Khánh Kỵ nhíu mày rồi nói:
- Được, để ta đi gặp hắn. Nếu phu nhân có hỏi, cảm phiền Tiểu Hà cô nương nói giúp ta một tiếng.
- Dạ, đại quản sự yên tâm, nô tỳ biết phải làm gì.
Khánh Kỵ vội vã đi ra ngoài, khi ra ngoài cửa, trông thấy tên tráng sỹ trông như người vượn kia đang rảo bước kiên nhẫn chờ đợi trước cửa, Khánh Kỵ liền thay bằng khuôn mặt đầy hòa khí, tiến đến cười nói:
- Nhiễm tráng sỹ, không biết đến tìm Dương Bân là có việc gì vậy?
Nhiễm Mãnh thấy hắn, một đôi lông mi đen dày đã dựng thẳng hết lên, chẳng qua cố kỵ hắn là Thành phủ quản sự, sau lưng có Quý Thị làm chỗ dựa vững chắc, cho nên lúc này mới không rút kiếm ra mà đâm tới. Hắn hắc hắc cười lạnh nói:
- Dương quản sự, công tử nhà ta mời ngươi tới, có một chuyện muốn hỏi ngươi.
Khánh Kỵ ra vẻ khó xử nói:
- Việc này..., không gạt Nhiễm huynh, phu nhân nhà ta vừa tới Phí thành, đã phân công cho tại hạ rất nhiều việc, thật sự là không thoát ra nổi, không biết công tử quý phủ có chuyện gì quan trọng, có thể cho ta biết ngay được không?
Nhiễm Mãnh khẽ đảo mắt, hắc hắc cười lạnh hai tiếng nói:
- Ngươi đã là Thành phủ quản sự, ta đây cũng không ngại nói cho ngươi, công tử nhà ta họ Cơ tên Tống, chính là con của đương kim Lỗ quốc quốc quân. Công tử nhà ta có lời mời, Dương quản sự cũng muốn cao ngạo không đi sao?
- Cơ Tống?
Khánh Kỵ nghe thấy vậy thì cả kinh, quả nhiên là một vị công tử hàng thật giá thật, vậy thì không thể không đi. Tuy nói rằng Lỗ quốc quốc quân sớm đã trở thành một vị quân chủ chỉ trên danh nghĩa của Lỗ quốc, nhưng mà các thần tử vẫn cực kỳ tuân thủ các lễ độ ở mặt ngoài, nhất là Tam hoàn thế gia. Cho dù chỉ là diễn, ở bề ngoài vẫn không được làm mất thể diện của một vị công tử, nếu không sẽ bị chỉ trích là phạm thượng. Thôi được, nếu đối phương đã không biết thân phận thực của mình, vậy thì cứ đi xem xem có gì hay ho.
Khánh Kỵ nghĩ đến đây, nháy mắt với Anh Đào, nói:
- Được rồi, công tử đã mời, Dương Bân sao dám không đi. Còn phải nhờ Nhiễm huynh dẫn đường.
Sắc mặt Nhiễm Mãnh lúc này mới dễ coi hơn chút, hừ nói:
- Lên xe!
Hai người lên xe, hai người khác cùng với Anh Đào đi theo sau chiếc xe, chiếc xe ngựa liền quay đầu đi về hướng khách điếm "Hạnh Viên" mà Khổng Khâu đang ở trọ.
Toàn cảnh Hạnh Viên thật sự là lịch sự tao nhã, từ ngoài vào trong có ba viện lạc (sân trong), càng đi sâu vào trong càng là người tôn quý có tiền. Mọi người tới khách điếm thì xuống xe, đi thẳng vào trong viện lạc thứ ba tới một tàng cây hạnh, liền thấy một cái bàn đá, có mấy người đang hoặc đứng hoặc ngồi bên cạnh.
