Editor: Băng Tiêu
Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ TưVũ
Cố gắng tự nói với chính mình phải biểu hiện thật khiêm nhường, nhưng bản năng của loài người lại làm ta không nhịn được mà giương mắt nhìn chằm chằm vào phía giường lớn.
Chỉ thấy ngón tay thon dài của lão gia đang luồn vào mật huyệt của tiểu thằn lằn, một chút một chút mà đào mà móc, sắc mắt của tiểu thằn lằn ngày càng trở nên khó coi. Một tiếng hét thảm vang lên, thì ra lão gia vừa moi một khối băng to như một quả trứng gà từ trong cơ thể tiểu thằn lằn ra.
Trên khối băng dính đầy máu tươi, ánh lên màu đỏ giống như một viên hồng bảo thạch tuyệt mỹ. Nhìn hành động của lão gia, ta không khỏi rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu làm bộ như không có việc gì xảy ra… vô tâm thương xót cho tiểu thằn lằn, đây chính là cách sinh tồn duy nhất ở nơi này — lãnh khốc, ác nghiệt.
Lão gia hình như rất không hài lòng kích thước của khối băng, giọng nói chứa đầy tức giận: ” Chuyện gì đây? Để trong cơ thể ngươi lâu như thế, sao khối băng vẫn lớn như vậy? Thế này thì cái miệng nhỏ nhắn của tiểu kim miêu sao nuốt được?”
Không cần chờ lão gia phân phó, đứng bên cạnh thiếp thân thị phó đã bước lên, “Chát” một tiếng, tàn nhẫn mà tát tiểu thằn lằn một cái.
“Xem ra thân thể của hắn rất lạnh rồi…” Lão gia nhàn nhã nói, ” Kéo hắn xuống…. thao nhiệt!”
Không thèm để ý đến tiếng la hét cầu xin của tiểu thằn lằn, các thị phó khác đã lạnh lùng kéo hắn xuống dưới, ném về phía mấy người tính nô tráng kiện.
Cho tới giờ chưa có cơ hội nếm mùi sủng vật, các tính nô vô cùng hưng phấn. Không để ý đến thần thể của tiểu thằn lằn còn đang chảy máu, đã tóm lấy hai chân thon dài của hắn giật mạnh ra, không chút bôi trơn một phát xuyên thẳng vào.
“A!…” Nghe thiếu niên kêu thảm thiết, lòng ta không khỏi buồn bã… Lúc đầu chính vì nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn người bình thường, nên lão gia mới hứng thú, còn đặt biệt danh tiểu thằn lằn cho hắn, hôm nay lại cũng vì nhiệt độ quá thấp, mà lại rơi vào kết quả này đây…
” Các ngươi đi kiểm tra một chút, xem mấy tên còn sạch sẽ phía dưới, tên nào nóng…”
Không cho ta tiếp tục bùi ngùi, lệnh của lão gia như một tia sét đánh ta rơi thẳng xuống đáy cốc.
Không ngoài dự tính của ta, hậu huyệt còn nóng hơn lửa của ta đã bị chọn trúng, lần đầu tiên đạt được vinh quang thị tẩm, nhưng lại như một tế phẩm chờ sẵn cái chết…
“Ngẩng đầu lên…” Một âm thanh lười biếng từ trên truyền xuống.
Ta run rẩy ngẩng đầu, đây là lần đầu tiên ta được cho phép ngẩng đầu nhìn lão gia, tự nhiên không nhịn được cảm giác muốn đánh giá đối phương…
Thực tế, không cần nhìn lần hai, bất luận kẻ nào chứng kiến khuôn mặt này đều lập tức cảm thấy kinh diễm. Dung mạo của lão gia giống như địa vị của hắn, tựa như một vị thần cao quý thánh thiện, một mái tóc xoăn ngắn đen nhánh, mềm mại dán vào khuôn mặt của hắn, làm cho người ta nghĩ muốn vuốt ve nó. Mắt của hắn màu xanh lục, giống như một con báo đen trong đêm đang lẳng lặng chờ đợi con mồi xuất hiện, xinh đẹp thanh nhã nhưng lại lộ vẻ tàn ngược.
Lúc ta đang mê muội nhìn chằm chằm vào lão gia, thì hắn lại vô cùng không hài lòng với dung mạo của ta, bĩu môi nói: ” Ai tuyển nô lệ này hả? Sao xấu xí như vậy?”
Một thị phó đứng bên cạnh sợ hãi trả lời: ” Dạ! Lão gia, ta lập tức làm cho hắn biến mắt.” Vừa nói vừa túm ta kéo xuống dưới.
” Không! Đừng giết ta!” Ta la hét, ta không muốn chết, ta đã đáp ứng với [hắn], ta nhất định phải sống sót.
Kinh hoàng mà nhìn thị phó đi tới, ta vươn hai tay vùng vẫy cuồng loạn.
“Nóng quá… lão gia…. cứu ta…” Trên giường lớn, tiểu kim miêu đang bị dục hoả dày vò mà nhúc nhích dán chặt vào người lão gia tìm kiếm sự giải thoát.
Lão gia yêu thương nhìn thiếu niên trong lòng, nhẹ nhàng nói: ” Con mèo nhỏ của ta không nhẫn nại được nữa rồi, nếu thí mắt của hắn đã nóng, vậy cũng đừng để nó rảnh rỗi.”
