Xe địch bị dính cạm bẫy, hắn đương nhiên có thể thoải mái đi bắt nai, nhưng không ngờ rằng đối phương cũng tính kế với hắn, hai bên cùng lúc phát động, lúc này đều không thể đi tiếp được nữa.
Có người kêu lên:
- Không xong rồi, con nai định chạy vào rừng kìa!
Đang lúc hai bên còn đang chỉ trích lẫn nhau, bỗng quay đầu lại nhìn thì con nai kia quả nhiên đã sắp vọt xuống khu rừng nằm dưới chân núi. Thúc Tôn Diêu Quang thấp tha thấp thỏm lâu như vậy, lại bị đối phương chọc giận tới mức tức anh ách trong bụng, hôm nay thắng lợi đang trong tầm mắt, lại phải trơ mắt đứng nhìn con nai co giò chạy mất, trong lòng đâu chịu cam tâm, nếu đợi đến khi thủ hạ gỡ lưới cá ra thì con nai kia đã chạy mất tăm từ bao giờ rồi.
Thúc Tôn Diêu Quang lòng như lửa đốt, cái khó ló cái khôn, trí kế đột nhiên nảy ra trong đầu, nàng đột nhiên đứng bật dậy khỏi xe ngựa, hét to một tiếng, tung người nhảy về phía trước, mũi chân mượn lực của càng xe, giậm một bước thật mạnh nhảy lên mình một con chiến mã, rút ra thanh đoản kiếm sắc bén bên hông, kéo mạnh cương ngựa về phía sau, cương ngựa bị kéo căng tới mức bị đứt lìa, nàng lại dùng kiếm quất mạnh vào lưng ngựa, một mình cưỡi ngựa xông lên.
Quý Tôn Tư còn đang đắc ý, thấy vậy không khỏi kinh hãi. Tôn Ngao đang mang việc bên mình, càng thêm lo lắng, liên thanh hô lớn:
- Không hay rồi, không hay rồi, bọn chúng....bọn chúng lại tiếp tục truy đuổi rồi, phải làm sao cho tốt đây?
Khánh Kỵ thấy vậy cũng cả kinh, lập tức nhảy vùng lên, lực bật nhảy của hắn vượt xa so với Thúc Tôn Diêu Quang, một bước này thôi đã nhảy lên trên lưng một con chiến mã khỏe mạnh. Lý Hàn đang định bắt chước đoạt ngựa, thấy Khánh Kỵ phi thân nhảy lên, chợt cảm thấy không ổn, lập tức cầm lưới cá quăng mạnh hết sức, đồng thời ngoác miệng thét lớn:
- Quăng lưới!
Khánh Kỵ lúc này vung kiếm bổ mạnh, chém đứt dây buộc, đầu ngựa đã bị lưới cá trùm lên, ngay sau đó một màng lớn lưới cá khác cũng đã ùn ùn bay tới, hắn vội vàng tung người nhảy lên, nhảy về phía trước ba thước.
Lúc này người bên phe Khánh Kỵ đã bắt đầu phản ứng trở lại, không kiềm được đại phẫn, lập tức cầm lấy lưới cá quăng ngược trở lại, hai bên ném qua ném lại, chỉ trong chốc lát đã tự trói mình, vô luận là người hay ngựa đều bị lưới chụp thất điên bát đảo.
Tôn Ngao gặp tình hình này, có muốn khóc cũng không khóc nổi. Đang trong lúc mải gân cổ lên chửi tục, không để ý phía trước một cái bóng trắng phóng xẹt tới như điện, ngây người ra một lúc mới kéo căng vòm họng ra mà kinh hô:
- Là Khánh Kỵ! Khánh Kỵ công tử!
Chiến trường đang ngập đầy những tiếng chửi rủa quát mắng của hai phe bỗng nhiên tĩnh lặng trong chốc lát, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn hai cái bóng một trắng một đen phía trước. Chỉ thấy rằng khoảng cách giữa hai cái bóng trắng và đen kia đang dần dần được rút ngắn.
