Sáng sớm hôm sau, chuyện ngày hôm qua Hoàng thượng lật tung Ngự Thư Phòng, đánh chết cung nữ và thị vệ ở Ngự Hoa Viên đã truyền lên triều. Đã nhiều năm như vậy, Hoàng đế rất ít khi tức giận như vậy đối với chuyện trong hậu cung.

Lúc lâm triều, Hoàng đế thậm chí lại tiếp tục giận chó đánh mèo Phùng gia. Thứ tử Phùng gia liên quan đến chuyện như vậy, dưới cơn nóng giận Hoàng đế cũng có thể tịch biên gia sản, quần thần càng không dám tuỳ ý lên tiếng việc này.

"Công bộ thị lang quản giáo Phùng Trí không nghiêm, hạ một bậc quan, phạt bổng lộc một năm."

"Thần... tạ chủ long ân."

Công bộ viên ngoại thị lang Phùng Trí mồ hôi lạnh nhễ nhãi quỳ dưới đất, một thân một mình hứng nhận thánh nộ. Lặng lẽ giương mắt liếc về phía trước, thấy Tiêu Bá Viễn không hề nhúc nhích, trong lòng vừa sợ vừa hận, chỉ có thể run run nhận tội.

Hôm qua nhận được tin thứ tử bị đánh chết, tiểu thiếp sủng ái của Phùng Trí khóc đến hôn mê mấy lần. Tuy rằng đây chẳng qua chỉ là thứ tử của Phùng Trí, nhưng xưa nay Phùng Trí luôn nuông chiều tiểu thiếp kia còn hơn chính thất, nên cũng hơi có chút thiên vị cưng chiều thứ tử.

Trước kia Tiêu Thái hậu nói rõ hay, chắc chắn sẽ bảo vệ con trai mình chu toàn, còn có thể giúp con đường thăng chức làm quan của mình, nên hắn liền cắn răng cố đồng ý.

Kết quả thì sao? Nhi tử bị đánh chết tại chỗ không nói, hôm nay mình cũng bị giận chó đánh mèo. Nhưng Thái sư Tiêu Bá Viễn không nói cả một câu, làm sao không khiến Phùng Trí oán hận chứ?

Đối mặt với cơn thịnh nộ của Hoàng đế, Tiêu Bá Viễn vẫn nghiêm nghị đứng ở đầu hàng như cũ, lúc này trong lòng cũng thầm buồn bực tỷ tỷ mình làm việc quá khinh suất.

Bây giờ Hoàng đế đã 24 mà nàng còn tuỳ tiện sử dụng cách dùng để lừa gạt trẻ con trước kia. Chỉnh sửa cung phi thì mượn cớ gì không được, không cần liều mạng như vậy. Đừng nói là Hoàng đế, ngay cả nam tử bình thường sợ rằng cũng không thể nhẫn nhịn được.

Lúc này Tiêu Bá Viễn bình tĩnh lại, trong lòng cũng biết rõ lần này sợ là Hoàng đế thật giận Tiêu Thái hậu. Thái hậu mà đè ép xuống được thì Hoàng đế cũng đã không đem chuyện này phát cáu lên triều.

Huống gì Phùng Trí kia cũng đã sinh lòng bất mãn với Tiêu gia rồi chăng? Nhưng loại chuyện này thì hắn thật không thể đứng ra nói gì. Chỉ có thể nhìn Hoàng đế trút giận lên Phùng Trí.

Còn có thống lĩnh Nam phủ ngồi không bị vạ lây Chu Thành. Thật cực khổ mới lôi kéo qua đây, lần này không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể trấn an được.

Nghĩ đến những điều này, Tiêu Bá Viễn cũng cảm thấy đau đầu.

Bởi vì cơn thịnh nộ này của Triệu Thần Hi mà hậu cung mấy ngày qua cũng an phận không ít.

Mấy ngày liên tiếp Triệu Thần Hi đều kiếm cớ không đi thỉnh an Từ An Cung, càng hoàn toàn không bước vào Hoa Cảnh Điện của Tiêu quý phi. Trái lại Hoàng đế càng thường xuyên đi đến Hoa Nguyệt Điện.

Tuy Hoa Nguyệt Điện bị Thái hậu chỉnh sửa một phen, lấy đi rất nhiều cung nhân bên người Thục phi, bản thân Thục phi cũng bị cấm túc ba tháng. Nhưng trong mắt những người khác, lúc này danh tiếng của Thục phi càng nổi hơn.

Mấy ngày nay Thái hậu ở Từ An Cung tỉnh táo lại, cũng hối hận mình đã quá lỗ mãng. Dù sao Hoàng thượng lớn rồi, trong ngày thường luôn cực kì kính trọng mình, lần này mình lại gây khó dễ, chọc hắn nổi giận.

