Ninh Vũ Phi vạn tính không bằng ngờ tính, lúc trước luôn lo tính để ba thuyền không bị lật, lại không ngờ chỉ vì một cái thuyền vô danh của thằng bạn mà vỡ!

Giờ tính sao đây? Đây là… Vận may quá kém đi!

Đại não Ninh Vũ Phi trống không mấy giây.

Dưới cảnh tượng quỷ dị này, người lên tiếng trước lại là Thái tử điện hạ.

Hắn không nhìn qua Ninh Vũ Phi, vẻ mặt tự nhiên, khóe môi mỉm cười vẫn chói lóa như thường ngày, chậm rãi tiến tới.

Đại não Ninh Vũ Phi vốn trống không… giờ lại càng trống hơn! Chuyện này rốt cuộc là sao? Gì vậy trời? Tình tiết này hình như không đúng lắm!

Nhưng ngạc nhiên còn ở phía sau.

Trước đó cậu đưa lưng về phía ‘tra nam’ để diễn kịch, nên không hề biết người phía sau là ai.

Nhưng lúc này, Thái tử điện hạ lướt qua cậu, mỉm cười với người kia, giọng nói trong trẻo như nước suối thấm vào gan ruột: “Kinh Hình trung tướng, đã lâu không gặp.”

Kinh Hình?! Ninh Vũ Phi hít vào một hơi.

Ngay sau đó, phía sau hắn truyền đến tiếng ủng chiến và hành lễ: “Kinh Hình trung tướng chiến đội thứ tám ra mắt thái tử điện hạ!”

Thái tử giơ tay: “Trường hợp này không cần đa lễ như vậy.”

Kinh Hình lại thi lễ một cái: “Tuân mệnh!”

Từ trước tới giờ thái tử điện hai đi theo con đường thân dân, trời sinh hắn có bộ dạng tốt, lại chưa từng tiếc rẻ nụ cười, báu vật đế quốc không chỉ vẻn vẹn là nụ cười của hắn mà còn là nhân phẩm và tính cách của hắn được cả dân chúng ngân hà tán thưởng.

Tuy nói Kinh Hình đứng hàng cầm quyền, nhưng trung tướng và thượng tướng lại chênh lệch không phải là nhỏ, lý ra thái tử không cần nhớ tới tên gã nhưng khiến lòng người ấm áp chính là, hắn liếc qua một cái là có thể nhận ra, cùng gã chào hỏi.

Trí nhớ và tấm lòng như vậy cũng là một trong những phẩm chất tốt đẹp của hắn.

Thái tử thuận miệng cùng Kinh Hình nói vài câu, Ninh Vũ Phi ở một bên nghe, nhưng trong lòng đều là ‘chết, chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi’!

Thật sự không làm thì không chết, vừa làm thì đã chết!

Cậu chỉ đến giúp anh em nhà cậu thôi, sao lại biết được cái tên tra nam làm tổn thương anh em lại là Kinh Hình chứ?

Không cần nghĩ, tình cảnh vừa nãy, Kinh Hình cũng thấy, vạn nhất gã trở về cáo trạng để nguyên soái đại nhân biết thì…

Mọe nó! Lâm gia, không phải anh em không muốn bảo vệ cậu mà là quân địch quá mạnh!

Càng vua hố hơn là… Ninh Vũ Phi giật mình một cái, lại nghĩ đến một rắc rối khác.

Thái tử điện hạ nói chuyện với Kinh Hình, nghĩa là hai người này có quen biết, nhỡ đâu.. bị Kinh Hình phát hiện mối quan hệ giữa cậu và thái tử….

Ông trời ơi, ông muốn đùa chết tôi sao?

Ninh Vũ Phi mặt trắng bệch không giọt máu.

Đang lo lắng sợ hãi, Thái tử điện hạ lại mở miệng hỏi: “Nguyên soái các hạ gần nhất tốt chứ?”

Nghe đến hai chữ này, Ninh Vũ Phi suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, tại sao lại hỏi thăm nguyên soái? Chỉ là lễ phép, hay là đang ám chỉ gì đó? Ninh Vũ Phi quá mức chột dạ, cậu luôn cảm thấy bất thường trong mỗi lời nói!

Từ trước đến nay thái tử là người có phong độ nhẹ nhàng, khóe môi luôn mang ý cười, cả người nhìn qua trông có vẻ bình thường, rất bình thường, nhưng, chuyện này… là bất thường! Khiến người ta càng thêm bất an!

