Ngày đầu tiên ở phim trường, Lâm Mộ Thiên cùng Lâm Việt một chỗ, Lâm Việt mang theo y lượn một vòng quanh phim trường. Bên ngoài mưa rất lớn, hai người lúc trở về quần áo đều ướt đẫm, kết quả ngày hôm sau nam nhân liền bị cảm. Lâm Việt tuổi trẻ khả năng miễn dịch tốt, không có như nam nhân không hay ho như vậy, trong lúc nam nhân sinh bệnh, Lâm Việt đều chiếu cố tốt nam nhân.

Nam nhân bệnh, cả một ngày cũng chưa thể xuống giường. Vĩnh Trình biết nam nhân bị bệnh, ở trăm ngàn bận rộn tranh thủ đến xem nam nhân, đương nhiên lúc hắn đến luôn chọn lúc Lâm Việt không có mặt. Mỗi lần nam nhân đều sợ tới mức không rõ, lo lắng Lâm Việt tùy thời sẽ trở về, mà Vĩnh Trình lại tựa hồ rất hưởng thụ, rất thích dùng phương thức này cùng nam nhân gặp mặt. Thỉnh thoảng còn sờ sờ thân thể mượt mà của y, hôn hôn đôi môi vì sinh bệnh mà càng trở nên nóng cháy hơn so với bình thường kia của y. (bình mà nó cũng ko tha =.,=)

Nam nhân lo lắng đem bệnh lây sang Vĩnh Trình, y bảo Vĩnh Trình mấy ngày này ít tới nơi này, hơn nữa có Lâm Việt ở, Lâm Việt tự nhiên sẽ chiếu cố y. Kỳ thật Vĩnh Trình căn bản không ngại, nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của nam nhân, hắn vẫn đáp ứng nam nhân, bảo nam nhân dưỡng bệnh cho tốt. Hơn nữa Lâm Mộ Thiên cũng biết Vĩnh Trình phải dành thời giờ đi bồi nữ ngôi sao Đông Tinh kia.

Cứ như vậy, Lâm Mộ Thiên ở trong phòng nghỉ ngơi hai ngày. Vốn y không phải là người dễ dàng sinh bệnh như vậy, thân thể y trước giờ đều rất tốt, có lẽ là hôm trước vì chuyện Lâm Việt và Vĩnh Trình khiến cho áp lực quá lớn, cảm xúc không tốt lắm. Hơn nữa tối đó y cùng Vĩnh Trình ở hành lang và dưới sàn làm loại chuyện kia, khả năng khi đó đã bị cảm lạnh.

Buổi tối lúc Lâm Việt trở về, luôn giống như trước pha sữa cho nam nhân, còn nói với nam nhân chuyện đã xảy ra ở bên ngoài, cảm giác như vậy thật tốt. Ban đêm Lâm Việt dựa vào bên cạnh y xem TV, cảm giác im lặng lại hài hòa như vậy làm cho nam nhân có loại cảm giác ấm áp. Lâm Việt kỳ thật bình thường không thích xem phim, nhưng hôm nay lại chọn phim do Lâm Mộ Thiên đóng vai chính, bộ phim này là phim nghệ thuật do nam nhân cùng An Lâm đóng vai chính. An Lâm qua bộ phim này đạt được giải thưởng lớn quốc tế, nhưng nam nhân lại lỡ mất giải thưởng.

Nam nhân liền nằm ở bên cạnh Lâm Việt nhắm mắt nghỉ ngơi, thẳng đến khi tiếng TV biến mất, nam nhân vừa mở to mắt liền thấy sườn mặt phóng đại của Lâm Việt. Lâm Việt đang cúi đầu im lặng thưởng thức dáng vẻ y ngủ, nam nhân cẩn thận đẩy Lâm Việt ra, không nghĩ đem bệnh lây sang em trai mình nhưng Lâm Việt tựa hồ không ngại. Hắn cứ như vậy nằm ở bên cạnh nam nhân, ánh mắt vững vàng nhìn đôi môi vì sinh bệnh mà hồng lên của nam nhân, ngón tay thon dài của hắn xoa đôi môi nóng lên của y.

Động tác của Lâm Việt làm cho trong lòng Lâm Mộ Thiên chấn động, ánh mắt nghi hoặc của nam nhân cùng ánh mắt tùy tính của Lâm Việt chạm nhau. Đáy mắt hai người sâu như biển, ánh mắt nam nhân thực ôn nhu, làm cho Lâm Việt tìm được phần ôn nhu tìm kiếm đã lâu.

