Đại Thúc Phải Gả

Chương 2: Lần đầu tiên(1)…

Sau đó Thẩm Võ cơ hồ chết vì cười.

Vừa làm việc vừa cười, tan tầm rồi cũng vẫn cười, ngay cả về đến nhà cũng gọi Nhất Hạ 1 cuộc điện thoại để cười nhạo.

“Ngươi cười đủ chưa?”

Nhất Hạ thực tức giận.

Ở đầu dây điện thoại bên kia biết Nhất Hạ đang sinh khí, “Ân ân” hai tiếng, Thẩm võ đem tiếng cười của mình nén xuống.

[Tiểu niếp nói, ngươi giữa trưa ngày mai tới chỗ nàng để xem ảnh chụp.]

“Nga.”

Nhất Hạ không muốn đi.

Bởi vì hôm nay hắn mệt rồi.

Nhưng mà tiền đã đưa người ta rồi, không đi lại mang tiếng ra vẻ.

Nhất Hạ nói: “Ngươi ngày mai bồi ta đi xem đi.”

[ Không thành vấn đề a, ta rất vui lòng. ]

Nhất Hạ đương nhiên biết hắn vui.

Chỉ cần có thể thấy nữ tử đó, cho dù là đầm rồng hang hổ hắn cũng nhất quyết đi tới.

[Đúng rồi, ngươi có ý định báo cho em trai ngươi là ngươi đến phòng môi giới kết hôn?]

“Không cần.”

[ Vì cái gì? Lấy vợ vì chữ hiếu. Ngươi nói với hắn một chút, bảo hắn đi xem qua một cái, chọn cho tốt, về sau gia đình cũng hòa hợp một chút. ]

“Dù sao chính là không cần, ngươi đừng có nói cho em ta biết, có biết không?”

Thẩm võ cảm thấy kỳ quái.

[ Có gì mà không được? ]

Nhất Hạ mở miệng, nghe thấy động tĩnh ngay cửa ra vào, nhấc mắt, quay đầu qua, gọi một tiếng: “Kỷ Hạo.”

“Cái gì?” Bên kia đầu dây lên tiếng.

Nhất Hạ nói với bên kia điện thoại: “Cúp.”

[ Được. ]

Nhất Hạ mới vừa đem điện thoại buông xuống, bả vai đã bị Kỷ Hạo từ phía sau ôm lấy.

Tóc ngắn mềm mại, gương mặt tuấn lãng vẫn mang chút nét trẻ con, ngực Kỷ Hạo áp lấy lưng của Nhất Hạ, hỏi: “Gọi điện thoại cho ai vậy?”

“Thẩm Võ a.”

Kỷ Hạo nhướn mắt, nhìn điện thoại liếc mắt một cái, lại hỏi: “Nói chuyện gì đấy?”

Lại thế nữa……

Nhất Hạ liếc mắt nhìn cậu một cái, không có trả lời, tránh thoát đứng dậy, hướng phòng bếp đi đến.

Kỷ hạo năm nay mới vừa đậu đại học, hai anh em hơn kém nhau mười tuổi.

Lúc trước hoàn cảnh gia đình không tốt, cha hắn lại đột nhiên mất đi khả năng lao động, mẹ hắn cơ thể vẫn luôn không tốt, đành bất đắc dĩ, dưới tình huống, Ky Hạo vừa mới tròn một tuổi bị hai người đưa cho một cặp vợ chồng trong họ không có khả năng có con.

Gia đình vợ chồng kia điều kiện phi thường giàu có, thu dưỡng Kỷ Hạo chưa đến nửa năm liền cả nhà cùng nhau chuyển qua nước ngoài sinh sống.

Mẹ hắn vẫn luôn vì chuyện này mà thấy hối hận, mỗi lần nghĩ tới lại tự trách, mỗi lần nghĩ tới lại than thở.

Tất cả mọi người đều nói cứ coi như không có đứa con này đi, lại không nghĩ tới, ba năm trước, Kỷ Hạo chỉ vừa mới được mười sáu tuổi nhưng đã một mình xách balo vượt đại dương, tìm trở về nhà.

Khi đó vừa mở cửa nghe được một tiếng “Anh” khiến Nhất Hạ hoàn toàn choáng váng.

Phục hồi tinh thần lại, mới biết được chính mình không phải đang nằm mơ.

Cha mẹ nuôi của Kỷ Hạo cũng chạy tới.

