“Nhiên Nghị, anh qua đây giúp tôi lấy một chút quần áo, tôi rất lạnh.” Bên ngoài lại truyền tới tiếng bạn của Nhiên Nghị, Nhiên Nghị chửi thề một tiếng, tựa hồ rất khó chịu quay đầu đi trở về, nghe tiếng bước chân đi xa tâm tình nam nhân thả lỏng một hơi.

Giờ này khắc này, tâm tình Lâm Mộ Thiên phức tạp lại mê mang, ngay cả chính y cũng nghĩ không rõ, vừa rồi là Vĩnh Trình đang hướng y thổ lộ sao? Này hình như là lần đầu tiên Vĩnh Trình thừa nhận tầm quan trọng của y……

Vĩnh Trình chính là vội vàng kéo quần nam nhân, làm cho song mông rắn chắc của nam nhân bại lộ ra ngoài. Quần cũng chỉ bị tụt xuống đùi khiến cho bộ vị riêng tư nhất của nam nhân lộ ra. Da nam nhân bị khí lạnh xâm nhập, tế bào toàn thân đều đang buộc chặt, cảm giác được hai tay Vĩnh Trình nâng cái mông y lên, chậm rãi tách ra……

Trong căn lều tối đen truyền ra tiếng thở dốc làm người ta mặt đỏ tim đập, trong đó còn kèm theo vài tia áp lực hít thở không thông, và tiếng rên rỉ khó nhịn. Nệm vì vận động kịch liệt mà phát ra tiếng vang “chi dát”, hai thân thể trong bóng đêm dây dưa, bên ngoài mưa rơi tí tách, rơi xuống mái lều phát ra tiếng xào xào. Tiếng mưa phùn rơi xuống gõ vào mái lều, che lấp tiếng than nhẹ như có như không kia.

“Nhiên Nghị bị bạn hắn kêu đi rồi sao?” Vì để xác định Nhiên Nghị thật sự đã rời đi hay chưa, nam nhân hỏi một tiếng.

Vĩnh Trình nhìn thoáng qua bên ngoài, gật gật đầu, cúi đầu ngậm lấy môi nam nhân: “Hắn cũng chả phải bạn bè gì, người đàn ông kia là quản lý quán ngưu lang lớn nhất Nam khu.”

Nam nhân kinh ngạc trợn to hai mắt, bị nụ hôn nóng bỏng cùng dục vọng động thân tiến vào của Vĩnh Trình khiến cho nói không nên lời. Y bị Vĩnh Trình đặt ở trên chiếc nệm mềm mại, hai chân bị nâng lên nhận lửa nóng cứng rắn tiến vào.

Quán ngưu lang, quản lý?

Cũng chính là nói Nhiên Nghị mời đến bồi ngủ, như vậy Nhiên Nghị là cố ý, là muốn khiến cho y cảm thấy mình tuy là ngôi sao nhưng chỉ cần trả thù lao thì cũng chẳng khác ngưu lang cho lắm.

Phát hiện nam nhân có một lát thất thần, Vĩnh Trình ôm nam nhân lên đùi, đỉnh vào thân thể nam nhân từ trên xuống. Bí huyệt nam nhân bị mở ra, bị lấp đầy, một tia chất lỏng màu bạc từ chỗ tương liên của hai người chậm rãi trượt ra, cái mông va chạm với thân thể, phát ra tiếng “ ba ba ba” dâm mỹ, làm cho nam nhân mặt đỏ tim đập.

Từng đợt từng đợt sóng xâm nhập khiến nam nhân không có biện pháp nghĩ về mấy chuyện linh tinh khác nữa, Vĩnh Trình nâng mặt nam nhân lên, làm cho nam nhân nhìn thẳng vào hắn, vào lúc này chỉ có thể nghĩ về hắn. Nam nhân biết Vĩnh Trình có đôi khi rất cường thế, chính là xuất phát từ lo lắng đến cảm nhận của y. Nam nhân cũng biết Vĩnh Trình đang gây áp lực lên cảm xúc y, vì thế y cũng không miên man suy nghĩ nữa.

Vĩnh Trình cúi đầu, hơi thở tràn ngập sắc dục hôn lên môi nam nhân, ngậm đầu lưỡi nóng ướt của nam nhân vào mà liếm hôn, ma sát, nhiệt tình dây dưa, hơi thở nam nhân nóng cháy ướt át. Dưới thế công nồng nhiệt lại ra sức của Vĩnh Trình, nam nhân tùy ý hắn ôm tới ôm lui. Nam nhân mê ly mở hai mắt, cả người đều bị Vĩnh Trình ôm vào lòng, theo động dẫn tiến vào kia, thân thể nam nhân phập phồng lên xuống ở trên đùi Vĩnh Trình, bí huyệt chặt chẽ ngậm dục vọng nóng bỏng kia thật sâu.

