Lúc này.

Cửa bị đẩy ra, người vốn không nên xuất hiện ở trường quay _ Vĩnh Trình, từ bên ngoài đi vào. Nhân viên trong đoàn cũng không dám cản trở hắn, quay phim bị cản trở, nam nhân chạy nhanh mặc quần áo. (sao lại vào lúc này >’’<)

Không đơn giản chỉ có Vĩnh Trình, từ bên ngoài vào còn có Lâm Việt và Thư Diệu (mất hứng =..=), khó trách không ai dám ngăn đón Vĩnh Trình. Thì ra là vì Lâm Việt tới, A Nhạc nhìn thấy loại tình huống này cũng biết không quay được.

Lâm Việt bảo A Nhạc đi thay quần áo, A Nhạc cũng chưa nói gì liền làm bộ không sao cả rời đi. Mà nam nhân bị Vĩnh Trình một mình đưa tới phòng thay quần áo, Vĩnh Trình bắt tay thay nam nhân đổi xong quần áo, Thư Diệu và Lâm Việt đã chờ bên ngoài. Hơn nữa Lâm Việt đã sớm cùng đạo diễn “câu thông” xong, bảo đạo diễn đừng quay mấy cảnh như vậy nữa.

Nam nhân bị ba người mang đi, mọi người trong trường quay cảm thấy kỳ quái, nhưng không ai dám truy cứu. Tối hôm nay nam nhân bị ép buộc cả đêm, ngày hôm sau đi làm thật không có tinh thần.

Hồi tưởng tới kịch liệt tối hôm qua, tim nam nhân còn có thể đập nhanh hơn……

Đêm qua, nam nhân bị đưa tới biệt thự Lâm Việt vì chỗ của Thư Diệu không tiện, hơn nữa bên Vĩnh Trình còn chưa trang hoàng xong, nên đành phải ở chỗ Lâm Việt “làm việc”. Tối hôm qua nam nhân không nghĩ tới bọn họ sẽ tới trường quay đón y tan tầm, còn để cho bọn họ nhìn thấy một màn như vậy.

“Nếu chúng tôi không tới, không phải anh liền diễn?” Vĩnh Trình kéo áo y, đem y áp đảo ở trên giường, có chút bất mãn chất vấn.

“Anh hai, anh để cho A Nhạc chạm anh?” Lâm Việt đẩy Vĩnh Trình ra, xé quần nam nhân.

Hạ thân nam nhân vừa bại lộ bên ngoài đã bị Thư Diệu đang ôm nam nhân từ phía sau tách ra, Thư Diệu không có chất vấn gì, chỉ là cúi đầu hôn cổ nam nhân.

“Tôi…… Tôi đương nhiên phải diễn……” Nam nhân rũ mắt, thấp giọng trả lời: “Đây là công tác của tôi, sao các cậu có thể không chuyên nghiệp như vậy……” Nam nhân đối với công tác rất nghiêm túc.

Giây tiếp theo.

Ngón tay của Lâm Việt và Vĩnh Trình, một trước một sau tiến vào mật huyệt nam nhân, hai chân nam nhân bị Thư Diệu tách ra, bộ vị riêng tư của y hoàn toàn bại lộ ở trong không khí. Xúc cảm như vậy cùng với sự vuốt ve song mông y của hai người, khiến ngón tay càng đâm vào sâu……

Nam nhân chỉ nhớ rõ tối hôm qua bị ôm đến ôm đi, làm đến làm đi, lăn qua lộn lại, ép buộc đến sau nửa đêm, Thư Diệu mới ôm y ngủ. Tối hôm qua kịch liệt vận động làm cho nam nhân có chút ăn không tiêu.

Cái loại “trừng phạt” này, nam nhân như thế nào chịu được, thêm vài lần nữa thắt lưng y sẽ bị xoay thương.

Nam nhân đến phim trường, đạo diễn vẫn cố ý muốn diễn cảnh tối qua, bất quá nhân vật A Nhạc đã để cho Thư Diệu vừa đi đến trường quay tham ban thay thế. Đương nhiên đây là Thư Diệu chủ động yêu cầu, nam nhân cũng không biết hắn nói gì với đạo diễn mà đạo diễn thế nhưng rất cao hứng đồng ý. Hơn nữa A Nhạc bất mãn biểu hiện ngày hôm qua của nam nhân nên hôm nay xin phép không có tới phim trường, nhân vật này để cho Thư Diệu tới diễn thì thật không còn gì tốt hơn.

Đạo diễn sai người đem bình phong tới, chặn thân ảnh Thư Diệu và nam nhân, như vậy chỉ có thể chụp tới bóng dáng hai người. Hơn nữa hôm nay đạo diễn quay giấu mặt, vì đối tượng đổi thành Thư Diệu nên nam nhân không có gì lo lắng.

