Đại Thúc Tứ Thập

Chương 21: Cuộc chiến bảo vệ thiên sứ

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

“Chuyện này, bảo tôi nói thế nào mới tốt đây a?” Đại cảnh quan bưng chén trà, tỏ ra một bộ dáng khó xử, y hôm nay mặc y phục thường, nói rằng y muốn cùng Diệp Thì Quang làm rõ một số chuyện, nói qua nói lại vòng quanh một hồi, bất quá cũng nhận ra rằng chuyến đến thăm lần này của y, chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Diệp Thì Quang đem đứa nhỏ ngồi trên đầu gối của hắn, cô bé kia vẫn đang muốn cướp lấy DV trên Tay hắn, sau khi cướp được rồi thì liên tục lật qua lật lại mà xem, ra chiều thích thú lắm. Diệp Thì Quang một bên xem chừng không cho bé bỏ DV vào miệng, một bên trêu đùa bé chào Đại cảnh quan, trong miệng phát ra những lời trẻ con: “Bé xem ai đến vậy a? Đây là chú Đại, chú Đạilà chú cảnh sát, chúng ta cùng xem cảnh huy của y chịu không?”

Đại cảnh quan vẫn cứ vậy không nói tiếng nào, y tỉ mỉ mà nhìn cô bé kia, một thân mặc âu phục may Tay cao cấp, trên đầu được cài nơ con bướm hồng, đôi mắt to ngập nước đầy hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, quả thật dễ thương cực kỳ. Đại cảnh quan lại quay đầu nhìn Diệp Thì Quang, thể hiện lên ánh mắt tràn đầy đồng tình.

Từ Định Quốc ngược lại đã sớm nhận ra, khách khí cả giận nhìn vị khách nói: “Đại cảnh quan, có chuyện gì xin ngài nói thẳng được không?”

“Là như vậy, chuyện này nếu như dân không báo, thì quan cũng không muốn truy xét làm gì, nhưng có người gọi điện thoại tới báo là nghi ngờ các anh buôn bán trẻ con, nên vấn đề lại nghiêm trọng. Đồng nghiệp của tôi thời gian gần đây có thụ lý một án tử, cũng nhờ tôi nhanh tay nói giùm anh một tiếng, dù sao tôi với anh cũng là anh em tốt mà phải không? Vụ án đó lại trùng hợp liên quan đến vấn đề này, tôi nghĩ tới mấy ngày trước anh có tìm tôi hỏi việc nhận nuôi một đứa nhỏ, tôi đã nghĩ đến là có việc xấu rồi mà. Lão Diệp, với tư cách là bạn tôi khuyên anh một câu, anh là người có tiền đồ, không đáng …”

Diệp Thì Quang làm động tác đưa tay ra trước mặt y ngăn y nói tiếp, một tay ôm chặt lấy đứa nhỏ, nhìn rất có dáng vẻ đại bàng sải cánh bảo bọc quả trứng sắp nở (*), cái ôm ấy tràn ngập quyết đoán cùng lưu loát. “Anh không cần nói nữa, lão Đại, tôi với anh là bạn hữu bao nhiêu năm rồi, anh chỉ cần nói cho tôi một câu, việc này có thể dùng tiền giải quyết hay không? Bao nhiêu tiền tôi cũng không quan tâm.”

Lão Đại âm sầu nhăn mặt lại, “Không tốt nha — anh như thế nào lại có suy nghĩ không nên như thế? Tôi biết anh là đàn ông quang minh lỗi lạc, bảo anh lừa phụ nữ sinh con cho anh là chuyện anh tuyệt đối không làm, dù là mang thai nhờ anh cũng không hứng thú, cái nghề này của anh, trắng đen lẫn lộn (**), thu nhập cao dọa người, nhưng tôi biết anh chẳng thèm để ý chuyện đó, gì thì cũng dùng tâm tình quyết định. Thế nhưng nếu như muốn biết rõ ràng, thì tôi cũng không ngại nói, tại quốc gia chúng ta, anh như vậy pháp luật không cho phép anh kết hôn, càng không cho phép anh nhận con nuôi.”

