Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật
Chương 31
Tác giả: Đường Hoàn Hoàn
Edit: Dĩm
????????
Bên ngoài hẻm núi.
Trình Dụ dẫn đầu đội ngũ chạm mặt La Điệt và Thời Tiểu An cũng đang chạy tới, đôi bên hợp lại với nhau.
Lúc này La Điệt mới biết bên trong hẻm núi là hang ổ của tổ chức Ác Ma, bộ lạc cử người đến đây vây quét.
Nói đến tổ chức Ác Ma, cơ thể Thời Tiểu An chợt run lên.
Trình Dụ càng kinh ngạc hơn: "Các cậu tìm Đường Kỷ Chi sao lại tìm đến tận đây?"
La Điệt cũng không nói là Thời Tiểu An chỉ đường, hắn giải thích: "Tôi chỉ dựa vào cảm giác, nghe thấy bên này có tiếng động nên tới xem thử."
Hẻm núi bốc lên khói đặc, cách cách xa mấy dặm cũng nhìn thấy.
Trình Dụ gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa, thời gian gấp rút, không biết bên trong hẻm núi xảy ra chuyện gì.
Hắn lớn giọng giục mọi người kiểm tra lại vũ khí, sau đó tiến vào trong hẻm núi vây quét.
Trong lúc vội vàng, Đường Nghiên nói với La Điệt: "Các anh tiếp tục đi tìm đi, hy vọng có thể sớm tìm được bé đáng yêu."
Mặc dù người nhiều nhưng đều là tinh anh, khi đi trong rừng gần như không có tiếng động.
Có người chỉ ra lối vào của hẻm núi, đám người kia nhanh chóng biến mất.
Kể từ khi biết đây là căn cứ của của tổ chức Ác Ma, Thời Tiểu An luôn trong tình trạng bất an.
Cậu nhóc nhìn hẻm núi cao vót phía trước, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, trong tiềm thức luôn có cảm giác sợ sệt.
Một lát sau, Thời Tiểu An dùng giọng run rẩy nói: "Anh, Đường Kỷ Chi đang ở bên trong."
Sắc mặt La Điệt lập tức thay đổi.
Đường Kỷ Chi ở trong căn cứ của tổ chức Ác Ma?
Điều này có nghĩa là gì?
"Chúng ta theo sau." La Điệt nhìn cậu nhóc, gằn từng chữ, "Tiểu An, cho dù xảy ra chuyện gì, nhớ kỹ, em phải trốn ở sau lưng anh, biết không?"
Sợ hãi và bất an trong lòng Thời Tiểu An dần dần nhạt đi, cậu nhóc gật mạnh đầu.
Họ đuổi theo đội ngũ của Trình Dụ, giải thích rằng thân là một thành viên của bộ lạc, họ cũng muốn đóng góp chút sức lực vào việc vây quét tổ chức Ác Ma.
Trình Dụ không nghĩ nhiều, thêm vào việc Đường Nghiên đảm bảo thân thủ La Điệt rất tốt, vì vậy lập tức gật đầu đáp ứng.
Tất cả mọi người đều tập trung cao độ, vốn tưởng rằng sau khi tiến vào hẻm núi sẽ có một trận chiến đấu kịch liệt, nhưng mà lúc bọn họ đi vào, trong nháy mắt sửng sốt.
Đập vào mắt là khung cảnh bốn bề cháy đen, việc này cho thấy trước khi bọn họ đến thì bên trong hẻm núi đã xảy ra một trận chiến đấu mang tính hủy diệt.
"Chủ nhân, có nhân loại đến." Chu Tước bay lên cao xem xét, phát hiện một đám người lén lén lút lút từ một lối bí ẩn tiến vào.
Nhưng mà trên mặt những người này không có hoa văn, cho nên Chu Tước tự giác không ra tay.
Trong lòng Đường Kỷ Chi hơi động, bởi vì cậu cảm ứng được một hơi thở quen thuộc.
Cậu quyết định thật nhanh, thu Đằng Xà với Dây Leo Quỷ vào bản vẽ.
