Thước Nhạc cầm khăn tay lau miệng cho Quả Quả, “Ăn từ từ.”

Quả Quả nuốt cơm trong miệng xuống, “Ba ba, hôm nay con mang A Phúc đi học được không?”

Gắp một quả trứng đặt vào đĩa của Quả Quả, “A Phúc rất náo, bà Hình sợ ồn, con có thể mang tứ sắc đi, không phải là dạo này con học màu nước sao, đến lúc đó có thể để tứ sắc làm người mẫu.”

Cậu bé cười tủm tỉm gật đầu “Vậy xanh tía thì sao, sẽ cô đơn lắm a.” Hai chú vẹt vàng xanh thì đã sớm ghép thành một cặp, ngày thường quấn quýt lấy nhau, bỏ mặt hai con kia, vào không gian hưởng tuần trăng mật, Thước Nhạc cũng không phát hiện chúng vài ngày rồi.

Dát…xanh tía đứng trên giá gỗ một góc nhà ăn đáng thương nhìn Thước Nhạc.

Thước Nhạc trừng mắt về phía nó, “Để nó tự kiểm điểm cho tốt đi. Cuối tuần này ở nhà suy nghĩ về sai lầm của mình.”

Nghe vậy xanh tía cúi đầu, xoay người “Hứ…quá nhỏ mọn, không phải là thấy bạch bạch sao? Hứ…không đẹp chút nào, xem lông chim xinh đẹp của mình này, vừa đẹp lại vừa giữ ấm…hừ…không có lông chim nên mới phải ôm nhau sưởi ấm…a…ta là thiên tài, lại có thể hiểu được vấn đề sâu ảo như vậy…a…thiên tài.” bước chậm từng bước, về phía đỉnh giá gỗ, vừa đi vừa nói thầm, càng nói càng phấn khích.

Thước Nhạc cảm thấy gân xanh trên đầu mình nhảy nhảy, bả vai của Ngô thẩm trong bếp không ngừng run run, Khúc Phàm muốn cười mà không dám cười.

Liếc Khúc Phàm một cái, khụ… “Cuối tuần này mứt hoa quả của xanh tía không có.”

Dát…xanh tía ngã ngửa, cả cơ thể đổi chiều không ngừng lắc lư trên giá gỗ “A…chủ nhân anh minh thần võ, xanh tía là con chim biết giữ bí mật nhất trên thế giới, tuyệt đối sẽ không đem bí mật của chủ nhân xinh đẹp nói ra,…à…xanh tía đáng yêu như vậy, làm sao ngài có thể nỡ nào cắt đi lượng đồ ăn ít ỏi của lam tử nga…nga…”

“Ồn quá…câm miệng…” tứ sắc đứng cùng trên một giá gỗ, đá một phát lên người xanh tía.

Xanh tía không chú ý bị đá văng lên tường. Cả người dán tại trên tường.

Thước Nhạc uống miếng sữa “Tứ sắc, nhẹ chút.”

Xanh tía dùng móng vuốt bám lấy đèn tường “Vẫn là chủ nhân tốt nhất.”

Thước Nhạc cười tủm tỉm nhìn xanh tía “Lần sau đá về hướng mặt đất, nếu không vách tường đều dơ hết.”

Xanh tía cả người cứng đờ chậm rãi tuột khỏi vách tường “A…xanh tía đáng thương. Không ai yêu.”

Ha ha ha… Quả Quả cười dựa lên người Thước Nhạc.

Khúc Phàm cũng cười không ngừng nổi, buổi sáng không biết làm sao mà xanh tía vọt vào phòng hai người, đúng ngay lúc cả hai đang làm vận động buổi sáng, Thước Nhạc da mặt mỏng xấu hổ. Nhìn Thước Nhạc cả người đỏ bừng mà muốn cười không được, trong lòng thấy ngọt ngào, gia đình này càng ngày càng náo nhiệt ấm áp.

Ngô thẩm ở trong bếp đem hoa quả đồ ăn sáng bỏ vào ba lô gấu nhỏ, khóe môi nhếch nụ cười, con gái đi lấy chồng, tuy muốn đón cô qua, nhưng cô không đồng ý, bố mẹ chồng đều còn khỏe mạnh làm sao có thể qua ở cùng, vả lại cô cũng là người không thể ngồi yên, đến nhà này vài ngày, làm việc thực thoải mái, không nói tới tiền lương mỗi tháng, chỉ nói hai vị nam chủ nhân đã rất tốt, mặc dù hai người đàn ông ở cùng nhau, cảm giác có chút không ổn, song mấy ngày này cô tự nhìn, hai người này tình cảm rất sâu, đều là người đứng đắn, nhìn rất xứng đôi.

