Editor: Băng Tiêu
Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ
“Lão gia…” Cắn chặt răng, ta cố gắng ép mình nở nụ cười tươi tắn, có đôi khi chính ta cũng phải khâm phục bản thân mình, rõ ràng vô cùng thống khổ nhưng lại có thể thể hiện một cách tự nhiên thoải mái.
Nhẹ nhàng nâng lên nam vật uể oải giữa hai chân ta, ngón tay lão gia như đang ngắm bảo vật mà nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng hai tròng mắt lại nhìn ta thẳng tắp:
” Ngươi biết không, những thứ xinh đẹp thế này thường vô cùng giảo hoạt, nếu không để ý thế nào nó cũng chạy mất, sau đó sẽ không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả…”
Nụ cười của ta bị lão gia nhìn kỹ mà càng ngày càng trở nên cứng ngắc… chẳng lẽ… hắn phát hiện cái gì rồi?
Không thể nào! Không có khả năng! Ta nhanh chóng quăng cái ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, nếu như hắn thật sự phát hiện thân phận của ta, lẽ đương nhiên ta đã trở thành đống thịt vô tri vô giác.
Hạ thể yếu ớt đột nhiên bị nắm chặt, đau đớn thấu xương khiến cơ thể ta thoáng cái ro rút lên mạnh mẽ.
“2078, ngươi biết như thế nào có thể bắt được con mồi giảo hoạt không?” Lúc này lão gia đã dính sát vào người ta, hơi thở nóng cháy phun vào cơ thể “Đó chính là… không để bọn chúng có bất cứ cơ hội chạy thoát nào!”
Lời còn chưa dứt, ta chỉ cảm thấy chân trái đau nhói, theo phản xạ mà cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy chỗ mắt cá chân bị lão gia dùng đao săn cắt một vết thương dài chừng 10cm.
Sau đó lão gia ném thanh đao đi, vỗ vỗ tay phủi bụi như chưa từng phát sinh chuyện gì, trong ánh mắt xinh đẹp loé lên tia tà ác: “Ta nóng lòng chờ mong khoảnh khắc tự mình bắt được khổng tước a~.”
“Ngài làm như vậy hình như quá coi trọng hoá vấn đề rồi…” Ta cười khổ nhìn ác ma trước mặt, vết thương trên chân cũng không sâu lắm, máu chảy ra cũng không nhiều, nhưng chừng ấy cũng đủ để cung cấp thông tin cho lũ chó săn nhiều năm kinh nghiệm “Nếu như ngài muốn làm ta sa lưới, cũng không khó khăn như ngài tưởng tượng đâu.”
“Thật không?” Lão gia thoải mái tươi cười, “Ta không nắm chắc, cho dù con vịt đang luộc cũng có khả năng bay mất, tuyệt đối không thể khinh thường… Mong nhìn thấy ngươi ở trong cuộc săn…” Lão gia nói xong liền tiêu sái rời đi, lưu lại ta đang đau đớn mà đứng yên một chỗ.
Mặc dù tâm lý có vô số dự cảm bất hảo, nhưng ta không thể vứt bỏ cơ hội cuối cùng này, cơ hội này đối với ta, đối với Mel, đối với gia tộc Derenian mà Mel coi trọng…là một thứ không thể bỏ qua…. ta nhất định phải thành công!
Ta tiếp tục theo kế hoạch mà cố gắng đi đến địa điểm ước định, bảo thạch trong cơ thể theo mỗi bước chân mà vô tình xé túm vào nội bích non nớt mềm mại, hạ thể bỏng rát đau đớn làm ta vô cùng khổ sở, cây đại thụ cao ngút trời đằng xa thoáng cái càng trở nên xa xôi gấp mấy ngàn lần.
Ta mất nửa giờ mới có thể rời khỏi đại sảnh đi tới bụi cây rậm rạp cách biệt thự chưa tới 500 thước. Cẩn thận quan sát xung quanh, xác định bốn phía đều không có người, ta nhanh chóng trốn vào bụi cây, cố gắng tìm “xa cứ thảo”.