Khuyên như thế nào Kỷ Hạo cũng không chịu trở về.

Hai người không có biện pháp, trước khi đi để lại một ít tiền, một phen nước mắt nước mũi đem con nuôi phó thác cho Nhất Hạ, sau đó mua vé lên tàu, quay trở về.

Kỳ thật Nhất Hạ tới giờ vẫn không thể nghĩ ra.

Mỗi hắn ngày tỉnh lại, người trước mắt đã mất đi còn có thể tìm lại được có cảm giác không thể tưởng tượng.

Năm đó chính hắn nhìn Kỷ Hạo còn đang quấn khăn khóc lóc bị người ta ôm đi.

Khi đó Kỷ Hạo còn nhỏ như vậy, theo lý thuyết thì không có khả năng nhớ rõ bọn họ.

Nhưng là Kỷ Hạo thật sự đã trở lại.

Hơn nữa lại có thể tìm tới chính mình, người trước mắt đối với hắn chẳng những không  ghi hận chuyện năm xưa, lại còn rất ngoan ngoãn.

Trừ bỏ……

“Anh……”

Lại nữa……

Lưng Nhất Hạ bị Kỷ Hạo dán lên.

Kỷ Hạo từ phía sau ôm lấy eo hắn.

Kỷ Hạo luôn có thói quen làm ra hành động thân mật này, dạy mãi không sửa, Nhất Hạ mỗi khi bị cậu như vậy quấn lấy, cảm thấy thực đau đầu.

Cậu từ chỗ cần cổ Nhất Hạ đưa đầu ra, muốn nhìn xem buổi tối hôm nay ăn cái gì.

Nhất Hạ đem thực phẩm tươi ra chỗ bồn rửa rửa qua, Kỷ Hạo thấy anh không để ý tới mình, liếc mắt nhìn qua tủ lạnh bên cạnh, ma trảo lập tức hướng tới bên đó kéo một cái.

Còn chưa có đụng tới, Nhất Hạ tựa như có mắt ở sau lưng, nói: “Không cho phép ăn.”

“Em đói bụng.”

Kỷ Hạo muốn ăn khoai tây lát.

Nhất Hạ liếc mắt nhìn cậu, nói: “Còn muốn ăn cơm.”

Kỷ Hạo xoa xoa mặt, có điểm không thú vị, đi ra ngoài.

“Anh ~ em đói bụng.”

“Nhanh, nhanh.”

“Anh, em rất đói bụng ~”

Nghe Kỷ Hạo như bong bóng xì hơi ở phòng khách náo loạn ồn ào, Nhất Hạ luống cuống tay chân, đáp: “Sắp xong, sắp xong rồi.”

“Anh!”

Nhất Hạ hoảng hốt, trực tiếp bỏ rau vào chảo nóng, bởi vì còn nước, dầu bắn lên, Nhất Hạ bị bỏng một chút, phát hỏa, trực tiếp rống: “Ngươi ồn ào cái gì nha?”

Quay người lại, đối diện một mặt mèo lớn, Nhất Hạ hoảng sợ.

Tập trung nhìn vào, hắn chớp chớp đôi mắt, ngoài ý muốn trên dưới quét mắt người trước mắt một cái: “Liền…… Liền Tử?”

“Đến đây lúc nào vậy?”

Nhất Hạ nhìn đến lớp trang điểm của nàng thành ra như vậy, mắt lại sưng, ngẫm nghĩ, cẩn thận hỏi: “Ngươi lại thất tình?”

Nhất Hạ chữ “lại” nói cũng thật nhấn mạnh, Liền Tử liếc hắn: “Ngươi như thế nào biết?”

“Hừ ~” Kỷ Hạo tựa cửa bếp cười nhạo, trào phúng: “Người trên Trái Đất này đều biết.”

Liền Tử là mối tình đầu của Nhất Hạ.

Năm đó hai người tuổi cũng chưa lớn không biết là như thế nào mà bắt đầu, Nhất Hạ còn chưa rõ thực hư ra sao đã bị đá.

Quan hệ của hai người cũng chỉ tới giai đoạn nắm tay nhau.

Cứ theo lẽ thường mà nói thì không có gì thiên tình sử khắc cốt ghi tâm đáng nói, tách ra, sau đó như thể không có việc gì.

Chính là Liền Tử gặp chuyện gì đều thích đến tìm hắn.

Chuyển nhà a, thất tình a, cãi lộn với ai a, tâm tình không tốt a, đều tới tìm hắn.

