Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

“Ôi…” Nhìn nồi canh đang sôi sùng sục, ta lặng lẽ thở dài lần thứ 102. Một tuần trước, cái tên kia đột nhiên nổi cơn muốn cảm thụ cuộc sống vợ chồng bình thường, liền ngay lúc ta còn đang ngơ ngác mà kéo ta tới hòn đảo nhỏ nhiệt đới này.

Khuấy khuấy vài cái, giương mắt nhìn phòng bếp rộng thênh thang… Đây mà là cuộc sống vợ chồng bình thường của hắn sao? Ta bất đắc dĩ mà lắc đầu ngán ngẩm.

Tắt bếp, ta theo thói quen mà lau bàn tay đầy mỡ vào quần, nhưng lại chỉ chạm được vào bắp đùi quang loả.

Cái tên đáng chết vẻ mặt xảo trá giải thích rằng đó là bởi vì thời gian quá gấp gáp cho nên không kịp mang theo quần áo. Ở cái hòn đảo hoang vu này, tất cả mọi thứ đều đủ cả, nhưng sao lại chỉ thiếu đúng quần áo? Không cần nghĩ cũng biết hắn muốn làm cái gì rồi!

Kéo kéo cái tạp dề cố gắng che khuất được ba điểm cần che, bất đắc dĩ mà thở dài lần thứ 103. Lần mò tất cả các tủ quần áo của biệt thự cũng chỉ tìm thấy toàn là nội y gợi cảm cùng váy ngủ của phụ nữ, mặc cái loại này vào so với không mặc còn dễ câu dẫn người ta phạm tội hơn, thật bực mình, vất vả lắm mới tìm được một cái quần đùi, nhưng lại ngắn một cách kỳ quái, miễn cưỡng cũng có thể che được nơi xấu hổ, nhưng nửa cái mông vẫn cứ bày ra trong không khí.

Dù sao có mặc vẫn hơn không, ta cố gắng an ủi chính mình, nhưng ngẫm lại, hình như vẫn không ổn, nhấc nồi canh ra khỏi bếp, ta quyết định lên lầu tìm cái chăn quấn quanh người, mặc dù hòn đảo gần xích đạo, cả ngày nóng nực nhưng vừa nghĩ đến cái ánh mắt như rắn săn mồi của tên kia đang nhìn chằm chằm vào mình thật khiến ta không nhịn được mà nổi cả gai ốc.

Mới vừa ra khỏi phòng bếp, ngẩng đâu lên đã thấy cái tên kia đang nhàn nhã tựa vào tường ung dung quan sát, hình như đã đứng đó từ lâu lắm rồi.

“Ngươi… Lão gia… ngài về rồi…” Vội vàng kìm chế kinh hoàng, ta cố gắng dùng chất giọng bình thường nhất mà nói chuyện, nhưng lại vô thức mà né tránh ánh mắt thèm khát như đang liếm láp thưởng thức con mồi của hắn.

Luồng khí ấm nóng tiến sát lại, ta phản xạ mà lùi xa ra nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy.

“Julian bé bỏng thật sự là muốn khiêu khích ta đây mà… Cái tạp dề này ngươi mặc thật là đẹp mắt…” Đầu lưỡi cuồng loạn mà liếm liếm tai ta, khí tức dồn dập phun lên làn da của ta làm nổi lên một cảm giác dâm mỹ.

Ta nhanh như chớp mà đẩy hắn ra, muốn thoát khỏi hắn nhưng lại bị dễ dàng hoá giải, kết quả hai tay cũng đều rơi vào vòng khống chế của dã thú.

“Lão gia…” Ta ấp úng, giọng nói mang theo một tia run rẩy khó phát hiện.

“Julian tiểu bảo bối, ta đã nói với ngươi hãy gọi ta là Edmond rồi mà…” Bàn tay bá đạo nắm lấy một bên mông đầy đặn của ta không ngừng nắn bóp.

“Ngươi mặc cái quần này vào, quả thực chính là dụ dỗ người khác phạm tội.”

“Không!”

Cảm thấy ngón tay hắn đang tiến vào trong quần đùi, ta dùng hết sức mình đẩy hắn ra, rất nhanh mà vọt xuống phòng ăn. Nếu như đang ở trong toà thành, mỗi lần hắn phát tình, ta đều dùng tất cả các biện pháp làm hắn tức điên lên mà rời đi đến chỗ các tình nhân khác để phát tiết dục hoả, nhưng ở trên hòn đảo cô độc này, phương pháp đó không có cơ hội thành công, vì ở nơi hoang vu này, chỉ có mình ta là công cụ tiết dục của hắn.

Tiếng bước chân phía sau nhanh chóng theo vào, ta kinh hoàng như một con chuột bị bức đến tuyệt cảnh, vốn định chạy xung quanh cái bàn ăn thật lớn này để kéo thêm chút thời gian, nhưng không ngờ lại bị vấp ngã.