Sau một lát tĩnh lặng, trong trận doanh của Công tử quân bỗng nhiên nổ ra những tiếng hoan hô cổ vũ như sấm dậy:
- Khánh Kỵ! Tráng kiện biết bao! Tráng kiện biết bao! Khánh Kỵ! - Đám công tử điên cuồng hét như muốn nổ tung yết hầu, phô trương thanh thế mạnh mẽ cho Khánh Kỵ.
Người bên Thúc Tôn Diêu Quang vừa thấy Khánh Kỵ khí thế như vậy, người nào người nấy hoảng sợ thất sắc, trợn mắt há hốc miệng chứng kiến truyền thuyết thần kỳ trở thành hiện thực. Lý Hàn lại gấp đến độ khóe mắt như muốn nứt ra, nhưng khổ một nỗi là đang bị lưới cá trói gắt gao, không thể động cựa được một tí nào cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám công tử bột cũng ở trong hoàn cảnh tương tự như mình đang điên cuồng hò hét mừng rỡ.
Phần mông của Thúc Tôn Diêu Quang khẽ chạm sát vào bụng ngựa, thân kiếm không ngừng vỗ vào đùi ngựa, quay đầu nhìn về phía sau. Chỉ thấy xa xa một cái bóng trắng đang đuổi tới, quần áo trắng như tuyết, vạt áo phiêu phiêu, không phải Khánh Kỵ thì còn là ai vào đây nữa? Thúc Tôn Diêu Quang cắn chặt răng xoay người lại, gò má kề sát vào bờm ngựa, kẹp chặt vào bụng ngựa chỉ chú tâm tới việc xông lên phía trước.
Thân thể của nàng không mảnh khảnh yểu điệu như Thành Bích phu nhân, tuy cũng là chân dài lưng ong, nhưng lưng và chân trông rất rắn chắc có lực. Động tác ngồi trên lưng ngựa hài hòa duyên dáng, uyển chuyển đẹp đẽ, toàn thân vũ trang trông càng lộ rõ dáng dấp của anh hùng kiệt xuất. Nhưng có điều là Khánh Kỵ lúc này chỉ nghĩ tới chuyện đuổi theo cho kịp, khống chế viên tiểu tướng tinh ranh kia, sau đó bắt lấy con nai, nào thèm để tâm đến tư thế hiên ngang oai hùng của nàng.
Con nai vọt tới chân núi, chạy thẳng vào trong rừng, Thúc Tôn Diêu Quang thấy vậy, vội vàng kéo ra một sợi dây buộc giáp, sợi dây này hai đầu được nạm đồng, Thúc Tôn Diêu Quang vung tay hất mạnh, sợi dây giống như một con linh xà vuột khỏi tay, quấn vào chân của con nai. Động tác của con nai lập tức chậm lại trong giây lát, hai chân sau bó vào nhau, vừa chạy vừa nhảy vô cùng khó khăn mới vào được trong rừng.
Thúc Tôn Diêu Quang thấy vậy rất vui mừng, chợt thấy Khánh Kỵ đang gắng sức đuổi tới, Diêu Quang hoảng hốt, cầm kiếm lên, gắng sức đâm mạnh vào đùi ngựa, con ngựa bị đau, hí một tràng dài, bật mạnh vó toan chạy điên cuồng, Khánh Kỵ thấy tình thế như vậy, liền nhảy vọt lên, một tay kéo chặt đuôi ngựa, dùng sức ghìm xuống phía dưới, con ngựa bỗng nhiên bị kéo lại, cất vó hí dài, nhưng không thể tiến thêm được nửa bước.
Thúc Tôn Diêu Quang khóe miệng cất lên một tiếng cười khẩy, bất thần hét lớn một tiếng, thanh kiếm sắc bén được tuốt khỏi vỏ giữa không trung vạch ra một đường hàn quang, hướng về phía đôi tay đang ghìm ngựa mà chém.
