Từ lần tiếp xúc đó với Âu Dương Hạo, Lâm Tư Vũ không còn biểu hiện rụt rè hay điệu đà vớ vẩn, mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho Âu Dương Hạo, sau đó hẹn đi ra ngoài dạo phố, ăn uống, xem phim......

Âu Dương Hạo bực bội sắp hỏng mất. Mà mỗi lần hắn muốn thừa dịp đưa Lâm Tư Vũ về nhà xong tranh thủ đi tìm Lăng Vũ đều bị những trùng theo đuôi mang trở về.

Cứ như vậy hắn liền không có biện pháp đi gặp mặt Vũ ca ca. Vốn tưởng rằng chỉ cần ra ngoài, khẳng định có thể tìm được cơ hội gặp mặt Vũ ca ca. Nhưng tựa hồ hắn đem sự tình tưởng quá đơn giản. Người ba của hắn không chỉ có lãnh khốc vô tình, còn xảo quyệt giảo hoạt y như hồ ly.

Phải ngẫm lại biện pháp, bằng không cứ như vậy kết quả khẳng định phải kết hôn cùng cọp cái thôi. Không được, tuyệt đối không được. Nếu kết hôn với người phụ nữ kia, vậy chẳng khác nào đem Vũ ca ca đẩy cho người khác. Mười năm chờ đợi liền thật sự uổng phí sao!

Nghĩ đến phong thư có đi không hồi âm về, Âu Dương Hạo liền một trận phiền lòng.

Vốn định nhờ Na tỷ giúp mình thoát khống chế của ba, nhưng không biết sao lại thế này, bà chị kia thế nhưng cả mặt cũng chưa lộ ra. Mà gần đây mình lại bị Lâm Tư Vũ quấn lấy không cách phân thân, căn bản không có thời gian đi tìm Na tỷ thương lượng đối sách!

Nghĩ vậy, Âu Dương Hạo lại một lần bực bội gãi gãi đầu tóc, sau đó đem chính mình ném ở trên giường, để vô biên cô tịch vây quanh......

Ăn sáng xong, Lăng Vũ bỗng nhiên nhớ tới mình biến mất lâu như vậy, cả điện thoại cũng chưa gọi về nhà, không biết ba mẹ có gọi tới cho mình hay không. Nếu gọi điện thoại đến ở trạng thái không người tiếp hoặc là trạng thái tắt máy, như vậy ba mẹ khẳng định sẽ lo lắng.

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ càng vội vàng muốn liên lạc cùng ba mẹ. Ít nhất có thể cho người trong nhà biết mình cũng không có phát sinh chuyện gì.

Lăng Vũ biết mình biến mất mười năm, ba mẹ đã vì mình đau thương thấu tim. Nếu lần này lại vô cớ mất tích thật sự không tưởng tượng được ba mẹ sẽ biến thành bộ dáng gì. Hơn nữa ba mẹ đã tuổi già, không thể lại chịu kích thích lớn như vậy. Cho nên Lăng Vũ muốn gọi điện thoại về nhà báo bình an, để ở nhà ba mẹ an tâm.

Chủ ý đã quyết, Lăng Vũ liền mở miệng gọi. Lãnh Giác đang ở phòng bếp thu dọn, nghe Lăng Vũ gọi, lập tức liền từ phòng bếp đi ra, sau đó đi vào trong phòng ngủ, hỏi Lăng Vũ cần gì.

Nhìn thấy Lãnh Giác, Lăng Vũ liền hướng Lãnh Giác nói ra ý định gọi điện thoại về nhà cho ba mẹ. Nghe được Lăng Vũ nói muốn gọi điện thoại, Lãnh Giác cũng không hỏi gì, liền nói Lăng Vũ đọc số điện thoại. Sau đó còn hỏi lại Lăng Vũ một lần, xác nhận không có sai, Lãnh Giác mới ấn nút gọi.

Lần thứ nhất, không ai tiếp nghe. Vì thế liền gọi lần thứ hai... Đến lần thứ năm vẫn không được... Lăng Vũ liền nói Lãnh Giác không cần gọi nữa.

Thu hồi di động, Lãnh Giác phát hiện Lăng Vũ giờ phút này tâm tình có chút hạ xuống. Hắn khẳng định là vì vừa rồi không gọi được điện thoại, vì thế đành phải vụng về an ủi Lăng Vũ.

