Khúc Phàm đứng dậy, kéo Thước Nhạc qua xoa vai cho mình, “Đi, đem chai Mao Đài Phương Chí Minh cho ra. Anh và ba uống vài ly.” Lấy ghế đơn bên cạnh ngồi xuống đối diện phụ thân.

Thước Nhạc lo lắng nhìn Khúc Phàm và Khúc phụ ngồi ở đối diện, nhìn bộ dáng hai cha con, dường như cậu không có chỗ để chen vào.

Khúc Phàm quay lại nói với mẫu thân “Mẹ, con muốn ăn đồ ăn mẹ làm.”

Khúc Minh Sơn là người Hắc Long Giang, có vẻ hào sảng và hơi thở của đàn ông đông bắc, là một người có chủ nghĩa nam tử, làm việc sấm rền gió cuốn. Không đọc nhiều sách, thời thiếu niên không sống nổi ở quê, liền theo họ hàng xa đi Sơn Tây, bắt đầu bằng việc đào than, dần dần tích góp được chút tài sản, sau đó nhận thầu quặng mỏ than, đương nhiên có thể sống yên ở Sơn Tây cũng một phần là nhờ quan hệ của cha vợ, bất quá Khúc phụ suy nghĩ cẩn trọng có can đảm lại linh hoạt, tài sản trong nhà giờ cũng khá lớn.

Khúc mẫu Tăng Càn là người có tính cách ôn nhu, trong nhà đều nghe theo lời chồng, nửa đời người sống cũng thư thái, vả lại Khúc phụ rất thương vợ, tuy tính tình ngang, nhưng chưa từng la lớn vợ bao giờ, cho nên làm cho bà lo lắng chỉ có hai đứa con. Đương nhiên chủ yếu là đứa con nhỏ. Con lớn đã kết hôn sinh con, sự nghiệp thành công không cần bận tâm nữa. Đứa nhỏ thì đối tượng còn chưa có tin tức, bà lo lắng, vừa ăn tết xong, liền cùng Khúc phụ tới thăm con, coi thử có thể nhờ người ở Bắc Kinh giới thiệu ai không. Không ngờ vừa tới gặp con liền choáng váng.

Đối với bà đồng tình luyến ái là một từ thực xa xôi, là một người phụ nữ truyền thống, bà chỉ biết đến đồng tính luyến ái qua tin tức trên TV, dĩ nhiên những tin này phần lớn là tin pháp luật linh tinh, như ai giết ai, vì người yêu đồng tính của hắn thay đổi tình cảm gì đó, hoặc là bao nhiêu người được yêu v…v…, dù sao phần lớn không phải tin tốt, bản thân bà cũng chưa gặp người như vậy bao giờ, có chút không thể tiếp nhận. Lúc vừa nghe con mình nói, phản ứng đầu tiên của bà là con mình bị câu dẫn, bị làm hư. Nhưng nhìn tới Thước Nhạc bà lại cảm thấy không phải như thế, đứa bé này chưa đến hai mươi tuổi, thoạt nhìn thực xinh đẹp, sạch sẽ lại hiểu biết, không có vẻ nữ tính, ánh mắt ngay thẳng, trong sáng, vừa thấy đã khiến người khác có hảo cảm. Như vậy tính ra tỉ lệ con mình chủ động là lớn hơn.

Đến bếp, Tăng Càn không vào liền, mà đứng ở cửa nhìn Thước Nhạc đang bận rộn, dù sao hai cha con kia cũng không thực sự muốn để bà nấu cơm, chủ yếu là muốn bà tránh đi để hai người đàn ông nói chuyện.

“Bác gái.” Thước Nhạc làm thịt bò nước sốt, trộn với xà-lách, đều lấy từ không gian ra. Làm xong định mang ra, thì thấy Khúc mẫu đứng ở cửa dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu.

“Ừ, cháu mang ra trước đi.”

