Nghe bọn hắn nói đến chuyện Lỗ quân Cơ Trù, Khánh Kỵ lập tức tinh thần chấn động, vội vàng tập trung lại tiếp tục nghe tiếp câu chuyện. Không ngờ Quốc Thị nghe xong chỉ mắng Cơ Trù một câu là đồ phế vật, rồi chuyển đề tài sang Yến Anh:
- Lão phu rất ghét cái kiểu giấu giấu diếm diếm như là hành vi của đàn bà, có điều gì không thể nói toẹt ra cơ chứ, chẳng phải chúng ta đã định...
- Khụ!
Cao Chiêu Tử hắng mạnh một tiếng, chặn lời của hắn lại, ánh mắt hướng sang đám thị thiếp, vũ kỹ bên cạnh, Quốc Thị hắc một tiếng, cầm chén uống một hơi cạn sạch, kéo lấy một mỹ nữ yêu kiều lại rồi rót rượu vào miệng của nàng, dứt ra không nói chuyện chính sự nữa.
Cao Chiêu Tử lại trừng mắt nhìn Điền Khất một cái, Điền Khất đỏ mặt, lúng túng cười nói:
- Ách...Tối nay chư vị bằng hữu tới phủ của ta là để vui vẻ, là Điền Khất không nên nhắc đến chuyện không được nói, đáng phạt, đáng phạt.
Hắn nói xong, tự mình rót rồi nốc cạn một chén, cười ha hả:
- Sắc trời đã tối, ta thấy chư vị đại nhân không cần phải về nữa, hay là nghỉ lại trong phủ của ta nhé? Sáng mai cùng đi đến buổi tiệc mừng của Yến tướng quốc, thế nào?
Dứt lời nháy mắt với mấy thị thiếp nói:
- Còn không mau đỡ các vị đại nhân vào trong nghỉ ngơi.
Mấy thị thiếp vội vàng đứng dậy, dìu mấy vị gia chủ vọng tộc đứng dậy, Cao Chiêu Tử cười tủm tỉm đứng dậy, rồi lấy một tay dìu đỡ Quốc Thị, Bảo Loan nhị Thị gia chủ còn đang vờ vĩnh từ chối, cũng bị mấy thị thiếp không thèm giữ kẽ ôm lấy dìu vào bên trong nội trạch.
Những nữ tử kia không phải là thị nữ dùng để tiếp khách trong phủ của Điền Khất, họ đều là những thị thiếp có danh có phận của hắn, cũng chính là vợ bé của hắn, Bảo, Loan hai Thị cảm thấy nếu như ngủ lại Điền phủ, ngủ với thị thiếp của hắn, khó tránh khỏi có chỗ vô lễ, cho nên mới giả vờ khước từ một câu nhưng Điền Khất lại chẳng thèm để tâm, để cho thị thiếp của mình dìu bọn hắn vào trong.
Dùng thị thiếp của mình để hầu hạ khách nhân, cùng khách nhân đê mê ngây ngất trong trụy lạc, đây chắc hẳn là tập tục kế thừa mà nhất mạch tổ tông của hắn truyền thụ lại. Những gia tộc này vốn từ lâu đã có tập tục hủ bại phóng đãng này. Tiên tổ Điền Khất là con của A Quốc Trần Lệ Công Trần Hoàn, Trần Lệ Công lấy vợ là Thái Cơ, Thái Cơ cùng một nam tử Thái quốc thông dâm, Trần Lệ Công không những không ngăn cản, còn chạy tới Thái quốc cùng hai người này chơi trò 3P (hình thức 2 nam 1 nữ, bó tay bọn này luô[email protected]@), cuối cùng vì hoang dâm mà bị giết. Thời của Trần Linh Công, Trần Linh Công lên tầng lầu cao, cùng hai đại phu trong triều với tuyệt đại yêu cơ Hạ Cơ trong lịch sử "Tam vi vương hậu, thất vi phu nhân, công hầu tranh chi, mạt bất mê hoặc thất ý"(Hạ Cơ: Mỹ nhân thời Xuân Thu, bốn câu thơ tiếp theo nói về Hạ Cơ có nghĩa sau: Hạ Cơ làm vương hậu của quân vương Trần Linh Công, 7 lần lấy chồng, quốc quân các nước chư hầu tranh nhau theo đuổi, không ai là không bị mê hoặc động lòng với nàng) đồng sàng với nhau, cùng nhau chơi trò "4P", thân là quốc quân, một chút ý tứ tranh đoạt tình nhân đều không có, quan niệm về chuyện nam nữ của gia tộc kia có vẻ rất khác với người thường. Căn bản không thèm để tâm đến chuyện "đội mũ xanh"(người Việt mình thì hay nói là bị cắm sừng đấ[email protected]@).