Dù sao cậu cũng đã đạt được mục đích của mình.
Về phần Chu Tước --
"Tiểu Mỹ Lệ, mày ra ngoài trông coi."
Chu Tước réo vang một tiếng, đập cánh bay ra hẻm núi.
Đám người Trình Dụ nghe thấy chim hót bèn ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một cái bóng màu đỏ bay lên trời, có người theo bản năng giơ súng, Trình Dụ quát lên: "Dừng tay!"
"Xin lỗi đội trưởng, tôi quá khẩn trương."
"Nó sẽ không tấn công chúng ta." Trình Dụ nói.
Có một số ma vật có lý trí, chẳng thích giết chóc, chỉ cần không chọc giận chúng nó, chúng nó sẽ không công kích con người.
Con chim kia toàn thân bao bọc bởi ngọn lửa, có thể thấy lửa bên trong hẻm núi là nó tạo ra, chỉ dựa vào điểm này, không thể manh động với nó.
Lúc Trình Dụ chuẩn bị dẫn người cẩn thận đi về phía trước thăm dò, xa xa bỗng nhiên có hai người đi tới.
"Xoạt" một tiếng.
Đối mặt với vô số nòng súng chĩa vào mình, Đường Kỷ Chi không chút hoang mang nói: "Đội trưởng Trình, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ."
Súng trong tay Trình Dụ suýt nữa rớt xuống: "...!Đường Kỷ Chi?"
Mặc dù Đường Kỷ Chi chỉ ở bộ lạc nửa ngày, nhưng Trình Dụ là đội trưởng đội thủ vệ, lúc ở trong phòng thí nghiệm Trình Dụ đã từng gặp Đường Kỷ Chi.
Hắn chẳng thể ngờ tới sẽ gặp lại Đường Kỷ Chi ở trong căn cứ của tổ chức Ác Ma.
Thanh niên ngũ quan tuấn tú, sắc mặt hồng hào, nụ cười tươi sáng, giống như xuất hiện ở đây chỉ là hưởng thụ một kỳ nghỉ.
"Kỷ Chi!" La Điệt kéo Thời Tiểu An lao ra từ trong đám người.
Nhìn thấy Thời Tiểu An, Đường Kỷ Chi lập tức hiểu rõ cảm giác quen thuộc kia là gì.
"Bé đáng yêu."
"Anh Đường."
Đường Nghiên và Tiểu Võ cũng vọt ra.
Thủ vệ đội: "..."
Rõ ràng là đến vây quét tổ chức Ác Ma, tại sao bỗng nhiên biến thành hiện trường nhận người thân rồi?
"Sao cậu lại ở đây?"
Chỉ trong nháy mắt Đường Kỷ Chi đã soạn ra một lý do: "Tôi bị người của tổ chức Ác Ma bắt đi, Lam Đồng đã cứu tôi."
Lúc đầu sự chú ý của họ đều đặt trên người Đường Kỷ Chi, tóc dài của Lam Đồng thắt thành một cái bím thả xuống trước ngực, họ cho rằng anh là một cô gái, lúc này nhìn kỹ lại thì nhất thời im lặng.
Đường Kỷ Chi nói là Lam Đồng cứu cậu, bọn họ tin tưởng không chút nghi ngờ.
Chính sự quan trọng, Trình Dụ cau mày: "Muốn ôn chuyện chờ lát nữa lại nói, tất cả mọi người nghe lệnh..."
"Người của tổ chức Ác Ma chỉ còn lại thủ lĩnh, mấy tên còn lại đi chầu ông bà hết rồi." Đường Kỷ Chi ngắt lời hắn, "Các anh tới rất đúng lúc, thủ lĩnh giao cho các anh xử lý."
Trình Dụ: "...?"
Mấy phút sau, hắn thấy được Dương Trình Lễ, người sau thất khiếu chảy máu, miệng méo qua một bên, tay chân co giật, trong mắt đã không còn thần trí, nhưng vẫn còn thở.
