Editor: Băng Tiêu
Beta – reader:Băng Tiêu, Tuyết Lâm, Dạ Tư Vũ
“Không được!” Seaman Mei cương quyết cự tuyệt, “Vất vả lắm mới giúp ngươi rời khỏi nơi này… ngươi sao lại…”
“Mei…Ta muốn đ!” Ta kiên định nhìn hắn, “Nếu như ngươi không chịu sắp xếp cho ta… Ta sẽ đi tìm lão gia!”
“Sao ngươi lại như thế, có chuyện gì xảy ra? Nói cho ta biết, tại sao nhất định phải tham gia lễ hội săn bắn? Ngươi biết nơi đó có bao nhiêu tàn khốc mà!”
Seaman Mei hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, “Nói cho ta biết… Có lẽ ta sẽ giúp được ngươi… Đừng đem tất cả mọi chuyện giữ ở trong lòng, nói ra đi, ta sẽ chia sẻ cùng ngươi…”
Đứng dậy rời khỏi Seaman Mei, ta thống khổ xoa xoa mi tâm. Grace Van Shaw đã trở về, chưa kể giám sát tuần tra toà thành ngày càng nghiêm ngặt hơn, ta biết, lần hành động này là dữ nhiều lành ít, mà lúc này đây, nhất định không thể bị tình cảm ràng buộc.
“Ta không có việc gì khó nói cả, là ta ti tiện, là ta thích được mọi người thao…. không được sao?”
Trong nháy mắt, khuôn mặt Seaman Mei hiện lên một tia bi thương, xoay mặt ra chỗ khác cố ý giả bộ làm ác lang, cười xấu xa đi tới bên ta:
“Bảo bối, ngươi đã nói như thế, vậy ta không khách khí rồi. Ngươi biết ta sẽ đối phó ngươi như thế nào không? Ta sẽ trói ngươi ở trên giường, không ngừng thao ngươi, trừng phạt cái miệng nhỏ nhắn không biết nghe lời của người, cho đến khi cuộc thi săn bắn kết thúc…”
Ta lạnh lùng nhìn Seaman Mei, cố hết sức biểu hiện sự khinh thường xuất phát từ sâu trong nội tâm.
“Ngươi là một con heo đực phát tình. Bình thường ta dễ dàng tha thứ cho ngươi, chỉ là vì muốn cuộc sống thoải mái hơn một chút, ngươi tưởng rằng ta thật sự để ngươi vào mắt, để ngươi vào tim ta? Nằm mơ đi! Ta chờ bao lâu, rốt cục mời chờ được cơ hội này, ta nhất định sẽ không từ bỏ! Ta phải rời khỏi nơi này, rời đi đến cùng…. Vứt bỏ hết cái thứ súc sinh khiến kẻ khác buồn nôn như các ngươi!”
Khuôn mặt tươi cười của Seaman Mei bỗng nhiên sụp xuống, tiến lên vài bước ôm ta, lấy lòng ta:
“Đừng giận dỗi nữa, ta biết ngươi không nghĩ như thế… Ta đã nói với lão gia, chờ lễ hội săn bắn kết thúc, ta sẽ mang ngươi rời khỏi nơi này… Chúng ta cùng nhau sống một cuộc sống bình yên tĩnh lặng… Trước kia ngươi không phải đã nói, ngươi rất muốn có một ngôi nhà nhỏ thuộc về ngươii… trước nhà nở đầy hoa dại…. Lão gia đã đồng ý rồi, chúng ta…”
Hung hăng tát Seaman Mei một cái, ta chán ghét nhìn vào đôi mắt nồng nàn của hắn.
“Seaman Mei… Ngươi đừng tự đa tình. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Bất quá chỉ là một tên xá giam nho nhỏ, ngươi dựa vào cái gì không cho ta tham gia lễ hội săn bắn? Chẳng qua ngươi muốn trói ta lại bên cạnh ngươi mà thôi. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta đã gặp Grace Van Shaw tiên sinh, hắn cũng khiến ta thấy rất hứng thú, cho dù ngươi không cho ta tham gia lần này, ta cũng có thể theo hắn một bước lên mây. Xá giam là cái gì, ngay cả tư cách xách giày cho hắn, ngươi cũng không xứng. Ta thực sự muốn rời khỏi nơi này, nhưng không phải là đi với cái tên không có gì như ngươi, như một con ngựa đực chỉ biết phát tình mọi lúc mọi nơi, ta muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, hưởng thụ một cuộc sống giàu sang sung sướng đến trọn đời.”
Hai tay nắm chắt bả vai ta, Seaman Mei không che dấu được nội tâm đau xót, bi thương mà nhìn ta, cầu khẩn: “Đừng nói như vậy, đừng như vậy… Ta … yêu ngươi mà…”
Vài chữ cuối cùng từ trong miệng hắn tràn ra khiến tim ta như bị ai bóp nghẹt. Tưởng rằng chính mình sớm đã luyện thành sắt đá, đến bây giờ mới biết thì ra bản thân mình lại mềm yếu đến vậy.