Nếu là chạy đuổi suốt một đoạn đường dài, Khánh Kỵ cũng chỉ đành ngồi nhìn nàng bỏ đi, nhưng đoạn đường này không hề xa, nếu đi tiếp sẽ là rừng rậm rồi, không có cách nào mượn sức ngựa, hắn dốc toàn lực đuổi theo, đến lúc này quả nhiên đã đuổi kịp. Khánh Kỵ tay trái giữ chặt đuôi ngựa, đầu ngón tay phải kéo xuống, kiếm đeo bên sườn đã cầm chắc trong tay, "Đinh" một tiếng đánh trúng ngay điểm đầu mút trên mũi kiếm.
- A!
Thúc Tôn Diêu Quang hoảng sợ thét lên, nàng vốn dĩ không thể đọ sức với Khánh Kỵ được, lại bị Khánh Kỵ nhằm thẳng vào chỗ nàng dùng sức yếu nhất, thân hình mỹ miều của Thúc Tôn Diêu Quang rung lên, trường kiếm phóng ra phía ngoài, bộ ngực mở rộng, Khánh Kỵ cười ha hả, vặn tay quát: "Xuống mau!" Một tay nắm chặt giáp ngực của nàng, lôi cả cơ thể nàng xuống dưới lưng ngựa.
Thúc Tôn Diêu Quang xấu hổ và giận dữ khó tả, vung tay về phía sau dùng khuỷu tay huých vào ngực Khánh Kỵ, Khánh Kỵ cười hắc hắc, thu kiếm giơ tay lên, lòng bàn tay "Bịch" một tiếng đỡ lấy cú huých của nàng, Khánh Kỵ chỉ cảm thấy lòng bàn tay rung lên một hồi, không nhịn được cười nói:
- Hắc, khí lực không nhỏ.
Hắn một tay giữ lấy Thúc Tôn Diêu Quang, cổ tay đột nhiên vận lực, Thúc Tôn Diêu Quang đang quay lưng về phía Khánh Kỵ lúc này quay bật người trở lại, không ngờ cơ bụng của Thúc Tôn Diêu Quang có lực rất lớn, treo trên không trung rồi hóp bụng co người lại, giống như dùng thỏ vật lộn đọ sức với chim ưng, hai chân tung về phía Khánh Kỵ đạp tới tấp.
Khánh Kỵ giật mình kêu lên, thân thể khẽ tránh né sang phía bên trái, thuận thế ấn nàng xuống phía dưới, một đầu gối kẹp ngay giữa phần ngực và bụng của nàng, một tay chặn cổ bóp chặt cổ họng của nàng, mỉm cười nói:
- Tiểu huynh đệ, thân thủ khá đấy.
Thúc Tôn Diêu Quang lúc này đã là lần thứ hai bị hắn đè xuống dưới thân rồi, trong lòng xót xa đau khổ không biết để đâu cho hết, nàng trợn to đôi mắt long lanh, hung dữ trừng mắt lườm Khánh Kỵ, cắn chặt răng không nói một câu.
Khánh Kỵ ngẩng đầu nhìn lên, con nai kia giãy giụa đôi chân bị vướng chặt bởi sợi dây buộc giáp, nhảy lên nhảy xuống cũng khó có thể chạy xa được, lúc này Khánh Kỵ mới yên tâm, lại cúi đầu xuống, nhìn thấy đôi mắt đầy hận thù của nàng, không khỏi bật cười nói:
- Ây, ngươi cũng chỉ là tận tâm tận sức vì chủ nhân mà thôi, cần gì phải trừng mắt nhìn ta như vậy chứ? Ta đâu có cướp nữ nhân của ngươi đâu, ha ha ha...
- Phi! Các ngươi...gian kế đầy rẫy, thắng cũng có cái gì vinh quang?
- Hử?