“Thím, thím tới đây ăn nhanh đi, đợi lát nữa thì lạnh mất. Không cần làm cho Quả Quả đem nhiều như vậy, trưa sẽ không chịu ăn đàng hoàng.”

Ngô thẩm cười cười “Không sao, trẻ con mau đói. Cháu cũng thật biết chọn đồ, đến chỗ cháu ta mới được ăn hoa quả rau dưa tốt thế này, ngay cả trứng cũng thơm hơn trứng ở thôn chúng ta.”

Thước Nhạc thấy Khúc Phàm nhíu mày, không dám nói tiếp. Tìm người thì phiền ở chỗ này, cũng không có cách nào khác.

Đưa Quả Quả tới nhà cô giáo Hình trước, Thước Nhạc đến trường.

Cửa hội trường đã xếp bàn sẵn, bảng hiệu đã treo ra ngoài, những người ở trọ tại trường đều đã tới.

Lúc tân sinh viên báo danh năm ngoái Thước Nhạc đã làm công việc tiếp đón, năm nay cũng quen thuộc. Sinh viên tới báo danh không ít, việc họ cần làm là hướng dẫn tân sinh viên báo danh.

Hơn mười giờ số sinh viên tới báo danh nhiều lên, họ chia làm năm tổ, cùng năm cũng có người tới hỗ trợ.

Hôm nay Thước Nhạc mặc quần bò, áo thun trắng cổ chữ V, giầy thể thao màu đen. Diện mạo tuấn mỹ, khí chất sạch sẽ, hấp dẫn không ít tân sinh, tương đối mà nói người báo danh bên cậu có vẻ nhiều hơn, để làm tốt công việc tiếp đón, đêm qua Thước Nhạc đã chuẩn bị trước, tư liệu của tân sinh viên đều ghi nhớ trong đầu, giờ trí nhớ của cậu rất tốt, không quá tốn công, thật thoải mái.

“Trương Vân, lớp ba, cầm cái này tới kho hàng tòa nhà 6 khu D nhận chìa khóa và hành lý, giao phí và thủ tục ở lại thì làm ở tòa nhà đối diện, ở đó sẽ có bảng hướng dẫn.”

“Xin chào, xin đưa giấy trúng tuyển, chứng minh nhân dân…”

. . .

Thời gian qua nhanh, đảo mắt lại qua nửa năm, cuộc sống đại học nhiều màu nhiều vẻ, Thước Nhạc duy trì cuộc sống một đường hai điểm trường học và nhà, chương trình học trong trường nhiều hơn so với năm nhất, trí nhớ khả năng lý giải của Thước Nhạc tăng lên rất nhiều, học tập cũng không quá lao lực, điều này giúp cậu có nhiều thời gian xem sách ngoại khóa, lúc không có tiết, phần lớn là cậu ở thư viện.

Tuy rất ít tham gia các hoạt động tại trường, ngày thường làm việc điệu thấp, nhưng Thước Nhạc vẫn bị chú ý trong trường, hội sinh viên cũng từng mời cậu, song Thước Nhạc không có hứng thú, trừ bỏ học thì phần lớn thời gian cậu đều dành cho gia đình, kết giao với mọi người có chút đạm mạc, cũng chỉ có bạn cùng lớp là liên lạc nhiều. Trương Thiến dường như không từ bỏ, dựa trên việc họp lớp, hẹn Thước Nhạc vài lần, không dễ từ chối, đi hai lần, không thú vị, bạn bè từ trước đều thay đổi rất nhiều, tình bạn cũng phai nhạt. Trương Thiến hồi tháng mười quay một phim thần tượng cũng có chút tiếng tăm, giờ coi như là ngôi sao hạng hai, mới thiếu bớt dây dưa. Nhưng thật ra nửa năm nay Phí Dương gọi điện thoại cho cậu không ít, hai người có gặp một lần, ấn tượng của Thước Nhạc với cậu ta rất tốt, song không muốn tiếp xúc quá nhiều, dù sao giờ cậu ta là ngôi sao lớn, nổi tiếng, có nhiều phiền toái hơn.

Quả Quả tại nhà trẻ rất tốt, có hai người bạn khá thân, hoàn toàn không có bộ dáng tự kỉ trước kia. Hội họa của cậu bé không tồi, tham gia thi vẽ thanh thiếu niên nhi đồng cả nước, tuy nét vẽ còn non nớt, nhưng mơ hồ có phong cách chính mình, trong chuyện học tập cũng không cần bọn họ quan tâm.