"Có lẽ là chú và dì đi tập thể dục buổi sáng cho nên không có ở nhà! Chờ giữa trưa thử gọi lại xem! "

Lãnh Giác nói làm Lăng Vũ nhớ tới khi mình còn ở nhà, ba mẹ luôn ăn sáng xong liền đi ra ngoài một chuyến, gặp một ít bạn hàng xóm láng giềng tập dưỡng sinh, mà mỗi lần trở về cũng đều là lúc giữa trưa. Xem ra điện thoại không thông khẳng định là bởi vì ba mẹ đi ra ngoài, cho nên mới không có nhận được điện thoại.

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền yên tâm, sau đó hướng Lãnh Giác cảm tạ, ý bảo Lãnh Giác hiện tại không có việc gì, rồi sau đó lại quan tâm Lãnh Giác, nói:

"Anh cũng đừng vội, nhanh lại đây nghỉ ngơi đi! Hiện tại không đem thân thể của mình chăm sóc tốt, đến lúc thân thể suy sụp sẽ hối hận. Đừng nói công tác, đi ra ngoài một chuyến cũng không thể làm được. Như... như... như tôi bây giờ, đến lúc đó hối hận cũng không kịp!"

Lăng Vũ đích xác không thể nhìn Lãnh Giác không để ý thân thể, cho nên mới khuyên bảo, hy vọng Lãnh Giác đừng bỏ qua vấn đề sức khỏe HunhHn786.

Nhìn Lăng Vũ không hề lộ ra biểu tình uể oải, Lãnh Giác cũng chậm rãi yên tâm.

Khi nghe Lăng Vũ quan tâm, hắn cảm giác trong lòng ấm áp. Hắn hiện tại xác thật rất mệt. Ngày hôm qua một buổi tối bởi vì thảo luận chuẩn bị rời khỏi tổ chức mà bận đến sáng nay mới kết thúc. Trước tắm rửa một cái đem một thân mùi hôi toàn bộ tẩy rớt, sau đó nghỉ ngơi một chút, dưỡng tinh thần. Dù sao đêm nay hắn còn phải đi làm nhiệm vụ. Vì thế Lãnh Giác liền hướng về phía Lăng Vũ gật gật đầu, sau đó nói:

"Chờ tôi tắm xong liền lại đây ngủ một lát!"

Nói xong Lãnh Giác liền đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó nhanh chóng đem phòng bếp thu dọn sạch sẽ, liền đi ra cầm lấy quần áo đặt ở trên sô pha đi vào phòng tắm. Hết thảy đều làm xong, Lãnh Giác mới đi trở về phòng ngủ nằm ở bên cạnh Lăng Vũ.

Hắn hiện tại thập phần mệt mỏi, cho nên cũng không có nghĩ nhiều. Hắn duy nhất muốn chính là ngủ một giấc, đến giữa trưa tỉnh sẽ làm cơm trưa cho Tiểu Vũ.

Có lẽ là quá mệt mỏi, cũng có lẽ là bởi vì nằm bên cạnh Lăng Vũ, giờ phút này Lãnh Giác ngủ nhanh hơn so với bình thường, hơn nữa cũng ngủ thật sự sâu, cảnh giác bình thường cũng dứt bỏ rồi.

Cảm giác được Lãnh Giác nằm ở bên cạnh mình, Lăng Vũ bỗng nhiên có chút khẩn trương. Mà bởi vì Lãnh Giác vừa tắm gội xong, trên người tràn đầy mùi thơm của sữa tắm. Khi Lãnh Giác nằm xuống, mùi hương mỹ phẩm trộn lẫn mùi nam tính nồng đậm nháy mắt tràn ngập xoang mũi Lăng Vũ, làm Lăng Vũ có chút choáng váng, rồi sau đó liền cảm giác được mặt mình nóng lên.

Hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lãnh Giác bên cạnh đã đi vào giấc ngủ, Lăng Vũ cảm thấy người này tràn ngập thần bí, thân phận thần bí, công tác thần bí, mục đích giải cứu thần bí.....

Hết thảy đều là thần bí, làm Lăng Vũ cảm thấy trước mắt đều là ảo giác.

Lãnh Giác xuất hiện quá đột nhiên, cũng quá mức trùng hợp, đến bây giờ Lăng Vũ vẫn chưa có lý giải được. Kỳ thật Lăng Vũ rất muốn biết Lãnh Giác rốt cuộc là thân phận gì. Cũng không phải hoài nghi Lãnh Giác lai lịch có vấn đề, mà là muốn hiểu biết người tận tâm tận lực chiếu cố mình.