Trần Lệ Công bị giết, con của hắn là Trần Hoàn chạy đến Tề quốc, sau đó đổi tên là Điền, từ đây lưu truyền Điền Thị nhất mạch, vì sự phát triển của gia tộc, kết giao hữu hảo, dùng hàng trăm thị thiếp của mình làm công cụ để lung lạc người khác, đối với Điền Thị mà nói thì chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ. Hắn đến cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Cao Chiêu Tử chờ ở sau cùng, thấy hai vị gia chủ Bảo, Loan lúc đầu còn dè dặt không dám bỏ, nhưng sau đó được những thị thiếp kia dìu đỡ, vừa mới đi qua khỏi tấm bình phong thôi liền sốt sắng như không thể chờ được nữa ôm lấy vòng eo của các nàng rảo chân bước đi về phòng, Cao Chiêu Tử nhìn mà không khỏi phì cười.
- Các ngươi lui ra hết đi!
Điền Khất phân phó đám nhạc sư, những vũ kỹ còn lại và đám thị thiếp, sau đó đi đến bên cạnh Cao Chiêu Tử, lễ độ cung kính nói:
- Cao đại phu.
Cao Chiêu Tử mỉm cười trầm mặt xuống, khẽ quở trách:
- Điền Khất hồ đồ!
Hai người đều là thượng khanh, Cao Chiêu Tử răn dạy như vậy, Điền Khất thấy có chút khó chịu, cười mỉa nói:
- Vâng, may có đại nhân nhắc nhở, nếu không...thật là...haizzz!
- Hừ!
Cao Chiêu Tử tức giận lườm mắt nhìn hắn, rồi nhìn đám nhạc sư, thị thiếp, vũ kỹ đang đi xuống đại đường, lạnh lùng nói:
- Kẻ không có tài lại ngồi ở đây càu nhàu oán trách. Càng là thời khắc quan trọng, càng cần phải yên ổn. Mấy nhà chúng ta đã cắt máu ăn thề, liên thủ để tiêu diệt tên tiểu Tỏa Tử kia. Trước khi Yến Tỏa Tử chết, chúng ta việc gì phải biểu hiện trước mặt kẻ khác sự bất kính đối với hắn? Thật đúng là thiếu suy nghĩ, ngu xuẩn cực độ!
- Vâng vâng vâng, Cao đại nhân dạy rất phải, tại hạ...thật là hổ thẹn.
Điền Khất đỏ mặt tía tai, quả thực là có chút xấu hổ thực sự.
Cao Chiêu Tử lườm hắn một cái, bỗng nhiên lại chuyển đổi mặt mày, cười hớn hở:
- Điền Khất a, dù sao thì ngươi vẫn còn trẻ, bỗng nhiên được ngồi vào chức vị thượng khanh, có chút không biết trời cao đất dày là gì, còn cần được rèn luyện nhiều nữa mới được.
Điền Khất mặt lộ vẻ sợ hãi, thành khẩn nói:
- Vâng, Điền Khất còn cần đại nhân chỉ bảo nhiều, Điền Khất nguyện đi theo Cao đại nhân, bám gót từng bước, sau này còn cần thỉnh đại nhân phối hợp cùng mới phải.