Từ khi Khúc Phàm vào tổ trọng án, bắt đầu rất bận rộn, từng tháng có vài ngày không ở nhà, không biết là nguyên nhân gì, anh chịu ảnh hưởng của Thước Nhạc nhiều hơn người khác, không chỉ tố chất thân thể tăng cao, tinh thần cũng có thay đổi, loại thay đổi này khiến anh tốn ít công sức trong công việc hơn trước, nửa năm qua phá hơn vụ trọng án, có tiếng trong giới cảnh sát Bắc Kinh.

Năm nay thời gian nghỉ dài, từ mười tám tháng một tới hai mươi tám tháng hai, mùa đông năm nay là mùa đông lạnh nhất ở Bắc Kinh trong vòng mười năm, nồi nhiệt trong tứ hợp viện đốt hừng hực, vì năm nay cha mẹ đều tới đây ăn tết, Thước Nhạc cũng không cần rời Bắc Kinh, bàn bạc với cha mẹ của Thước Nhạc, năm nay Khúc gia cũng qua đây ăn tết, mùa đông nghỉ lại thì sẽ không sơ sài như hồi hè.

Lúc trước khi Thước phụ tìm người sửa chữa, phòng gần như được trùng kiến lại một lần, phòng ở hơn một trăm tuổi không ít chỗ đã hư hỏng, lúc ấy nhờ ông ngoại của cậu mời giáo sư Kinh Đại Vượng tới giúp, giáo sư Vương tham gia việc sửa chữa kiến trúc cổ ở nhiều nơi, trong đó có cố cung. Bản vẽ phòng ốc gì đó đều còn giữ, cấu tạo bên ngoài không tồi, trừ bỏ việc gia cố phòng ốc, còn phải cải tạo hệ thống sưởi ấm và hệ thống vệ sinh, lắp địa nhiệt trong tứ hợp viện, thời tiết Bắc Kinh rét lạnh, mấy gian phòng cũng giữ lại giường sưởi, lúc trước cha mẹ Khúc Phàm ở tại ba gian nhĩ phòng cũng có giường sưởi, nhưng vì là mùa hè nên không đốt. Đó là một gian bán nhĩ phòng, kế bên ba gian thính, khá lớn, phía bắc là đại kháng, bên phía bán phòng nhỏ hơn, chia làm hai gian nhỏ, bên ngoài la buồng vệ sinh, dùng bình phong ngăn ra, còn lại là hỏa phòng, có cái lò lửa đồng, bộ dáng cũng thực tao nhã lịch sự, phía dưới đốt than, kháng trong phòng sẽ được bảo trì nhiệt độ, mặt trên đặt một ấm đồng, lúc nào cũng có sẵn nước ấm, tùy thời đều có thể rửa mặt rửa tay, phi thường tiện lợi. Kháng trong tứ hợp viện gần hết đều được đổi thành như vậy.

Tới tháng mười hai, gia cụ màn ngăn linh tinh rốt cục xong, qua sự thiết kế của Lý sư phụ, tứ hợp viện sửa sang xong, Thước Nhạc Khúc Phàm ở vào bốn tiền viện, nhà giữa nhị tiền viện trước đó để lại cho cha mẹ, Thước Nhạc Khúc Phàm chuyển qua nhà giữa tứ tiền viện, chỗ này có ba gia nhà giữa, hai gian nhĩ phòng tây ốc, một gian nhĩ phòng đông ốc. Gia cụ gỗ tử đàn đều để ở đây, bộ gia cụ này cũng là bộ tốn thời gian nhất, hoa lệ nhất. Phòng chính giữa dùng để tiếp khách, thiết trí khá thoải mái, vừa vào cửa là bình phòng bốn mùa, bốn bức thêu hoa cỏ thực vật bốn mùa xuân hạ thu đông, bước qua bình phong, là giường La Hán, ghế quý phi, ghế bành, cổ bàn, bài trí theo hứng thú xen lẫn nhau, đều làm từ gỗ tử đàn, điêu khắc hoa cỏ ngư trùng, đệm dựa thêu gấm đặt tùy ý.

Số phận của đông ốc cũng không khác lắm, phía nam đặt kháng, phía bắc là giường lớn khắc hoa, chính giữa dùng tấm ngăn ngăn ra, sườn đông có tủ sưởi nhiều ngăn, bốn cái tủ nhỏ, buồng trong còn có giường lớn khắc hoa dài 2m5 rộng 2m, điêu khắc trong phòng có ngụ ý, giống như kiểu phú quý cát tường ở các cửa hàng, giường lớn khắc hình trăm trẻ nô đùa linh tinh.