“Thật không biết xấu hổ…. Một căn nhà nhỏ cùng vài đoá hoa dại mà nghĩ mua được ta sao? Ta không muốn rời xa yến hội xa hoa, rời ra cuộc sống giàu sang hưởng thụ, ngươi tưởng ngươi là ai? Còn dám cầu xin lão gia mang ta cùng đi, cũng không nhìn vào gương xem bộ dáng bây giờ của ngươi hèn mọn đến mức nào, thật làm cho ta cảm thấy ghê tởm.”
Gạt tay Seaman Mei ra, ta lạnh lùng bỏ lại một câu tàn nhẫn: “Thu hồi cái tình yêu nghèo nàn rách nát của ngươi đi, ta không cần.”
Tay còn chưa kịp chạm vào cánh cửa, ta đã bị một sức mạnh túm lấy đẩy ngã lên giường. Seaman Mei đè chặt ta xuống, điên cuồng xé rách quần áo của ta.
“Đê tiện! Trời sinh ngươi đúng là gái điếm để người ta thao! Ngươi không phải muốn tham gia lễ hội săn bắn để mọi người thao sao? Ta đáp ứng ngươi… Nhưng trước đó ngươi phải thoả mãn ta đã!”
Seaman Mei hung tợn trừng mắt nhìn ta, kéo rách tất cả quần áo.
“A a a a a a a a a!” Hung khí thô to cuồng bạo mạnh mẽ tiến vào hạ thể không chút chuẩn bị, ta không chịu được kêu lên thảm thiết…
Đã không còn ôn nhu cùng thương tiếc như xưa, Seaman Mei cố ý làm ta càng thêm đau đớn thống khổ, hắn mỗi lần ra vào đều mang đến cho ta những vết thương mới.
Lần này xâm phạm không biết tại sao càng thống khổ hơn những lần khác, ta lấy tay che ngực, nỗi đau ở trái tim còn đau hơn nỗi đau của thân xác. Mùi máu tươi lan tràn khắp nơi, phân thân của ta không cách nào đạt được cao trào mà cứ uể oải rung động theo mỗi lần ra vào cuồng bạo.
Bạo hành duy trì liên tục, không phải vì tình yêu, cũng không phải vì phát tiết, chỉ là vì muốn ta đau đớn thống khổ mà thôi, Seaman Mei giống như một tên điên đang ra sức tàn phá cơ thể ta.
“Đau không? Đồ tiện nhân có trái tim sắt đá. Ngươi cảm thấy đau đớn rồi sao?”
Seaman Mei hung tợn hỏi, càng lúc càng tiến sâu hơn vào bên trong. Ta không cách nào đè nén co quắp, mặt nhăn lên vì đau đớn, ta cắn chặt môi, cố gắng ngăn đi những tiếng kêu rên rỉ.
Từng giọt từng giọt nóng bỏng rơi xuống mặt ta. Ta mở mắt, sững sờ mà nhìn Seaman Mei đang không ngừng rong ruổi trên thân thể ta, chất lỏng không ngừng từ mắt hắn rơi xuống… rơi vào khoé miệng…rồi rơi vào trong mắt ta, hình như hai tròng mắt ta cũng bắt đầu ngấn lệ…
“Đau không? Thân thể của ngươi có thể đau đớn bằng trái tim ta không?”
Nước mắt hiện đầy trên khuôn mặt kiên cường của hắn, một bên hung ác xâm phạm, một bên lại khóc như một đứa trẻ bơ vơ lạc đường…
“Ngươi…. ngươi là đồ… gái điếm… vô tình vô nghĩa….”
Trong mắt ta đã tràn đầy nước mắt của hắn, làm cho ta không thấy rõ thứ gì… làm cho ta không cách nào chịu được cái nỗi đau đớn thống khổ xâm nhập vào tận xương cốt….
Tàn nhẫn giao hợp giằng co rất lâu, nhưng đến cuối cùng, Seaman Mei cũng không đạt đến cao trào, mãi cho đến khi kết thúc, Seaman Mei cũng chỉ an tĩnh nghỉ ngơi trong cơ thể ta.
“Nói ngươi hối hận… những lời vừa nãy chỉ là gạt ta…”
Seaman Mei bùng cháy lên một tia hy vọng cuối cùng, ánh mắt cầu xin nhìn ta thống khổ dưới thân hắn “Nói cho ta biết, ngươi là của ta….xin ngươi…”
Ta vẫn lạnh lùng mà nhìn hắn, “Làm xong rồi thì cút đi, ta cũng không có thời gian cùng ngươi tán tỉnh.”
Nước mắt từ trong hốc mắt ta chảy xuống, nhưng đó không phải của ta… là của hắn, nhất định là lệ của hắn…
Đẩy thân hình khổng lồ ra khỏi người ta, hạ thể đau đớn gần như không cách nào động đậy được. Cố gắng đứng dậy, ta quay đầu lại lạnh lùng nói:
“Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa… Nếu không, ta sẽ nói cho Grace Van Shaw đại nhân, cho ngươi sống không bằng chết.”
Ta dứt khoát rời xa hoài bão của Seaman Mei, đi khỏi cái nơi ấm áp duy nhất trong cái toà thành lãnh khốc tàn bạo này…