Khánh Kỵ đi tới, chỉ thấy có một người ngồi trước bàn đá, gương mặt nở ra tím tái, hình như là vừa mới cãi nhau ầm ỹ với ai đó, đúng là vị công tử áo bào trắng Cơ Tống. Mà người bắc chân chữ ngũ, cằm vênh lên, vô cùng đắc ý, còn đang cố ý chọc tức hắn, lại chính là vị Tiểu Ngải cô nương. Những người khác đều là thị vệ của Cơ Tống.
Khánh Kỵ đi tới một bên, trước liếc mắt nhìn Tiểu Ngải một cái, Tiểu Ngải dùng đôi mắt hạnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Khánh Kỵ cũng chẳng biết mình có lúc nào đắc tội với nàng chưa, ù ù cạc cạc liếc nhìn nàng, lại nhìn trộm Cơ Tống, chỉ thấy vị công tử này trừng mắt nhìn hắn còn hung hăng hơn cả Tiểu Ngải. Khánh Kỵ bất đắc dĩ đành tiến lên hành lễ nói:
- Hóa ra ngồi phía trước chính là Cơ Tống công tử. Tiểu nhân lúc trước không biết, nếu có gì đắc tội, mong công tử thứ tội.
Cơ Tống cười lạnh một tiếng, nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi Khánh Kỵ lớn tiếng nói:
- Được rồi, được rồi, hiện tại đều đã ở đây, chúng ta giáp mặt nói cho rõ ràng, Dương quản sự, ngươi có thích Tiểu Ngải không?
Khánh Kỵ chẳng hiểu gì cả, không biết mấy kẻ dở hơi này đang làm cái trò quỷ gì, mới vừa rồi Anh Đào chẳng phải còn nói bọn họ ở chung một chỗ cũng không vấn đề gì sao, bọn họ còn kéo mình tới đây làm gì? Hắn nhìn vào đôi mắt của Tiểu Ngải, đôi mắt hoa đào của Tiểu Ngải đang cố gắng làm ra bộ dáng hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn, chỉ có điều kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ của nàng, thoạt nhìn lại chẳng hề có tí lực uy hiếp nào.
Khánh Kỵ hạ mi mắt, chắp tay cúi người nói:
- Công tử minh giám, Dương Bân chỉ là một hạ nhân của Thành phủ, không dám với cao tới vị cô nương này.
- Ha ha ha ha...
Điểm yếu nhất của vị Cơ Tống công tử này chính là nét mặt, động một tí là giận, thích một cái là quên luôn, hỉ nộ ái ố gì cũng đều biểu lộ hết ra khuôn mặt. Khánh Kỵ vừa nói như vậy, hắn liền tươi cười rạng rỡ, nói với Tiểu Ngải:
- Nàng nghe chưa, nàng nghe chưa, hắn không hề thích nàng đâu.
Tiểu Ngải cô nương nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ lựng căng ra trừng mắt nhìn Khánh Kỵ, hung tợn nói với Cơ Tống công tử:
- Ngươi cũng nghe rõ đấy, hắn nói là không dám trèo cao, chứ không phải là không thích ta, hơn nữa...
Nàng đắc ý dào dạt ưỡn thẳng bộ ngực mềm mại:
- Ta thích hắn là được rồi.
Cơ Tống giận không ngăn nổi rít lên:
- Nhưng vừa rồi nàng không có nói như vậy, nàng bảo chỉ cần đưa hắn tới, hắn bảo không thích nàng, vậy thì...
Tiểu Ngải ưỡn thẳng ngực, thanh âm còn lớn hơn hắn mỉa mai nói:
- Này này này, ngươi làm rõ ràng cho ta! Đầu tiên, hắn chưa nói là không thích ta, mà là không dám trèo cao, hắn không dám trèo cao, bổn cô nương lại không thể trèo thấp hay sao? Tiếp theo, ta chưa nói không thích hắn là sẽ thích ngươi, vấn đề này sao có thể hợp làm một? Còn nữa, ngươi dựa vào cái gì mà cứ bám vào câu nói của ta không buông như thế, ta sửa lại chủ ý thì làm sao? Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Ngải ta nói cái gì, có bao giờ chắc chắn giữ lời không?