Lúc ban đầu nhìn thấy Lãnh Giác, Lăng Vũ cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại thực an tâm. Đây có lẽ là người xa lạ đầu tiên từ sau khi rời tổ chức gặp được mà không có khiến Lăng Vũ sinh ra tâm lý phòng bị.

Tuy rằng hiện tại cảm thấy mình cùng Lãnh Giác cũng không xem như người xa lạ, nhưng phương diện nào đó Lăng Vũ cùng Lãnh Giác vẫn là có chút khoảng cách.

Bất quá Lăng Vũ cũng sẽ không lì lợm la liếm buộc Lãnh Giác nói cho mình thân phận của hắn. Lãnh Giác không phải đã nói rồi sao, đến thời điểm hắn liền sẽ nói. Nếu như vậy, Lăng Vũ cũng không suy nghĩ nhiều quá. Lãnh Giác hiện tại không nói ra có lẽ là có nguyên nhân.

Nhìn Lãnh Giác ngủ, Lăng Vũ bỗng nhiên cảm thấy Lãnh Giác ngủ không còn vẻ lạnh lùng như khi tỉnh. Gương mặt lạnh băng ngủ say trở nên nhu hòa rất nhiều. Lãnh Giác như vậy làm người ta không có một chút khoảng cách, ngược lại làm người ta muốn thân cận.

Nếu tỉnh lại Lãnh Giác còn có thể bảo trì nhu hòa như vậy thì tốt rồi, bất quá xem ra khả năng không lớn.

Nhìn Lãnh Giác một hồi, Lăng Vũ lại bắt đầu nhàm chán, nghĩ xem có nên ngủ tiếp hay không. Nhưng tựa hồ tối hôm qua ngủ quá sớm, khiến hiện tại căn bản một chút buồn ngủ cũng không có. Bất đắc dĩ Lăng Vũ đành phải nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó lại đem tầm mắt đặt ở ngoài cửa sổ.

Giờ phút này ngoài cửa sổ mặt trời lên cao. Thời tiết tốt như vậy thật nên đi ra ngoài, vận động một chút. Bất quá Lăng Vũ cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Nhàm chán Lăng Vũ đem tầm mắt dừng ở ngoài cửa sổ, sau đó nhìn lên không......

Bỗng nhiên một trận âm thanh làm Lăng Vũ phát ngốc bừng tỉnh. Thu hồi tầm mắt, Lăng Vũ đem tầm mắt chuyển dời đến nơi phát ra tiếng động. Trên bàn làm việc có một con mèo đen. Lăng Vũ phát hiện tiếng động là do con mèo đen làm bạn với mình mỗi ngày làm ra.

Phát hiện Lăng Vũ đang nhìn chính mình, mèo đen cũng đem tầm mắt đặt ở trên người Lăng Vũ, sau đó ngáp một cái lại tiếp tục ở trên bàn đùa giỡn. Khi thì cào trên bàn, khi thì lại cào vách tường. Mà lúc này, tựa hồ bởi vì động tác nghịch ngợm của mèo đen quá mức, đồ vật trên bàn đổ xuống dưới. Lịch bàn ngã xuống, mèo đen cũng tựa hồ bị kinh hách, lập tức từ trên bàn nhảy xuống, sau đó chạy ra khỏi phòng.

Mà Lăng Vũ nhìn mèo đen nghịch ngợm phạm sai lầm rồi chạy trốn, lập tức cười khẽ. Cười mèo đen đáng yêu. Khi đem tầm mắt chuyển lại trên bàn, đến chỗ vốn đặt lịch bàn, tầm mắt Lăng Vũ bị đọng lại, khóe miệng ý cười cũng chậm rãi cứng lại rồi.

Chỉ thấy chỗ vốn để lịch bàn lộ ra ảnh chụp. Mà bức ảnh cho dù là khoảng cách xa, Lăng Vũ vẫn là có thể xem rõ ràng. Bởi vì hình ảnh chính là phóng đại hình ảnh Lăng Vũ đứng ở bên cửa sổ, tay bưng ly trà nhìn về phía phương xa. Gương mặt với nụ cười nhàn nhạt, hết thảy đều rõ ràng như vậy......

Lăng Vũ không thể tin tưởng nhìn bức ảnh.

Không biết mình khi nào chụp bức ảnh này. Hơn nữa mười năm gia nhập tổ chức đến bây giờ chưa có chụp qua một tấm ảnh nào như vậy. HunhHn786 Vì cái gì ở nhà Lãnh Giác xuất hiện ảnh chụp của mình, chẳng lẽ......

