Editor: Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ

“Đồ ngốc… tại sao không để ta ở lại?”

Ta uể oải dựa vào tảng đá bên cạnh, thuốc lỏng cơ chết tiệt, hai tròng mắt của ta chắc cũng bị ảnh hưởng, nếu không tại sao ta càng lúc càng mơ hồ thế này, nước mắt tự dưng còn chảy ra giàn dụa…

Ta biết, lần này rời khỏi nơi đây, sơn Nam hải Bắc, trọn đời sẽ không bao giờ gặp lại Seaman Mei nữa, sao hắn lại có thể nhẫn tâm như thế, ngay cả một cái quay đầu liếc mắt cũng không có sao…

“Julian…”  Arthur do dự gọi tên ta.

Lau  nước mắt, ta cố gắng khống chế bàn tay, cầm lấy cái hộp nhỏ ở trong ngực:

“Ngươi nhanh bôi cái này vào…”

“Ta?”

“Ừ.” Ta vất vả mở nắp hộp ta, lấy một ít mỡ cao, “Chỗ này chỉ đủ cho một người, ngươi nhanh bôi đi…”

“Không được… nếu bôi thì phải bôi cho ngươi!”  Arthur kiên quyết cự tuyệt.

“Đồ ngốc, ta chỉ là một tên nô lệ, trừ cái thân này ra thì chẳng còn gì, cho dù lũ chó săn có muốn tìm ta, bọn họ cũng không tìm được thứ gì có lưu mùi để cho chúng ngửi. Nhưng ngươi lại khác, một khi bọn họ phát hiện không thấy ngươi, lập tức có thể tìm hành lý của ngươi, theo mùi trên hành lý là dễ dàng tìm được.”

Nghe ta giải thích cũng thấy có lý, nhưng  Arthur vẫn cứ chần chừ, khom lưng định ôm lấy ta, trong chớp mắt, ta đem mỡ cao nhanh bôi lên cổ Arthur, làm cho hắn ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có.

Hài lòng nhìn thành quả của mình, ta nói: “Chúng ta đi thôi…”

Ôm ta tiến vào mật đạo,  Arthur lo lằng nhìn ta: “Hắn… sẽ không đi báo cáo chứ?”

Ta không biết, nói thật ta cũng không rõ ràng. Trừ chính mình ra, ta không tin tưởng bất cứ kẻ nào, cho dù người đó có vì ta mà nỗ lực như Seaman Mei, hay Arthur….. Sống lâu dài trong cái hoàn cảnh xấu xa tồi bại này, làm cho ta sinh ra tính cẩn thận, đa nghi, với lại công việc gián điệp càng khiến ta thêm cảnh giác.

Nhìn ánh mắt của Arthur, ta lắc đầu: “Đi thôi, mật đạo vô cùng phức tạp, nếu như không có dấu hiệu chỉ dẫn hoặc ta dẫn đường, chưa ai có thể theo được…”

“Trừ con chó ra…”  Arthur hài hước bỏ thêm một câu nói, nhưng lại làm ta nhớ lại bóng lưng cô đơn của người kia…

Nhìn thấy ta im lặng,  Arthur cũng không nói thêm, chỉ dựa theo chỉ dẫn của ta mà rẽ trái rẽ phải, hy vọng có thể nhanh chóng đưa ta ra khỏi nơi đây.

“Không xong, cánh cửa hình như bị kẹt…”  Arthur cố sức đẩy một cái cửa đá, chỗ này chính là ngã ba, một cái thông ra bên ngoài thành, một cái thông phía hậu hoa viên.

Arthur nhìn phiến đá sừng sững, ảo não đấm vào vách tường: “Chết tiệt! Ta không mở nổi…”

“Đừng nóng vội…” May quá, dược tính của thuốc không đủ để ảnh hưởng đến đầu óc của ta, “Chúng ta không thể cứ ở mãi chỗ này được, chỉ có thể đi đường kia thôi…”

Mật đạo dưới toà thành thông đi bốn phương tám hướng, cho dù đường này bị kẹt thì cũng có đường khác để đi, chỉ có điều đường này sẽ phải xuyên qua 3/4 toà thành, không những thế còn phải đi qua cả phòng ngủ và phòng bếp.

