Lúc này, trong tay Lữ Thụ có hơn 8000 điểm số tiêu cực.
Tuy nhiên hắn vẫn không có tiền, không có chi phí sinh hoạt, không có xe sang trọng, mà ngay cả mua cho Cá Nhỏ nhà hắn bịch khoai tây chiên cũng phải tính toán tỉ mỉ, thời điểm mua khoai lang nướng nhiều hơn thì lại phải cắt đi món quà vặt khác.Đa phần mọi người đều cảm thấy chất lượng sinh hoạt như thế rất thảm, nhưng Lữ Thụ thì khác, hắn thấy vô cùng vui vẻ, mỗi một đồng đều do hắn tân tân khổ khổ kiếm được.
Hắn cũng chẳng có bản lĩnh gì để kiếm ra nhiều tiền, chỉ có thể ngày ngày kiên trì bán trứng gà mới có thể nuôi sống bản thân và Tiểu Ngư mà thôi, hắn cũng chẳng có lời nào than vãn nào.Tuy thỉnh thoảng trong lòng có chút bất an vì tương lai mình không có gì đảm bảo, sinh ý bấp bênh, thậm chí có lúc ngay cả tiền thuê nhà cũng chẳng đóng nổi.Lỡ như…Có quá nhiều thứ không xác định khiến cho đôi lúc Lữ Thụ cũng cảm thấy vô cùng hoang mang.Mà bây giờ thì khác, 8000 điểm tiêu cực làm hắn lập tức an tâm hơn rất nhiều.Loại cảm giác này giống như người nghèo đột nhiên biết mình đã phát tài trở nên giàu có vậy..Thật ra thì lúc các bạn học khác hy vọng được vào lớp Đạo Nguyên, hay lúc mọi người đợi thầy Nham đọc bảng danh sách, chính Lữ Thụ cũng có chút mong chờ không khác họ là bao.Lữ Thụ đâu phải thánh nhân gì, hắn chỉ là một thiếu niên mà thôi, bị nhiều người nói bản thân sẽ không có khả năng thức tỉnh cũng làm hắn khó chịu vậy.Dựa vào cái gì chứ, dựa vào gì mà các người nói tôi không thể thức tỉnh.Tuy Lữ Thụ biết bản thân không thể để lộ tình huống hiện tại của mình ra được, cho nên trong lòng chỉ có thể âm thầm hi vọng, bản thân được vào danh sách học sinh của lớp Đạo Nguyên mà thôi, để cho đám bạn học phải cung cấp thêm thật nhiều điểm số tiêu cực cho mình.Khi đó, hắn sẽ vừa hưng phấn lại vừa cô độc.Cho nên đã từng có đôi lúc khi Tiểu Như vụng trộm chạy khỏi cô nhi viện tìm Lữ Thụ, hắn chỉ đành cứng rắn mà dẫn Cá Nhỏ trở về, sau đó lại hối hận muốn chết.Về sau, khi hắn cảm thấy bản thân có đủ khả năng để nuôi sống hai người bọn họ mới để cô nhóc ở lại với mình.Không biết đến lúc nào hắn mới cho con bé được ăn tất cả mọi món nó thích nữa.Lại nói tiếp mấy chuyện có thể xảy ra trong tương lai, không biết sau này có nơi để mua bán vật phẩm mà dị năng giả cần hay không.
nếu có chỗ đó, Lữ Thụ sẽ lấy Tẩy Tủy Quả đem đi bán, tăng thêm chút thu nhập cho hắn và Cá Nhỏ..Từ lúc danh sách học sinh lớp Đạo Nguyên được công bố, cuối cùng cả lớp cũng bình tĩnh lại, người không trúng tuyển chẳng có tâm tình đi chúc mừng người khác, còn người trúng tuyển thì có cảm giác như trên mây, khi nói chuyện cũng thích tụ tập lại cùng nhau hơn.Tình cảnh yên tĩnh có chút xấu hổ này, Lữ Thụ đã sớm đoán trước được.