Khánh Kỵ vừa nghe thấy giọng nói, lúc đầu có hơi giật mình, sau đó nới lỏng dây buộc mũ của nàng, lấy tay nhấc mũ giáp của nàng ra, Thúc Tôn Diêu Quang không cam chịu cúi gằm đầu xuống giãy giụa, nhưng không thể vùng ra được, mái tóc như đám mây xanh trải dài dưới đất, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như hoa, hiện ra ngay trước mặt Khánh Kỵ. Nàng nằm dưới đất hai má còn bị che dấu trong chiếc khôi giáp đang dựng đứng, cho nên khuôn mặt non nớt trông lại càng nhỏ bé.
Khánh Kỵ bật cười nói:
- Thì ra là Thúc Tôn tiểu thư, thất lễ thất lễ.
Dứt lời Khánh Kỵ bỏ đầu gối ra khỏi bụng nàng, vội vàng thu mình đứng dậy.
Thúc Tôn Diêu Quang tức giận nhảy cẫng lên, gân cổ lên nói:
- Thất lễ cái gì chứ, ngươi vốn dĩ đâu biết lễ nghĩa là gì.
Khánh Kỵ mỉm cười, định bắt chuyện với nàng, Thúc Tôn Diêu Quang khẽ lay động đôi mắt, đột nhiên nâng giày lên tung chân đá Khánh Kỵ.
Trong lúc đôi mắt của nàng khẽ thay đổi, Khánh Kỵ đã bắt đầu đề cao cảnh giác, làm sao để cho nàng đá trúng được. Một cước này chỉ cần không đá trúng hạ âm, với đôi chân to vạm vỡ chắc nịch như sắt thép của Khánh Kỵ, đá vào đó với gãi ngứa cũng chẳng khác gì nhau, Khánh Kỵ lại còn cố ý kêu "ái da" một tiếng, nhíu mày cong người, mặt mày khổ sở.
Thúc Tôn Diêu Quang ngay sau đó dựng thẳng tay giống như thanh đao, toan định chém vào phần gáy của hắn, nhưng trông thấy bộ dạng thống khổ đáng thương của hắn như vậy, bỗng thấy có đôi chút hối hận, vội thu tay lại, cứng miệng giận dỗi nói:
- Dám bắt nạt ta, đáng đời nhà ngươi! - Dứt lời, quay người lại vội vàng đuổi theo về phía rừng cây.
Khánh Kỵ đang ôm bụng "đau đớn" đứng thẳng người dậy, nheo mắt nhìn vào trong rừng. Chỉ thấy Thúc Tôn Diêu Quang mặc giáp toàn thân đi lại không tiện, vừa chạy vừa nhảy trong rừng, cái mông õng ẹo, động tác đó cũng chẳng mạnh hơn so với con nai nhỏ đang trốn chạy phía trước là bao, khóe miệng không giấu nổi một tia cười khoái trá:
- Nha đầu này, đánh nhau thì chỉ thích đánh vào chỗ hiểm rồi còn la hét ầm ĩ, xem ra nếu kẻ nào làm chồng của ả chắc chỉ có đường làm công công mất. Ha ha...
(cẩn thận đấy, không biết là đang nói ai đâu ^^ - lh)
Hắn vuốt cằm cười cười, nghiêng mình đuổi theo.
Con nai nhỏ kia nhảy từng bước từng bước một lên trên núi, Thúc Tôn Diêu Quang bám theo đằng sau, vừa chạy vừa cởi bỏ giáp trụ, trong chốc lát đã cởi bỏ hết toàn bộ bì giáp trên người vứt xuống dưới bãi cỏ, chỉ mặc một chiếc áo dài, thân thủ bỗng chốc hoạt bát hẳn lên.
Khánh Kỵ vốn chỉ mặc một chiếc áo nhẹ, đuổi theo đằng sau không nhanh không chậm, Thúc Tôn quay đầu lại phát hiện Khánh Kỵ đang đuổi theo, thầm trách mình lúc nãy đã nương tay, đáng nhẽ ra phải trút hận vào người hắn, không ngờ rằng hắn lại hồi phục sức lực nhanh như vậy, bước chân lập tức nện bước nhanh hơn trước.