” Vâng ạ!” Thị phó buông ta ra, xoay người đi tới một thùng băng ở cạnh giường, lấy một khối băng to như cánh tay trẻ em rồi đi tới trước mặt ta, ra lệnh: ” Đem cái này nhét vào tao huyệt của người, ngậm cho hoà tan nhỏ một chút… lão gia cần.”
Ta sợ hãi nhìn chằm chằm vào khối băng trước mắt, hai tay chần chờ thật lâu không dám tiếp nhận.
” Ô a…….”
Từ phía sau truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết, ta cả người run lên, không nhịn được mà quay đầu lại, ở giữa phòng, tiểu thằn lằn bị ôm lơ lửng, hai cái hung khí tráng kiện một trước một sau đâm vào tiểu cúc hoa non nớt mềm mại của hắn. Hung khí thô to dính đầy máu không ngừng tàn phá mật huyệt, tiểu thằn lằn bị treo giữa hai người, đau đớn run rẩy.
” Lề mề cái gì?” Thị phó đá ta ngã xuống đất, hét lớn, “Nếu lão gia không hài lòng, kết quả của ngươi còn không giống hắn sao?”
Ta im lặng cầm lấy khối băng, cắn răng hít một hơi định nhét vào mật huyệt.
” Mở chân ra, ta muốn xem ngươi cắm vào…” Lão gia hứng thú đứng dậy, một bên lấy tay đỡ tiểu kim miêu, một bên nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của ta.
Ở cái nơi dơ bẩn tối tăm nay, ta đã sớm không còn cái gọi là xấu hổ, ta dâm đãng mở hai chân ra, đem mật huyệt hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt lão gia.
Ta lặng lẽ nắm chặt khối băng, hy vọng có thể sử dụng ít độ ấm của đôi tay làm nó tan chảy một chút, để khi nhét vào ta cũng sẽ đỡ đau đớn hơn.
” Nhanh lên, đừng lề mà lề mề nữa…” Lão gia không nhịn được mà lên tiếng thúc giục, ” Đừng vọng tưởng lấy tay hoà tan khối băng a~.”
Một phát phá vỡ mánh khoé của ta, trốn không thoát rồi…. Ta cố gắng đem tất cả lực chú ý tập trung vào mật huyệt, cố hết sức làm cho nó buông lỏng. Phải biết rằng nếu ta không có bản lĩnh tự buông lỏng, chỉ sợ ta đã sớm chết ở cái thế giới thô bạo này rồi.
Mật huyệt của ta bắt đầu hé ra hợp lại liên tục như một cái miệng nhỏ nhắn màu hồng tươi xinh đẹp thoáng cái cong lên rồi thoáng cái lại ngậm vào, ta đem tất cả tinh lực vào cái thứ sắp cắm vào trong cơ thể, hoàn toàn không phát hiện động tác của ta tràn ngập đầy hấp dẫn.
Thị vệ ở một bên giám sát, bị động tác của ta kích thích mà nuốt nước miếng ừng ực, hai tay lặng lẽ che phân thân đã trướng đại. Sau này ta mới nghĩ tới, nếu không phải vì lão gia đang chờ khối băng, thì hắn nhất định sẽ vồ lên thượng ta rồi.
Để khối băng vào huyệt khẩu, ta an tĩnh nhìn vẻ mặt đầy nghiềm túc của lão gia, một phát quyết tâm, ta nhét mạnh một phát vào tít sâu trong.
Khối băng tiếp xúc vào da thịt ấm áp nhưng vẫn không chịu di chuyển nửa bước, ta cố gắng đẩy mạnh vào khiến khối băng xe rách theo một tầng da thịt phía trong…
” Lão gia…. ta nóng quá…” Tiểu kim miêu như đã tới cực hạn, thanh âm cũng trở nên khàn khàn.
“Di chuyển nhanh lên.” Lão gia lạnh lùng nói.
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng nói của lão gia hung ác như vậy, quá khứ chỉ cần hắn thoáng động đậy ngón tay, hoặc là một cái ánh mắt cũng có thể làm cho vô số tính mạng biến mất khỏi thế giới này, cho nên hắn luôn luôn bình tĩnh. Lần này lại vì tiểu kim miêu mà thất thố như thế, xem ra hắn thật sự rất thích cái tân sủng vật này a…
Tâm tư tuy đang suy nghĩ nhưng động tác lại không có dũng khí dừng lại. Chỉ có thể cầm chặt một đầu khối băng, cố gắng tiến vào trong, ra sức tự khô chính mình. Mỗi lần khối băng rút ra đều mang theo một cỗ máu tươi, dần dần cũng tụ thành một bãi phía dưới sàn nhà.
Không để ý đến đau đớn thống khổ, ta quất di chuyển một cách cứng nhắc, cả ngày đã tiêu hao thể lực, cùng với lượng máu trôi đi, khiến ý thức của ta dần dần trở nên mơ hồ, mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang nói chuyện, lại có người đào khối băng chỉ còn to bằng hai ngón tay từ mật huyệt đã chết lặng cuả ta ra.
Tất cả cũng kết thúc rồi sao? …
“Kéo hắn xuống dưới.” Mơ màng nghe thấy giọng nói của lão gia, cảm giác có người thô bạo kéo ta đi, máu tươi không ngừng chảy xuống, tạo thành một vệt máu dài trên mặt đất.
Bọn họ muốn làm gì? Ta cố gắng bảo trì tỉnh táo… Muốn giết ta sao? Ta sợ hãi mà giãy dụa, nhưng đau đớn cùng suy yếu làm cho ta không cách nào nhúc nhích được… Ta không muốn chết! Ta không muốn!!