Nói cách khác, Dương Trình Lễ bây giờ đã trở thành kẻ bại liệt ngu si.
Nhưng gã vẫn còn một chút thanh tỉnh, gã biết mình đã trở thành một kẻ ngu si không thể động đậy.
Đây chính là nguyên nhân Đường Kỷ Chi không để Lam Đồng trực tiếp giết gã.
Đối với người sáng lập tổ chức Ác Ma này, giết gã thì quá hời cho gã rồi.
Vốn dĩ cậu có tính toán khác, nhưng người bộ lạc đã đến vậy thì giao cho bộ lạc thôi.
???
Đội thủ vệ đầu đầy dấu chấm hỏi, Trình Dụ dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát Lam Đồng.
Đường Kỷ Chi nói cái người tên Lam Đồng này đã cứu cậu, đối phương chỉ có một mình mà dám xông vào hẻm núi, bứng hang ổ của tổ chức Ác Ma?
Chợt Lam Đồng ngước mắt, hắn bỗng nhiên rơi vào vòng xoáy của đôi con ngươi màu xanh lam lạnh lẽo kia.
Da đầu Trình Dụ tê rần, ánh mắt của đối phương giống như một cỗ máy lạnh lẽo không có tình cảm, khiến người ta run rẩy trong lòng.
Đây là một đôi mắt giống y như mắt của ma vật.
Trình Dụ cúi đầu, che đi vẻ kinh hoảng trong mắt.
Đội thủ vệ lục soát một vòng toàn bộ hẻm núi, trừ "lương thực dự trữ" bọn gã bắt về vẫn còn sống thì những người khác đều chết hết.
Có người trực tiếp bị lửa đốt thành than, có người thân thể như nhũn ra, chịu một đòn nghiêm trọng mà chết, còn có người trên cổ vết siết rất sâu, nghẹt thở mà chết.
"Sao lại làm được?"
Sau khi đội thủ vệ lục soát xong, không nhịn được hỏi han lẫn nhau, giống như hỏi như thế sẽ nhận được câu trả lời.
Mọi người đều mờ mịt + khiếp sợ.
Một người phải mạnh đến mức nào mới có thể tiêu diệt toàn bộ tổ chức Ác Ma?
Còn là người không?
"Các bạn an toàn rồi, chúng tôi sẽ mang mọi người về bộ lạc Adam, ở đó các bạn có thể sống yên ổn."
Để xoa dịu cảm xúc của những người may mắn còn sống này, Trình Dụ giới thiệu sơ lược về bộ lạc, sau đó bảo người thủ vệ mang họ ra khỏi hẻm núi.
Người phụ nữ tỉnh táo đầu tiên, cũng là người đưa dây cột tóc cho Đường Kỷ Chi sau khi được thủ vệ đưa quần áo mặc vào thì cô trả chăn lại cho Đường Kỷ Chi, cảm kích nói: "Cám ơn ngài."
"Tôi sẽ không nói gì cả." Tiếp đó cô lại nhỏ giọng nói một câu.
Đường Kỷ Chi nhìn cô nở nụ cười.
Nụ cười này cũng khiến người phụ nữ kia nhớ cả đời.
"Chủ nhân, khi nào chúng ta đi vậy?" Chu Tước lẻ loi ngồi trên đỉnh hẻm núi tắm nắng, nó chờ lâu tới mức không nhịn được mở lời.
Không được Đường Kỷ Chi đáp lại.
Chu Tước biến mình thành Chu Tước nhỏ, thật ra nó không thích trạng thái lúc biến nhỏ cho lắm, vừa xấu vừa yếu.
Thế nhưng dựa vào cái gì mà dây leo và con rắn kia có thể ở bên cạnh chủ nhân, còn nó lại phải một mình đợi ở đây?
La Điệt đang nói với Đường Kỷ Chi chuyện dưa hấu nẩy mầm, và chuyện bộ lạc mời cậu về.
Đường Kỷ Chi nhíu mày, bứng gốc của tổ chức Ác Ma xong cũng là lúc tìm nơi thích hợp để định cư, dùng cá giao dịch với bộ lạc.