Một phút lảo đảo đã làm tên ác thú phía sau đuổi kịp, kết quả ta lại rơi vào trong lòng hắn.

“Juju bé bỏng muốn chơi trò trốn tìm với ta sao?” Hắn dùng sức ôm chặt lấy ta, dễ dàng mà xé mở cái thứ đang che chắn cho ta, thoáng cái, tạp dề cùng quần đùi đã tả tơi mà nằm trên mặt đất.

“Đừng giãy dụa… ngoan ngoãn nào…” Ngón tay tàn nhẫn mà cọ xát tiến vào trong, đôi môi tham lam cũng không chịu bỏ qua một tấc da thịt nào…

“Hôm nay ta đi thăm Vi Phù, nó đã đầy tháng rồi, vừa trắng trẻo vừa mập mạp, đáng yêu cực kỳ… Chỉ cần ngươi nghe lời, ta sẽ mang nó đến gặp ngươi, thế nào?”

Vi Phù, là con gái mà ta vừa sinh hạ đã bị hắn mang đi… Dù sao cũng là cốt nhục, hàng đêm ta đều nhớ đến nó, mong có thể gặp lại nó một lần. Nhưng cái tên giảo hoạt này chưa bao giờ chịu buôn bán lỗ vốn, ta thống khổ mà cắn cắn môi, không biết vì lần gặp mặt này mà cần phải nỗ lực trả giá đến mức nào nữa đây…

Khác hắn với giọng nói thong thả mà ưu nhã của hắn, động tác của Edmond nhanh như chớp mà cởi sạch quần áo của chính mình, một tay ấn ngã ta lên bàn cơm, tách hai chân ta ra chuẩn bị tiến vào…

“Không! Cầu ngươi…” Ta rốt cuộc không khống chế được nội tâm sợ hãi, che mặt khóc nấc lên: “…Hôm nay, bác sĩ Rabbit đã tới…”

Ta hận hắn, hận hắn hạ lời nguyền vào ta.

“Rabbit tới?”

Hắn dừng lại, nhưng ta cũng không thoát khỏi sự giam cầm của hắn, đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng ta, êm ái như an ủi một đứa trẻ đang sợ hãi.

Thân thể ta không nhịn được mà run lên, không biết là bởi vì do tức giận hay sợ hãi. Cái tên nam nhân ghê tởm này, vì những thứ hắn muốn chiếm được, chuyện gì hắn cũng dám làm.

Vì chiếm lấy tài sản cùng quyền lực mà Fei Lanni để lại cho ta, hắn buộc ta phải gả cho hắn. Vì ngăn chặn miệng lưỡi thế gian, chứng minh ta là thê tử của hắn, hắn đã sai người phẫu thuật chế tạo tử cung nhân tạo cho ta, rồi bảo các bác sĩ cấy trứng đã chín vào đấy, sau đó hắn tự mình làm cho ta thụ thai! Mà Vi Phù…  cũng chính là con của ta và… hắn.

Ta hận hắn, nhưng lại càng sợ nỗi thống khổ hắn mang lại cho ta, cái nỗi đau đớn lúc sinh con đến giờ vẫn làm ta vô cùng sợ hãi.

“Cầu ngươi….” Ta không ngừng run rẩy trong lòng hắn, “Ta không muốn mang thai nữa… ta sợ lắm…”

Cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn đang xoa xoa bụng ta, còn dùng đầu ngón tay cẩn thận mà vuốt ve những nếp nhăn trên da vẫn chưa biến mất khi mang thai hài tử khiến cho ký ức ta muốn lãng quên lại từ từ hiện rõ trong đầu.

“Rabbit đến truyền trứng vào cơ thể ngươi?” Edmond biết rõ còn cố tình hỏi, nếu như không có mệnh lệnh của hắn, người nào lại đi làm cái chuyện biến thái như vậy.

Đã bị doạ đến thất kinh, ta không dám phản bác mà chỉ không ngừng nghẹn ngào trong lòng hắn cầu xin.

“Tha ta đi… buông tha ta… Ngươi đã có những thứ ngươi muốn… coi như là tích đức hành thiện… ta không muốn sinh con nữa đâu…”

“Được rồi, được rồi…. không khóc…” Chưa bao giờ thấy ta như vậy, Edmond cũng cảm thấy có chút không đành lòng.

“Ngươi vẫn phải sinh cho ta một đứa con trai để kế tục gia sản này, ta cam đoan, chỉ cần ngươi nghe lời… hôm nay ta sẽ tha cho ngươi…”

“Không…”

Ta kháng nghị không chút hiệu quả, tất cả cự tuyệt đều bị Edmond nuốt trọn, hắn tham lam mà hôn cắn ta, không cho phép ta chạy trốn.