Lúc này khắp Khúc Phụ đã được canh phòng nghiêm ngặt, các cửa thành đều đóng chặt, xe cửa của Khánh Kỵ chạy đến cửa thành phía Bắc, do có vệ sĩ Dương Hổ phái theo dẫn đường, lính canh vội mở toang cổng thành cung kính tiễn hắn ra ngoài.
Bầu trời tối mịt, xe không dám chạy nhanh, lúc về đến tàu đã quá nửa đêm. Bến sông dừng không ít tàu thuyền, nhìn từ xa như là những con mãnh thú lớn nhỏ, nhấp nhô theo con nước, ở đó chiếc lâu thuyền to lớn nhất và một chiếc thuyền nhỏ cách đó không xa là có ánh sáng hắt ra, chiếc thuyền lớn chính là thuyền của Khánh Kỵ.
Xe chạy đến cạnh thuyền, tên lái xe hét lớn, các thân binh và thuyền phu trên thuyền còn chưa ngủ nghe gọi vội thắp đèn lồng chạy ra mạn thuyền, đưa tấm ván lên bờ làm chiếc cầu nối cho Khánh Kỵ bước qua.
Khánh Kỵ bước xuống xe, dặn dò:
- Đẩy xe lên đó, nhớ cho ngựa ăn no.
Nói xong nhảy phốc lên thuyền, phía sau tên lái xe lấy roi quất vào mông ngựa, mấy tên gia tướng và thuyền phu cùng hợp sức đẩy xe lên thuyền.
Khánh Kỵ về phòng mình, tắm rửa qua loa, cởi áo ngoài ra nằm ngủ trên giường. Thân tàu lắc lư, không thể ngủ được, Khánh Kỵ nghỉ ngợi mông lung, lúc nghĩ đến nước Ngô, lúc nhớ đến Phi Hồ cốc, lúc lại nhớ Ngải thành nước Vệ, trong lòng cứ như con sóng nhấp nhô bên ngoài.
Chính vào lúc này hắn nghe thấy tiếng nhạc du dương từ đâu vọng lại, tiếng nhạc có sức cuốn hút linh hồn, được tiếng sóng vỗ phụ họa như khóc lóc ca thán như bày tỏ nỗi niềm.
Tiếng nhạc thê lương vô cùng, được cất lên trong đêm thu thanh vắng thế này càng buồn bã hơn. Bao nhiêu ý nghĩ, bao nhiêu ưu tư, bao nhiêu nỗi cực, bao nhiêu bế tắc, dường như đều chất chứa trong tiếng nhạc ấy.
Khánh Kỵ ngồi bật dậy, lẳng lặng đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, hướng về phía phát ra tiếng nhạc, tiếng nhạc này vọng ra từ chiếc thuyền nhỏ còn sáng đèn kia, khúc nhạc cổ xưa lanh lảnh trong đêm vắng. Khánh Kỵ lắng nghe một hồi, hơi thở nhè nhẹ, suy tư của hắn được hòa cùng cảnh đêm tĩnh mịch…
Hắn nhìn vào dòng nước lặng lờ trôi, dãy núi đen như mực phía trước, lại chưa để ý thấy bóng người dưới cửa sổ, một thân hình nhỏ nhắn mặc áo xanh đang ẩn náu ở đó, chính là Quý Tôn Tiểu Man.
Hôm nay nghe nói Quý Tôn Ý Như đồng ý hôn sự của Cơ Tống, Quý Tôn Tiểu Man trong lúc tức giận xông vào cung la lối trước mặt Cơ Tống, nhưng sau khi chửi rủa xong cảm thấy không thể thay đổi ý định của Quý Tôn Ý Như, bèn nảy ra ý định bỏ trốn khỏi Khúc Phụ. Không ngờ Quý Tôn Ý Như lại phong tỏa khắp thành, Quý Tôn Tiểu Man không còn cách nào đành trốn tạm trong mật đạo Lỗ Quái Cư.
Vì năm xưa Ngải phu nhân tự vẫn, Viên Tố tự thấy có lỗi với chủ nhân, do đó từ bỏ chức vị kiếm khách ở nhà Quý thị, trở thành ông chủ quán rượu trong thành Phúc Phụ này, hắn ở lại không bỏ đi nơi khác chính là vì bảo vệ cho cô con gái Tiểu Man của phu nhân. Thành Bích phu nhân vì biết hắn chỉ làm theo mệnh lệnh, lại thương hại không giết chết mình nên xưa nay không truy cứu hắn, nhưng Viên Tố vẫn không dám không cẩn thận, với lại hắn nhận trách nhiệm lo cho an nguy của Tiểu Man, nên bề ngoài Lỗ Quái Cư là một quán rượu, bên trong lại có mật đạo phòng lúc cần lẩn trốn.
Những mật đạo cơ quan này Quý Tôn Tiểu Man rất quen thuộc, lúc nhỏ chơi trốn tìm với Viên thúc thúc đã quen lối mật đạo này rồi, vì thế lẩn trốn vào đó đám người Dương Hổ không phát hiện ra. Quý Tôn Tiểu Man cũng biết ban đêm không cách gì ra khỏi thành được, nhưng nhìn vẻ mặt nôn nóng của Quý Tôn Ý Như và Cơ Tống, sợ khi trời sáng càng khó trốn đi hơn, chính vào lúc không biết làm sao thì Dương Hổ đến gặp mặt Khánh Kỵ .