Vào phòng khách, hai cha con vẫn không nói chuyện. Khúc phụ bình tĩnh lại, ngồi đó cũng không nhìn cậu. Thước Nhạc có chút áp lực, Khúc Phàm trao cho cậu một ánh mắt ý bảo cậu yên tâm.

Đi về bếp thấy Khúc mẫu đeo tạp dề, mở tủ lạnh tìm vật liệu.

“Có cá không, hai cha con đó lúc uống rượu thích ăn cá.” Khúc mẫu không quay đầu lại hỏi.

“Có ạ, ở tầng cuối cùng.” Đều là chuẩn bị cho Khúc Phàm, cậu cũng không quá thích ăn.

Tăng Càn mở tầng cuối ra, nhìn vài loại cá được cẩn thận sắp xếp, đều đã được làm sạch, còn có được cắt thành từng khối “Đúng là không ít, cháu chuẩn bị sao? Có cá thu đao không?” Con của bà cũng không cẩn thận việc gia vụ như vậy.

“Có ạ.” Chạy nhanh tiến tới, lấy cá thu đao đặt ở dưới ra.

Khúc mẫu đem cá để vào lò vi sóng tan băng trước, rồi mới lấy ra cắt vài đao trên thân cá, nhìn xung quanh, bài trí trong bếp thay đổi không ít, Thước Nhạc đứng cạnh thấy thế liền chạy lấy hạp đồ gia vị ra. Khúc mẫu nhìn Thước Nhạc, không nói gì, trong lòng âm thầm thở dài.

Hai người tại bếp không nói gì thêm, Thước Nhạc nhìn Khúc mẫu làm cá nướng, thường thường hỗ trợ. Trong lòng cậu có chút vui vẻ, ít nhất Khúc mẫu không phản đối dữ dội như trong tưởng tượng của cậu, cậu sợ nhất là Khúc phụ Khúc mẫu không nghĩ gì đã phản đối, hoặc là đuổi thẳng cậu đi. Cậu bị mắng cũng không sao chỉ sợ sự tình bế tắc, Khúc Phàm ở giữa sẽ khó xử.

Thấy Thước Nhạc quay về bếp, Khúc Phàm mở bình rượu ra, rót đầy cho phụ thân và mình, ngươi một ly ta một ly, uống mấy ly, cha con lẳng lặng uống nửa lít, tửu lượng hai cha con cũng không quá khác nhau, vừa uống liền hiện lên mặt, không vài ly cả mặt đỏ bừng.

Khúc Minh Sơn quản giáo hai đứa con trai có chút khác nhau, đối với con cả ông yêu cầu thực nghiêm khắc, với con thứ hai thì lại hơi cưng chiều, con lớn phải nhận trách nhiệm gánh vác gia đình, kế thừa ý chí của phụ thân, sau này là trụ cột trong nhà, cho nên phải yêu cầu nghiêm khắc, con nhỏ thì trách nhiệm không nhiều như vậy, vả lại vì nó từng bị bắt cóc, nên ông có chút tùy tiện nó.

Tuy có chút mâu thuẫn về việc chọn nghề của con nhỏ, nhưng sau lưng cũng là rất đắc ý, dù sao Khúc Phàm của hôm nay hoàn toàn là do anh tự cố gắng mà đạt được, không dựa vào quan hệ của gia đình.

Buông ly rượu “Hai đứa tách ra đi. Không có kết quả tốt. Con người ta còn nhỏ, xem ra là vẫn còn học đại học, tâm tính chưa định, nghĩ không đến cuối.” Không biết tình huống của hai người, nhưng ông vẫn biết hai người thực sự có tình cảm, con của ông không phải người tùy tiện.