Dị năng giả sau khi thức tỉnh, khả năng rất cao sẽ trở thành một phe khác với những người bình thường.Tuy chẳng ai đặt ra giới hạn, nhưng rồi dần dần mọi người sẽ thiếu thốn đề tài để nói với nhau, từ đó chậm rãi không còn thân thiết nữa.Sau này liệu dị năng giả có thể chung sống hòa thuận với người bình thường được hay không? Chắc sẽ chẳng có ai tính trước được.Lữ Thụ tiện tay lấy điện thoại lướt mắt nhìn qua vài diễn đàn lớn, thấy truyền thông bọn họ vẫn im lặng như cũ, nhưng mọi người đều biết hết về chuyện của lớp học Đạo Nguyên rồi.Chợt Lữ Thụ phát hiện ra một sự kiện vô cùng thú vị, có chủ thớt kể rằng khi công ty của họ đang họp thì một người đồng nghiệp đang bị sếp quát mắng bỗng nhiên thức tỉnh, lại nói cách xử sự của người trưởng thành khác xa với mấy đứa học sinh như bọn hắn, hoàn toàn không hề xảy ra sự việc đánh thầy giáo như Lý Tề.
Người nọ chỉ trực tiếp đưa đơn từ chức rồi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với công ty mà thôi.Bốn chữ “cắt đứt liên lạc” này rõ ràng đã khiến Lữ Thụ chú ý, hắn nghĩ ngợi một lúc, không phải lại bị đám người mặc áo đen mang đi rồi chứ?Không biết tổ chức áo đen này rốt cuộc có vai trò gì nhỉ.Đối với thanh thiếu niên, tổ chức lớp Đạo Nguyên gom mọi người này, đối với người trưởng thành lại trực tiếp bắt đi, chẳng lẽ vì tam quan của bọn nhóc như hắn còn chưa hình thành, dễ dàng bồi dưỡng sao?Nếu suy nghĩ tỉ mỉ thì hai chữ bồi dưỡng này rất có ý tứ, hoặc nói thẳng ra là dễ dàng dẫn dắt tư tưởng mới đúng.Thậm chí còn có rất nhiều thiếu niên, bỗng dưng nhận được sức mạnh lớn thì làm việc có chút bất chấp hậu quả, không phân nặng nhẹ nữa.
Tuy nhiên người trưởng thành sẽ khác, họ sẽ suy nghĩ nhiều hơn, cố kỵ cũng nhiều hơn.Lữ Thụ nhớ tới chuyện của Lương Triệt, nhìn người ta sau khi thức tỉnh thì làm gì đi, biểu diễn tạp kỹ trong rạp xiếc...Nhìn lại Lý Tề xem, việc đầu tiên cậu ta là chính đi đánh chủ nhiệm lớp…Vạn nhất hormone của gã tăng cao, bỗng dưng chạy đi đùa giỡn mấy cô gái nhà lành, vậy chẳng phải tạo thành nguy hiểm cho xã hội rồi?Về sau khi những dị năng giả thiếu niên thức tỉnh đều tự cho mình cái quyền cao hơn người khác, đám con trai thằng nào chẳng có crush, vậy là con gái nhà người ta xong con ong luôn.Vừa nghĩ như vậy, Lữ Thụ cảm thấy những anh chàng cỡ tuổi hắn chẳng may thức tỉnh thì đúng là làm cho xã hội bất ổn định hơn rất nhiều…Đương nhiên, những việc này cũng không chắc bọn thiếu niên như hắn có thể làm ra được, bọn họ cùng lắm thì đi quậy phá một chút hoặc đánh thầy giáo mà thôi, ghê hơn nữa có lẽ đi ra ngoài diễn bộ phim ‘Người trong ao hồ’ rồi tự YY với