Nam thần nhớ lại chuyện hồi ở câu lạc bộ kịch, lại nhớ đến vở kịch thay đổi nam chính ấy, vốn hắn và thụ cần hôn môi trên sân khấu. Lúc đó mỗi lần hôn môi nam thần đều giả vờ, chỉ hôn vào ngón cái.

Sau đó thay đổi diễn viên thì thật sự hôn à?

Hắn hỏi thụ, thụ lại vô lực đẩy tay nam thần ra cố bình ổn lại hô hấp và trái tim đang đập dồn dập.

Vừa nãy không biết nam thần nổi điên vì cái gì mà đè cậu xuống sô pha làm, khiến giờ cả người cậu mềm xèo, cực kỳ vô lực.

Nam thần hỏi sau đó đổi diễn viên, rốt cuộc người đó có hôn thụ không. Nhắc đến đây thụ liền nhớ đến chuyện nam thần ra đi, khó tránh khỏi có chút tâm tư tính sổ. Cậu cố ý nói: “Hôn chứ, kịch yêu cầu thế mà.”

Bàn tay nam thần đang nhéo eo thụ thoáng dùng sức, đôi mắt cũng híp lại: “Gì mà kịch cần, anh cũng có hôn em đâu, không thể giả vờ được à?”

Thụ nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của nam thần khá là thú vị bèn miễn cưỡng trở mình: “Là anh không muốn hôn đấy chứ, có phải em không cho anh hôn đâu.”

Nam thần bày ra vẻ mặt âm tình bất định, cuối cùng lại làm thêm một lần, trong lúc hoan hảo không ngừng đặt từng nụ hôn vụn vặt khẽ khàng lên môi thụ.

Hắn nhìn thụ chăm chú, nói, anh sẽ bù lại.

Từ sau đêm nay, chỉ có anh mới được hôn em, không có ai khác nữa.

Sau đó thụ gặp mặt học trưởng bèn kể chuyện này cho y nghe. Học trưởng cười tung nóc, nói quả nhiên là người chín chắn đến bao nhiêu, khi yêu vào cái là trở nên ấu trĩ, quá ngây thơ!

Y lại hỏi thụ, rốt cuộc khi đó tại sao chú lại thích nam thần, anh tò mò lắm, vì chú chưa từng nói cho anh.

Thụ khe khẽ mỉm cười, đây là bí mật của cậu, cậu sẽ không nói cho ai biết cả.

Kỳ thật nam thần cũng đã hỏi qua chuyện này, nhưng thụ cũng không nói gì, chỉ nói lâu ngày sinh tình, lại thấy nam thần quá bô trai. Quãng thời gian đó không ngờ nam thần lại điên cuồng tỏa hormone trước mặt thụ, hỏi giờ anh đẹp hay là hồi đại học đẹp, khiến thụ có chút dở khóc dở cười.

Rốt cuộc tại sao cậu lại thích nam thần, có lẽ là vừa mới lên đại học, vừa tiến vào một hoàn cảnh mới. Thời gian đó cậu thường một mình độc lai độc vãng, vì không có tiền nên cậu thường mua một ổ bánh mì rồi ở lại phòng học để đọc sách và làm bài tập.

Giữa mùa hè, ve râm ran không ngừng, sinh viên đều đã đi hết rồi. Tiếng quạt vang lên kẽo kẹt, khó khăn lắm mới phả ra một luồng gió. Đây vốn nên là một không gian yên tĩnh, ấy thế mà tiếng ồn ào lại truyền đến. Cậu nhìn thấy một nhóm người đi vào phòng học, ở chính giữa là nam thần ngời ngời xuất chúng.

Thụ chỉ lạnh nhạt nhìn nhóm người kia một chút, sau đó lại cúi đầu làm bài tập. Nhóm người kia theo nam thần về lấy đồ, không ngờ trong phòng vẫn có người, cả đám bị dọa nhảy dựng lên.

Chờ đến khi rời khỏi đây, một cô gái trong nhóm đó oán trách một câu, nói ánh mắt của thụ thật đáng sợ, cứ âm trầm thế nào ý.

Không biết nói đến cái gì mà nhóm người kia bật cười, nhưng sau đó đã có một thanh âm ngắt ngang tiếng cười của họ.

Thanh âm kia rất dễ nghe, chủ nhân của nó bảo nhóm người kia đừng cười.

Hành lang yên tĩnh lại.

Thụ khó chịu siết chặt lấy cây bút ép mình không được suy nghĩ nữa, quản những người khác làm gì, mình chỉ nên chuyên tâm đọc sách, nếu không sẽ không theo kịp chương trình học.

Không bao lâu sau nam thần lại quay về, lần này chỉ có mình hắn. Thụ hơi kinh ngạc ngước lên nhìn hắn, không trả lời.

Nam thần xách một cái túi đi về phía thụ, sau đó một chai nước đang bốc hơi mát được đặt trước mặt thụ. Thụ ngẩng đầu lên nhìn, nam thần mỉm cười: “Mua thêm một bình, cho cậu đấy.”

Thụ cau mày giật giật môi, cậu vừa định nói không cần thì đã thấy nam thần dịu dàng lên tiếng: “Xin lỗi cậu, tôi xin lỗi thay cô ấy.”

Sau khi phục hồi tinh thần khỏi nỗi kinh ngạc, thụ cảm thấy nam thần thật lạ. Cậu đâu phải là người quan trọng gì, hà tất phải cố ý đến xin lỗi.

Thụ nói chuyện, âm thanh hơi khàn: “Không sao đâu.”

Vẻ mặt nam thần dịu dàng: “Cậu gắng lên nha.”

Thụ nháy mắt mấy cái: “Cố lên gì cơ?”

Nam thần: “Không phải cậu muốn tham gia thi đấu sao, lúc cậu đến ghi danh thì tôi cũng vừa vặn ở văn phòng.”

Thụ trầm mặc. Cuộc thi kia không có ai muốn tham gia, mà thụ đến ghi danh cũng chỉ vì muốn tiền thưởng chứ không có lý do gì khác. Thế nhưng hiển nhiên là trong suy nghĩ của cái người kì lạ trước mặt này, mình đã trở thành người suy nghĩ cho tập thể.

Người ấy nói mình cũng là thí sinh dự thi của lớp, hẹn gặp ở trên sân thi đấu.

Dứt lời người ấy chìa tay ra muốn bắt tay thụ. Người đó nắm tay thụ thật chặt, như đùa giỡn lại tựa nghiêm túc nói với cậu.

Cuộc thi ấy thụ không đi, cậu bị viêm ruột thừa cấp tính, phải nghỉ ngơi trong ký túc xá nửa tháng.

Đến khi đến trường học lần nữa, cậu phát hiện bên cạnh nam thần có một người bạn mới, là hội trưởng. Thụ quan sát hai người họ theo bản năng, cuối cùng hiểu rõ, hai người đó không phải là bạn bè, hoặc là nói không chỉ là bạn bè.

Khi cậu hiểu rõ hai người này đã xảy ra chuyện gì, cậu mới phát hiện, thời gian mình nhìn nam thần đã quá lâu.

Lâu đến mức không thể dời tầm mắt, không nỡ tách ra.