Lâm Việt từ nhỏ là ở các loại đồn nhảm mà lớn lên, nhận hết xem thường cùng khuất nhục. Tuy rằng hắn là người của Lâm gia, Lâm gia rất có tiền, nhưng kia cũng không thuộc về hắn, thời thơ ấu của hắn qua không vui.

Khi đó, hắn hận chết Lâm Mộ Thiên, đồng dạng đều là con người kia, nhưng đãi ngộ của Lâm Mộ Thiên và đãi ngộ của hắn hoàn toàn bất đồng. Anh hai từ nhỏ đều có ăn có mặc, cái gì cũng là tốt nhất, nhưng hắn ở Lâm gia lại cái gì cũng không có. Ba ba cho tới giờ cũng không thích hắn, hơn nữa ngay cả người làm cũng bày sắc mặt cho hắn xem, cho nên bắt đầu từ lúc đó, hắn thề phải làm người vừa có tiền lại có quyền!

Hiện tại hắn cái gì cũng có, nhưng cuộc sống lại trở nên có chút mê mang, mấy năm nay hắn vì tranh đấu quyền thế mà xem nhẹ rất nhiều thứ bên cạnh. Sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy làm cho hắn thiếu mất rất nhiều, lúc có nam nhân ở bên cạnh, hắn mới cảm giác được phần ấm áp đã lâu kia. Tâm tình Lâm Việt thật bình thản, nhưng nam nhân trì độn lại không biết.

“Kỳ thật trước kia em rất ghét anh, vì anh cái gì cũng có, em cái gì cũng không có.” ngón tay Lâm Việt vuốt ve môi nam nhân, hắn giơ tay nhấc chân đều là khí chất tao nhã.

“Vậy giờ thì sao?” Nam nhân thuận miệng hỏi một câu, vừa hỏi ra miệng liền cảm thấy có điểm lo lắng, muốn thu hồi cũng đã chậm.

Ngón tay Lâm Việt tạm dừng, hắn trầm mặc cúi thân xuống, đem nam nhân kéo vào trong lòng. Lâm Việt không nói gì cả, nam nhân cũng an tâm nhắm mắt lại, không có tiếp tục truy vấn nữa, có lẽ đây là câu trả lời tốt nhất.

Một đêm kia, hai người đều ngủ đặc biệt an ổn, có nhau ở bên cạnh, hơn một phần ấm áp cùng cảm động mà đó là cảm giác an toàn thật sự, cũng là huyết thống ràng buộc. Vô luận là về mặt tình cảm hay là về mặt tâm lý đều tựa hồ tìm được một phần yên tĩnh vui vẻ kia, thật yên tĩnh, thật thoải mái, cũng thật nhẹ nhàng,

Gió đêm gợi lên bức màn, bên ngoài mưa không dứt, vào ban đêm lạnh như băng hai người dùng thân thể sưởi ấm tâm linh của nhau……

Lâm Mộ Thiên bệnh hơi đỡ một chút, Lâm Việt mới cho phép nam nhân xuống giường. Kế hoạch hôm nay vốn là muốn bồi nam nhân đi nhà hàng ăn cơm, lĩnh hội một chút phong tình cổ điển, đáng tiếc đột nhiên nhận được điện thoại. Người trông coi phim trường nói là mấy ngày trước đây dựng đạo cụ toàn bộ đều bị hủy, tổn thất rất nhiều, Lâm Việt đành phải tự mình đi thị sát một chút. Nhìn tình huống này, Vĩnh Trình cũng phải tới trường quay xem tình hình.

Mà công việc quay phim của Thư Diệu bọn họ vẫn đang tiếp tục, không thể chậm trễ tiến độ, bất quá đều là ở trong tòa nhà lớn quay mấy cảnh nhẹ nhàng. Mà nam nhân hôm nay vừa lúc rảnh, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nam nhân quyết định đi tham quan, nhìn xem Thư Diệu diễn cũng tốt.

Khi nam nhân đi ngang qua phòng Thanh Dương, nghe thấy hai thuộc hạ của Thanh Dương ở bên ngoài nói chuyện phiếm. Nam nhân từ trong miệng hai thuộc hạ biết được Thanh Dương mấy ngày này cũng chưa xuất môn. Lâm Mộ Thiên vốn định đi xem Thanh Dương, nhưng lại bị vệ sĩ ngăn cản. Thanh Dương lúc nghỉ ngơi cũng không thích bị người quấy rầy, hơn nữa Thanh Dương thích im lặng. Thuộc hạ của Thanh Dương cũng không dám một mình làm chủ để nam nhân đi vào, nam nhân cũng biết bọn họ khó xử cuối cùng cũng chỉ đành từ bỏ, y biết, Thanh Dương rất cần nghỉ ngơi.