Năm đó trong hậu cung của Tiên hoàng, Tiêu thái hậu cũng oai phong nhiều năm, nhưng cũng sẽ không bởi vì một lúc tức giận nhất thời của Hoàng đế sẽ tự loạn trận cước.

Ngẫm lại thái độ thường ngày của Hoàng đế đối với nàng, chuyện lần này cũng không thấy hắn giận chó đánh mèo Tiêu gia, cũng chỉ cho rằng Hoàng đế không có cớ tức giận với nàng. Có lẽ hơi có chút... không quan tâm đến cái thai của Thục phi?

Thái hậu vừa suy nghĩ cách mềm mỏng lấy lòng Hoàng đế, vừa dặn cung nhân trông coi Tiêu quý phi bảo nàng gần đây không nên đi chọc giận Hoàng đế. Nhưng trong lòng lại tính toán đến tầm quan trọng của Thục phi trong lòng Hoàng đế, thật đúng là càng ngày càng tăng. Nếu không sớm loại trừ, sợ sẽ lưu một tai hoạ.

Mà Tiêu quý phi trong Hoa Cảnh Điện mấy ngày liên tiếp nghe được tin Hoàng đế đi tới Hoa Nguyệt Điện, trong lòng phải nén giận. Mà Thái hậu lại phái người dặn nàng gần đây làm việc ít gây chú ý một chút, tốt nhất là đừng ra khỏi cung, không lại sẽ chọc giận Hoàng đế.

Cơn nóng giận của Tiêu quý phi không có chỗ phát tác, cũng chỉ có thể dày vò cung nhân trong Hoa Cảnh Điện. Trong lúc nhất thời, cung nhân hầu hạ bên cạnh Tiêu quý phi đều khổ không kể xiết.

Hôm nay đại cung nữ Thanh Diên của Tiêu quý phi vừa báo rằng Hoàng đế lại đến Hoa Nguyệt Điện dùng bữa, thấy Tiêu quý phi sắp nổi cáu vội vàng cướp lời trước:

"Nương nương, mấy ngày trước đây lúc người và Thái hậu tuyên kiến Thục phi đến Ngự Hoa Viên, vừa vặn có một nha đầu đi lĩnh gấm vóc tháng này đi ngang qua gần Ngự Thư Phòng, nói là biết chút ít tin tức."

"Thật sao?" Thiêu quý phi vừa muốn nổi giận nghe vậy thì tâm trạng hơi hoà hoãn lại, "Nha đầu kia đâu rồi?"

Thanh Diện vội vàng nói: "Đang ở bên ngoài hầu hạ ạ. Nương nương có muốn gặp nó không?"

Tiêu quý phi phất tay, "Để nó vào đi."

Thanh Diên thở phào nhẹ nhõm, xem ra tạm thời đã phân tán được sự chú ý của Tiêu quý phi, tránh được một kiếp. Xoay người bảo người truyền tiểu cung nữ vào.

"Ngày đó ngươi ở gần Ngự Thư Phòng đã nghe được gì?" Tiêu quý phi nghi ngờ nhìn tiểu cung nữ trước mặt.

Tiểu cung nữ quỳ dưới đất, hơi sợ hãi cúi đầu đáp, "Hồi.. nương nương, nô tì chỉ đi ngang qua Ngự Thư Phòng lấy gấm vóc, nên cũng không nghe được gì. Chẳng qua lúc đó đang ở ngoài Ngự Thư Phòng thì đụng phải Lương Tử của Hoa Nguyệt Điện ạ."

Tiêu quý phi nghe được câu đầu tiên, vừa mới chuẩn bị nổi giận, sau khi nghe được câu cuối, lại hỏi chuyện, "Có thật không? Chuyện khi nào?"

"Khoảng đầu giờ Tỵ* ạ." Tiểu cung nữ mặc dù có chút sợ hãi, thế nhưng trả lời cũng rất rõ ràng.

(*Giờ Tỵ: khoảng 9 đến 11h sáng)

Tiêu quý phi tính toán thời gian, không phải là đúng lúc mình và Thái hậu mới vừa truyền gọi Thục phi sao?

"Ta biết ngay ả tiện phụ kia đang giở thủ đoạn mà! Khó trách trước đó ta và cô mẫu còn nghe nói Hoàng thượng triệu kiến Dụ vương ở Ngự Thư Phòng, sao bỗng chốc Hoàng thượng lại nghe được tin mà tới Ngự Hoa Viên vậy chứ! Còn là lần đầu nổi giận một trận lớn như vậy." Tiêu quý phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, "Thì ra ả tiện tỳ này đã sớm cáo trạng ở chỗ Hoàng thượng!"