Nam nhân hơi thở hổn hển, dục vọng giữa hai chân y dưới sự nhiệt tình khiêu khích của Vĩnh Trình, run run đứng lên. Thẳng đến khi lòng bàn tay Vĩnh Trình bao trùm dục vọng của nam nhân, nam nhân mới hoàn toàn mất đi chống cự, yếu đuối nằm ở trên nệm rộng thùng thình. Vĩnh Trình thuận thế đè lên, nhiệt tình đẩy mạnh tiến vào đến chỗ sâu nhất, khoái cảm lan khắp toàn thân……

Sau khi làm xong, Vĩnh Trình ôm nam nhân ngủ, nam nhân nằm ở trên giường nghỉ ngơi, sau khi cao trào nam nhân thật mệt mỏi, ngay lúc nam nhân mông mông lung lung ngủ, bên ngoài truyền đến một trận tiếng ho khan.

Âm thanh kia từ xa xa trong lều của Thanh Dương truyền đến (Thanh ca như người sắp gần đất xa trời =.,=), nam nhân vốn định đứng dậy đi xem thử, đáng tiếc Vĩnh Trình ôm thắt lung y, y đi không được. Thẳng đến sau nửa đêm, tiếng mưa rơi nhỏ đi một chút, y lại nghe từ căn lều cách vách truyền đến tiếng rên rỉ làm người ta xấu hổ khiến nam nhân cả đêm cũng không ngủ ngon.

Sáng hôm sau, mắt nam nhân có vết thầm quầng nhàn nhạt, liếc mắt một cái là nhìn ra tối hôm qua mất ngủ. Sáng nay lúc rời giường, nam nhân tinh thần không tốt lắm, thiếu chút nữa ngã xuống giường.

Vĩnh Trình ngồi ở bên giường hút thuốc rồi mới chậm rãi mặc quần áo, có chút áy náy nói với nam nhân vài câu an ủi: “Khi nào về sẽ mua chút thuốc bổ cho anh bồi bổ thân thể.”

“Không cần.” Lâm Mộ Thiên lắc đầu, y cũng không phải nữ nhân, uống thuốc bổ gì chứ, nghỉ ngơi cái là khoẻ lại ngay.

“Không cần nói, tôi quyết định rồi.” Vĩnh Trình mặc quần áo vào, ở trên mặt nam nhân bá đạo hôn cái chụt. Đôi mắt hẹp dài của hắn hơi hơi nheo lại, ái muội nhéo nhéo mặt nam nhân: “Khách khí với tôi làm cái gì, anh là người của tôi rồi, uống chút thuốc bổ cũng nên mà. Dưỡng thân thể tốt một chút, chúng ta mới có thể……”

“Cậu câm miệng……” Nam nhân bất đắc dĩ ngắt lời hắn, đẩy Vĩnh Trình ra. Người này như thế nào động một cái liền nói mấy cái này, cả đầu óc cũng chỉ biết mấy chuyện như thế. Để tránh cho Vĩnh Trình càng nói càng quá phận, y vẫn nên sớm khiến cho hắn câm miệng thì tốt hơn.

Vĩnh Trình không có tiếp tục đùa giỡn nam nhân nữa, nam nhân cũng đã mặc xong quần áo. Y đang muốn đi ra ngoài đã bị Vĩnh Trình giữ chặt, hôn một cái làm Mộ Thiên trở tay không kịp. Nam nhân muốn mắng mắng hắn đáng tiếc đẩy cũng đẩy không ra, nói cũng nói không được. Vĩnh Trình nhắc nhở nam nhân phải có trách nhiệm với hắn, nam nhân muốn cười lại bị hôn gắt gao, có chút thở không nổi.

Ngay tại lúc hai người đang hôn nhau, rèm cửa bị xốc lên ——

Nhiên Nghị lạnh lùng đứng ở cửa, vẻ mặt âm u nhìn chằm chằm hai người. Hắn vốn muốn tiến vào nhìn xem nam nhân ngu xuẩn Lâm Mộ Thiên này chết hay chưa, tối qua mưa lớn như vậy, bên ngoài lại rất lạnh. Hắn đợi lâu như vậy mà y cũng không đi ra, hắn còn tưởng nam nhân ở trong lều ngủ đến chết rồi, không nghĩ tới tiến vào lại thấy một màn như vậy. Được lắm, được lắm, hắn tựa hồ xem thường nam nhân ngu xuẩn Lâm Mộ Thiên này, đi đến đâu cũng có thể thông đồng nam nhân, thật sự là không biết xấu hổ……(=.,= công việc chính của Nhiên ca: Bắt gian!)