Khúc Phàm nâng ly uống cạn, rượu cay độc chảy vào cơ thể làm trán anh chảy mồ hôi “Ba, ngài đừng khuyên con, con không thể buông tay, con yêu em ấy, biết là việc này rất đả kích ba mẹ, nhưng con thực sự không có cách nào buông ra, con chỉ cần tưởng tượng tách ra em ấy, con liền thở không nổi.” Khúc Phàm nhìn về phía phòng bếp, mím môi nở nụ cười, từ trước đến giờ Khúc Minh Sơn chưa từng thấy ánh mắt con mình ôn nhu như vậy, “Lúc bắt đầu là bị tính cách của em ấy hấp dẫn, ở cùng nhau rất thoải mái, mặc kệ là ở điểm nào em ấy đều rất xuất sắc, trong lòng thích em ấy, nếu buông ra có thể khổ sở một trận, nhưng giờ thì khác, con đã không thể ly khai em ấy.”

Khúc Minh Sơn nâng ly đặt mạnh lên bàn “Được lắm, không nói tới tình cảm của hai đứa, con có nghĩ tới tiền đồ tương lai của mình chưa. Còn có tương lai của cậu ta. Cha mẹ người ta nghĩ như thế nào, a! Hai đứa không thể kết hôn, cũng không có con. Đây là tuyệt hậu a!”

Khúc Phàm nhìn khuôn mặt tức giận của phụ thân, rót một ly rượu cho ông, “Con không cần thăng quan tiến chức, làm hình cảnh thì chuyện tình cảm người khác cũng sẽ không nói gì.” Không sao cả cười cười “Nếu thật sự có một ngày như vậy, cùng lắm thì không làm hình cảnh thôi, cởi bộ cảnh phục này, con còn sợ không thể tìm thấy bát cơm sao.” Nếu thực sự có một ngày như vậy, anh có thể rất tiếc nuối, nhưng sẽ không hối hận. Đây là lựa chọn mà anh đã suy nghĩ rất lâu.

Khúc Minh Sơn tức giận, đứa con này đó là đi vào một ngõ đen, ngay cả tiền đồ của mình đều buông tha, năm đó nếu không vì nó kiên trì như vậy, ông thế nào cũng không cho nó thi trường cảnh sát, lấy thành tích của nó trường gì không đậu, hiện tại lại nói buông thì buông.

Khúc Phàm lấy lòng phụ thân mà nói “ Ngài đừng nóng giận, không phải là nếu sao? Nhân tài như con đơn vị cũng không thể bỏ nha, làm hình cảnh rất nhiều đều không tìm được đối tượng, không kết hôn, ly hôn cũng không ít, không ai chú ý đâu.” Kỳ thật anh rất hiểu phụ thân, hiểu tính tình của ông, ăn mềm không ăn cứng, đừng nhìn có khi phụ thân rất ngang cứng, nhưng thực không bắt buộc anh làm cái gì, ý kiến không hợp thì phần lớn cũng là theo anh. Cha mẹ anh thực sự thương anh, cho nên anh phải làm cho họ hiểu được, ở cùng Thước Nhạc sẽ mang đến cho anh hạnh phúc.

“Tuy mẫu thân Nhạc Nhạc còn chưa biết, nhưng phụ thân đã biết cũng không nói gì, hẳn là không có vấn đề, Nhạc Nhạc học y, chờ em ấy tốt nghiệp còn bảy năm nữa, tốt nghiệp Đại học Hoa Cảnh rất dễ tìm việc, bệnh viện nào cũng muốn nhận, sẽ không có vấn đề gì, vả lại em ấy cũng không nhất định là muốn vào bệnh viện, tự mở phòng khám cũng được.” Chuyện bảy tám năm sau ai cũng nói không rõ, biết đâu tới lúc đó kết hôn đồng tính đã hợp pháp đâu. Nói sau khi đó Thước Nhạc mới hai mươi sáu, thời gian còn tốt muốn làm gì chẳng được.

“Ngài và mẹ đã ôm cháu, nhà chúng ta coi như có hậu đại, đừng trông mong con. Cho dù con kết hôn với một người phụ nữ cũng chưa chắc sẽ có con.”

“Thế nào có thể giống nhau được, anh con là anh con, con là con, thế nào về già cũng phải có người thân chăm sóc trước khi lâm chung chứ.” Ông không muốn con mình khi già cô đơn ra đi, tương lai một người đốt vàng mã tiễn đưa cũng không có.

