Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đầu óc ta quay cuồng suy nghĩ.

“Ta muốn vừa hầu hạ lão gia, vừa tự an ủi…có được không…?” Trong lòng quyết định được ăn cả ngã về không, ta cố gắng dùng giọng nói dâm đãng nhu mỵ nhất để hấp dẫn vị thần thánh đang nắm giữ trong tay quyền sinh tử của mình.

Đối với yêu cầu phạm thượng của ta, lão gia chỉ thản nhiên nhìn ta không nói một lời.

Ta xem như im lặng là đồng ý, liền bò tới dưới chân hắn, dùng răng nhẹ nhàng kéo khoá xuống.

Nô lệ vốn không được phép chạm vào lão gia vì sợ ô uế thân thể của hắn, huống chi ta vừa mới cùng người khác giao hoan, hậu huyệt lại càng dơ bẩn, sao có thể kinh nhờn sự thuần khiết của lão gia. Vì vậy ta quyết định mạo hiểm dùng miệng hầu hạ vị thánh thần này, hy vọng có thể giữ được cái mạng nhỏ.

Vóc ngươi của lão gia vô cùng cao lớn, quỳ trên mặt đất, ta phải cố gắng hết sức mới vươn tới thắt lưng của hắn.

Lão gia cũng không mặc quần lót, khoá vừa mới được kéo xuống, một khối thịt đồng đã bừng bừng phấn chấn nhảy ra trước mặt ta.

Trời ơi! Nhìn cự vật của lão gia, ta không khỏi nuốt nước miếng một cái. Thịt khối của Seaman Mei đã vượt qua mức người thường rất nhiều, nhưng so với lão gia, quả thực một trời một vực.

Cứng rắn thô to, mạch máu gân xanh dữ tợn nổi lên, khối thịt đồng hiện lên một màu tím hồng mà phải tung hoành chiến trường mấy trăm trận mới có thể luyện thành, còn to hơn cả cánh tay của trẻ con, quả thực, chỉ có dã thú mới có được kích thước đó.

Vì sinh tồn, ta không chút do dự nuốt cái thứ khổng lồ kia, cố sức mà hấp liếm.

Lão gia không chút khách khí đè đầu ta vào, ấn thật mạnh vào nơi riêng tư của hắn. Quy đầu thô to xuyên qua yết hầu ta vào tận thực quản, chưa bao giờ bị xuyên sâu như vậy khiến ta cảm giác vô cùng buồn nôn khó chịu. Cố gắng nén xuống, ta cố sức lấy lòng hắn, nhưng lão gia không hề cảm kích, khối thịt cực đài vẫn cứng rắn như trước. Mặt lão gia trước sau như một vẫn tỉnh táo không hề nhìn thấy một tia dục vọng nào.

Ta cố sức đem toàn bộ hung khí nhét vào trong miệng, ngón tay lấy lệ sờ phân thân của chính mình, giả vờ khiêu khích cái thứ uể oải không bao giờ cương được nữa kia.

Cảm giác cái thứ trong miệng lại bắt đầu trướng to lên, kích thước doạ người gần như sắp phá vỡ yết hầu ta. Khối thịt không ngừng ra vào sâu trong, mỗi lần cũng áp bách vào khí quản. Phế bộ thiếu dưỡng khí khiến ta không cách nào tự nhiên phối hợp với tốc độ của lão gia được, đầu lưỡi cũng mất dần cảm giác, cuối cùng ta không nhịn được mà nôn khối thịt ra.

“khụ khụ khụ….” Quỳ rạp trên mặt đất không ngừng ho khan, tứ chi gần như không cách nào chống đỡ được thân thể.

“A…” Trong lúc ta còn đang thở hồng hộc, từ phía sau có ai đó túm lấy tóc ta lôi lên, đè vào thân cây đại thụ, hạ thể bị tàn nhẫn xỏ xuyên không chút do dự.

Ta gian nan quay đầu lại, chứng kiến lão gia đã ở sau lưng ta, dương khối cực đại đang xé rách mật huyệt hẹp hòi của ta, thẳng tiến vào tận chỗ sâu trong chưa từng bị người khai phá.

Đau quá! Thân thể bị kẹp giữa cây đại thụ cùng lão gia, theo mỗi lần quất cắm tàn nhẫn của lão gia mà bị ép lay động. Lần đầu tiên cảm thấy lão gia mạnh mẽ như thế, hai tay tách hai bên mông ta ra, hung khí thật lớn mà hướng vào tít trong, mỗi ngón tay cũng như cái kìm sắt, bóp cắm chặt vào mông khiến ta đau đớn vô cùng.

Căn bản không cao bằng lão gia, chỉ có thể miễng cưỡng hai mũi chân chạm đất, cho dù như vậy, hung khí của lão gia cũng chỉ tiến vào được hơn nửa.