Nhiên Nghị ở trong lòng lạnh lùng mắng, thấy một màn như vậy làm cho hắn thật không thoải mái. Hơn nữa nam nhân ngu xuẩn kia vừa nhìn thấy hắn xuất hiện thì ánh mắt lập tức sợ hãi trừng lớn, một bộ hoảng sợ nhìn hắn.

Hắn cũng không phải quái vật ăn thịt người, Lâm Mộ Thiên làm chi sợ hắn như vậy. Nam nhân lảng tránh làm cho Nhiên Nghị càng thêm khó chịu, ngực muốn hoảng. Hơn nữa tối qua cái tên quản lý quán ngưu lang kia kêu giường so với thứ gì còn kêu vang hơn, khiến cho Nhiên Nghị thật không hưng trí, trọng trọng bất mãn làm cho Nhiên Nghị trở nên tràn ngập oán khí. (=.,= oán phụ phu nhân)

“Có người……” Lâm Mộ Thiên bị hôn hàm hồ nhắc nhở Vĩnh Trình, nam nhân bản năng muốn đẩy Vĩnh Trình ra, lại bị Vĩnh Trình bất động thanh sắc ôm càng chặt hơn.

Vĩnh Trình tràn ngập khiêu khích lạnh lùng liếc Nhiên Nghị một cái, chẳng những không buông nam nhân ra, ngược lại còn ôm sát nam nhân, lập tức nụ hôn cũng trở nên cuồng nhiệt hơn. Nhiệt khí xâm nhập nam nhân, giống như muốn cắn nuốt y khiến hơi thở của nam nhân trở nên thật gấp, đầu lưỡi bị mút vào gần như tê dại. Hai tay Vĩnh Trình trượt vào trong áo y, siết cái lưng bóng loáng của nam nhân, làm cho thân thể nam nhân gắt gao dán vào hắn. Nam nhân không thể khép kín miệng, bên môi tràn ra vài đường chất lỏng triền miên.

Nam nhân khẩn trương “y y ô ô” muốn nói _ Nhiên Nghị đang ở bên cạnh nhìn, Vĩnh Trình sao có thể không kiêng nể gì như vậy!

Nhiên Nghị mặt mày càng ngày càng nhăn, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Hắn thật muốn tiến lên tát nam nhân mấy bạt tai. Nam nhân ngu ngốc này sao có thể không biết xấu hổ như vậy, câu dẫn Thư Diệu còn không nói, lại cùng em trai ruột của mình làm tình, lão tình nhân còn ở bên ngoài, bản thân lại cùng nam nhân khác ở trong lều thân thiết, thật sự là không biết xấu hổ!

Nhiên Nghị cũng không biết bản thân đến tột cùng tức giận cái gì, hắn vẻ mặt chán ghét, giọng điệu không tốt hừ lạnh nói: “Ghê tởm muốn chết……”

Vĩnh Trình buông nam nhân ra, cười lạnh một tiếng, “Ghê tởm thì cậu đừng xem, ghê tởm cậu còn xem làm gì.”

“Đi đây, không thèm chờ các người, đồng tính luyến ái ghê tởm!” Nhiên Nghị nổi giận đùng đùng hất rèm cửa chạy bổ ra, cũng không quay đầu lại xoay người bước đi, Vĩnh Trình căn bản khinh thường cùng hắn nói chuyện, thúi lắm.

Lúc nói đến “ghê tởm” và “đồng tính luyến ái”, Vĩnh Trình cũng rõ ràng cảm giác được thân thể nam nhân bởi vậy mà chấn động. Vai nam nhân hơi run run, qua một trận, nam nhân mới nhỏ giọng mở miệng……

Mi mắt nam nhân hơi run run, từ lúc Nhiên Nghị xuất hiện đến giờ trên mặt nam nhân đều rất khó xem, có vẻ mỏi mệt lại vô lực.

Nhiên Nghị hắn thật là quá đáng……

Vĩnh Trình vuốt ve bả vai nam nhân như an ủi: “Đừng để ý cái loại người này, đừng suy nghĩ nữa, đi thôi, cần phải trở về.”

Trên đường đi về, mấy người ngồi trên xe bus xa hoa, trong xe bus trống rỗng, ngoại trừ lái xe ra cũng chỉ còn lại năm người, nam nhân buồn ngủ tựa vào hàng ghế cuối cùng.