Lăng Vũ không thể tin được lý do trong lòng suy nghĩ. Bởi vì sự thật ở trước mắt, phải nói như thế nào để thuyết phục chính mình Lãnh Giác không có ở nơi tối tăm giám sát mình chứ?

Kết hợp lần Lãnh Giác đột nhiên xuất hiện, sau đó giải cứu mình đến nơi này. Một loạt sự tình làm Lăng Vũ càng thêm không tin hết thảy chỉ là trùng hợp.

Nếu không phải Lãnh Giác ở trong tối theo dõi, vậy Lãnh Giác sao đột nhiên xuất hiện ở nơi đó cứu mình ra!

Lăng Vũ bỗng nhiên cảm thấy trong lòng khổ sở. Không biết Lãnh Giác vì cái gì theo dõi mình, cũng không biết Lãnh Giác theo dõi với mục đích gì. Mà Lăng Vũ cũng không cảm thấy mình có lý do bị giám sát.

Tưởng tượng đến mình có khả năng từ tổ chức đi ra liền vẫn luôn bị người khác giám sát sinh hoạt, Lăng Vũ liền cảm thấy thực phẫn nộ.

Chẳng qua muốn một cuộc sống bình thường, nhưng vì cái gì luôn có những người muốn phá vỡ nguyện vọng nho nhỏ đó chứ? Mình lại không có đắc tội với bất luận kẻ nào, vì cái gì một nguyện vọng nho nhỏ cũng bị phá vỡ?

Bỗng nhiên Lăng Vũ rất muốn cười.

Muốn cười chính mình ngu xuẩn. Cười chính mình ngây thơ ngu xuẩn cho rằng người này là người tốt. Ngây thơ cho rằng người này là vì tốt cho mình.

Kỳ thật mình cũng chỉ là con rối mà thôi. Có lẽ ở trong lòng người này mình sớm đã trở thành một kẻ đại ngu ngốc!

Lăng Vũ suy nghĩ không ra mình có gì đáng giá mà Lãnh Giác đi theo dõi. Muốn bản lĩnh không bản lĩnh, muốn tiền tài không có tiền tài, chỉ là một người thực bình thường thực bình thường.

Vì sao Lãnh Giác tới giám sát chứ?

Nhớ tới lúc trước Lãnh Giác nói người bắt cóc là chính Tổng tài công ty mình! Sao có thể! Mình cùng Tổng tài trước nay ít có giao tiếp. Mình có gì đáng giá khiến Tổng tài cao cao tại thượng muốn bắt cóc? Chẳng lẽ đó chỉ là lý do mà Lãnh Giác thoái thác. Có lẽ người bắt cóc thật sự chính là Lãnh Giác.

Nhưng nếu là Lãnh Giác bắt cóc, vậy lại là vì cái gì? Mà trong mấy ngày tiếp xúc, Lãnh Giác cũng không có hành động gây rối. Hơn nữa mỗi ngày Lãnh Giác đều là đi sớm về trễ, giữa trưa cũng chỉ là trở về đưa cơm mà thôi, sau đó lại rời đi. Nếu thật là Lãnh Giác bắt cóc, vì cái gì Lãnh Giác cái gì cũng chưa làm? Còn có đối với mình chiếu cố thực chu đáo. Căn bản nhìn không ra Lãnh Giác làm việc xấu?

Nếu nói Lãnh Giác đang diễn trò, vậy Lãnh Giác tuyệt đối là một bậc thầy diễn xuất, một chút sơ hở cũng không có. Nếu là như vậy, Lãnh Giác thật sự là rất đáng sợ!

Một người làm được biểu tình rất tự nhiên như vậy, lại còn không cho người ta nhìn ra một chút sơ hở, vậy chỉ có hai cách nói. Hoặc là người này biểu lộ ra sự chân thực, hoặc là người này quá khủng khiếp, có thể diễn đến không sơ hở.

Hơn nữa Lãnh Giác đã nói qua mình muốn khôi phục thể lực cần nửa tháng thời gian. Nếu đây cũng là Lãnh Giác nói dối, vậy mình có phải đang bị Lãnh Giác cầm tù. Mà cái nửa tháng sẽ khôi phục gì đó cũng chỉ là Lãnh Giác đưa ra lý do thoái thác mà thôi.

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ chậm rãi rũ xuống mi mắt, mà biểu tình đều bị mi mắt rũ xuống che giấu.

Nếu như vậy cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi, dù sao hiện tại Lăng Vũ cũng không một chút sức lực, cho nên cần tiếp thu tình huống trước mắt. Lăng Vũ chỉ hy vọng tình huống không quá xấu.

