“Thứ này mà nàng ta cũng nghĩ ra được, thực sự cho rằng người trong cung này toàn là người không có đầu óc như nàng ta sao?”

“Vậy chúng ta…” Nam nhân ở đằng sau xem xét búp bê vải, do dự hỏi.

Chu Thành thu tay về, nhanh chóng gói túi vải lại, “Thứ ta muốn đã chuẩn bị xong chưa?”

Nam nhân vội vàng nói: “Mấy loại khác cũng xong cả rồi, cuối cùng chỉ thiếu một sợi tơ, Đức Tử cam đoan một lát nữa sẽ mang tới.”

Chu Thành gật đầu, trực tiếp quăng bọc vải cho hắn, “Vậy được rồi, nhớ nhất định phải tìm một người đáng tin. Chuyện này có liên quan tới tính mạng, nhớ là phải giấu kỹ.”

Dặn dò đơn giản xong, Chu Thành nhìn sắc trời, xoay người đi về.

Thời gian cũng đã tương đối, việc chuẩn bị còn phải để hắn tự mình quan sát. Lần này…nhất định phải làm không chút sai sót!

Vừa qua buổi sáng, bên ngoài Thái Đức Viện đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai.

Cung nhân ở gần còn chưa hồi thần lại, lại vang lên một tiếng hét sợ hãi “Có thích khách”.

Lời này vừa vang lên, dọa cho những cung nhân ở xung quanh loạn lên, không biết phải làm sao chỉ liên tục gào hét. Nhưng lập tức, thị vệ tuần tra ở xung quanh bao vây lại, đuổi theo bóng dáng nhanh chóng chạy trốn ở đằng trước.

Cung nhân nhao nhao tránh ra, kinh hồn bạt vía nhìn đại đội thị vệ cầm binh khí sáng loáng trong tay vội vàng vọt lên trước. Sợ rằng bản thân không cẩn thận lại bị coi như là đồng lõa của thích khách, bị thị vệ chém.

Thị vệ đuổi theo bóng đen một đường tới cung bên cạnh Thái Đức Viện, nhìn thấy có thể sắp túm được rồi, nhưng bóng người chợt lóe, đột nhiên không còn dấu vết.

Thị vệ đuổi theo đằng sau sửng sốt, lập tức tách ra xung quanh tìm kiếm. Đi vòng một vòng lớn, lại không hề thu được gì, mọi người chỉ có thề nhìn vào cung điện cao lớn trước mắt.

“Đứng lại! Các ngươi đang muốn làm gì?!”

Nội giám canh giữ ở bên ngoài Phượng Dương Cung đột nhiên nhìn thấy một đội thị vệ cầm đao xông tới, nhất thời lên tiếng quát mắng.

“Công công thứ lỗi.” Chu Thành cầm đầu chắp tay với nội giám đứng đầu: “Ban nãy có thích khách lẻn vào Thái Đức Viện, chúng ta đuổi theo tới đây nhưng lại không thấy tung tích. Tìm xung quanh một vòng cũng không hề thấy dấu vết nào, chỉ còn lại nơi này… mong công công thứ lỗi, để cho chúng ta vào trong tìm kiến, để mau chóng bắt được kẻ gian, tránh làm phiền Hoàng hậu điện hạ.”

“To gan! Thanh thiên bạch nhật, chúng ta vẫn luôn trông coi ở cửa, lấy đâu ra thích khách xâm nhập Phượng Dương Cung?”

Nội giám chặn cửa không nghe lời hắn giảo biện, “Cung điện này tường cao bao nhiêu, chẳng lẽ các ngươi lại không biết? Thích khách có bản lĩnh lớn như vậy, trong lúc bị các ngươi đuổi bắt nhảy vào tường mà không có động tĩnh gì sao?”

Nhìn thấy nội giám không có ý nhường, Chu Thành nhẫn nại nói:

“Công công, chúng ta quả thực đã lục soát kỹ lưỡng ở xung quanh rồi, không có chút dấu vết. Chỉ còn lại mỗi Phượng Dương Cung này, nếu như thực sự có kẻ gian đi vào, không chỉ Hoàng hậu nương nương, Tứ hoàng tử vẫn còn nhỏ, bị làm kinh hoàng như vậy làm sao được?”

Nội giám thấy Chu Thành không chịu đi, cũng nổi giận, “Hoang đường… đợi đã! Lẽ nào các ngươi định xông vào Phượng Dương Cung?”

Chu Thành biết rằng nội giám của Phượng Dương Cung nhất định không dễ đối phó, nhưng thời gian bị làm phiền vài ba câu vẫn khiến cho nội tâm hắn hoảng hốt.

Hôm nay hắn coi như được ăn cả ngã về không, điều động tất cả thế lực đi vào. Ngay cả như vậy, cũng chỉ có thể ngăn chặn Hàn Phi và Hạ Tích một khoảng thời gian. Đợi khi bọn họ nhận được tin tức rồi, chắc chắn sẽ lập tức tới Phượng Dương Cung.

Bây giờ nhất định phải bố trí thỏa đáng trước khi bọn họ tới. Đến lúc đó mới có thể đầy đủ “tang chứng vật chứng” ở Phượng Dương Cung, đừng nói là hai người họ, ngay cả Hoàng thượng tới cũng vậy thôi.

Không muốn tốn thời gian với hai nội giám truyền tin ở bên ngoài, Chu Thành đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ bên cạnh. Lập tức có bốn thị vệ bước lên phía trước, kéo hai nội giám ra, Chu Thành nhân cơ hội dẫn người xông vào trong cung.