Y cũng không muốn đánh nhiễu Thanh Dương, cũng không muốn bị Thanh Dương chán ghét. Nam nhân bệnh còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nếu lây bệnh cho Thanh Dương cũng không tốt. Nam nhân cũng không khó xử thuộc hạ Thanh Dương, cũng tỏ vẻ lý giải. Y rời khỏi phòng Thanh Dương rồi theo hành lang đi ra ngoài, đến đại sảnh đi tham quan.

Đường ở đây có chút khó tìm, nơi nơi đều là sân, nam nhân thiếu chút nữa lạc đường, cũng may giữa đường gặp được nhân viên trong ekip. Dưới sự dẫn đường của người nọ, y rất nhanh đã tới hiện trường quay phim.

Nam nhân trình diện lập tức có phóng viên vây quanh lại đây, nam nhân tiếp nhận phỏng vấn sau, phóng viên cũng rất nghe lời cho đi. Sau khi tiến vào đại sảnh nam nhân cũng không nói gì, đứng ở bên cạnh xem bọn họ diễn.

Rất nhiều nhân viên nhìn thấy Lâm Mộ Thiên trình diện đều lễ phép hướng y chào hỏi. Vì nam nhân từng cùng hợp tác qua với đoàn phim này nên nhiều người đều đối với y rất thân thiện, bên miệng nam nhân lúc nào cũng lộ ra nụ cười ôn nhuận.

Hôm nay bên ngoài rất lạnh hơn nữa y có bệnh trong người, y tìm một chỗ ngồi xuống, im lặng ở bên cạnh nghỉ ngơi, không có đánh nhiễu đến tiến độ quay phim. Thư Diệu đang chuyên tâm diễn, không có lưu ý đến sự có mặt của nam nhân.

Phân diễn này là diễn Thư Diệu và A Nhạc yêu nhau, lời thoại khó tránh khỏi có chút buồn nôn, bất quá nam nhân còn có thể chịu được. Trên người Thư Diệu mặc quần áo đại thiếu gia của một nhà nào đó thời Minh quốc, hắn diễn khí chất của một hoa hoa công tử, liền ngay cả nam nhân cũng vì diễn xuất của Thư Diệu mà vỗ tay tán thưởng.

Trong phim Thư Diệu sắm vai một hoa hoa đại thiếu gia, đang đùa giỡn một bác sĩ du học trở về do A Nhạc sắm vai. Hai người phối hợp rất ăn ý, ở hiện trường đều rất nhập vai, ánh mắt Thư Diệu tà ác trước nay chưa từng có, thậm chí lộ ra một chút xấu xa. Tuy biết là đang diễn, nhưng nam nhân cũng không tự chủ nhíu mày.

Diễn xuất của Thư Diệu……

Thật tốt quá……

Lâm Mộ Thiên thưởng thức trong yên lặng, thẳng đến khi Thư Diệu phát hiện y. Thư Diệu tựa hồ có chút kinh ngạc nam nhân sẽ xuất hiện ở trong này, sau khi nhìn thấy nam nhân, kinh ngạc ngắn ngủi trên mặt hắn kia rất nhanh chuyển thành nụ cười ôn nhu. Nhanh đến mức ngay cả nam nhân cũng không kịp làm ra phản ứng đáp lại.

“Cảnh này quay xong, trước nghỉ ngơi đi.” Đạo diễn lên tiếng, Thư Diệu diễn một lần trót lọt, tựa hồ không muốn nam nhân chờ. Khác với Thư Diệu khi nhìn thấy nam nhân thì vui vẻ, trên mặt A Nhạc cũng không có biểu tình dư thừa nào, ngay cả mỉm cười cũng lười cho, cùng thái độ đêm đó hoàn toàn bất đồng. Hắn tựa hồ đang thầm oán sự có mặt của nam nhân.

Lâm Mộ Thiên chậm rãi cúi đầu, uống mấy hớp trà nóng mà nhân viên nhiệt tình vì y pha. Nói như thế nào đi nữa thì nam nhân cũng lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, tình huống gì y cũng đã từng gặp qua, đương nhiên thái độ A Nhạc không đủ để làm cho y để ở trong lòng.