Nhẹ nhàng di chuyển tay chân, ý bảo  Arthur buông ta xuống: “Dược hiệu đã hết.” Mặc dù cơ thể còn có chút tê dại, động tác cũng không linh hoạt như xưa nhưng ta cũng không hy vọng hắn biết, ta căn bản không thể trở thành gánh nặng của hắn.

“Nếu không thể lập tức rời đi, chi bằng chúng ta làm cho vũ hội này náo nhiệt hơn một chút đi.” Ta mỉm cười đề nghị.

Nếu như nhất định phải lựa chọn con đường nguy hiểm, vậy thì phải làm sao giảm thương tổn đến mức thấp nhất. Ta nhanh chóng vẽ chi tiết về mật đạo cùng toà thành trên mặt đất, “Đây là vị trí hiện giờ của chúng ta, nơi này là kho vũ khí…” Ta chỉ chỉ về một cái góc bên cạnh trung tâm toà thành, “Ngươi đến phòng điều khiển cắt hết điện đi, ta sẽ đi phá huỷ kho vũ khí…”

“Không được, ngươi đi rất nguy hiểm, để ta!”

“Arthur, nghe ta nói…” Nhìn hắn cương quyết phản đối, ta bất đắc dĩ mà nhíu nhíu mày, “Kho vũ khí mặc dù trọng yếu, nhưng có rất ít người biết vị trí chuẩn xác của nó, nó lại ở cạnh trung tâm toà thành nên mọi người tâm lý đề phòng cũng kinh thường hơn, ngươi phải biết những nơi càng phòng thủ cẩn thận càng dễ xuất hiện sơ sót. Hơn nữa vừa nãy trạm canh gác phát tín hiệu cảnh báo sẽ làm cho hơn nửa lực lượng của toà thành tập trung về khu săn bắn, ta sẽ không để mình bị nguy hiểm đâu, tin tưởng ta!”

“Nhưng là… ngươi bây giờ hành động không tiện…”  Arthur phản đối đã không kiên quyết như lúc nãy.

“Đừng xem thường ta! Mấy năm được huấn luyện đặc biệt không phải để vứt đi đâu.” Như để chứng minh câu vừa nói, ta nắm tay đấm mạnh một quyền vào không khí, “Tin tưởng ta, chúng ta nhất định sẽ an toàn rời khỏi đây… Chúng ta cùng đi gặp Fei Lanni, nhưng mà… nếu nàng biết ta giả chết lừa nàng mà giận điên lên, ngươi phải giúp ta đấy, ngươi biết cơn giận của Fei Lanni kinh khủng thế nào mà…”

Nghĩ đến trước kia Fei Lanni tức giận như sư tử hống,  Arthur cùng ta đồng thời bật cười.

“Được rồi, đến lúc đó ta cam đoan sẽ đứng về phía ngươi, nhưng Fei Lanni cũng không phải như xưa, nàng đã trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp a~.”

Nụ cười lập tức biết mất,  Arthur nghiêm túc nhìn ta, một hồi lâu, hắn nặng nề thở dài, lấy khẩu súng trong người nhét vào tay ta, “Ngươi phải cẩn thận…”

“Ừ!” Cầm khẩu súng còn đang chứa nhiệt độ cơ thể của  Arthur, ta gật đầu, “Bây giờ là 10:34′, 20 phút nữa chúng ta gặp nhau ở phòng bếp toà thành, dưới phòng ngủ của Edmond có một mật đạo, có thể đi thông đến con đường phía tây nam toà thành, nếu như ta không chạy đến đúng hẹn, ngươi đi trước…”

“Không, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây!”  Arthur kiên định nói.

“Được!” Mắt ta loé lên một tia ấm áp, rồi xoay ngươi chạy về phía trung tâm toà thành.