Khánh Kỵ thấy nàng gia tăng tốc độ, biết rằng nàng đã phát hiện ra mình, cười ha hả ba tiếng, phát lực dưới bàn chân, nhanh nhẹn như báo, ngọn núi này ít có người lui tới, lá khô mục nát dày đến vài thước, giẫm lên mềm nhũn, trên đường cỏ dại mọc thành bụi, cành lá đan xen rậm rạp, nhưng tốc độ của Khánh Kỵ lúc này quả thật không hổ danh tiếng nhảy bắt phi điểu, chạy đua khoái mã, dẫm chân đi như giữa chốn bình địa, chỉ trong thoáng chốc đã đuổi tới giữa sườn núi, tranh đua với Thúc Tôn Diêu Quang đằng trước.
Đất đai phì nhiêu, mọc ra đủ loại kỳ hoa dị thảo khác nhau, cổ thụ chọc trời, thỉnh thoảng có dòng nước suối từ dưới lòng đất phun ra, hình thành nên những đầm nước nho nhỏ trong veo. Những tán cây rủ xuống phía đầm yếu ớt, ướt át, đứng cạnh những cây đại thụ to lớn dựng đứng trông rất thú vị. Ngoài ra còn có vô số những loài hoa cỏ dại không biết tên, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, còn có một vài cây ăn quả dại, kết đầy những quả còn chát xanh chưa chín.
Thế nhưng hai người đều không có tâm tư đi thưởng thức cảnh đẹp kia, hai người lúc này đã đi sánh ngang vai nhau, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đầy một trượng, hai bên đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy thần thái bất phục của đối phương, sau đó nhất tề quay đầu, dán mắt nhìn về con nai nhỏ, tăng tốc đuổi theo.
Con nai nhỏ kia chỉ chạy bằng hai chân trước, hai chân sau bị quấn vào một chỗ, lúc này đã không còn hơi sức, sợi dây buộc giáp càng giãy giụa lại càng quấn chặt, chạy thêm được một lát, chân sau bị vấp, "bịch" một tiếng con nai ngã xuống đất. Lúc này nó đang nằm khá gần với vị trí của Thúc Tôn Diêu Quang, Thúc Tôn Diêu Quang mừng rỡ,tranh bước xông về phía trước, toan định giành lấy con nai. Nàng bổ nhào lên người con nai, với tay ra bắt lấy con nai, đồng thời vô thức quay đầu lại nhìn về phía Khánh Kỵ
Chỉ thấy Khánh Kỵ biến sắc, đột nhiên thét lên một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, quát lên:
- Không được nhúc nhích! - Nói xong vung kiếm bổ về phía nàng, Thúc Tôn Diêu Quang giật thót, nàng không ngờ Khánh Kỵ vì để giành phần thắng mà dám gây thương tích cho mình, nhìn thấy kiếm quang như điện, bất luận là tránh né thế nào cũng không tránh kịp, bèn nhắm chặt hai mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng mũi kiếm xé gió, "Vù!" một tiếng, mấy sợi tóc trên trán bị chém đứt một vài cọng, lập tức sau đó Khánh Kỵ lao cả người tới, ôm nàng đẩy ngã dúi vào đám lá rụng dày vài thước, lăn trên mặt đất vài vòng.
Thúc Tôn Diêu Quang phẫn nộ vô cùng, đầu gối, khuỷu tay, vai, tay, răng, hết thảy thành vũ khí, bất chấp tất cả đánh về phía Khánh Kỵ trả thù. Nàng thật không ngờ rằng Khánh Kỵ chỉ vì muốn giành chiến thắng mà không từ thủ đoạn, lúc nãy nếu như không phải nàng hoảng sợ đứng lại, không để ý tới lời của Khánh Kỵ mà bước tiếp, vậy thì nhát kiếm kia chẳng phải đã bổ vào trán nàng rồi sao? Tên này...tên này hóa ra lại là kẻ máu lạnh. Nàng chưa bao giờ phẫn nộ với Khánh Kỵ như lúc này, thậm chí... còn có một chút thương tâm.