Bởi vì tâm lý quá 囧, cậu không nghe rõ Kinh Hình nói cái gì, nhưng cuối cùng thái tử cũng dời tầm mắt, chỉ là hắn vẫn như không nhìn Ninh Vũ Phi mà mỉm cười nhìn Lý Lâm.

Rõ ràng là ánh mắt ôn nhu lại khiến Lý Lâm khó giải thích được mà run lên một cái, sau lưng thấm từng đợt hàn ý…

Rất nhanh, Thái tử dời tầm mắt, nhìn về phía Kinh Hình: “Trung tướng hình như còn có lời muốn nói với vị tiên sinh này? Nếu như vậy thì tôi không quấy rầy.”

Kinh Hình hơi ngưng lông mày, tầm mắt rối răm nhìn về phía Lý Lâm.

Từ đầu đến cuối bị bỏ xó một chỗ – Ninh Vũ Phi rốt cục cũng phản ứng, Thẩm Lăng Dục nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt vàng sáng ngời, nụ cười chói mắt, giọng nói nhẹ nhàng du dương êm tai: “Thật là đúng dịp, không ngờ lại gặp Tiểu Phi ở chỗ này, có muốn cùng đi hay không?”

Ninh Vũ Phi trong lòng lộp bộp một tiếng, theo bản năng quay đầu liếc nhìn Kinh Hình.

Mà Kinh Hình cũng vừa vặn nhìn qua, còn tàn bạo lườm một cái.

Tâm tình lúc này của Ninh Vũ Phi không từ nào có thể diễn tả nổi, nhưng đáng ăn mừng là quan hệ giữa cậu và thái tử, Kinh Hình vẫn chưa suy nghĩ nhiều, dù sao thân thế của thái tử trong đế quốc cao tầng cũng không phải bí mật gì, bọn họ cũng được coi là ‘anh em họ’, người biết sẽ không thấy bất ngờ.

Nhưng chuyện cậu và Lý Lâm ‘dây dưa không rõ’ mà truyền đến tai nguyên soái đại nhân thì…

Thực sự là loạn thành một mớ tơ vò!!

Tính toán một lúc, Ninh Vũ Phi tĩnh tâm, việc cấp bách bây giờ là phải an ủi thái tử!

Cậu cũng không thèm đoái hoài đến anh em trong nhà nữa, không thèm quay đầu mà đuổi theo bước chân thái tử, nghênh ngang rời đi.

Lý Lâm hận đến nghiến răng, mắng cái thằng cha này đúng là thấy sắc quên bạn!

Khi Ninh Vũ Phi và Thẩm Lăng Dục đi xa, đi đến chỗ đậu phi hành khí, sau khi ngồi vững vàng, Ninh Vũ Phi không hề nghĩ ngợi mà vội vàng mở miệng giải thích: “Lăng Dục anh nghe em nói, chuyện vừa nãy không phải như anh nghĩ đâu, Lý Lâm là bạn em em chỉ đang giúp cậu ta…”

Ninh Vũ Phi vốn tính qua lời này rất nhiều lần trong đầu nhưng lúc này nói ra trôi chảy không hề vấp váp, hoàn toàn có thể khiến người nghe tin phục.

Thẩm Lăng Dục mặt không đổi, chỉ lẳng lặng lắng nghe, sau đó nghe xong thì cầm nước đào bên cạnh đưa cho Ninh Vũ Phi: “Chuẩn bị cho em, hai giờ trước từ Bala tinh chuyển tới đây, mùi vị rất ngon.”

Ninh Vũ Phi ngẩn người nhưng rất nhanh giơ tay tiếp nhận, sau khi nói một tiếng ‘cám ơn’ mới nếm thử một ngụm.

Tiếp đó ánh mặt cậu sáng lên, vui vẻ nói: “Uống ngon!”

Từ nhỏ Ninh Vũ Phi đã thích ăn đào, đặc biệt là mấy trái vỏ mỏng nhiều nước có vị ngọt, nếu có thể ép thành nước thì càng thích, bởi vì uống rất tiện. Nhưng cậu không ngờ một ly nước đào này lại ngon đến vậy, chỉ nếm thử thôi mà tâm tình đã thanh toát hơn rất nhiều!

Thẩm Lăng Dục mỉm cười: “Uống chậm một chút, đều là của em mà, phía sau còn có đào mới hái, lát nữa em mang về nhà đi.”

Ninh Vũ Phi gật đầu liên tục, mắt cong cong lên, có nước đào uống, có quả đào ăn, quả thật quá hạnh phúc…

Chờ chút! Cuối cùng thì Ninh Vũ Phi không phải là quá ngốc, đột nhiên cậu hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Tln, dùng giọng nói thấp thỏm hỏi: “Lăng Dục, chuyện vừa nãy anh không hiểu lầm chứ, không … giận chứ?”