Phòng phía tây là phòng sinh hoạt, bên trong bày trí đơn giản, phía bắc để một cái giường thấp thật to, chiếm khoảng một phần ba phòng, phía nam đặt hai cái ghế bành, chính giữa phòng có cổ bàn, trang bị bốn ghế dài.

Nhĩ phòng của phòng tây, sắp đặt như nhĩ phòng của ba gia thính, đều có kháng lớn, bên trong trang bị lồng ngăn khắc hoa, tủ sưởi cũng điêu đầy mai lan trúc cúc, tăng thêm phần lịch sự tao nhã.

Nguyên liệu gỗ Thước Nhạc đưa đi đều đã được gia công qua, vì là chế tác thủ công, lão Lý sư phụ không thể có nhiều sức lực làm hết, không ít gỗ được đưa qua Hàng Châu gia công, bên đó nhờ Tô sư phụ không ít, gia cụ làm ra đều thập phần tinh tế, đại sảnh đã thực đại khí, sau khi gia cụ đưa tới lại tinh xảo không ít, còn dùng ngọc thạch làm nguyên liệu, ngoài ra trong phòng còn có lồng ngăn, cửa ngan, lan can, ngăn kháng, bác cổ linh tinh đều tạo ra sự ý nhị, khiến cả sân phi thường hài hòa. Trừ bỏ những đồ gỗ này, Thước Nhạc làm nhờ Lý sư phụ giúp chọn bình phong, vật đồng khí, một ít đồ sứ cũng là trực tiếp tới Cảnh Đức Trấn mua, cộng thêm nửa năm nay cha mẹ du lịch xung quanh mua đồ lưu niệm, trang trí đầy cả phòng, không có cảm giác trống trải như trước.

Vì rất vừa lòng với tay nghề của Lý sư phụ, Thước Nhạc lại chuẩn bị không ít gỗ, tiếp tục nhờ họ chế tác, thời gian không gấp, cậu cũng chỉ là muốn làm xong lưu trữ lại, không chừng về sau còn có thể dùng, huống chi hai tứ hợp viện khác cuối năm thì hết hạn cho thuê, đang chuẩn bị dọn dẹp chúng đâu.

Hồi đầu năm Tần thúc thúc đã đề cập tới việc này, song Thước Nhạc không có thời gian, hai tứ hợp viện đó tiếp tục cho thuê ngắn hạn, vừa lúc được nghỉ đông có rảnh, đã sớm nói với Tần thúc thúc cuối năm hết kỳ thì không cho thuê nữa.

Sáng sớm Thước Nhạc đưa Quả Quả đến nhà trẻ, không về thẳng nhà mà đến chợ mua ít bông, chăn trong nhà không đủ dùng, vốn định mua đồ có sẵn, nhưng bị Ngô thẩm phủ quyết, nói chăn bông bên ngoài không tốt, tự mình làm vẫn tốt hơn, vì thế cô liền bắt đầu làm. Thước Nhạc nghĩ cũng đúng, cậu cũng dùng chăn bông, nhung lông vịt gì đó, chỉ được cái nhẹ, cảm giác vẫn không thoải mái bằng chăn bông. Vải làm mền, hai ngày trước Ngô thẩm chọn ra, đã sớm mua về, chỉ là bông cần nhiều, hôm nay cậu đi mua.

Đầu tháng mười hai Lâm thẩm sinh một tiểu tử béo nặng chín cân, tươi cười trên mặt Lâm thẩm không biến mất, bớt đi vài phần nghiêm nghị, việc này khiến trong nhà tăng thêm sung sướng, Lâm thẩm ở cữ, Thước Nhạc để Ngô thẩm chăm sóc. Việc này cũng hoãn lại, mấy ngày này mới bắt đầu rảnh rỗi.

Về nhà nhận được bưu kiện mẫu thân gửi từ Nam Kinh, mở ra xem, là gấm Vân Nam cậu nhờ mẫu thân mua, còn có một ít đá hoa vũ, đều là đặc sản của quê nhà. Trong thùng còn có một tú y của bé gái.

Gọi điện thoại “Mẹ, con nhận được bưu kiện rồi.”

“Cũng nhanh thật. Vốn định lúc ba con qua hẳn gửi, song lại có việc nhờ con, nên gửi qua trước.”

“Chuyện gì ạ? Con thấy có một bộ quần áo của bé gái, định tặng ai sao ạ?”