Thời gian nghỉ ngơi, Thư Diệu liền cùng nam nhân một chỗ, Thư Diệu không để ý ánh mắt người ngoài. Hắn vụng trộm cầm tay nam nhân, có truyền thông ở đây vô luận như thế nào hắn cũng không thể làm quá mức phát hỏa. Ánh mắt hắn nhu hòa, trong đôi mắt lóe ra mâu quang nhìn chằm chằm nam nhân, mà nam nhân đã có điểm không thích hợp, muốn rút tay về lại bị Thư Diệu gắt gao bắt lấy.

“Sao hôm nay rảnh đến tham quan vậy, sao không nói một tiếng với tôi trước?” Thư Diệu nhẹ nhàng mà nhéo nhéo ngón tay nam nhân, có chút ý tứ khiêu khích. Tay áo hắn rất dài, có thể che được tay hai người.

Trong mắt Lâm Mộ Thiên chứa đựng nụ cười ôn nhu, giọng y không cao không thấp rất dễ nghe: “Chẳng lẽ cậu không hy vọng tôi đến tham quan sao? Nếu cậu không thích tôi đến, lần sau tôi không đến là được……”

Y nói thật, kỳ thật y cũng lo lắng liệu y ở hiện trường có thể tạo thành áp lực đối với Thư Diệu và A Nhạc hay không, dù sao bộ phim này là y “nhường cho” A Nhạc.

Bất quá, nhìn thái độ ôn nhu săn sóc của Thư Diệu, có vẻ nam nhân nghĩ ngợi nhiều.

“ Anh biết tôi không phải ý kia, anh muốn tới thì tới, tôi rất cao hứng anh có thể đến. Vừa rồi tôi còn đoán rằng liệu anh có vì tôi diễn bộ phim này mà giận hay không.”

“……” Nam nhân im lặng nhìn Thư Diệu, tóc Thư Diệu rất đen, đôi mắt đen láy tinh xảo lại xinh đẹp.

“Vì là phim về đề tài đồng tính luyến ái, khó tránh khỏi sẽ cùng A Nhạc thân mật tiếp xúc.”

“Tôi không giận.” Lâm Mộ Thiên rất thông cảm nở nụ cười, “Đây là công việc của cậu, tôi như thế nào sẽ giận.” Hơn nữa y có lý do gì để giận? Lấy tâm tính gì đi giận? Y còn có thể đi so đo việc này sao?

Đáp án khẳng định là: Sẽ không!

Lâm Mộ Thiên rất hiểu công việc của Thư Diệu, Thư Diệu có được đáp án của nam nhân sau cũng trở nên nhẹ nhõm rất nhiều, cảnh diễn tiếp theo cũng càng thêm tự nhiên. Thẳng đến khi một hồi cường hôn mở màn, Lâm Mộ Thiên mới rốt cục biết vì sao lúc nãy Thư Diệu lo lắng y giận như vậy……

Bởi vì không ai nói với nam nhân trong bộ phim này có rất nhiều cảnh hôn!

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Mộ Thiên trong óc trống rỗng, tuy biết Thư Diệu là đang diễn, nhưng muốn y tận mắt chứng kiến hình ảnh kích thích này, trái tim y vẫn có chút không thể thừa nhận.

Thư Diệu đem A Nhạc chặn ở trên cửa, dùng sức hôn A Nhạc còn A Nhạc hai tay bị hắn khống chế. Nụ hôn nóng bỏng kia làm cho nhân viên công tác nhìn thấy đều có chút sững sờ……

Ở trong trí nhớ của nam nhân, Thư Diệu hôn đều mềm nhẹ ôn hòa, mà giờ phút này lại lửa nóng đến như vậy. Mà A Nhạc cũng tựa hồ rất phối hợp diễn, từ cường hôn đến phục tùng, từ phục tùng đến ủng hôn……

Toàn bộ quá trình này nam nhân đều xem ở trong mắt.

Lúc này, Lâm Mộ Thiên cảm thấy mình tựa hồ không nên tới nơi này, cho dù y có bình tĩnh như thế nào, có trấn định như thế nào, có xử sự không sợ hãi như thế nào đi nữa, nhìn thấy cảnh tượng này, y vẫn nhịn không được nhíu mày. Tâm tình dù có ổn định cũng khó tránh sẽ bị loại hình ảnh này làm cho dao động……