nhau.Mọi người nên biết, thủ phạm chân chính của đa phần các thảm án kinh thiên động địa trong nước, cũng không phải do thanh thiếu niên cỡ tuổi hắn làm ra, mà thủ phạm chân chính gây nên là bọn người có tâm lý phát rồ vặn vẹo ngoài kia.Nếu không may để cho phần tử phạm tội thức tỉnh thì lúc ấy mới thật sự là đáng sợ, có quỷ mới biết chúng có thể làm ra những chuyện gì.Một bên Lữ Thụ hy vọng chuyện tình về dị năng giả sẽ bắt đầu náo nhiệt và phổ biến hơn, một bên lại hy vọng xã hội vẫn tiếp tục an ổn như cũ, nếu không mọi người sẽ rất mệt mỏi.Nếu thật sự Lữ Thụ xui xẻo gặp phải bọn dị năng giả làm chuyện xấu kiểu giết người không chớp mắt kia, không biết hắn có nên xuất thủ không nữa.Lữ Thụ nghĩ ngợi một hồi, chuyện này đơn giản thôi mà, có thể thắng thì đánh, đánh không lại xem như không thấy, dù sao đám người áo đen kia hẳn còn lợi hại hơn hắn rất nhiều.Bây giờ nếu xếp hạng, hắn chỉ mới ở cấp độ F, còn người ta là dị năng giả loại hình nguyên tố trời sinh cấp E đấy!Vừa nghĩ đến chuyện này, Lữ Thụ cũng không quá bài xích những người áo đen nữa, người ta làm mấy chuyện này cũng nguy hiểm lắm.
Tuy nhiên, nếu Lữ Thụ không may cần phải gia nhập hoặc bị bắt đi thì hắn vẫn không vui như cũ.Lúc này điện thoại Lữ Thụ bỗng dưng sáng lên, sau khi liếc nhìn qua thì thấy được tin nhắn được Diệp Linh Linh gửi tới.Sau khi tu luyện hết một đêm, hiện tại đã là sáu giờ sáng rồi, không biết cô bạn cùng bàn này rời giường sớm thế làm gì nhỉ.Nội dung tin nhắn cho hắn như sau: “Tớ quên chúc mừng cậu đã trúng tuyển vào lớp Đạo Nguyên.”Lữ Thụ nhíu mày một cái, mấy cái hành động quan tâm khác thường này chắc chắn sẽ đi kèm yêu cầu nào đó, không biết cô bạn cùng bàn muốn gì nhỉ?- Cậu khách khí rồi, cảm ơn nhé.Lữ Thụ vậy mà hiếm khi không buông lời cà khịa, người ta đã nhắn tin với mình như thế, hắn đâu thể phũ quá được.- Cậu dậy sớm thế.Diệp Linh Linh trả lời.- Tớ không ngủ, dị năng giả thì không cần ngủ.Sau khi Lữ Thụ nhắn xong liền vứt điện thoại qua một bên, mặc kệ cô nàng rảnh rỗi kia.Điểm số tiêu cực đến từ Diệp Linh Linh +199.Diệp Linh Linh cầm điện thoại trước mặt không khỏi choáng váng một phen, vốn dĩ cô muốn hỏi Lữ Thụ có bí quyết gì để được tuyển vào lớp Đạo Nguyên, bởi vì nhìn như thế nào đi nữa hắn cũng chẳng giống dị năng giả chút nào.
Nếu cô biết được bí quyết đó, xem như không tốt lắm vẫn, có thể được chọn mà.Nhưng hắn dùng bộ dạng này để nói chuyện, cô còn có thể nói cái gì nữa đây!Ngay sau đó Diệp Linh Linh liền phát hiện, dù cô gửi bao nhiêu tin nhắn cho Lữ Thụ, hắn cũng không trả lời nữa…Điểm số tiêu cực đến từ Diệp Linh Linh +17, +11, +12.....