Dù sao cậu cũng phải đến bộ lạc một chuyến, bây giờ cũng vừa đúng lúc.
"Được rồi." Đường Kỷ Chi không nói hai lời đã đáp ứng.
Lúc này Chu Tước nhỏ bay xuống, Tiểu Võ là người đầu tiên nhìn thấy.
Cậu ta chỉ vào nó: "Chị Nghiên, chị xem con chim kia có phải bình thường không?"
"Hình như là vậy." Đường Nghiên nhìn sang.
Tiểu Võ nuốt nước miếng, lần này đến đây vây quét tổ chức Ác Ma, kết quả sau khi đến phát hiện không cần ra tay đã xong phim.
Tâm trạng căng thẳng cũng biến mất, nhìn thấy một động vật nhỏ bình thường, cậu ta vui mừng lập tức lấy súng ra.
Không chờ cậu ta nhắm kỹ, Chu Tước nhỏ đã đậu trên vai Đường Kỷ Chi, Tiểu Võ lần này bắn cũng không được, không bắn cũng không được.
Không biết --
"Chủ nhân, tên nhân loại này lấy thứ gì chĩa vào tui dạ? Anh ta định làm gì tui?" Chu Tước nghi ngờ hỏi.
Mặc dù Chu Tước là thần thú nhưng nó chỉ vừa lên đảo, còn Đằng Xà đã sống trên đảo rất lâu, vốn tri thức cũng rộng lớn hơn, không đợi Đường Kỷ Chi trả lời, nó chủ động giải thích nghi ngờ cho Chu Tước: "Đó là súng, bắn vào người rất đau.
Lần trước tui đã bị bắn một phát, ghim chặt vào cơ thể luôm, Qua Qua lôi rất lâu mãi mới rút ra được."
Chu Tước vừa nghe thấy thì lông cũng dựng hết cả lên, lửa trong mắt gần như biến thành thực thể, muốn phóng về phía Tiểu Võ.
Đường Kỷ Chi tay mắt lanh lẹ bắt lấy nó.
Thấy Đường Kỷ Chi có vẻ khá yêu thích con chim kia, Tiểu Võ đành tiếc nuối để súng xuống, hoàn toàn không biết mình tại đã dạo qua bờ sinh tử.
Thu dọn mọi thứ xong, đoàn người chạy về bộ lạc.
Đường Kỷ Chi và Lam Đồng ngồi xe của La Điệt.
"Đi một chuyến đến cạnh biển trước đã." Đường Kỷ Chi nói, Lam Đồng phải ngâm nước rồi.
La Điệt đi nói chuyện với Trình Dụ, có Lam Đồng ở đây, Trình Dụ đương nhiên sẽ đồng ý.
Thấy thế, Đường Nghiên và Tiểu Võ cũng muốn đi theo, nhưng trong những người sống có người nữ bị thương cần Đường Nghiên chăm sóc, cô đành phải tạm thời tạm biệt bọn Đường Kỷ Chi.
Đường Kỷ Chi thả lỏng dựa vào lưng ghế, tình cờ ngẩng đầu, phát hiện Thời Tiểu An đang nhìn mình chằm chằm.
"Em nhớ ra rồi." Thời Tiểu An nhìn cậu, đột nhiên nói, "Cái người kia chĩa vào chỗ này của em..." Cậu nhóc chỉ ấn đường của, trong mắt có chút mờ mịt.
Cậu nhóc cảm thấy mình phải chết, tại sao lại còn sống nhỉ.
Đường Kỷ Chi liếc La Điệt đang lái xe, tay người nọ siết chặt vô lăng.
Cậu thu lại tầm mắt, nói với Thời Tiểu An: "Cậu nhớ nhầm."
Mờ mịt trong mắt Thời Tiểu An dần tản đi, cậu nhóc gãi đầu một cái, nở nụ cười lộ ra hai chiếc đôi răng nanh đáng yêu: "Có thể em thực sự nhớ nhầm."