“Pháp luật? Bỏ con mẹ nó đi!” Diệp Thì Quang rống lên một tiếng, kết quả khiến đứa nhỏ ngồi trong lòng ngẩn người ra, “Oa” khóc lớn lên. Diệp Thì Quang hối hận vô cùng, lập tức ôm đứa nhỏ bắt đầu dỗ dành, ngay cả con mắt hắn cũng đỏ lên, chất vấn Đại cảnh quan, “Nói chung việc này anh giúp tôi nghĩ biện pháp được không? Cho tới bây giờ chỉ có người cầu tôi, tôi chưa cầu người bao giờ. Nhưng giờ tôi cầu anh, giúp tôi chuyện này được không, dù sao cũng coi như nể tình bao năm giao tình.”

Lão Đại đưa mắt nhìn sang Từ Định Quốc, ý bảo muốn y giúp khuyên nhủ.

Từ Định Quốc từ trong Tay Diệp Thì Quang tiếp nhận đứa nhỏ, ôn nhu nói: “Lão Diệp, bình tĩnh nào! Anh phải bình tĩnh!” Nói xong y chuyển hướng sang Đại cảnh quan, “Nếu như nhà chúng tôi không đồng ý đem đứa nhỏ giao ra, thì chuyện này sẽ như thế nào?”

“Công việc của Lão Diệp có khả năng mất, đội kiến trúc của anh, chỉ sợ sẽ bị thu về và huỷ giấy phép thi công, bị như vậy chỉ vì một đứa nhỏ không hề quen biết, không đáng đâu a. Hoặc là thối lui một bước, các anh làm giấy phép di dân, rồi sau đó nhận nuôi con cũng được.”

“Nếu chờ đến xong lúc đó, chúng tôi nhận nuôi bé lại được không?”

Đại cảnh quan biết, Diệp Thì Quang chỉ muốn nuôi mỗi đứa bé này, không phải nó thì không được, y châm chước mở miệng, “Hoặc là trước tiên đem bé giao cho hội phúc lợi, các anh có thể gửi bé nhờ họ chăm sóc giùm, chờ bé lớn hơn một chút, cuối tuần có thể mang nàng ra ngoài chơi, chuyện này cũng không có gì không được. Cách thức thì có biết bao nhiêu là cách, nhưng mà bây giờ để bé tại nhà, lại không có hộ khẩu, thì không được. Hơn nữa chuyện của các anh, nếu giải quyết không tốt, lại bị đem lên truyền hình, làm náo động, đến lúc đó sở hộ tịch nhúng tay vào, cũng không tiện phải không?”

“Lên truyền hình?” Diệp Thì Quang cười nhạt, “Nói như vậy, là có người cố tình gây khó dễ cho tôi? Là ai? Ai là người gọi báo tin cho các anh?”

Đại cảnh quan rất nhanh bị hắn làm cho rối tung lên, “Lão Diệp, người ta với anh không có thâm cừu đại hận gì, thật sự mà nói, chỉ cần nhìn qua cũng thấy rồi, anh biết người ở đây cũng đâu có mù, có đúng hay không? Bảo an ở cửa đều biết các anh mà, bỗng nhiên có hành xử kì lạ chẳng lẽ lại không phát sinh nghi ngờ?”

Diệp Thì Quang nói: “Tôi không cầm loa đi rêu rao khắp nơi, tôi cũng muốn giữ nhân quyền của mình mà, thanh thiếu niên bây giờ bạo dạn kè cặp với nhau, còn tôi ra cửa, tôi cùng lão Từ nhà tôi chưa bao giờ hôn nhau trên phố, ngay cả vai kề vai sát cánh cũng không có. Tôi như vậy, mà gọi là nghênh ngang sao? Tôi nghênh ngang như thế nào? Tôi nghênh ngang ra sao? Không lẽ tôi phải để anh trùm khăn đen còng tay lại dẫn độ như phạm nhân sao? Tôi khinh!”