Rõ ràng lão gia không hài lòng với sự phối hợp của ta, bàn tay to trượt xuống nắm lấy bàn chân trái giơ cao lên, càng tiện cho hắn xuyên vào, nhưng toàn thân sức nặng của ta chỉ có thể tập trung vào mũi chân còn lại, tư thế vô cùng thống khổ.

Vừa lại một lần xỏ xuyên, dường như lão gia nghĩ muốn tất cả phải vào được hết mới hài lòng, tiếc rằng mũi chân phải đau khổ chống đỡ không được, mỗi lần chạy nước rút, ta cũng bị nghiêng ngả ngã ra một bên, thế nào cũng làm hắn không thể dùng hết sức được.

Tay kia buông một bên mông của ta ra, chuyển hướng về phía đùi phải, một phát cũng nâng lên luôn.

Đột nhiên mất đi trọng tâm, phản xạ làm ta ôm chặt lấy thân cây trước mắt, hai cái đùi bị lão gia nâng lên giống như đi tiểu, cả người thoạt nhìn trông giống hệt con ếch.

Hai chân trên cao, sức nặng thân thể cũng chỉ có thể tập trung vào cái nơi đang bị xâm phạm giữa hai chân, không cần chút sức nào, thân thể của ta cũng trực tiếp ngồi lên khối thịt đồng của lão gia, mật huyệt một lần nữa lại bị rách ra càng to, hoàn toàn quấn chặt lấy cự vật to lớn của lão gia.

Đại não hướng ta kháng nghị, đối với việc bị đối xử dã man như vậy, nó lựa chọn cho ta một mảnh trắng xoá, sau đó … bãi công.

Lão gia dồn dập liên tục quất xuyên vào trong cơ thể ta, theo thói quen, ý thức của ta lại bắt đầu phản bội thân thể, tung bay về phương xa.

Tỉnh táo nhìn bên dưới phát sinh tất cả, ta cảm thấy có chút buồn cười. Thị phó ở bên cạnh thì kinh ngạc mà nhìn vị thần của họ giống như một con ngựa đực phát tình, đói khát quá nên cái gì cũng có thể ăn, kể cả giao hợp với một tên nô lệ dơ bẩn như ta, dục vọng mãnh liệt thể hiện hoàn toàn không chút che giấu, làm cho bọn họ bị đả kích nghiêm trọng.

Ta không tin được đãi ngộ như vậy là do kỹ thuật của mình giỏi, làm cho lão gia không thể chờ được mà tìm kiếm phát tiết, nếu như muốn ta nói ra nguyên nhân, ta chỉ cho rằng đây là nhất thời kích động mà thôi.

Hung khí thô lỗ mà đánh vào mật huyệt của ta, mặc dù đã có Seaman Mei khuyếch trương, nhưng kích thước khổng lồ của lão gia vẫn gây cho ta tổn thương thật lớn. Máu tươi từ mật huyệt chảy xuống, hai khối thân thể đói khát mà điên cuồng giao quấn lấy nhau, máu theo động tác của lão gia mà dính đầy vào mông ta lẫn côn th*t của hắn.

Cảm giác cự vật lại lớn hơn vài phần, dựa theo kinh nghiệm có thể đoán được lão gia sắp tới cao trào. Ta cố sức kẹp chặt lại, gắt gao mà cuốn lấy cái kích thước khổng lồ kia, kích thích nó bắn tinh thật nhanh.

Ngay lúc ta tưởng tinh hoa của lão gia sẽ rót vào trong cơ thể mình, đột nhiên lão gia rút mạnh hung khí ra, ôm lấy tiểu kim miêu đang đứng bên cạnh, thô lỗ mà đem côn th*t tiến vào miệng hắn, điên cuồng phun tinh.

Mất đi sự chống đỡ của lão gia, ta chịu không được mà theo thân cây trượt xuống, té ngã trên mặt đất, không còn chút khí lực để động đậy.

Bảo bối của ta vẫn uể oải như cũ, mềm mại mà nằm yên giữa hai chân, tuyên cáo rằng tất cả mọi cố gắng đều thất bại.

Cố sức mà thở hồng hộc, ta lẳng lặng chờ đợi sự trừng phạt của vị thần cao quý kia.

Lão gia đã khôi phục lại bộ dáng ưu nhã như trước, một bên đùa nghịch thân thể của tiểu kim miêu, một bên nhìn hắn đang liếm sạch máu cùng tinh dịch dính trên hung khí vừa lăng ngược ta. Ánh mắt hắn vô cùng chuyên chú, dường như đã quên đi sự tồn tại của một tên nô lệ như ta.

Chung quanh tĩnh mặc, chỉ có thi thoảng một vài làn gió thổi nhẹ qua biển hoa kêu xào xạc…

Nỗi đau đớn khiến cho thân thể vừa mới khỏi bệnh có chút không chịu nổi, linh hồn lại bắt đầu trốn tránh thực tế mà phản bội lại thân thể, bay tới không gian xa xa bên trên cánh đồng hoa xinh đẹp.