Lý do như vậy mà cũng có thể nói là hợp tình hợp lý sao? Khánh Kỵ cùng Anh Đào nghe được thì buồn cười, trên mặt đều lộ ra biểu tình quái dị.
- Hắn cùng lắm chỉ là một hạ nhân Thành phủ, làm sao mà xứng đôi với thân phận của nàng?
Cơ Tống công tử đáng thương đã tức đến run cả người.
Tiểu Ngải cô nương quay người xem thường, khinh bỉ nói:
- Ngươi là cha ta à, ai cần ngươi lo nhiều như vậy? Ta để ý thân phận của hắn làm gì, bổn cô nương là thích bộ dáng tuấn tú của hắn, có được hay không?
- Nàng... Nàng...?
Cơ Tống công tử rốt cuộc cũng không dám nói rằng bộ dáng của mình cũng thực tuấn tú, hắn tuy rằng sinh ra da trắng lại nho nhã, nhưng mà khuôn mặt đích thực là tầm thường, đứng ở bên cạnh người vượn Nhiễm Mãnh lại càng phụ trợ thêm cho vẻ khó coi của hắn. Hắn tức đến chóng mặt, xoay người... liền khàn giọng quát về phía Khánh Kỵ:
- Ngươi nói xem, bộ dáng của ngươi rất tuấn tú sao?
Khánh Kỵ đã là cá nằm trong chậu, bất đắc dĩ đành phải mở hai tay, cười gượng nói:
- Công tử xem đi, tại hạ địa vị hèn mọn, tướng mạo cũng vậy, sao lại coi là mỹ nam được? Nếu là dựa theo tiêu chuẩn của heo, tại hạ còn miễn cưỡng không gặp trở ngại gì...
Cơ Tống công tử còn chưa kịp phản ứng lại, Tiểu Ngải cô nương đã tức giận đến nhảy dựng lên:
- Vậy có phải ngươi muốn nói ta là heo?
Nàng xoay chuyển con ngươi, nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Cơ Tống, bỗng hết tức giận, hì hì cười nói:
- Heo thì heo, cho dù là heo, ta cũng là một tiểu trư xinh đẹp nhất.
Khánh Kỵ nghe thấy lời nói như vậy, thực sự là muốn khấu đầu vái lạy cô gái xinh đẹp này, cực phẩm như vậy, thực là hiếm có. Cơ Tống công tử tức đến cực độ, hắn nhìn trái nhìn phải, đột nhiên kéo lấy Khánh Kỵ sang một bên, hỏi:
- Ngươi nói xem, ngươi quen biết Tiểu Ngải cô nương từ bao giờ?
Khánh Kỵ bất đắc dĩ nói:
- Công tử, tại hạ hiện tại còn không biết thân thế của nàng nữa.
Cơ Tống ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Ngươi... ngay cả thân thế của nàng cũng không biết?
- Tại hạ đích xác là không biết nàng.
Tiểu Ngải đứng ở xa xa kêu:
- Này, ngươi nói với hắn cái gì đó, muốn bỏ ra số tiền lớn để mua hắn sao?
Hai nam nhân cũng không để ý tới nàng, Cơ Tống hắc hắc cười lạnh uy hiếp:
- Dương quản sự, ngươi có thể ngồi vào vị trí Thành phủ quản sự, hẳn là không phải dễ dàng phải không? Nói thực với ngươi, Tiểu Ngải cô nương, chính là trưởng nữ của Quý Tôn Tử Phi đại phu, hiện giờ là Đại tiểu thư của Thành phủ. Ngươi là Thành phủ gia nô, nếu có liên quan gì với nữ nhi của gia chủ..., thì tiền đồ tốt đẹp của ngươi... Hừ hừ! Huống chi, Thành Bích phu nhân luôn không hữu hảo gì với Tiểu Ngải cô nương, nếu biết rằng đại quản sự của mình qua lại với nàng...