Nhưng một khắc kia khi Thư Diệu cởi quần áo y, đem y đặt ở trên giường, nam nhân vẫn có chút chấn kinh. Lúc nãy rõ ràng nói là chỉ giả vờ, vậy mà một bàn tay Thư Diệu che miệng nam nhân, một bàn tay kéo quần ngủ của nam nhân xuống, còn không quên cúi đầu ngậm lấy nhũ tiêm run run đứng thẳng trước ngực y. Tuy cách bình phong nhưng nam nhân không nghĩ tới Thư Diệu lại làm thật……

Nam nhân khẩn trương giãy dụa, nội dung phim an bài y phải giãy dụa, ánh mắt bất lực cũng phải đổi thành tiếng rên rỉ bất lực. Vì hiện tại nhìn không tới mặt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, trường quay cũng chỉ lưu lại đạo diễn và biên kịch, hai người còn cảm thán diễn thật là đúng chuẩn. Phía sau bình phong, Thư Diệu đã ngậm lấy đôi môi nam nhân, kéo phéc mơ tuya ra, đem dục vọng sớm đứng thẳng để vào mật huyệt nam nhân.

Không cần làm thật……

Nam nhân muốn mở miệng ngăn cản, nhưng trước đó đạo diễn đã dặn, bảo y không cần nói chỉ có thể rên rỉ……

Vì là phương thức cường bạo nên động tác Thư Diệu cũng không thể ôn nhu, hắn dán chặt nam nhân, ôm nam nhân vào trong ngực, hắn rất “cường thế” ngăn chặn nam nhân. Đôi mắt đen láy của Thư Diệu bịt kín một tầng sương mù nhu hòa, động tác của hắn rất mạnh nhưng không có thương tổn đến nam nhân. Nam nhân vì phối hợp tiến độ quay phim phải rên rỉ, nhưng Thư Diệu “dùng sức” hôn y, làm cho y chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ hàm hồ lại bất lực.

Đại khái qua vài phút, chợt nghe thấy đạo diễn kêu dừng. Thư Diệu lại còn chưa dừng lại nhưng đèn bối cảnh đã tắt nên bên ngoài nhìn không tới, đạo diễn và biên kịch bảo các nhân viên tiến vào dọn dẹp máy móc.

“Vất vả hai vị rồi, thu thập xong thì đi ra.” trước khi đi biên kịch kêu mấy nhân viên của hắn ra ngoài, không biết là ai đó còn cố ý đóng cửa lại. Có lẽ biên kịch và đạo diễn cũng sợ bọn họ cảm thấy xấu hổ nên đi trước.

Ai biết được sau bình phong, hai người đang diễn giả làm thật……

“Thư Diệu, cậu để cho tôi đứng lên, người khác nhìn thấy thì nguy……” Nam nhân bắt lấy cánh tay Thư Diệu, bảo Thư Diệu đem y đứng lên, nhưng Thư Diệu lại xoay ngược giữ chặt tay y, đè lên chân y không cho nam nhân đứng lên.

“Làm xong rồi dậy.” Thư Diệu hôn cái miệng muốn nói của nam nhân, ôn nhu tiến vào nam nhân. Dục vọng cực nóng chậm rãi ma sát nội vách tường nóng ướt của nam nhân, hai chân nam nhân hơi run run, mỗi một chỗ Thư Diệu sờ qua giống như đều đang thiêu đốt. Đôi môi đang nóng lên, hơi thở lửa nóng cùng đầu lưỡi ôn nhu của Thư Diệu cứ như muốn hòa tan nam nhân, thân thể hai người dung hợp cùng một chỗ, ái muội dây dưa triền miên.

Nam nhân không có phản kháng, hôm nay Thư Diệu đến trường quay nhìn y, kỳ thật nam nhân rất cao hứng. Có điều diễn giả làm thật như vậy khiến nam nhân thật không quen, hơn nữa quan hệ giữa y và Thư Diệu mọi người đều biết. Đạo diễn và biên kịch có lẽ cũng lo lắng quan hệ người yêu của bọn họ, quay cảnh này có vẻ thích hợp mới đồng ý Thư Diệu thay A Nhạc.

Thư Diệu làm xong còn săn sóc thay nam nhân lau khô nhiệt dịch phun tung toé lên bụng, Thư Diệu vươn tay đỡ lấy dục vọng đã phóng thích của nam nhân.. cúi đầu.. vươn đầu lưỡi, xẹt qua đỉnh linh khẩu dục vọng của nam nhân.

Nam nhân kêu rên một tiếng, thân thể đều rung rung: “Đừng liếm……” Nam nhân cả người trần trụi ngồi ở trên giường, Thư Diệu liền chui đầu vào giữa hai chân y, đầu lưỡi ở đỉnh dục vọng của nam nhân linh hoạt đảo quanh.