Từ trong lỗ mũi Cao Chiêu Tử đắc ý hừ lên một tiếng, nheo mắt lại cười nói:
- Kiếm của ngươi, cho dù là một khắc sau sẽ cắt đứt cổ họng của hắn, trên mặt cũng phải mang nụ cười thân thiện, như vậy thì địch nhân mới không có ý cảnh giác đề phòng. Yến Tỏa Tử là kẻ dễ đối phó như vậy sao? Mũi của hắn còn thính hơn cả mũi chó, chúng ta càng muốn tiêu diệt hắn, thì đối với hắn lại càng phải không được biểu lộ ra địch ý, càng phải kính cẩn với hắn mới đúng.
Cho dù chỉ có một mình ngươi ngồi trong phòng tối, cũng không được biểu lộ bản tâm, cho dù là giả vờ, cũng phải giả vờ một bộ dạng hết sức chân thành, không chỉ cần lừa người, còn phải lừa được cả thiên địa quỷ thần!
Cao Chiêu Tử cười hi hi nói, hoàn toàn không có một chút kính ý đối với thiên địa quỷ thần. Nói tới đây, hắn còn dùng mấy ngón tay mập mạp chỉ lên xà nhà, Khánh Kỵ ở trên mái nhà theo bản năng rụt đầu lại.
Điền Khất khom người vái lễ rồi nói:
- Điền Khất thừa giáo, đa tạ đại nhân chỉ điểm.
Cao Chiêu Tử lại hừ một tiếng, nhãn châu liếc nhìn bốn phía, chậm rãi hỏi:
- Thế nào, không có món hàng mà ta thích sao?
- Có có có.
Điền Khất vẻ mặt tươi cười, vội vàng đứng thẳng lưng lên, thanh khái một tiếng, sau đó vỗ tay ba cái nói:
- Vào đi!
Bên ngoài cửa theo tiếng vỗ tay lập tức đi vào một mỹ thiếu niên, tiến lên vài bước, nhẹ nhàng thi lễ, giọng nói dứt khoát:
- Đại nhân. - Mỹ thiếu niên này khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, áo tơ trắng như tuyết, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, trời sinh ra một khuôn mặt tuấn tú phong lưu.
“Luyến đồng kiều lệ chất,
Tiễn đồng phục siêu hà.
Vũ trướng thần hương mãn,
Châu liêm tịch lậu xa;
Thúy bị hàm uyên sắc,
Điêu sàng lũ tượng nha.
Diệu niên đồng tiểu sử,
Xu mạo bỉ triêu hà;
Tụ tài liên bích cẩm.
Sàng chức tế chủng hoa.
Lãm khố khinh hồng trần.
Hồi đầu song tấn tà;
Lại nhãn thì hàm tiếu,
Ngọc thủ sạ phàn hoa.
Hoài tình phi hậu điếu,
Mật ái tự tiền xa,
Định sử yến cơ đố,
Di lệnh trịnh nữ giai. . .”
(“Luyến Đồng” của Lương Giản Văn đế)
Những câu thơ trên nếu dùng để hình dung về mỹ mạo của tiểu đồng này thì thật là quá hợp. Trông thấy thiếu niên kia phong tình còn hơn cả nữ tử vài phần, đến cả người không háo nam sắc như Khánh Kỵ cũng bất giác sáng bừng đôi mắt, càng không nói gì đến Cao Chiêu Tử háo nam sắc kia rồi, nước miếng của gã to béo phốp pháp kia đều chảy hết cả ra, vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói:
- Thật là vất vả cho Điền quân rồi, lại có thể tìm được người có mỹ sắc đến vậy.
Điền Khất cũng cười theo nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, đại nhân nếu thích thì sáng ngày mai Điền Khất sẽ đem nó đến quý phủ.