Nhất Hạ như thể đối với nàng tình ý chưa dứt, luôn là chỉ cần nàng cần liền cấp cho nàng.

Thẩm Võ đối với chuyện này rất có ý kiến, luôn nói chuyện chung thân đại sự của Nhất Hạ là bị nữ nhân này chậm trễ.

“Ngươi cút cho ta!”

Liền Tử gào lên với Kỷ Hạo.

Kỷ Hạo trừng mắt, lạnh lùng: “Đây là nhà của tôi!”

Nhất Hạ thấy hai người bọn họ lại muốn trình diễn một màn hoả tinh đâm địa cầu, bước nhanh tới khoát tay, muốn Kỷ Hạo đi ra ngoài.

Kỷ Hạo sưng mặt, đi ra.

Nhất Hạ muốn an ủi Liền Tử hai câu, thì di động vang.

Hắn chạy nhanh tới tắt lửa sau đó tiếp điện thoại.

Mới vừa “Uy” một tiếng, chỉ nghe đầu kia: “Là xử nam sao?”

“……” Nhất Hạ mặt đầy hắc tuyến, đưa di động ra xem dãy số, không quen biết, hắn cúp.

Người nào a?

Gọi tới lại hỏi người khác có phải xử nam hay không.

Nhất Hạ lại nghĩ tới phòng môi giới hôn nhân.

Tâm tình không xong, hắn vừa muốn mở miệng nói với Liền Tử, di động lại vang.

“Uy?”

“Xử nam đại thúc……”

“……” Nhất Hạ nhìn số di động một chút, lại là tên vừa nãy.

“Cậu là ai a?”

“Cố Gia.”

Nhất Hạ liền giật mình.

Hắn nhất thời hoảng hốt, liếc mắt nhìn Liền Tử một cái, thấy Liền Tử nhìn chằm chằm hắn, hắn tránh ra hai bước, hỏi: “Có việc gì thế?”

“Tối hôm nay có buổi gặp mặt nga ~”

Ách?!

Nhất Hạ khẩn trương.

Hắn nhìn xem Liền Tử, quay người đi: “Không phải nói tôi là ngày mai mới đi xem ảnh chụp sao?”

Nhất Hạ không muốn đi.

Ảnh chụp đều chưa có xem qua, gặp mặt cái gì a?

“Buổi chiều bên bọn tôi có một nữ khách hàng nhìn trúng anh, nàng nói đêm nay  rảnh rỗi, muốn gặp anh.”

“Chỉ là……” Nhất Hạ lại liếc mắt nhìn Liền Tử một cái: “Tôi đêm nay không rảnh a.”

Liền Tử đang chờ hắn cho mượn bả vai dựa vào.

Liền Tử thấy hắn không có thời gian để ý tới mình, tỏ ra bi thống, hít hít cái mũi, lau đi mặt mèo đi ra ngoài tìm khăn giấy.

Nhất Hạ nhìn theo, nghe thấy đầu kia di động báo ra địa chỉ cùng ngoại hình của đối phương, không nghe cho rõ, nóng nảy.

“Tối hôm nay tôi thật sự không có rảnh.”

“Đại thúc, anh đừng quên, ngươi là đã ký hợp đồng rồi. Lúc trước là anh nói chỉ cần là buổi tối liền nhất định có rảnh. Bọn tôi hiện tại đã an bài anh lại không tới, dựa theo quy củ, bọn tôi sẽ coi như anh bỏ đi một cơ hội, cự tuyệt một lần liền ít đi một lần, tiền anh đều đã giao, ngươi mệt hay mệt bọn tôi cũng sẽ không bỏ, muốn tới hay không tới, chính anh quyết định.”

Nhất Hạ do dự.

Hắn hướng ra phía ngoài phòng bếp liếc mắt một cái, cúp điện thoại.

Liền Tử đã ngồi ở trên sô pha ôm một đống khăn giấy chờ hắn.

Liền Tử thấy hắn đi ra, nàng vươn tay muốn hắn nhanh lên đi qua đây.

Nhất Hạ buồn bực thật lâu, nhanh nhẹn bước đến, không nghĩ tới, lại là trực tiếp đem tay nàng kéo xuống.

“Ngươi…… Muốn hay không ngày mai hãy khóc?”

Liền Tử phản ứng không kịp, đột ngột ngẩng đầu, sửng sốt một phen, nhấc mắt: “Gì?”