” Ngươi có vẻ rất không chuyên tâm nhỉ?” Một âm thanh vang lên kéo linh hồn ta quay về với thể xác.

Quay sang, ta biết lần này thật sự sẽ chạy không thoát rồi… Tử vong có lẽ không đáng sợ đến như vậy, đến bên kia gặp hắn, giải thích cho hắn, liệu hắn có tha thứ cho ta không?

Cằm bị thô lỗ tóm lấy, ta bị ép nâng mặt lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tiến sát lại gần… Tướng mạo của lão gia thật đúng là xinh đẹp.

“Ta chán ghét khi ta nói chuyện, có người không thèm để ý đến sự tồn tại của ta.” Lão gia phun ra rõ ràng từng chữ một, vẻ mặt vẫn thản nhiên như mọi khi, nhưng ta có thể cảm giác được, hắn đang vô cùng tức giận.

Ta có nên biểu hiện nhún nhường nhỏ bé một ít, để mình có thể chết đỡ thống khổ hơn không? Đầu óc vẫn hoạt động nhưng thân thể thật sự khó chống đỡ được nữa… Quên đi, cứ như vậy mà đi, là có thể giải thoát được rồi…

“Chát!” Ta lại một lần nữa bị tát té ngã xuống đất, một bên gương mặt đã nhanh chóng sưng đỏ lên.

Lão gia tức giận chưa tan mà đứng dậy, chuyển hướng nhìn về phía Seaman Mei đang đứng một bên run cầm cập.

“Tính nô không thể cương nhưng ngươi lại dám không báon cáo…” Hai tròng mắt của lão gia vô tình mà liếc nhìn phân thân uể oải của ta, ” Nô lệ dơ bẩn dám vô lễ câu dẫn chủ nhân…. Không điều giáo nô lệ cẩn thận…”

Nghe tội trạng này, ta suýt nữa ngửa mặt lên trời cười to… trừ ra cười, ta còn có thể làm gì đây? Chỉ có tự giễu mà thôi.

Seaman Mei càng run rẩy hơn, hai chân đã không chống đỡ được sức nặng của thân thể, một phát mà gục xuống co quắp tê liệt trên mặt đất.

“Người đâu, dẫn hắn đi xuống nghỉ ngơi…” Lão gia chẳng thèm liếc nhìn Seaman Mei chút nào, tuỳ ý phất tay, làm cho thị phó kéo hắn đi xuống…

“Không! Lão gia tha mạng! Lão gia….”

“Chờ một chút!”

Nói thật, vừa dứt câu ta chỉ muốn tự bạt tai mình một cái thật đau.

Lão gia từ từ quay đầu lại, ánh mắt loé lên làm ta cảm thấy vô cùng bất an.

“Ngươi muốn nói gì, nô lệ?” Giọng nói lộ ra đầy vẻ uy hiếp nguy hiểm…

“Tất cả đều do ta, xin ngài buông tha cho hắn, nếu như muốn xử phạt, xin cứ trừng phạt ta…” Nhắm mắt lại, trong đáy lòng thầm mắng mình ngu ngốc… Cách sinh tồn đầu tiên chính là: tự bảo vệ mình! Vì để mình có thể sống tốt hơn một chút, thậm chí không tiếc đẩy người khác vào địa ngục… Nhưng ta lại vì cái tên ngu xuẩn đã tỏ tình với ta mà làm cho mình lâm vào hoàn cảnh tệ hại…

“Trừng phạt ngươi?” Lão gia như nghe thấy một lời thỉnh cầu cực kỳ buồn cười, ” Ngươi cho rằng ngươi không sao ư?”

Lão gia cúi xuống ngồi xổm trước mặt ta, ngón tay thon dài lạnh như băng nhẹ giơ cằm ta lên, ” Ta đang suy nghĩ để ngươi chết thế nào mới có thể bồi thường cho việc dám lừa gạt ta đây…”

Quả nhiên là như thế… ta tự giễu cười khổ, cư nhiên nghĩ rằng mình đặc biệt hơn người, nghĩ rằng mình có năng lực bảo vệ được người khác… Lúc đầu nếu không phải bởi vì mình quá yếu ớt, hắn cũng không bị…

“Lão gia…” Một tên thị phó vội vã chạy tới thì thầm vào lỗ tai hắn một chút, sắc mặt lão gia liền biến đổi, suy nghĩ đăm chiêu nhìn về phía ta…

“Ngươi… muốn sống sao?”

Ta khó tin mà ngầng đẩu nhìn lão gia, hầu như không thể tin mình còn có cơ hội giữ cái mạng nhỏ này…

“Nếu như người có thể bị 20 người thượng liên tục mà vẫn sống, ta đây sẽ miễn tội cho tên xá giam kia, và đáp ứng một yêu cầu của ngươi… Ngươi nghĩ sao?”