Cao Chiêu Tử nghe vậy càng vui, cười ha hả nói:
- Điền đại phu thật tốt, được, được được, hahaha...
Hắn đi đến trước mặt thiếu niên, đưa tay ra nâng cằm của nó, quan sát tỉ mỉ, mắt ngọc mày ngài, mặt mũi tuấn tú, phong độ phóng khoáng, toàn thân phong lưu, càng nhìn càng thấy thích. Hận không thể cùng nước miếng nuốt trôi mỹ thiếu niên trắng ngần kia xuống. Hắn nuốt nước miếng, híp mắt cười nói:
- Bé con, tên là gì thế?
Mỹ thiếu niên hơi có chút e thẹn, con mắt tuấn tú khẽ rủ xuống, giòn thanh đáp:
- Nô tì tên Hoán Tiểu Chân.
- Tiểu Chân? Hahaha, tên hay, tên hay lắm. Nào nào nào, cùng lão phu ra hậu trạch nghỉ ngơi. (Đồng tính luyến ái có từ thời này rồi???)
Cao Chiêu tử véo một cái vào đôi má thơm tho đẹp đẽ như hoa đào của nó, không thể chờ được nữa vừa bá vai nó vừa đi.
Điền Khất nhìn thẳng về phía trước, nhìn theo bóng dáng của hai người kia cười nhạt một tiếng, trong mắt hơi nổi lên quang mang hình băng lăng lạnh lẽo.
Trên mái nhà, Khánh Kỵ mất hết hy vọng trở mình ngồi dậy, dưới ánh trăng sáng phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp các đình đài lầu các liên tiếp không thôi, trải dài vô tận, nếu không có mục tiêu rõ ràng, cứ tiếp tục đi tìm mãi trong vô vọng thế này, e rằng nếu hắn cứ tìm tiếp, thì cho dù tìm tới trời sáng cũng chưa chắc đã tìm được Cơ Trù .
Đang lúc Khánh Kỵ cảm thấy nhụt chí, bỗng nghe thấy trong phòng truyền ra một tiếng nói:
- Hài nhi kính chào phụ thân.
Khánh Kỵ nhẹ nhàng trở mình, từ khe ngói nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi không biết từ lúc nào đã vào trong đại đường, đang quay về phía Điền Khất thi lễ.
Điền Khất vuốt râu cười nói:
- Hằng nhi, con tìm được thị đồng này quả thật là giỏi, Cao đại phu rất vừa lòng.
Điền Hằng khom người nói:
- Tạ ơn phụ thân đã khen.
Điền Khất nhìn thẳng vào nhi tử, trên mặt lúc này đã bớt đi điệu bộ xu nịnh lúc nãy, mà đã bộc lộ nhiều hơn một chút tình yêu thương từ tận đáy lòng mình với nhi tử, hắn ngồi xuống bàn tiệc, phủi phủi chỗ bên cạnh, cười nói với Điền Hằng:
- Nào, ngồi xuống đây.
- Phụ thân, chuyện về Yến Tỏa Tử... chuẩn bị xong chưa?
Đây là lần thứ hai Khánh Kỵ nghe thấy bọn họ nói chuyện gì đó của Yến Anh, lần đầu tiên là từ miệng Cao Chiêu Tử nói ra, hắn tập trung tinh thần nghe ngóng tin tức của Lỗ quân Cơ Trù, không để tâm cho lắm, lần này lại nghe Điền Hằng nhắc đến, hắn bắt đầu chú ý, ghé tai vào trong lẳng lặng theo dõi.
Điền Khất trang dung ngồi dậy, trên mặt không hề có chút men say:
- Hừm, chuyện này con không cần hỏi nhiều, sáng sớm ngày mai con rời khỏi Lâm Truy, bất luận chuyện này thành bại thế nào, tốt nhất là không nên dính dáng tới Điền gia chúng ta.