Xa cứ thảo vốn là một loại cây á nhiệt đới, thích sinh trưởng cùng các loại cây vùng ôn đới, cho nên chỉ có thể tại bụi cây ôn đới này mới có thể nhìn thấy nó. Lá nó vừa nhỏ vừa cứng, quanh lá còn hiện đầy răng cưa, thường xuyên rọc rách quần thô cùng giày da của những người thám hiểm, răng cưa sắc bén còn có thể rạch cả lốp xe hơi, cho nên dân bản xứ gọi là “xa cứ thảo”, có nghĩa là cỏ cưa xe.
Ta muốn tìm thứ cỏ này để cắt đứt trinh tiết mang, vứt đi cái thứ đáng ghét đang cản trở ta hành động.
Trong bụi rậm đầy gai nên chỉ thoáng cái người ta đã đầy thương tích. Thời gian không còn nhiều, nửa giờ nữa các “thợ săn” bắt đầu xuất phát đi lùng bắt con mồi, mùi máu tươi không khác gì dấu hiệu rõ ràng nhất đối với những con chó săn đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, cho nên, ta phải nhanh hơn, nhanh chóng thoát khỏi những trói buộc chướng ngại này.
Tìm được rồi!
Ta hưng phấn nhìn mấy chiếc lá sắc nhọn của xa cứ thảo, không cần nghĩ ngợi giơ tay nhổ ra, mặc kệ chiếc lá sắc nhọn cắt vào bàn tay cùng cánh tay ta, tất cả những thứ này giờ đã không còn quan trọng.
Cầm lấy chiếc lá, ta cẩn thận cứa vào dây lưng của trinh tiết mang, dần dần bắt đầu xuất hiện một vết cắt nhỏ, sau đó càng lúc càng to ra…
“Đáng chết!” Ngay lúc ta sung sướng tìm được phương pháp cắt đứt trinh tiết mang thì từ trong dây lưng ta nhìn thấy một thứ kim loại màu sáng… “Chết tiệt, trong dây lưng còn quấn thêm sợi thép!”
Ta thất bại nhìn trước mặt, bàn tay đẫm máu thấm ướt chiếc lá đầy gai… Ta đắm chìm trong suy nghĩ nên không hề biết có người đang tới gần…
“Ngươi làm gì ở đây?”
Đột ngột bừng tỉnh, phát hiện một người thị phó không biết đứng đây từ khi nào, tuấn mã màu đen anh võ dưới hông hắn không nhịn được mà ngửa đầu phát ra tiếng thở phì phò.
“Ta… ta…” Ta nhanh chóng che dấu tinh quang trong mắt, thay vào đó là một bộ dáng đáng thương nhu mỵ, hấp dẫn mà nâng chân trái thon dài, chỉ vào vết thương ở mắt cá chân, “Đại nhân… ta bị thương…”
“Tiện hoá vô dụng!” Thị phó nhíu mày, vẻ mặt khinh thường xoay người xuống ngựa, tiến lên hai bước định xem xét vết thương.
Gần chút… gần thêm chút nữa…
Hắn vừa vào phạm vi khống chế của ta, ta liền bật dậy dùng hai tay bóp mạnh cổ hắn.
“Ngươi!”
“Cảm ơn con ngựa của ngươi….” Ta vẫn như cũ lộ ra nụ cười tử thần vô cùng trìu mến.
Ngón tay dùng sức, [rốp] một tiếng, yết hầu yếu ớt của thị phó đã bị ta bóp vỡ, đáng thương… hắn còn chưa hiểu việc gì đang xảy ra, đã bị ta đưa đi gặp Thượng Đế.
Qua loa che dấu thi thể của thị phó, ta gian nan bò lên con ngựa đen, phi thẳng về phía ước định.
Giang tắc cùng bảo thạch theo từng bước chân ngựa liên tục đâm kịch liệt vào cơ thể khiến ta đau đến suýt ngất đi. Cố gắng duy trì tỉnh táo, ta kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa, cố gắng không để mình bị té xuống, mặc dù thân thể ổn định hơn nhưng dị vật chuyển động không ngừng trong cơ thể làm ta buồn nôn.