Thẩm Lăng Dục khẽ mỉm cười, không nói.

Ninh Vũ Phi càng bất an: “Chuyện đó chỉ là diễn kịch thôi, em và Lý Lâm…”

Thẩm Lăng Dục thoáng cụp mắt, lông mi khẽ run lên, hỏi: “Em và cậu ta quen nhau lúc nào?”

‘Cậu ta’ là chỉ Lý Lâm.

Ninh Vũ Phi vẫn chưa suy nghĩ nhiều, nhanh chóng nói rằng: “Hồi cấp ba.”

“À…” Giọng nói Thẩm Lăng Dục rất bình tĩnh, “Đã lâu như vậy.”

Trong lòng Ninh Vũ Phi hoảng hốt, vội vã nói: “Nhưng chỉ là bạn bè thôi, bạn bè thôi, không hề có ý khác…”

Thẩm Lăng Dục khẽ cười một cái, dùng âm thanh rất ung dung nói: “Em chưa từng kể với anh.”

Ninh Vũ Phi ngẩn người, tim trầm xuống nhưng vẫn lên tiếng giải thích: “Tại vẫn luôn không có cơ hội, anh biết, chuyện chúng ta…”

“Được rồi.” Thẩm Lăng Dục đánh gãy lời cậu, cong môi cười mê người như thường lệ: “Tới phủ bá tước rồi, anh không vào nên Tiểu Phi nhớ thay anh gửi lời hỏi thăm với dì nhé.”

Ninh Vũ Phi chưa kịp phản ứng, mãi đến khi tay cầm nước đào bị đẩy xuống phi hành khí, mới đột ngột bừng tỉnh.

Hả? Chuyện gì thế này? Thái tử không hiểu lầm cũng không tức giận? Còn đưa cậu về tận nhà?

Ninh Vũ Phi đứng ngốc ở cửa một hồi lâu, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.

Bọn họ hẹn nhau đi xem triển lãm cơ giáp, sao vẫn còn chưa xem mà cậu đã bị đuổi về?!?

Quả nhiên không bình thường!

Bỗng nhiên, giống như trong đầu bị đâm một cái, một đoạn ký ức dài xông thẳng vào đại não khiến cả người Ninh Vũ Phi đều cứng nhắc.

Thái tử… Thái tử đi đâu vậy? Móa nó! Nhất định phải đoạt hắn về!

Ninh Vũ Phi ném nước đào và trái đào xuống, không quay đầu mà nhảy thẳng lên phi hành khí, nhanh chóng rời đi.

Dọc đường đi cậu không ngừng gửi tin nhắn cho thái tử nhưng đều không có người trả lời, tâm Ninh Vũ Phi càng lúc càng lạnh, đoạn ký ức trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại.

Thật ra… đó cũng không phỉa là một đoạn ký ức rõ ràng nhưng lại rất khắc cốt ghi tâm.

Khi đó Ninh Vũ Phi khoảng chừng hơn mười tuổi.

Tuy phủ bá tước sa sút nhưng trong mắt bình dân vẫn là một hào môn quý tộc.

Trong một lần bất ngờ, Ninh Vũ Phi bị kẻ xấu bắt cóc, gắng gượng một đêm mới được người khác cứu ra.

Lúc đó Dương Nhược Vân khóc mất cả hình tượng, còn thái tử đi bên cạnh cậu, trên gương mặt trắng nõn lại không hề có cảm xúc.

Khi đó Ninh Vũ Phi bị dọa đến phát ngốc, chỉ muốn ôm chặt lấy người nhà, loáng thoáng nghe mẹ nói: May mà có Lăng Dục, may mà có Lăng Dục mới tìm thấy con!

Ninh Vũ Phi không biết Thẩm Lăng Dục làm cái gì nhưng trong lòng lại vô cùng cảm kích hắn.

Sau khi ổn định lại tâm tình, Dương Nhược Vân vì lo lắng cả ngày mà ngã bệnh, trong nhà bắt đầu náo loạn.

Thẩm Lăng Dục ở lại phủ bá tước, hắn chuẩn bị cơm nước ngon miệng cho Ninh Vũ Phi, chuẩn bị nước đào ngon cho cậu, thậm chí còn thoải mái nói chuyện để dỗ cậu vui vẻ.