Hai ba mươi thị vệ nháy mắt xông vào Phượng Dương Cung, lập tức xuyên qua tiền điện, nhanh chóng đi vào trung điện.

Chu Thành đứng ở trong vườn hoa rộng lớn ở trước trung điện, nhìn khắp xung quanh một vòng. Coi như không thấy những cung nhân quát tháo ở xung quanh, vung tay lên, ra lệnh:

“Soát!”

“Vâng!”

Thị vệ đằng sau đáp lại một tiếng, lập tức tản ra xung quanh.

Phượng Dương cung náo động bốn phía, cung nhân chạy khắp nơi. Những người muốn ngăn cản thị vệ, đều bị cứng rắn kéo ra.

Thành công đi vào trong Phượng Dương Cung, tảng đá lớn trong lòng Chu Thành cũng coi như được buông xuống phân nửa. Chỉ đợi… làm cho Hoàng hậu bẽ mặt.

Cho dù tới lúc đó Hoàng thượng có lòng giải vây cho Hoàng hậu, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, chắc chắn cũng phải xử phạt.

Chỉ cần có thể lấn át Phượng Dương Cung, lại truyền tin ra ngoài. Đến lúc đó bản thân hắn chẳng cần làm gì, tự sẽ có Thái hậu và Tiêu gia đối phó.

Nghĩ tới đây, tim Chu Thành khó tránh khỏi đập nhanh hơn vài phần. Kích động lại có vài phần sợ hãi và căng thẳng, làm cho ngón tay hắn bắt đầu run rẩy.

“Các ngươi đang làm gì ở đây?!”

Âm thanh chất vấn sắc bén đột nhiên truyền ra từ nội điện. Chu Thành ngẩng đầu, nhìn thấy Phó tổng quản đẩy cửa điện ra, nhanh chóng bước xuống bậc thang.

“Các ngươi có mấy cái đầu, vậy mà lại dám làm càn ở Phượng Dương Cung?!”

Vân Cẩm đứng ở nửa bậc thang, liếc mắt nhìn qua thị vệ chạy xung quanh, “Là ai cho các ngươi gan chó vậy!”

Âm thanh giận dữ đương nhiên không giống như âm thanh sợ hãi của các cung nhân bên trong, trong âm thanh còn chứa sức lực, rống lên làm cho thị vệ xung quanh đột nhiên sững sờ.

“Vân phó tổng quản.” Chu Thành bình tĩnh thản nhiên vung tay, ý bảo thuộc hạ tiếp tục, bản thân tiến lên nghênh đón Vân Cẩm.

“Trong cung có thích khách, đuổi tới bên cạnh Phượng Dương Cung lại không còn tung tích. Vì an toàn của Hoàng hậu và Tứ điện hạ, mong Phó tổng quản lượng thứ.”

Vân Cẩm nghe xong tức giận mắng lớn: “Hỗn xược! Ý của Chu thống lĩnh đây là, Phượng Dương Cung chứa chấp kẻ gian sao?!”

“Không dám.” Chu Thành cười giả một tiếng, nhưng lại không hề có ý ngăn cản thuộc hạ.

Vân Cẩm nhìn thấy thế tức giận phát run, đột nhiên vung tay, gọi rất nhiều nội giám hầu hạ ở trong điện ra.

“Ngăn hết bọn họ lại cho ta. Phái người đi thông báo cho Hoàng thượng, hôm nay phải cho bệ hạ tới phân xử!”

Chu Thành nghe xong cũng không để ý, trong lòng lại liên tục cười lạnh.

Đám hoạn quan này đang dọa hắn không biết Hoàng thượng đã xuất cung hay sao? Nếu như ban đầu không nhận được tin tức xác thực ở cổng cung, e rằng hắn còn thật sự bị bọn họ lừa gạt.

Hoàng đế vừa xuất cung, ngay cả Tiêu quý phi đều nhận được tin tức, Chu Thành đương nhiên cũng có thể.

Thậm chí hắn còn đặc biệt phái tâm phúc canh giữ ở cách cổng cung không xa, vừa có tin tức Hoàng thượng quay lại, lập tức truyền tin tới đây. Tuy rằng thế lực của hắn đã rỗng hơn phân nửa, nhưng những động tác nhỏ thế này vẫn rất dễ dàng.

Huống hồ nếu như hắn không chuẩn bị hết tất cả, làm sao hắn dám đặt cả bản thân mình đi cược? Phải biết rằng chỉ vì thời gian ngăn chặn người ngựa ở Bắc Phủ đưa tin tức tới cho Hạ Tích, hắn đã tốt phần lớn tinh lực.

Lần này nếu như không thể thành sự, sợ rằng hắn không thể nào ở lại phủ Cấm Quân được nữa.

Nghĩ tới điều này, trong lòng Chu Thành càng thêm tàn nhẫn.

“Vân phó tổng quản nghiệm trọng rồi. Ta cũng chỉ vì suy nghĩ cho an toàn của Hoàng hậu và Tứ điện hạ tôi. Nếu như bệ hạ có ở đây lúc này, có lẽ cũng hiểu cho tại hạ.”

Chu Thành vừa mới nói xong, trong nội điện đột nhiên truyền ra tiếng cười khẽ.

“Ồ? Vậy sao? Thì ra Chu thống lĩnh lại có nhiều lý do tự ý xông vào cung điện như vậy. Không bằng bây giờ giải thích kỹ càng với trẫm một phen, để trẫm hiểu cho ngươi nào.”