“Uh, cháu gái dì Triệu ngày một tròn một tuổi, trăng tròn trăm ngày mẹ cũng chưa tới, một tuổi không thể không tới, ngày mai con thay mẹ đi một chuyến, tặng quần áo đi, cũng là tâm ý, lúc con sinh ra là dì Triệu đỡ đẻ, quan hệ của hai chúng ta rất tốt, dù cô ấy về Bắc Kinh, cũng không dừng liên lạc.”

“Dạ được, nhưng con phải đi nhà dì Triệu, hay đi bệnh viện ạ?”

“Giờ cô ấy là trưởng khoa phụ sản , cũng rất bận rộn. Để mẹ gọi cho cô ấy, sau đó nói với con.”

“Dạ, tốt.”

“Nhạc Nhạc, bác và dượng con nửa tháng này nghỉ, mẹ nghĩ để hai người họ tới Bắc Kinh ăn tết, con thấy thế nào?” Thước mẫu hơi do dự, dù sao việc của con mình bác nó còn chưa biết.

Thước Nhạc suy nghĩ, cái này thật đúng là không dễ làm “Được thì được, chỉ là bác có thể chấp nhận sao?” Từ nhỏ bác đã hiểu cậu nhất. Kỳ vọng với cậu cũng lớn, vả lại bác đặc biệt coi trọng truyền thừa hương khói, việc này thật đúng là khó nói.

Bên kia Thước mẫu cũng trầm mặc “Nhạc Nhac, chuyện của hai đứa đã vậy, cả hai vẫn sống rất tốt, sớm muộn gì chuyện này bác con cũng biết, mẹ nghĩ trễ không bằng sớm, vạn nhất bác biết từ chỗ người khác thì không tốt lắm, mẹ thấy cứ để lộ chút gió cho bác con đã, từ từ rồi nói. Cách tết cũng còn dài. Cho dù bác đánh con chửi con con cũng phải chịu, nói sao việc này khẳng định là bác còn để ý hơn mẹ và ba con.”

“Dạ, hay là con quay về một chuyến.”

“Không cần, chúng ta nói với bác được rồi, con đừng qua đây. Thu dọn phòng ở trước đã. Anh và chị dâu con khẳng định cũng tới, đừng để lúc đó lại luống cuống tay chân.

“Dạ mẹ yên tâm đi.”

“Vậy thôi, mẹ cúp máy trước.”

Buông điện thoại Thước Nhạc dựa vào ghế, cau mày, nói thật từ lúc cậu quen Khúc Phàm, người không thể đối mặt nhất không phải cha mẹ mà là bác cậu, bác cậu đặt rất nhiều tình cảm và hy vọng vào cậu. Lắc đầu, không nghĩ nữa. Nhìn về phía phòng bếp “Ngô thẩm.”

Ngô thẩm buông đồ trong tay xuống, lau tay đi tới.

Thước Nhạc lấy trong thùng ra hai khối vải thích hợp làm quần áo “Đây là mẹ cháu gửi từ Nam Kinh tới, hai cái này có vẻ thích hợp làm quần áo, thẩm và Lâm thẩm cùng nhau làm hai cái áo bông, cái này thì đưa cho Lâm thúc.” Lại lấy ra một khối vải màu xanh hoa văn tối chất lượng tốt.

“Không cần, chất liệu tốt thế này, cháu giữ lại cho ba mẹ đi.” Trong mắt lại toát ra yêu thích.

Thước Nhạc cười cười “Không cần đâu ạ, không bao nhiêu tiền, thẩm thích là được, mẹ cháu ở Nam Kinh đặt hàng. Còn lại thì thẩm nhìn rồi coi cái nào thích hợp làm chăn, tết trong nhà đông người, trong phòng cần treo thì treo hết lên.”

Ngô thẩm cũng không từ chối, “Cái này cháu không cần quản, cứ giao cho thẩm, thời trẻ có làm qua, mấy năm nay không còn lưu hành, đã lâu không làm, nhưng cháu yên tâm, tay nghề của thẩm vẫn còn, trước tết nhất định làm xong.”

Tết năm nay tới trễ, còn khoảng một tháng “Không gấp. Làm chăn trước là được rồi.”

Hai người đem gấm Vân Nam tới phòng Ngô thẩm, để cô chậm rãi làm.

Trở lại tiền viện nghe thấy tiếng khóc huyên náo của con nít, Thước Nhạc cười cười, trong viện có trẻ nhỏ cũng náo nhiệt hơn, nghĩ nghĩ đi tới. Tiểu tử này siêu đáng yêu, mỗi ngày đều phải nhìn vài lần.