"Híc, quả thực giống như một con báo mẹ!" Khánh Kỵ bình tĩnh nghĩ, một tay bấu chặt vào bả vai nàng rồi trườn xuống phía nách phải dưới sườn, một tay nắm chặt hai cổ tay nàng, thân dưới đầy đặn, phần mông săn chắc cố sức giãy dụa, liền dùng thân thể đè xuống. Thúc Tôn Diêu Quang tập võ săn bắn, không phải hạng nữ nhi nhút nhát, ngoại trừ mông eo cũng đầy đặn mềm mại như thiếu nữ bình thường, còn có độ đàn hồi săn chắc khác thường, cặp mông mây mẩy như quả lê, cơ thịt rắn chắc, vô cùng gợi cảm, va vào phần dưới của Khánh Kỵ lại có cảm giác đau nhức.
Khánh Kỵ có chút bực mình, cánh tay trượt xuống vùng hông dưới cong ngược lên của nàng mạnh mẽ dùng sức nhéo một cái, sẵng giọng quát:
- Đừng làm ồn!
Thúc Tôn Diêu Quang rõ ràng cảm nhận được sự xâm phạm của hắn, thân hình yêu kiều khẽ rung động, sức giãy giụa trong chốc lát dường như đã không còn, nhưng sự xấu hổ trong lòng lại càng thêm sâu sắc, lần thứ ba rồi, đây là lần thứ ba bị hắn đè xuống, hơn nữa hắn lại còn... hắn còn đụng vào đúng chỗ "ấy" của mình (Chỗ nào các bác tự hiểu @@). Thúc Tôn Diêu Quang mặt đỏ như gấc, quay mặt đi hậm hực nói:
- Khánh Kỵ, ngươi dám ức hiếp ta, làm nhục ta, ta...ta phải giết ngươi, mới nguôi được cơn giận này!
Phần mông dưới tròn vo không còn giẫy giụa nữa, lúc này đã dính vào nhau rất chặt, Khánh Kỵ đã có thể cảm thấy được cái cảm giác sung sướng khoan khoái đó, nhất thời không nỡ bỏ ra. Nghe thấy Thúc Tôn Diêu Quang thốt ra câu nói hậm hực, hắn hừ một tiếng rồi nói:
- Thật sự không biết tốt xấu gì cả, lúc nãy nếu cô còn tiến thêm một bước thì đã bị con mãng xà nó "hôn" rồi đấy.
Thúc Tôn Diêu Quang che miệng hoảng sợ nói:
- Ngươi...ngươi dám! Ngươi...Bây giờ ngươi sẽ giết ta!
Khánh Kỵ dở khóc dở cười nói:
- Ta van cô đấy, ta nói là nói con rắn độc cơ mà.
- Hả?
Thúc Tôn Diêu Quang tự đặt một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu.
Khi nàng bị dắt tới nơi vừa rồi, trên mặt đất còn để lại một thanh kiếm sắc, bên cạnh có xác của một con độc xà ngũ sắc sặc sỡ, đầu con rắn kia trông hung ác vô cùng, miệng vẫn còn đang há rộng, nhìn răng nanh vô cùng đáng sợ.
Con rắn độc vừa rồi nằm trên một cái cây nhỏ, Thúc Tôn Diêu Quang chạy qua, con rắn độc phát hiện con mồi di chuyển, mạnh mẽ lao từ trên cây xuống, hung tợn bổ về phía nàng, nếu không có Khánh Kỵ kịp thời phát hiện, xông tới bên cạnh một kiếm chém đứt, con rắn độc kia chắc chắn sẽ ngoạm trúng nàng là cái chắc.
Thúc Tôn Diêu Quang nhìn con rắn độc mà vẫn còn sợ hãi, Khánh Kỵ thản nhiên đi qua, không chút hoang mang dùng sợi dây buộc giáp buộc tứ chi con nai lại thật chặt, sau đó vác lên vai, cười mỉm nói:
- Thúc Tôn cô nương, giờ thì con nai con này đã là của ta, cô nương có muốn đi cùng ta xuống dưới núi không?