Chỉ là Lăng Vũ đã quên, nếu Lãnh Giác thật là người bắt cóc, sao dễ dàng đáp ứng giúp Lăng Vũ gọi điện thoại về nhà. Chính là tâm tình hỏng bét, Lăng Vũ căn bản không có ý thức được chuyện đó, trong lòng chỉ nghĩ Lãnh Giác vì cái gì bắt cóc mình......

Từ ngủ say tỉnh lại, Lãnh Giác cảm thấy cả người đều thoải mái vô cùng. Chưa bao giờ hắn ngủ an ổn như vậy. Hôm nay đích xác ngủ thật sự ngon, xem ra là bởi vì Tiểu Vũ ở bên cạnh.

Nghĩ đến chính mình hiện tại đang nằm bên cạnh Tiểu Vũ, Lãnh Giác liền cảm thấy trong lòng sinh ra một loại cảm xúc chưa bao giờ có, tuy rằng thực xa lạ nhưng thực thích.

Chỉ là tưởng tượng đến cuộc sống như vậy cũng chỉ có thể còn một tuần, tâm tư Lãnh Giác lại lập tức có chút cô đơn.

Thực hy vọng mình có thể vẫn luôn ở bên cạnh Tiểu Vũ. Chỉ là hiện tại xem ra khả năng không lớn. Bất quá sẽ có cơ hội!

Lãnh Giác an ủi mình như vậy.

Nghiêng đầu nhìn bên cạnh, Lãnh Giác muốn nhìn Tiểu Vũ đang làm gì, lại phát hiện đối phương ngơ ngác nhìn chỗ nào đó phát ngốc. Cho rằng Tiểu Vũ nhàm chán, Lãnh Giác lập tức ngồi dậy, sau đó duỗi tay đem Lăng Vũ nâng lên. Đang muốn hỏi Lăng Vũ có muốn đến phòng khách xem TV hay không, hắn lại phát hiện đối phương thần sắc có chút không thích hợp.

Bởi vì người trong lòng không hề giống lúc trước, chỉ cần hắn bế lên liền sẽ lộ ra xấu hổ mà thẹn thùng, mà bây giờ là mặt vô biểu tình.

Lăng Vũ như vậy làm Lãnh Giác cảm thấy có chút khủng hoảng. Hắn không biết vì cái gì mình chỉ là ngủ một giấc, Tiểu Vũ liền biến thành cái dạng này.

Chẳng lẽ mình khi ngủ đối với Tiểu Vũ làm hành động gây rối gì sao?

Ý niệm này làm Lãnh Giác tức khắc có chút không biết làm sao. Hắn thừa nhận hắn đối với Tiểu Vũ có rất nhiều ảo tưởng, bao gồm tình dục. Nhưng kia đều là ở trong mộng ảo tưởng, hắn cũng không thật sự làm ra hành động vượt qua đạo đức. Nhưng hắn không cam đoan mình vừa rồi trong lúc ngủ mơ sẽ không bởi vì ảo tưởng mà không làm ra cái gì.

Nếu thật là như vậy, mình nên giải thích như thế nào với Tiểu Vũ đây?

Tưởng tượng đến đây, Lãnh Giác liền cảm giác tâm loạn như ma, không biết nên mở miệng như thế nào. Hoảng hốt hắn ngẩng đầu muốn đem tầm mắt đặt ở ngoài cửa sổ, lại lơ đãng đảo qua bàn làm việc. Khi thấy lịch bàn vốn để che đậy bị ngã, lộ ra ảnh chụp Tiểu Vũ, nháy mắt hắn minh bạch lý do Tiểu Vũ dị thường.

Chẳng lẽ là bởi vì bức ảnh sao?

Hắn không biết vì cái gì ảnh chụp lộ ra. Bất quá thoáng nghĩ một chút, Lãnh Giác liền biết là chuyện như thế nào.

Khẳng định là kiệt tác của tiểu quỷ kia. Xem ra mình gần đây là quá phóng túng nó, thế nhưng nhàn đến gây ra sự tình này. Xem ra không trừng phạt một chút nó sẽ không nghe lời!

Nhưng hiện tại không phải thời điểm suy xét cái này. Hiện tại hắn nên làm là hướng Tiểu Vũ giải thích về bức ảnh.

Nhưng nên nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói cho Tiểu Vũ biết mình vẫn luôn bị theo dõi. Mà bức ảnh cũng là trong quá trình giám sát, nhịn không được cho nên mới chụp lại. Lấy ảnh này để giảm bớt nỗi khổ tương tư sao?