Thời điểm đó Ninh Vũ Phi vừa mệt vừa mỏi, tinh thần lại vô cùng hoảng hốt nhưng nụ cười Thẩm Lăng Dục vô cùng có sức hút, có hắn ở bên, Ninh Vũ Phi cảm thấy rất an tâm.

Cậu ngủ sớm một giấc, nhưng vì bị kinh hãi nên ngủ không sâu, đến nửa đêm muốn xuống lầu tìm nước uống thì lại ngửi thấy mùi máu tay gay mũi.

Tình cảnh đó cho đến nay vẫn khiến Ninh Vũ Phi khó có thể quên.

Thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, trên quần áo trắng sọc xanh bị nhuộm đỏ màu máu, trên đầu ngón tay của hắn còn có dòng máu đỏ nhot giọt xuống rơi trên sàn nhà trơn bóng, nhìn thấy mà kinh người.

Dương Nhược Vân kinh hãi thét lên: “Lăng Dục con làm gì!!”

Thanh âm Thẩm Lăng Dục rất bình tĩnh: “Gã đáng chết.”

Dương Nhược Vân hơi cao, bên trong còn có sợ hãi không thể che lấp: “Bắt cóc là phạm tội sẽ có tư pháp phán quyết hắn, sao con lại tự mình giế…”

Thiếu niên trẻ tuổi chấp nhất nói: “Gã nhất định phải chết.”

Dương Nhược Vân kinh hoảng, vẫn là Ninh Tử An phản ứng lại, trong mắt ông rất phức tạp nhưng giọng nói vẫn trầm ổn: “Đừng nói mấy cái này, nhanh đi tắm rồi hủy vết tính, đừng để người khác phát hiện!”

Ông xã vừa đề tỉnh, Dương Nhược Vân mới phục hồi tinh thần, tuy bà sợ hãi nhưng vẫn biết nặng nhẹ.

Thẩm Lăng Dục được hai vợ chồng nhà nọ kéo đi, đến khi bước qua cầu thang, hắn ngẩng đầu đối mặt cùng Ninh Vũ Phi đang trốn bên góc tường.

Hắn nhẹ nhàng từ từ cong môi, khuôn mặt tinh xảo nở rộ lên một nụ cười xinh đẹp khiến mọi ánh sao thất sắc.

Ninh Vũ Phi nhìn ngẩn người nhưng rất nhanh cả người đều run lên một cái, bởi vì cậu thấy rõ khẩu hình của hắn.

Thẩm Lăng Dục không tiếng động mà nói với cậu: Gã suýt nữa đoạt mất em, cho nên, gã đáng chết.

Nhớ tới một đoạn ký ức này, Ninh Vũ Phi sao dám nghĩ Thẩm Lăng Dục ổn?

Tuyệt đối có chuyện! Dưới tình huống không bình thường như vậy mà thái tử điện hạ lại như thường, đây mới chính là bất thường lớn nhất!

Ninh Vũ Phi vừa cuống quít liên hệ với Thẩm Lăng Dục, vừa tăng tốc phi hành khí.

Cũng may cậu phản ứng rất nhanh, sau năm phút đã đuổi kịp Thẩm Lăng Dục.

Ninh Vũ Phi không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp cản phi hành khí.

Cửa phi hành khí mở rộng, Ninh Vũ Phi khom người đi vào, nhìn thấy Thẩm Lăng Dục thì gấp gáp hỏi: “Lăng Dục, tin em có được không? Em và Lý Lâm chỉ là bạn, tuy chưa giới thiệu hai người quen nhau nhưng vì quan hệ chúng ta quá đặc thù nên em lo lắng, cũng không phải không muốn cho anh b…”

Thẩm Lăng Dục nhìn hắn, nụ cười trên môi cuối cùng cũng biến mất, cặp mắt hơi tối, giọng nói trong trẻo bị đè thấp, trong phi hành khí ngột ngạt lại khiến người ta có cảm giác hít thở không thông: “Em lo lắng anh sẽ đi giết Lý Lâm?”

Ninh Vũ Phi cứng người, hàn ý lan tràn trong đáy lòng bành trướng đến toàn thân, đóng đông huyết dịch nhưng cậu vẫn cưỡng ép mình mở miệng: “Không… không phải, Lăng Dục..”

Thẩm Lăng Dục kéo cậu qua, dùng sức ôm chặt lấy, lực đạo rất lớn như đang liều mạng áp chế cái gì đó.

“Không phải nói cho anh cơ hội sao, Tiểu Phi…” Giọng hắn gay gắt quá khích lại mang đến cho người khác cảm giác run sợ yếu đuối và cầu xin, “… Anh không muốn em chán ghét anh.”