Khúc Phàm dở khóc dở cười “Ba, sao ba còn mê tín như vậy.”

“Ta mê tín cái gì, không nói cái khác, chờ con già rồi sinh bệnh không có người chăm sóc, ngày đó thì hối hận.”

“Kỳ thực con chưa nói với ba và mẹ, con nhận nuôi một đứa bé con đồng nghiệp, cha mẹ nó đều hy sinh, đứa bé năm tuổi, rất đáng yêu, đợi lát nữa nó tỉnh lại, ba và mẹ nhìn xem, về sau nó chính là con của con và Nhạc Nhạc. Cũng là cháu của ba.”

Đột nhiên nhớ tới đứa bé hai người ôm vào ở cửa, đều quên mất, “Ta nói con, chính mình không sinh con, đi nhận nuôi, dù nói sao thì trong thân thể nó cũng không có huyết mạch Khúc gia, lớn lên còn chưa chắc sẽ ra sao.”

Khúc Phàm nhíu mày “Ba! Không liên quan tới chuyện ba có thể nhận con và Nhạc Nhạc, đều không có vấn đề gì về đứa nhỏ này, Quả Quả đã là con của con, con mong ba không nói cái gì huyết thống trước mặt nó, Quả Quả từ nhỏ bị tự kỉ, lúc này mới tốt hơn chút, ba đừng kích thích nó.”

Khúc Minh Sơn nâng tay đập ót Khúc Phàm “Ngươi tiểu tử xấu xa, ba ngươi là loại người này sao.”

Hơi né qua, cười hì hì nói “Ba, ba xem con và Nhạc Nhạc đều đã có con, tương lai không có gì phải lo, coi như có nhà, ba có phải hay không gật đầu, nhận em ấy, được sao.”

Giơ tay vỗ sô pha “Không có cửa đâu, dù thế nào ta cũng không đồng ý.” Nói xong đứng lên, đi lên lầu, vừa lúc gặp Thước Nhạc bưng đĩa trái cây, trừng mắt với Thước Nhạc, hừ…xoay người đi lên.

Thước Nhạc thật cũng không cảm thấy sao, thái độ như vậy coi như là tốt đi.

Đặt hoa quả lên bàn trà, nhỏ giọng hỏi Khúc Phàm “Hai người nói chuyện thế nào?”

Khúc Phàm cầm quả táo đặt vào miệng, “Hẳn là không có việc gì, đánh cũng đánh mắng cũng mắng, không có chuyện gì, chờ ba anh tự mình nghĩ xong, sẽ không có vấn đề nữa.”

Nghĩ nghĩ lại hỏi “Bác gái thì làm sao bây giờ?”

“Không sao, chỉ cần ba anh đồng ý, mẹ sẽ đồng ý.”

Ngồi trên sô pha hơi lo lắng “Nếu không em về trước đi, em ở đây bác trai bác gái đều không được tự nhiên.” Chính cậu cũng có chút không được tự nhiên.

Khúc Phàm vội quơ tay “Đừng, hai ngày này em không thể trốn, một khi em trốn, vậy ba anh liền khó nói, em ở lại để họ nhận sự tồn tại của em, hiện tại nhà này là của hai chúng ta, nếu em đi rồi còn giống sao? Nhưng mấy bữa nay chỉ sợ làm khó em, ba anh có lẽ sẽ không tốt sắc mặt.” Hôm nay cũng may Thước Nhạc tại đây nếu không chỉ sợ tính tình của ba anh còn không thể khắc chế như vậy.

Thước Nhạc an ủi cười với anh “Này tính cái gì, đã sớm nghĩ có ngày này, chỉ là không ngờ tới sớm như vậy.” Nếu năm trước phát sinh việc này, nói không chừng cậu còn do dự tránh thoát đi, nhưng giờ mặc kệ trong lòng hay thân thể đều đã giao cho người kia, dù là tình huống nào đều phải đối mặt, không có gì phải uất ức, huống chi lại chưa xấu đến nỗi đó, không phải sao?