Đại Tiêu Cục

Chương 2: Hoan nghênh đi vào triều đại Đại Yên

Đã ăn xong đậu hoa của đậu hũ tỷ tỷ tốt bụng, Trương Tiểu Tịch trong nội tâm tràn đầy cảm kích, không chỉ là bởi vì cô gái áo trắng để hắn ăn một bữa ăn không, trọng yếu hơn là cô gái áo trắng từ đầu đến cuối đều không có thể hiện ra bất luận cái biểu lộ cùng ngữ khí gì là bố thí cho hắn, nàng chỉ là nhàn nhạt nói câu có tiền thì trả lại.

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, Trương Tiểu Tịch trong nội tâm lại là ấm áp, không thể để cho đậu hũ tỷ tỷ thất vọng a, phải cố gắng sống sót a, sống sót có tôn nghiêm, trên thực tế hắn đã nghĩ kỹ tương lai cần kiếm tiền nhờ cái gì, bất quá trước hết phải làm rõ ràng nơi này đến cùng là triều đại nào. Từ chỗ đậu hũ tỷ tỷ moi ra vị trí chính nhà mình, Trương Tiểu Tịch không kịp chờ đợi liền chạy về, nhưng mà đi tới cửa hắn lại sững sờ, đây... đây là tiêu cục mà?

Mặc dù chỉ là nằm trên đường phố vắng vẻ, mặc dù chỉ có một cái mặt tiền nho nhỏ, mặc dù không có thiết sư tử trước cửa như trong tiểu thuyết, phim ảnh, nhưng nơi này đúng là một cái tiêu cục nhỏ hàng thật giá thật.

Ngoài cửa có tiêu kỳ, trong nhà có tấm biển, Trương Tiểu Tịch ngẩng đầu, bốn chữ lớn Phúc Uy tiêu cục đập vào mi mắt, Trương Tiểu Tịch suýt nữa phun một ngụm lão huyết tại trong môn, đùa gì vậy, chẳng lẽ ta là Lâm thiếu gia Lâm Bình Chi tiêu đầu hiệp sĩ chuyên đổ vỏ!

Kỳ thật lần này hắn quá lo lắng rồi, ở Lương Châu này ít nhất cũng có mấy chục cái tiêu cục gọi là Phúc Uy, mọi người làm ăn trên địa bàn riêng phần mình, cũng chưa từng cân nhắc qua cái gì gọi là xâm phạm bản quyền, dù sao ngươi nghĩ muốn xâm phạm bản quyền cũng phải có năng lực chạy đến trên địa bàn của người ta nha, nhưng thật đáng tiếc, những tiểu tiêu cục này đều không năng lực gì mà tiếp tiêu đường dài, nhiều lắm là lăn lộn vận tiêu mấy chỗ quen mặt xung quanh thôi, có thể đi giữa hai thành kề nhau cũng coi như là đường dài rồi, về phần những cái đại tiêu cục kia, tự nhiên không người nào dám cướp tên với bọn họ rồi.

Trương Tiểu Tịch chỉ là thuận tiện đậu xanh một cái liền đẩy cửa tiến vào, dù sao hắn quen thuộc cái Lâm gia Phúc Uy tiêu cục kia trước khi bị diệt môn là quái vật khổng lồ phân cục vô số, đương nhiên sẽ không đi so sánh cái tiểu môn tiểu kiểm tiểu tiêu cục (cửa nhỏ mặt nhỏ tiêu cục nhỏ) trước mắt này rồi.

Xuyên qua phòng trước có chút vắng vẻ, đằng sau là một cái tiểu viện tử, trong viện có ba gian phòng nhỏ, một gian chính phòng tự nhiên là chỗ ở lúc đầu của cha mẹ hắn, còn có đông sương phòng ở giữa thì là nơi ở của huynh đệ tiền nhiệm, còn lại một gian thì là phòng kho bày chút tạp vật, dò xét một vòng xong Trương Tiểu Tịch đứng ở trong sân sờ cằm, xem ra cái tiêu cục này thật sự là nhỏ xíu, cho dù là tiêu sư hay là đội tử thủ tất cả đều là người trong nhà, mà mẫu thân thoạt nhìn cũng không phải tiểu thư đoan trang gì a, Trương Tiểu Tịch còn tìm đến hai thanh Nga Mi Thứ cùng một thanh Uyên Ương Đao tại trong phòng kho nữa. Nhìn thấy những vật này Trương Tiểu Tịch cũng đối với người mẹ chưa từng gặp mặt kia dâng lên một chút bội phục.

Nữ trung hào kiệt a, thế nhưng không nghĩ tới con của ngươi vẫn là gia nhập quân đoàn ăn bám. Trương Tiểu Tịch tùy tiện cảm khái một cái về quân đoàn trạch, liền trở về gian phòng của chính mình kia. (Truyện được edit tại tangthuvien.vn)

Nếu như mình nhớ không lầm, tiêu cục hưng khởi là đại khái tại thời kì cuối triều Minh, lúc triều Thanh đạt tới cường thịnh, thời điểm liên quân tám nước đánh tới thành Bắc Kinh, lúc Từ Hi hốt hoảng chạy trốn có vẻ như vẫn là do tiêu cục hộ giá, đừng có là thời đại giao thế nha, Trương Tiểu Tịch không có chút hứng thú nào đối với chuyện làm thần mã cho Hoàng đế, huống hồ trong loạn thế có vẻ như quân Thanh còn có đồ thành qua, đến lúc đó khó giữ được cái mạng nhỏ này coi như bi kịch.