Dạ dày thì trống rỗng, nên dù nôn cũng chỉ nôn được một ít tràng dịch, nhưng trong chốc lát đến dịch vị cũng không còn, chỉ có thể theo bước chân ngựa mà không ngừng nôn khan, dường như lục phũ ngũ tạng cũng bắt đầu bước tới cực hạn.
Không biết qua bao lâu, ta gần như đã nghĩ mình vĩnh viễn không thể đến địa điểm ước định được thì cuối cùng nó cũng xuất hiện trước mắt. Chứng kiến cây đại thụ cao lớn làm ta thoáng chút thở dài một hơi, hai chân đang ép chặt vào bụng ngựa cũng buông lỏng làm ta ngã thẳng xuống bãi cỏ.
Cú ngã mãnh liệt làm ta đau đớn đến mức không thể hô ra được, chỉ có thể nằm yên ở nơi đó, híp mắt nhìn bầu trời xanh chói chang ánh nắng…. chỉ nghỉ ngơi một lúc…. ta tự an ủi thầm nghĩ… chỉ một lúc thôi…
“Tư thế xuống ngựa của ngươi thật tao nhã, rất đẹp mắt.” Một bóng đen cao lớn che khuất ánh sáng trên đầu ta, đã chờ rất lâu, Arthur – Derenian từ chỗ ẩn nấp đi ra, trêu trọc mà nhìn ta.
Ta hít sâu một hơi tập trung toàn bộ khí lực để ngồi dậy, lôi kéo trinh tiết mang kiên cố bên hông, hỏi: “Nói cho ta biết, cái đáng chết này mật mã bao nhiêu?”
“Mật mã là… 2078…”
Ta đần mặt mà nghe cái mã số quen thuộc, tâm lý chỉ nghĩ một thứ duy nhất, đó là làm cách nào giết chết cái tên ác ma khốn kiếp kia.
“Edmond – Mạt Lạp Bắc Tư!!!” Ta nghiến răng nghiến lợi thì thào tên của hắn, tay chân lanh lẹ mở khoá ra, “Cái tên kia bắt đầu hành động rồi, ba ngày sau, hắn muốn bắt đầu triển khai quy mô lớn tấn công tất cả hoạt động của Derenian gia tộc, ngươi mau trở về thông báo cho tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ sẽ xuống tay với thị trường Nam Mỹ trước, sau đó…”
Trinh tiết mang thuận lợi mở ra, ta thở dài một hơi, tiếp tục nói nội dung của văn kiện quan trọng mà ta đã len lén học thuộc. Arthur nhanh chóng phiên dịch lời của ta thành mật mã, ghi vào dưới lớp áo trong.
Không tới mười phút, ta đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.
“Không ngờ ngươi có thể học thuộc tất cả!” Trong mắt Arthur loé lên tia tán thưởng.
“Không có biện pháp, ai bảo chỗ này không có cái gì đáng tin, nếu muốn sống sót để hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có thể dựa vào cái này thôi…” Ta chỉ chỉ vào đầu mình, sau đó thận trọng dặn dò Arthur, “Ngươi phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, việc này không thể chậm trễ! Edmond đã phát hiện cái gì đó rồi, hơn nữa đã bắt đầu điều tra rõ ràng, ngươi cẩn thận một chút!”
“Vậy còn ngươi?” Arthur lo lắng nhìn ta, “Cấp trên đã ra chỉ thị, xong nhiệm vụ yêu cầu ngươi về [Dạ Oanh] ngay.”
“Ta không thể đi cùng ngươi, như vậy mục tiêu sẽ quá rõ ràng, tý nữa ta sẽ đưa ngươi đi bằng mật đạo, ta không sao đâu.”
Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, thân thể cùng tâm lý cũng buông lỏng, lúc này ta mới chú ý đến hạ thể đang vô cùng đau đớn.