Tiểu Man đang trốn không nhìn thấy mặt Khánh Kỵ, nhưng lại nghe tiếng hai người nói chuyện, nghe Dương Hổ nói phái người đưa công tử gì đó ra khỏi thành lên thuyền, bèn tận dụng cơ hội tốt này, len lén rời khỏi mật đạo ra ngoài. Trước cửa chỉ đang đậu một cỗ xe ngựa, chắc của vị công tử ấy, thế là Tiểu Man trốn trên nóc xe, nhờ thế đã ra khỏi thành trốn ở trên thuyền.
Thân binh của Khánh Kỵ đẩy xe lên thuyền cho ngựa ăn xong rời khỏi, nàng ta cũng nhảy xuống xe tìm chỗ ẩn náu, định sáng mai khi thuyền rời khỏi Khúc Phụ sẽ tìm cách rời thuyền đi nơi khác. Không ngờ vừa lủi tới dưới cửa sổ phòng Khánh Kỵ thì hắn mở cửa sổ ra. Tiểu Man chỉ còn cách núp ở đó không dám động đậy, trong lòng tức tối: Tên khốn này sao khuya vậy rồi còn chưa chịu đi ngủ, đứng ở đó làm gì không biết.
Tiếng nhạc lại vang lên, khơi dậy biết bao nỗi niềm trong lòng Khánh Kỵ. Hắn nhớ về sinh nhật kiếp trước, người thân trong một thời đại khác của hắn, cái tuổi thơ hồn nhiên vô tư ấy, nhớ về mẹ với ánh mắt dịu dàng và mái tóc điểm bạc, được sống bên người thân thật hạnh phúc biết bao…
Khánh Kỵ nhớ về nhiều kỉ niệm, vui có, buồn có, ngọt ngào, đau thương, tiếng nhạc ấy lúc to lúc nhỏ hòa cùng dòng suy nghĩ của Khánh Kỵ, trong một lúc nước mắt đã lăn dài trên má…
Quý Tôn Tiểu Man núp dưới cửa sổ, chợt cảm thấy mặt mình lành lạnh, thì ra có vài giọt nước mắt rơi xuống, Quý Tôn Tiểu Man ngước mặt lên, thấy bầu trời lấp lánh ánh sao.
Tách, lại một giọt nước mắt rơi xuống, rơi ngay môi Quý Tôn Tiểu Man, cảm thấy mằn mặn nơi đầu lưỡi, Tiểu Man mới biết người đứng bên cửa sổ đang khóc.
Quý Tôn Tiểu Man nuốt phải giọt nước mắt của đàn ông, trong lòng tức tối: Tên vô dụng này, nam nhi chảy máu chứ không chảy nước mắt, ngươi có uẩn khúc gì mà phải khóc chứ? Ngươi khóc kệ ngươi nhưng lại rơi nước mắt vào mặt ta, nếu không phải ta đang trốn đã đánh ngươi một trận cho ngươi khóc thoải mái.
Quý Tôn Tiểu Man chửi rủa trong lòng, nhưng lại không dám động đậy. Phía trên Khánh Kỵ thở dài:
- Đã qua rồi, tất cả đều đã là quá khứ, nghĩ tới có ích gì? Giờ đây ta phải sống cho tương lai, nếu người thân bạn bè trước đây của ta có biết ta rơi vào cảnh ngộ này, chắc cũng hy vọng ta sống hạnh phúc vui vẻ, chứ không phải khóc lóc nhớ về họ…
Những gì đã qua cứ thế qua đi, cứ như dòng nước chảy dưới sông vậy, không bao giờ chảy ngược trở lại. Vui thì nhớ lấy, buồn thì phải quên đi, bỏ lại quá khứ, sống cho hiện tại, hướng về ngày mai, Khánh Kỵ ta…mới không uổng phí chuyến đi này!
Khánh Kỵ nói xong, đưa tay đóng cửa sổ lại.
Quý Tôn Tiểu Man núp ở phía dưới, nghe hắn nói vậy giật mình. Khánh Kỵ, người này chính là công tử Khánh Kỵ của nước Ngô. Lúc bấy giờ nhiều cô gái ngưỡng mộ anh hùng, Quý Tôn Tiểu Man không mù quáng như họ nhưng Khánh Kỵ nước Ngô là đại anh hùng trong số ít người được nàng khâm phục, hôm nay thật không ngờ lại có dịp trốn trong xe, giờ lại đi chung thuyền với công tử Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ…, sứ giả nước Ngô đến Khúc Phụ gây áp lực, ba tên gia chủ Tam hoàn vô tích sự ấy chẳng phải khiếp sợ nước Ngô, đã đuổi hắn ra khỏi nước Lỗ rồi sao? Thế mà giờ đây hắn vẫn ở tại nước Lỗ, lại cùng với Dương Hổ…
Quý Tôn Tiểu Man chớp mắt, dường như hiểu ra chút gì đó.
Cửa sổ được đóng lại, trong phòng không còn động tĩnh gì nữa, chắc Khánh Kỵ đã đi ngủ. Quý Tôn Tiểu Man vẫn không động đậy, một lúc sau, nàng ta mới từ từ đưa mặt ra khỏi bóng tối, để ánh trăng soi rọi lên khuôn mặt, nhẹ nhàng nằm xuống.
Sóng nước lăn tăn, tiếng nhạc buồn tẻ, thân tàu nhấp nhô, trong tĩnh có động. Quý Tôn Tiểu Man nằm trên con sóng, nhìn vào ánh trăng nhạt nhẽo trên trời, nghĩ về những chuyện chua xót trước đây, ngẫm lấy những lời của Khánh Kỵ lúc nãy. Hồi lâu, mắt nàng ngấn lệ.