Trong sách hẳn là có chỗ ghi chép triều đại, Trương Tiểu Tịch nhìn xem thư tịch tràn đầy cả một phòng, tiện tay rút ra một bản lật một chút, what? Lại là tranh liên hoàn a, lại lật một cái, ui da, làm sao bắt đầu cởi quần áo rồi, cẩn thận lật một cái nữa, wtf! Thứ này sao lại là bản vẽ *** a, Trương Tiểu Tịch nhìn thấy bên trong biến dạng nghiêm trọng, dáng dấp nhân vật nữ chính như là Doraemon liền không nhịn được lệ rơi đầy mặt.

Tiền nhiệm của chính mình khẩu vị nặng như vậy sao? Hay là nói kỹ thuật của họa sĩ thực sự quá kém, muốn ném đi nhưng nghĩ lại, đêm còn dài nói không chừng về sau đây chính là công trình giải trí duy nhất của mình nữa nha, ném đi chẳng phải là tự tuyệt nhân dân sao? Thế là lại bỏ lại chỗ cũ.

Lại tiếp tục cầm một bản —— « Lâm Vãn Tập », đây là cái thứ quái quỷ gì? Tập thơ hả? Lật hai trang phát hiện quả nhiên là một ít thơ chua, quả quyết ném đi.

Không ngừng cố gắng —— « Ba trăm bài thơ tình », « Sau rượu trộm hoa tập » đậu phộng, tiểu tử này chịu khó như thế là muốn làm thi nhân à? Cất chứa nhiều tập thơ như vậy, quả nhiên là trạch ngày xưa có nhiều người văn thanh a, lật tìm nửa ngày cuối cùng tìm được một bản « Cửu Châu chí », khúc dạo đầu câu đầu tiên: Đại Yên triều ta nhất thống thiên hạ, khai quốc đã bốn trăm năm...

Đại Yên triều ta? Còn nhất thống thiên hạ? Còn khai quốc bốn trăm năm? Trương Tiểu Tịch lập tức trợn tròn mắt, nhìn chung có nghe qua cái gì mà đại thiên triều ta trên dưới năm ngàn năm, nhưng chưa từng nghe nói qua cái gì Đại Yên triều nhất thống thiên hạ bốn trăm năm a! Là ta lấy sai kịch bản rồi sao? Trương Tiểu Tịch cố gắng từ bên trong khái niệm lịch sử bần cùng của chính mình tìm kiếm lấy đóa kỳ hoa mang tên Đại Yên triều này.

Sau một lát thiếu niên thua trận, ‘’Mẹ nó! Xuyên qua thời không à’’, nửa ngày sau, trong phòng Trương Tiểu Tịch truyền đến một tiếng gầm thét bi phẫn.

Lần này Trương Tiểu Tịch thật sự bó tay, nguyên bản dự định của hắn là sau khi làm rõ ràng triều đại nào, Trương Tiểu Tịch tìm người ngưu bức sống lâu trong ấn tượng, chính mình chạy tới ôm đùi, giả thần côn cho người ta rồi kiếm cơm, nói không chừng trên đường còn có thể thu thập một hai cái mỹ nữ lịch sử bản số lượng có hạn, sinh hoạt chất lượng đó là mới là tiêu chuẩn nha. Đáng tiếc bây giờ lý tưởng đầy đặn bù không được hiện thực xương xẩu, Trương Tiểu Tịch không thể không bắt đầu nghiêm túc suy tính tới việc chính mình tiếp theo đến tột cùng phải làm như thế nào.

Lục tung nhà gom góp được 192 văn tiền, Trương Tiểu Tịch nghiêm túc đếm hai lần, chợt nhớ tới chính mình còn thiếu đậu hũ tỷ tỷ ba văn tiền, thế là nhịn đau đào đi ba văn từ trong đó, 189 văn tiền lại thêm cái tiêu cục này liền là toàn bộ gia sản của hắn. Tình thế không thể nói là không nghiêm trọng a, Trương Tiểu Tịch bẻ ngón tay, cho dù chỉ ăn đậu hoa, một ngày hai bát cũng chỉ đủ ăn một tháng.

Thiếu niên không khỏi cười khổ, đây là khó khăn do chọn sai trò chơi lúc bắt đầu đi! Mức độ khó khăn sao?!

Ngay lúc hắn cảm khái từ xưa hồng nhan bạc mệnh, từ xưa suất ca không dư hận Trương Tiểu Tịch chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Hể? Lúc này cũng đã nửa đêm rồi, làm sao còn có người đến nhà bái phỏng nữa? Chẳng lẽ là đậu hũ tỷ tỷ đêm khuya cảm giác tịch mịch khó nhịn tìm tới ta đàm chuyện lý tưởng nhân sinh sao? Bản thân thiếu niên cảm thấy tốt đẹp hai mắt sáng lên, vội vàng đi ra ngoài.

......

...

Dưới ánh trăng tròn, một con gấu trúc đang vuốt âu phục phẳng phiu trước của lớn tiêu cục nào đó.