Vốn buổi tối Thư Diệu chuẩn bị mang nam nhân đi ăn bữa khuya rồi đưa nam nhân về nhà, nhưng lúc đang ăn khuya, hắn đột nhiên nhận được điện thoại liền vội vàng rời đi.

“Phát sinh chuyện gì? Là ai gọi tới?” Nam nhân giữ chặt Thư Diệu, thấy thần sắc Thư Diệu không tốt lắm, nam nhân biết đã xảy ra chuyện: “Nghiêm trọng lắm sao?”

Nam nhân cũng rất quan tâm Thư Diệu, y hy vọng Thư Diệu có thể nói cho y, như vậy nam nhân sẽ không cần khẩn trương đoán mò……

“Là điện thoại Vĩnh Trình gọi tới, Nhiên Nghị xảy ra chút chuyện, tôi phải đi xem. Đêm nay không thể đưa anh trở về, tự anh trở về nhé.” Thư Diệu thanh toán tiền xong liền an ủi hôn hôn sườn mặt nam nhân vài cái, sau đó chuẩn bị rời đi.

Nhưng nam nhân lại nắm chặt áo hắn, lo lắng bảo Thư Diệu cẩn thận một chút. Thư Diệu rất nhanh đã rời đi, mà trên đường nam nhân đón xe về nhà thì nghe được tin tức trên radio……

“Nhiên Nghị viên _ người có khả năng sẽ được tái bầu làm uỷ viên lập pháp trong cuộc họp chín giờ tối nay, chiều nay trên đường cùng trợ lý đến tham gia buổi hội đàm thì gặp phải tập kích. Bước đầu cảnh sát đã phán đoán hai thi thể người đàn ông bị xăng đốt cháy bên trong xe kia là Nhiên Nghị viên và trợ lý Nhiên Nghị viên……”

Tại sao có thể như vậy……

Nam nhân nghe được tin tức trên radio thì khiếp sợ nói không nên lời, ai cũng không nghĩ tới tình huống đột ngột như vậy. Các đài truyền hình lớn toàn thành phố bắt đầu truyền bá tin tức, vì đây là vụ ám sát có tính uy hiếp đối với chính phủ. Màn hình lớn ở quảng trường trung tâm đang truyền phát hình ảnh hiện trường, nam nhân vươn đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở hiện trường chiếc xe sang của Nhiên Nghị đã bị cháy đen, hoàn toàn biến dạng, nam nhân cảm giác kinh hoảng càng trở nên mãnh liệt. Mọi chuyện tới thật đột ngột, nhất thời nam nhân cũng vô pháp tiếp nhận.

Lái xe gọi thật nhiều tiếng nam nhân cũng không nghe thấy, thẳng đến khi lái xe không thể nhịn được nữa bảo y trả tiền, nói đã tới rồi, nam nhân mới phục hồi tinh thần lại. Y xin lỗi rồi thanh toán tiền, xuống xe.

Vì y đeo kính đen hơn nữa vì quá tối, lái xe không nhận ra y là ngôi sao, nam nhân không yên lòng về nhà, gọi điện thoại cho Thư Diệu, nói cho Thư Diệu y đã bình an về nhà, thuận tiện hỏi tình hình Nhiên Nghị. Thư Diệu tựa hồ rất bận, còn nghe được giọng Vĩnh Trình và Lâm Việt đang nói……

Nhưng Thư Diệu lại chỉ là nói: “Anh đừng lo lắng, chuyện này chúng tôi sẽ xử lý.” Giọng Thư Diệu mang theo vài phần mỏi mệt, nam nhân cũng không muốn phiền Thư Diệu nữa, y chỉ an ủi Thư Diệu vài câu, liền ngắt điện thoại.

Nếu Nhiên Nghị chết……

Như vậy, Thư Diệu nhất định sẽ rất thương tâm, rất khó qua……

===

Tối hôm nay.

Vào đêm khuya, nam nhân bị một trận tiếng chuông cửa dồn dập làm bừng tỉnh, y mặc áo ngủ vào đi mở cửa. Có thể là Thư Diệu sau khi xong việc đã tới chỗ y, nam nhân vừa mở cửa ra, liền ngây ngẩn cả người.

Nhiên Nghị sắc mặt tái nhợt đỡ cửa, ánh mắt hắn mệt mỏi nhìn nam nhân kinh ngạc, mà sắc mặt hắn cũng không có biểu tình gì, trong con ngươi hơi trào phúng lộ ra vài tia mỏi mệt……

Thái dương hắn chảy ra tinh tế mồ hôi, hơi thở cũng không quá ổn định. Nếu không phải Nhiên Nghị không kiên nhẫn đẩy y ra, sau đó cũng như trước giờ, không mời mà đã bước vào nhà, nam nhân suýt nữa nghĩ tới mình gặp quỷ.