Đại cảnh quan nhanh chóng đứng dậy làm bộ dáng muốn thủ thế, “Là bạn bè với nhau, tôi chỉ muốn đến báo cho anh biết trước một tiếng, tránh cho anh không kịp chuẩn bị. Ý thích của anh thì không ai quản, nhưng lại đổi bằng sự nghiệp cả đời của bản thân, có đáng giá hay không?”

Diệp Thì Quang cắn môi không nói lời nào.

Đại cảnh quan quay đầu sang Từ Định Quốc nói: “Anh cũng khuyên nhủ hắn một tiếng đi a!”

Từ Định Quốc giận tái mặt, cực kỳ nghiêm túc mà nhìn Diệp Thì Quang nói, “Lão Diệp, tôi từ nông thôn xuất thân, tôi từ nhỏ đã biết thế nào là sinh tồn khổ sở. Bất quá dù cho tôi chết thì tôi vẫn là một nông dân, nông dân chúng tôi nói đến chính là tình nghĩa, nói một là một, nói hai là hai, không có nhiều khí lực nói văn vẻ như người thành thị. Tôi ngày hôm nay tại chỗ này mà nói, nếu như anh nói anh không quan tâm đến tiền đồ của mình, chỉ cần bé, thì cùng lắm, chúng ta mang theo bé chạy trốn, chúng ta cùng bé ba người sống cùng nhau! Tôi cũng không tin, chân trời góc biển, thân làm cha làm mẹ lại không lo được cho con mình, mặc dù không thể cho bé một người mẹ, nhưng cũng không dễ dàng để người khác mang bé đi!”

Lão Đại nghe xong quả thực muốn ói máu, mà Diệp Thì Quang lại đem Từ Định Quốc cùng đứa nhỏ ôm vào trong lòng, “Đây mới là đàn ông của tôi, là hảo hán thật sự!”

Lão Đại đứng dậy, “Được, cứ coi như tôi là người xấu đi! Tôi đi trước vậy, sau này tìm anh nói chuyện này sau!”

Đêm đó Từ Định Quốc cùng Diệp Thì Quang dọn nhà, tính chuẩn bị đến Hương Cảng tạm lánh một thời gian.

Sáng sớm, Từ Định Quốc mở cửa phòng chuẩn bị đem rác đi vứt, vừa mở cửa liền thấy Đại cảnh quan một thân đồng phục cảnh quan, hầu như muốn ngay lập tức đem cửa đóng lại.

Đại cảnh quan liền đem giày chen vào khe cửa, gấp đến nỗi chân muốn tê, “Tôi chỉ là tiện đường đến xem, không phải bắt các người đâu.”

Từ Định Quốc lúc này mới cho người vào nhà.

“Anh như thế nào biết chúng tôi dọn tới đây?”

Đại cảnh quan lắc đầu, “Anh từng thấy qua Hoa Kỳ hay chưa? Nó lớn bao nhiêu cơ chứ? Chỉ cần anh mang theo điện thoại di động, dù anh đi đến chỗ nào tôi cũng có thể tìm ra được anh. Hình cảnh Trung Quốc coi vậy chứ năng lực phá án cao không kém Hoa Kỳ đâu. Anh coi như còn được, Diệp Thì Quang chỉ là một phần tử trí thức, một chút phản năng lực phản trinh sát cũng không có, cứ như thế mang theo đứa nhỏ lưu lạc tứ phương sao, thực là!”

Diệp Thì Quang nghe tiếng động, từ trong phòng đi ra, hắn đã ba ngày không đi làm, tất cả công tác đều bàn giao qua điện thoại.