Tiêu quý phi vừa nghĩ tới Hoàng thượng vì một kẻ hèn mọn như Thục phi mà nổi giận với mình thì trong lòng hận không thể tả, "Ả tiện nhân Trần Uyển Dong kia thật có vài bản lĩnh, lúc ấy rõ ràng cô mẫu có phái người trông chừng Hoa Nguyệt Điện, không cho người ra vào."

Càng nghĩ càng giận, Tiêu quý phi giơ tay lên cho tiểu cung nữ đang quỳ trước mặt một cái tát, "Nô tài ngu xuẩn, lúc đó vì sao không ngăn người lại cho bổn cung!"

"Nương nương thứ tội!" Tiểu cung nữ cũng không dám trốn, chỉ liên tục dập đầu, "Lúc đó nô tì thấy Lương Tử thậm thà thậm thụt đi Ngự Thư Phòng, cũng muốn tiến lên thăm dò xem hắn biết chuyện gì không. Kết quả mới vừa mở miệng không được hai câu, Lương Tử đã cãi lộn. Âm thanh kinh động cả công công trong Ngự Thư Phòng... Nô tì thấy Lương Tử khác thường, lại sợ gây ra phiền phức cho nương nương nên vội vàng rời khỏi quay về Hoa Cảnh Điện."

Thanh âm của tiểu cung nữ nghe cực kì hoảng hốt, giống như sợ Tiêu quý phi trách móc, "Sau khi trở về nô tì muốn bẩm bảo nương nương, nhưng nương nương và các tỷ tỷ chủ quản đều không có mặt, nên lúc này mới... nô tì có tội."

Tiêu quý phi nghe hồi lâu, cơn giận cũng nguôi hơn phân nửa. Nghĩ lại nếu ngày đó nếu tiểu cung nữ này chặn lại cung nhân của Hoa Nguyệt Điện rồi bị Hoàng thượng phát hiện thì sợ mình càng ở thế bất lợi.

Vừa nghĩ Tiêu quý phi vừa cẩn thận đánh giá tiểu cung nữ trước mặt, thấy nàng trời sinh tướng mạo trung hậu đàng hoàng, làm việc cũng có vẻ lanh lợi, cũng lười lên cơn giận.

"Ngươi làm việc cũng coi như tốt hơn mấy tên nô tài ngu xuẩn kia một chút, tên là gì?"

"Hồi nương nương, nô tì tên Thuý Hân."

Tiêu quý phi thấy tiểu cung nữ này xem như thuận mắt, "Đứng dậy đi, về sau vào nội điện hầu hạ."

Tiểu cung nữ nghe vậy liền rất vui mừng, kích động nói: "Tạ nương nương, nô tì nhất định không phụ sự coi trọng của nương nương."

Cung nhân nội điện và ngoại điện là hai cấp bậc khác nhau. Tiểu cung nữ kích động đến mức này, Tiêu quý phi cũng chỉ thoáng nhìn qua rồi xoay người đi vào tẩm điện.

Thanh Diên thấy hôm nay Tiêu quý phi thật sự không nổi giận, nên cũng đối xử cũng khá tốt với tiểu cung nữ mới vừa được thăng chức vào nội điện. Đuổi người đi xuống an bài cho tiểu cung nữ, còn mình thì vội vàng đi theo Tiêu quý phi.

Bởi vì tâm tình của Triệu Thần Hi vẫn không tốt, trên triều và trong hậu cung đều giữ một cục diện yên ả đến quỷ dị. Mãi cho đến đầu tháng tư, bắt đầu Thi Đình.

Năm nay thí sinh đỗ ba giáp đầu đều có tài văn chương xuất chúng, là nhân tài hiếm có, Hoàng đế cũng bởi vậy mà rốt cuộc mới nở nụ cười, tự mình chấm điểm văn võ Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa.

Nhìn sáu gã thanh niên tài giỏi tuấn tú xếp thành một hàng đứng trên đại điện, tâm trạng không vui kéo dài nhiều ngày của Hoàng đế cuối cùng cũng chuyển đổi.

Càng tăng thêm tán thưởng cho văn võ ba giáp, đêm đó mở tiệc chiêu đãi toàn thể bá quan. Hôm sau lại triệu kiến sáu người mới đậu ba giáp này vào, tự mình an bài chức vụ.

Trên triều và hậu cung thấy Hoàng thượng đã vui vẻ trở lại, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Hôm sau, Hoàng đế bắt đầu đến Từ An Cung thỉnh an, buổi trưa đến Hoa Cảnh Điện dùng bữa. Sự kiện trong Ngự Hoa Viên đến lúc này rốt cuộc mới xong xuôi.

Cứ như thế, trên triều và hậu cung lại khôi phục như thường.