Điền Hằng vâng vâng dạ dạ, ngồi xuống nói:
- Phụ thân thật ra không cần phải cẩn thận như vậy, bốn tộc Quốc, Cao, Bảo, Loan lại cộng thêm Điền gia chúng ta, năm đại gia tộc liên thủ, còn diệt trừ không xong một Yến Anh sao?
Điền Khất lườm nguýt hắn, nhiếc mắng:
- Hằng nhi tại sao lại hồ đồ như vậy, cứ cho là diệt trừ được Yến Anh, cũng không được để chúa thượng biết chúng ta cũng tham dự trong đó, hiện tại... không phải là lúc Điền gia chúng ta khoe khoang.
Hắn cười lạnh một tiếng, vuốt râu nói:
- Yến Anh chưa bị diệt trừ là mối họa cho Điền Thị chúng ta. Nếu như Yến Anh bị diệt trừ, hai Thị Quốc, Cao cũng sẽ thay hắn trở thành đại địch của chúng ta, Hằng Nhi à, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu (chuyện nhỏ không nhẫn nhịn sẽ làm hỏng chuyện lớn), lúc này Điền Thị vẫn còn cần tiếp tục ẩn nhẫn, không thể bộc lộ tài năng ra vội, đại sự mưu quốc thành nghiệp như vậy, nếu nóng lòng muốn hoàn thành chỉ trong tay một thế hệ, có khi lại phản tác dụng rước lấy đại họa sát thân diệt môn, có thể nhịn được thì nhất định phải nhịn.
Nói đến đây, trong mắt của hắn phát ra quang lai nóng bỏng, nhìn khắp bốn phía, kìm thấp giọng xuống nói:
- Hằng nhi, lời thề mà tiên tổ Điền Thị chúng ta bói được con còn nhớ rõ chứ?
Ngữ khí của Điền Hằng cũng rất kích động:
- Hài nhi đương nhiên nhớ rõ.
Khánh Kỵ ở trên mái nghe thấy cha con họ nói chuyện quái từ (lời trong quẻ bói), trong lòng lại càng buồn bực gấp bội. Vốn dĩ đêm nay định mò vào đây tìm Cơ Trù, kết quả đầu tiên là nhìn thấy mấy tên quỷ háo sắc, giờ lại chui ra hai tên thần côn (có nhiều nghĩa nhưng ở đây có nghĩa là những kẻ mê tín). Đêm nay e là phải tự đi một chuyến rồi. Nhưng hắn không vội rời đi, hắn cũng muốn xem, tổ tiên Điền gia đã bói được cái lời tiên đoán chó má gì (giữ nguyên lời tác giả, hơi tục tí nha ^^).
Điền Khất dùng thanh điệu như nói mê:
- Phượng hoàng vu phi, hòa minh thương thương. Hữu Quỳ chi hậu, tương dục vu Khương. Ngũ thế kỳ xương, tịnh vu chính khanh. Bát thế chi hậu, mạc chi dữ kinh*.
(*: Giải nghĩa tiếng Việt: Phượng hoàng vỗ cánh bay, tiếng chuông kêu văng vẳng. Sau khi có Quỳ sẽ sinh ra Khương. Đời thứ năm sẽ hưng thịnh, có người được làm chính khanh. Đời thứ tám, sẽ có được kinh đô)
Ngữ khí của hắn vừa dừng lại, trên mặt lộ ra thần sắc trang trọng thần thánh:
- Hằng nhi, đến nay đã là đời của phụ thân, chính là đời thứ năm, phụ thân thật sự đã trở thành thượng khanh của Tề quốc rồi. Tính đến nay xem ra lời trong quẻ bói mà tổ tiên truyền lại là có thật, nhất định là thật, sau đời thứ tám, Điền Thị chúng ta có thể thay Khương Tề mà lập quốc được rồi. Thế nhưng bây giờ, thời cơ chưa tới, chúng ta buộc phải ẩn giấu tài nghệ. Tích lũy lực lượng, đây không phải là việc của riêng người làm cha, còn có con, thậm chí cả hậu thế của con.