Đại cảnh quan cỡi mũ quan xuống, đặt ở đầu gối không ngừng quay, “Tôi không nói đùa đâu, nếu như các anh cứ kiên quyết muốn nuôi nấng đứa nhỏ này, cuộc sống của các anh chắc chắn sẽ bị hủy. Tôi biết các anh nguyện ý chống lại dư luận, vấn đề là, các anh có nghĩ tới ý muốn của bé không a? Tương lai sau này người ta sẽ nói có một nhà nọ, có hai đàn ông, nhận nuôi một bé gái không rõ lai lịch. Chẳng lẽ bé không cần đến trường? Vậy bé đối mặt với lão sư đồng học của mình như thế nào? Người ta đều có cha mẹ, còn bé có tới hai người cha, bé nói với người khác như thế nào đây? Tiểu học thường cho viết văn đề tài《Papa của em》, anh muốn bé viết như thế nào? Các anh có nghĩ đến những chuyện này cho đứa bé không? Bắt đầu thì là như vậy, nhưng làm chuyện gì cũng nên sớm tính đến kết cục a.”

Đại cảnh quan nói như thế, cả hai người nhất thời nhụt chí.

Cảm thấy có hiệu quả, Đại cảnh quan nhanh chóng nắm bắt nói tiếp, “Nha đầu kia bây giờ còn nhỏ, còn có cơ hội được người tốt nhận nuôi, sau này càng lớn, thì càng khó. Có một gia đình, rất nhiều năm không có con, có bằng cấp, học thức, điều kiện kinh tế cũng không kém, bọn họ đối với trẻ con chỉ có yêu thích không có ý xấu, so ra cũng rất thích hợp nhận nuôi đứa nhỏ kia hơn hai người các anh.”

Diệp Thì Quang nói thầm, “Giờ thì họ muốn nhận nuôi, nhưng lỡ sau này sinh được rồi, chẳng phải lúc đó bé sẽ thành người thừa hay sao?”

“Ôi chao, vậy là anh chưa từng thấy qua những gia đình như vậy rồi, tôi đã từng thấy qua, người ta chỉ cảm thấy nha đầu như phúc tinh của họ, so với con ruột có khi còn yêu thương hơn.”

“Như vậy đi, gia đình muốn nhận nuôi đứa trẻ này, tôi nhất định sẽ thông tin cho các anh đầy đủ, nếu các anh đồng ý, tôi mới chuyển giấy tờ làm thủ tục. Những đứa trẻ mới được người khác nhận nuôi, còn phải trải qua giai đoạn giám sát theo dõi tình hình, chính phủ không mặc kệ ném xong thì bỏ mặc đâu. Nói không chừng, có khi được gia đình ngoại quốc nuôi dưỡng, nha đầu kia sớm được theo gia đình xuất ngoại, đi hưởng thụ phúc lợi của quốc gia tư bản chủ nghĩa, cũng tốt lắm a.”

Diệp Thì Quang nghe được trong phòng ngủ có động tĩnh, một thanh âm mềm mại vang lên, phát ra tiếng “PA PA PA”, hắn vội vàng cất bước vào phòng.

Đại cảnh quan như dân chuyên nghiệp nhanh chóng kết thúc, cuối cùng trước khi cất bước, y quay đầu để lại một câu mang ý khuyên nhủ, “Các anh đừng cố chấp nữa, tiếp thu ý kiến của tôi thử đi. Bất quá trước tiên các anh nên quay về nhà trước đã, a? Ở đây tuy rằng cũng tốt, thế nhưng không đâu bằng nhà mình mà phải không? Cứ vậy đi, a, tôi đi.”

END 21

(*) tình thâm tràn đầy ôn nhu ngập khắp.

(**) ám chỉ nghề phong khống trong ngân hàng của bé Quang có buôn bán đàng hoàng có dính tới xã hội đen, nghĩa là cũng có phần đàng hoàng do liên doanh với nhà nước hoặc tư nhân, cũng có phần bất chính do đôi lúc phải hợp tác cùng xã hội đen ==> Tiền nhiều.