Nhiên Nghị cùng quản lý quán ngưu lang đang chơi bài còn Thanh Dương lại đang nhắm mắt ngủ bù. Về phần Vĩnh Trình hắn vẫn để cho nam nhân mượn vai dựa vào, ánh mắt nam nhân dừng ở trên gương mặt tái nhợt của Thanh Dương, nhìn thấy Thanh Dương ngủ, nam nhân cầm một cái áo đắp lên cho Thanh Dương.

Lúc này.

Xe nhoáng lên một cái, nam nhân cước bộ không xong, cả người té ở trên người Nhiên Nghị. Nhiên Nghị bị nam nhân đấy ngã trên mặt đất, bài trên tay tán loạn, không cần nói cũng biết hiện tại sắc mặt Nhiên Nghị có bao nhiêu kém, có bao nhiêu không xong.

Quản lý quán Ngưu lang cười tủm tỉm nhìn chằm chằm nam nhân, một bộ biểu tình “Đại thúc anh chết chắc rồi”. Nhiên Nghị đen mặt chán ghét đẩy nam nhân không biết làm sao ra, nam nhân thấp giọng tỏ vẻ xin lỗi, này thuần túy là một cái ngoài ý muốn.

Vĩnh Trình đang muốn đi lên dìu nam nhân, nam nhân tỏ vẻ không có việc gì, tự mình đứng lên.

Thanh Dương mở mắt, liền nhìn thấy nam nhân rầu rĩ không vui ngồi ở bên cạnh hắn, trên mặt nam nhân lộ ra vẻ mặt gọi là “xấu hổ”. Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn qua lại mọi người một cái, đại khái đã biết xảy ra chuyện gì…

Nhiên Nghị chính là ghét bỏ oán giận một câu: “Thật bẩn” đã không để ý tới nam nhân, ngồi trở lại vị trí cũ.

“Tôi không phải cố ý, vì vừa rồi đột nhiên xe phanh lại mới đụng vào cậu.” Nam nhân thấp giọng nói xong thì không nhìn Nhiên Nghị nữa. Nhiên Nghị người này cũng chỉ làm tổn thương y, trước giờ đều vậy. Ánh mắt nam nhân hồng hồng, không nghĩ tiếp tục để ý tới Nhiên Nghị. (thật muốn khi dễ thúc nữa mà >’’<)

Hai mắt trầm định của Thanh Dương lẳng lặng nhìn về phía Nhiên Nghị, đôi mắt như mặt hồ sâu không thấy đáy, yên tĩnh có chút quỷ dị. Sau đó khi hắn nhìn về phía nam nhân, ánh mắt lại trở nên không giống.

Thản nhiên ……

Thật mềm mại……

“Lần sau cẩn thận một chút.” Thanh Dương một bên kiên nhẫn nhắc nhở nam nhân, một bên nhẹ nhàng mà cầm tay nam nhân, chậm rãi nắm chặt bàn tay y.

Nam nhân được an ủi, cảm xúc trở nên tốt hơn rất nhiều. Thanh Dương luôn biết nam nhân cần cái gì, khi nào thì cần che chở, hoặc khi nào nói câu thân thiết, hoặc quan tâm.

Nhiên Nghị lại trở nên không kiên nhẫn, nhìn thấy cảnh tượng hài hòa như vậy, trong lòng hắn có điểm căm phẫn. Hắn ném bài trong tay xuống, một phen ôm chầm quản lý quán ngưu lang, hai người bắt đầu không kiêng nể gì tán tỉnh nhau, cũng không cố kỵ bên cạnh còn có người ở. (=.,= giận quá hoá rồ rồi)

Không biết khi nào thì Vĩnh Trình đã chạy tới chỗ điều khiển, nam nhân đang muốn hỏi Vĩnh Trình một chút đến tột cùng xảy ra chuyện gì thì xe đang đột ngột dừng gấp lại.

Nhiên Nghị vốn đã rất phiền, gặp thêm tình huống này, hắn bất mãn đứng lên đem tức giận đổ ập xuống trên người lái xe đáng thương. Nam nhân nhìn thấy bộ dạng Nhiên Nghị nổi giận đùng đùng, vốn định mở miệng khuyên can hai câu nhưng Thanh Dương lại kéo nam nhân lại.

“Làm sao vậy?” Nam nhân nghi hoặc nhìn về phía Thanh Dương.

Thanh Dương không có trả lời, hắn lười biếng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn vài lần, phát hiện không thích hợp. Hắn hơi hơi nhíu mày, vì con đường này thật xa lạ, căn bản không phải con đường lúc trước bọn họ đã đi qua, nói cách khác……

Bọn họ lạc đường …… (=.,= lạc đường mà nó làm như có thích khách)