“Arthur, ngươi có thể tránh ra chỗ khác một chút không…?” Ta chỉ chỉ vào trinh tiết mang còn chưa hoàn toàn tháo ra, ý bảo là ta có chút bất tiện, không hy vọng lúc ta rút giang tắc ra mà có người ở bên cạnh đứng nhìn, hơn nữa người này lại là đệ đệ của Mel.
Hình như lúc này mới chú ý đến trang phục quái dị của ta, Arthur có chút xấu hổ, vội vàng xoay người ra chỗ khác.
Thời gian không đợi người, ta phải nhanh giải quyết cái thứ này rồi còn mang Arthur rời khỏi đây. Ta phải bảo đảm hắn được an toàn, không thể làm cho nỗi bất hạnh giống Mel lại xảy ra với hắn.
Tóm được cái phần đuôi lộ ra bên ngoài cơ thể, ta cố kéo giang tắc kéo ra. Lúc nãy cả đoạn đường ở trên ngựa xóc nảy làm cho cái giang tắc càng chui vào sâu hơn, hiện nó đang tắc chỗ cuối tràng ruột, không cách nào lôi ra được. Ta cẩn thận kéo ra nhưng lại chỉ kéo đứt được lông đuôi…
“Ư…”
Bởi vì giang tắc ở quá sâu nên ta không cách nào dùng sức tự đẩy nó ra được, chỉ có thể tận lực cong người, làm cho ngón tay có thể tiến sâu vào trong. Nhưng bởi vì hạn chế của thân thể nên ngón tay vô luận làm cách nào cũng không thể đụng vào nó.
Đào móc một hồi lâu, đầu ta thấm đầy mồ hôi, nhưng cự vật to lớn vẫn mắc ở trong cơ thể, không di động một chút nào, tay của ta đã làm huyệt khẩu sưng đỏ lên, chỉ sợ cứ như thế này, giang tắc sẽ di động xuống dưới, không cách nào lôi ra được.
“Ta… ta đến giúp ngươi…” Đứng một bên im lặng thật lâu, không biết Arthur đã xoay người lại lúc nào, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay đang không ngừng đào móc của ta, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập không đều.
“Không…” Ta theo trực giác mà từ chối sự giúp đỡ của hắn, ta không hy vọng đệ đệ của Mel sẽ chứng kiến bộ dáng lúc này của ta, càng không hy vọng sự đụng chạm này sẽ dấy lên dục vọng cấm kỵ. Ta thật sự quá quen với cái ánh mắt như thiêu đốt của Arthur lúc này, nếu như chuyện phát triển đi xuống, ta không biết ta sẽ đối mặt với vong linh của Mel như thế nào…
“Không còn thời gian đâu!” Arthur lo lắng nhìn đồng hồ quả quýt, ” Sắp hết một tiếng rồi, các thợ săn cũng chuẩn bị xuất phát, chúng ta phải mau rời khỏi nơi này!”
“Không… ta…”
Ta vẫn muốn nói gì đó nhưng thoáng cái đã bị Arthur đẩy ngã xuống mặt đất.
“Xin lỗi, sau này sẽ bồi tội với người, nhưng nhiệm vụ quan trọng của ta bây giờ là làm cho cả hai chúng ta sống sót mà rời khỏi nơi này.”
Nhanh chóng tách hai chân ta ra, ngón tay thon dài chậm rãi tiến vào trong cơ thể. Bỏi vì lúc trước đã có ngón tay ta sơ thông nên Arthur tiến vào cũng không có trở ngại gì lắm. Nội bích mềm mại ôn nhu bao lấy ngón tay Arthur, ta có thể cảm thấy ngón tay lạnh lẽo của hắn đang chui sâu với trong cơ thể.
Ta ngửa mặt nằm trên cỏ, lần đầu tiên cảm thấy xấu hổ như thế này, ta làm bộ lấy tay che ánh mặt trời chói mắt, tận lực không thèm nghĩ tới chủ nhân của ngón tay đang dò xét vào nơi riêng tư của ta chính là đệ đệ của người mà ta yêu nhất. Cảm giác xấu hổ như làm trái luân thường đạo lý khiến ta càng ngày càng cứng ngắc, động tác của Arthur cũng gặp khó khăn theo.