Nam nhân lăng hơn nửa ngày mới đóng cửa lại, tin tức không phải đã nói cảnh sát đã chính thức xác nhận hắn chết rồi sao? Vì sao Nhiên Nghị còn có thể tìm tới y? Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?

Nam nhân trở lại trong phòng, chợt nghe thấy một tiếng chửi thề: “Ở cái ổ chó gì thế, nhỏ như vậy.” Nhiên Nghị thật phiền táo cau mày, nam nhân cảm thấy sắc mặt hắn thật không đúng.

Nam nhân đang chuẩn bị ngồi xuống, lại nghe thấy Nhiên Nghị gầm nhẹ: “Cút ngay, ngồi xa ra một chút, đừng đụng tới tôi. (=.,= nhà của ai ko biết)” hôm nay tính tình Nhiên Nghị thật không ổn định, nam nhân cũng không biết xảy ra chuyện gì?

Chiếc áo màu trắng trên người Nhiên Nghị đều lộn xà lộn xộn, nhìn qua thật loạn, hơn nữa rất nhiều bụi, nhìn cũng bẩn bẩn. Nhìn thấy nam nhân sửng sờ ở giữa nhà không nhúc nhích, hắn mất hứng sai nam nhân đi rót nước cho hắn.

Lúc nam nhân từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy Nhiên Nghị vô lực tựa vào sô pha, nam nhân đem nước đưa cho hắn, hắn vươn tay lại không muốn tiếp.

“Anh đút tôi. (=.,=)” Nhiên Nghị bắt đầu mệnh lệnh nam nhân, nhưng sắc mặt hắn rất khó xem.

Nam nhân “À” một tiếng, liền đưa cái ly tới bên miệng hắn. Môi Nhiên Nghị trở nên hơi trắng, hắn cau mày nhấp một ngụm nước ấm, lại dùng lực phun ra……

“Anh muốn bỏng chết tôi có phải không?!” Nhiên Nghị vươn tay đẩy nam nhân ra, nam nhân làm rơi ly nước trên mặt đất. Nam nhân suýt nữa bị phỏng, nhưng lập tức lại nghe thấy tiếng bất mãn của Nhiên Nghị: “Sao anh lại vô dụng như vậy, bảo anh làm chút việc anh cũng làm không xong……”

“Tôi dựa vào cái gì hầu hạ cậu……” Nam nhân không thể nhịn được nữa, y để cho Nhiên Nghị tiến vào cũng đã là nhượng bộ rất lớn rồi.  Nhìn thấy Nhiên Nghị hình như không thoải mái, y còn hảo tâm đi rót nước cho Nhiên Nghị, không nghĩ tới Nhiên Nghị thế nhưng còn mắng y vô dụng.

“Còn dám lý luận!?” Nhiên Nghị vô lực ho khan vài tiếng, hắn tựa vào sô pha không muốn động, nhìn thấy hốc mắt nam nhân phiếm hồng, hắn liền mắng nam nhân vô dụng: “Chờ lão tử có khí lực lại thu thập anh……”

Lúc này.

Nam nhân đụng tới cái gì đó ẩm ướt dính dính trên sô pha, y vừa cúi đầu nhìn thì phát hiện đầy tay mình đều là máu. Chính xác mà nói là sô pha rất nhiều máu, nam nhân khẩn trương ngẩng đầu……

“Cậu…… Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Sao cậu lại chảy nhiều máu như vậy, không phải là cậu đắc tội người nào đó trong chính phủ, nên họ mới muốn hại cậu đó chứ……” tay nam nhân lau đi vết máu, phát hiện áo trong của Nhiên Nghị cũng bị máu nhiễm đỏ, vết máu nhìn ghê người kia khiến cho nam nhân có chút chân tay luống cuống.

Khó trách sắc mặt Nhiên Nghị khó coi như vậy, thì ra cái người đáng giận này bị thương……

Mà Nhiên Nghị nhìn thấy nam nhân khẩn trương, Nhiên Nghị mân chặt môi, không có hé ra nửa chữ.

Không có nghe thấy Nhiên Nghị trả lời, nam nhân cũng biết Nhiên Nghị không muốn trả lời. Chính là bị thương còn kiêu ngạo như vậy, thật sự là khiến người ta phát giận. Chỉ là hiện tại nam nhân không có tâm tư đi nghĩ nhiều, y lo lắng ngẩng đầu, vừa lúc chống lại đôi mắt kia của Nhiên Nghị. Nhiên Nghị mặt không biểu tình theo dõi y, chẳng qua ánh mắt kiêu căng ngạo mạn ngày xưa, đã bị vô lực và mỏi mệt thay thế……