Đầu tháng năm, Dụ thân vương mới hồi kinh không được hai tháng lại đem theo thị vệ xuất môn đi du ngoạn. Không có bất kỳ hứng thú gì với chính sự, nhưng Vương gia này lại được Hoàng đế vô cùng sủng ái, nên bá quan cũng không quan tâm lắm.

Vả lại Vương gia này ngoại trừ ngày lễ quan trọng, hầu như sẽ không trở lại kinh thành. Nếu y hồi phủ ngẩn ngơ hơn nửa năm, đoán chừng mọi người mới cảm thấy khác thường.

Nhưng trước khi Dụ thân vương rời khỏi, lại chạy vào hoàng cung gặp huynh trưởng nhà mình, đồng thời thần thần bí bí đưa một lọ mỡ dê cho Hoàng đế bệ hạ.

"Hoàng huynh, cái này là đồ tốt." Dụ vương dùng cặp mắt đào hoa của y nặn ra một vẻ mặt vô cùng quỷ dị, "Thần đệ phải khổ cực lắm mới vơ vét được ở Lâm huyện, ở trong cung ngài cũng không có thứ tốt này đâu. Bảo đảm dùng xong thì sau này Đức phi cũng sẽ không nhốt ngài ngoài cửa nữa đâu."

Vốn chuẩn bị để sau này mình dùng khi thú Vương phi, nhưng nếu Hoàng huynh gặp nạn, làm đệ đệ dĩ nhiên nên phân ưu giúp đỡ huynh trưởng trước tiên.

Dụ vương nghĩ mình lo nghĩ cho huynh trưởng như vậy nhất định sẽ hết sức cảm động. Liền cười mấy tiếng quái dị, vỗ vỗ vai huynh trưởng, nhanh chóng chạy đi như một làn khói.

Triệu Thần Hi mặt đen lại nhìn đệ đệ đã cao chạy xa bay, tự mình cầm lọ mỡ dê đưa cho Thái Y Viện kiểm tra.

"Là mỡ được điều chế từ dược liệu thượng đẳng." Lão thái y vuốt chòm râu kiểm tra đồ trong lọ, "Có chút tác dụng thúc tình, cũng không tổn hại gì đối với cơ thể, bệ hạ có thể yên tâm sử dụng ạ."

Vừa nói xong, trong lòng lão thái y cũng không tin được. Nếu Hoàng thượng muốn những thứ nơi khuê phòng này sao không dặn Thái Y Viện một tiếng, sao phải tự mình đi tìm?

Hoàng đế bệ hạ mặt đen lại cất lọ kia đi trở về tẩm cung. Vốn muốn tiện tay đưa Liên Cẩn xử lý, nhưng nghĩ lại giọng cười quái dị cuối cùng của Dụ vương, quỷ thần xui khiến sao liền bỏ lộ kia trong hộc ẩn trên long sàng.

Ừ, dù sao cũng là tấm lòng của đệ đệ, cũng không tiện tuỳ ý ném vậy được.

Triệu Thần Hi vừa nghĩ tới, buổi tối bước chân đi đến Hoa Anh Điện không khỏi nhanh nhẹn hơi mấy phần.

Thời gian thoi đưa, lại qua một tháng.

Năm Dao Quang 15, ngày 11 tháng 6, trời nóng nhẹ.

Khuya hôm đó, một đạo quân gấp gáp tiến thẳng vào Hoàng thành.

Ba nghìn binh mã của người Kim ở biên quan đã vòng qua Nhạn Môn Quan ở Thông Châu, đắc thủ Điện châu Phác quận. Quận trưởng Phác quận không đánh mà chạy, binh mã người Kim mở cửa thành để hai vạn đại quân theo sau đó đi vào.

Khi Thứ sử Điện châu nhận được tin thì hai vạn đại quân đã đến dưới thành, lần nữa giống như quận trưởng Phác quận, mang theo thân tín bỏ thành chạy.

Điện châu thất thủ!

Sau Điện châu, từ biên quan đến kinh thành sẽ không còn nơi hiểm yếu nào cản đường nữa. Nếu không phái binh ngăn cản đúng lúc, đại quân người Kim hành quân thần tốc trong nửa tháng là có thể nhắm thẳng vào kinh thành!

Long nhan Hoàng đế nổi giận, cả đêm triệu kiến bá quan, bàn bạc đối sách.

Hầu như toàn bộ đại thần đã quen sống an nhàn mấy thập niên ở Đại Uyên đều thất kinh, không biết làm như thế nào.

Triệu Thần Hi mắt lạnh nhìn bá quan mồ hôi đầm địa dưới điện, dáng vẻ hỗn loạn ú ớ không biết nói gì, khí thế toàn thân càng trở nên hung hiểm.

Hết chương 15