“Buông lỏng…” Do giang tắc ở tít sâu trong nên công việc của Arthur cũng đặc biệt khó khắnm, “Ngươi thử…. đẩy ra ngoài chút xem…”
Thanh âm của Arthur cũng bởi vì nội dung câu nói mà trở nên do dự ấp úng, nhưng thời gian càng lúc càng ít khiến ta không thể không vứt bỏ cảm giác xấu hổ, cố gắng hết sức mà phối hợp với động tác của hắn.
“Ư…ư…”
“Lần nữa…. sắp được rồi…”
“Ư…”
“Được rồi! Ta túm được rồi!” Ngón giữa cùng ngón trỏ của Arthur cuối cùng cũng tóm được cái lỗ của giang tắc, bắt đầu nhẹ nhàng kéo nó ra.
“A!” Quá đau đớn hét lên một tiếng, ta cảm thấy như nội tạng của mình cũng bị kéo tuột ra ngoài.
Tay Arthur không vì ta kêu đau mà chần chừ dừng lại, hắn rất có kinh nghiệm nên vẫn gắng sức đều đều, cuối cùng giang tắc cũng thuận lợi lôi ra khỏi cơ thể kéo theo một tia tràng dịch trong suốt.
“Hô…” Ta thở mạnh một hơi, bởi vì đau đớn nên không cách nào kiềm chế được nước mắt. Dùng sức chớp chớp vài cái, hình như ta nhìn thấy khuôn mặt của Arthur trong nháy mắt hiện lại vài tia đỏ ửng bất bình thường.
Ta cố gắng đứng dậy, vẫn chứng kiến hai tròng mắt của Arthur như cũ mà nhìn chằm chằm vào cái giang tắc to lớn, hình như nghĩ đến cái gì đó.
“Phiền ngươi giúp ta đứng lên…” Ta còn không quên cái khối khổng tước thạch vẫn còn nằm sâu bên trong cơ thể “Còn một viên bảo thạch…”
Suy nghĩ của Arthur bị thanh âm của ta cắt đứt.
“Được…” Hắn trả lời nghe có chút khàn khàn. Ta rõ ràng thanh âm như vậy là đại biểu cho điều gì, thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên ta chán ghét thân thể này, tại sao… tại sao thân thể dơ bẩn như vậy còn muốn đi dụ dỗ linh hồn thuần khiết của người khác?
Ta oán hận cũng không duy trì được bao lâu, từ xa vọng tới, ta nghe thấy tiếng vó ngựa ồn ào đang chạy nước rút về phía chúng ta.
Ta cùng Arthur liếc nhìn nhau một cái, hai tròng mắt cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại để chuẩn bị cho một cuộc đấu tranh tiếp theo.
Ta ôm lấy đầu Arthur, hai ta vô cùng ăn ý mà thể hiện một nụ hôn sâu, bàn tay của Arthur cũng bắt đầu hung hăng vuốt ve thân thể yếu ớt của ta.
“Dưới toà tháp ở thành phía nam có một mật đạo trực tiếp thông ra ngoài.” Ta đem môi tới gần tai hắn, giọng nói nhẹ nhàng như đang tán tỉnh: “Ra mật đạo thì tiếp tục đi hướng nam, ở nơi đó có một cái biển báo chỉ đường. Nếu biển báo chỉ hướng đông nam, thì tất cả đều bình thường, ngươi có thể trực tiếp liên lạc với người tiếp ứng, nếu chỉ hướng khác thì hãy trốn vào gần đó, phóng tín hiệu cầu cứu chờ người trợ giúp.”
“Vậy ngươi thì sao?” Arthur hỏi.
“Địa hình nơi này ta rất quen thuộc, ngươi không cần lo cho ta, ta tự có biện pháp…”
Tiếng vó ngựa càng lúc càng tiến lại gần, một âm thanh ưu nhã vang lên: “Ai nha, xem ra ta đến chậm một bước rồi, con mỗi đã bị người khác đoạt mất…”