Cậu nhóc nhìn Đường Kỷ Chi lom lom, nói thẳng: "Em muốn ăn vịt anh nướng."
Đường Kỷ Chi: "..."
Nghĩ tới cơ hội vẽ của mình trước đó bị bản thân lãng phí trong việc tùy tiện vẽ gà vịt, cậu rất rất rất đau lòng.
Nhưng nếu như không phải dùng hết năng lượng sẵn có thì biết tháng nào năm nào bản vẽ mới thiết lập lại và thăng cấp đây chứ.
Có thể thấy được mọi thứ đều đã định trước.
"Đợi lát nữa nướng cá cho các cậu ăn." Đường Kỷ Chi hào hứng nói.
"Cá?" Hai mắt Thời Tiểu An sáng lên, "Cá trong biển có thể ăn sao?"
Đường Kỷ Chi vừa định trả lời thì hình ảnh trước mắt bỗng nhiên nhoáng lên, tiếp đó cậu nghe thấy một giọng nói máy móc rất quen thuộc.
Giọng nói này lúc cậu vừa lên đảo đã từng nghe, là tiếng nhắc nhở của hệ thống game.
【 Keng! Chúc mừng người chơi Đường Kỷ Chi thành công tiếp tục sinh sống ở [Hoang đảo Ma Vật], và dựa vào năng lực của mình tiêu diệt tổ chức Ác Ma, tạo phúc cho con người còn may mắn sống sót, trúng được một lần nhận thưởng ngẫu nhiên, là một viên thuốc giải độc.
】
【 Nhắc nhở ấm áp: Thuốc giải độc có thể tự sử dụng, và cũng có thể sử dụng cho [ Hoang đảo Ma Vật].
Sau khi sử dụng, bệnh độc cảm hoá trên đảo sẽ biến mất.
】
Trước mắt Đường Kỷ Chi xuất hiện một cái bảng, trên bảng là một viên thuốc màu đen trông rất bình thường, phía dưới có hai lựa chọn: 【 Cất vào hậu đài 】【 Tặng cho Hoang đảo Ma Vật 】
Đường Kỷ Chi chọn【 Tặng cho Hoang đảo Ma Vật 】.
Không phải cậu không nghĩ cho mình, mà là thuốc giải độc không có ích gì cho cậu.
Hơn nữa, viên thuốc này rõ ràng là hệ thống muốn cậu cho Hoang đảo Ma Vật sử dụng, nếu không sẽ không xuất hiện loại nhắc nhở ấm áp này.
Nếu như bệnh độc cảm hoá trên Hoang đảo Ma Vật bị giải trừ, điều này có nghĩa là đảo này sẽ bình thường trở lại, cuộc sống của con người sẽ không bị nguy hiểm nữa.
Đường Kỷ Chi cho rằng sau khi cậu đưa ra lựa chọn thì khi mở mắt vẫn ở trong xe, nhưng không ngờ trong đầu cậu đột nhiên vang lên một tiếng chuông thanh thúy, "ông" một tiếng, ý thức của cậu rơi vào bóng tối.
Bên trong chiếc xe bọc thép, con ngươi màu xanh lam của Lam Đồng đột nhiên co rụt lại, anh trở tay bắt lấy Đường Kỷ Chi -- Bắt hụt.
Đường Kỷ Chi biến mất, kể cả Chu Tước nhỏ đứng trên bả vai cậu cũng vậy, biến mất sạch sành sanh.
Mà chỗ ngồi của cậu chợt xuất hiện một cái hộp nhỏ tinh xảo.
Két -- một tiếng, La Điệt dừng xe: "Sao mà -- "
Hắn quay đầu lại, lời muốn nói cũng im bặt.
Lam Đồng vẫn duy trì động tác đưa tay bắt lấy Đường Kỷ Chi, mà cả người anh cũng dần nhạt đi như mực bị nhỏ nước.
Qua vài giây, Lam Đồng cũng biến mất.
【 Quyển 1: Hoang đảo Ma Vật - HẾT】
Tiếp theo là【 Quyển 2: Truyện cổ Grimm 】.